Chương 15:
Khi chiếc xe ngựa đến gần, người đánh xe là một gã nam nhân mặt mũi lạ hoắc, nhưng lại dừng xe ngay trước mặt bọn họ.
Ngay khi bọn họ còn đang do dự, một người thò đầu ra từ bên trong, hoá ra là Trọng Lang.
Đây là điều Oanh Ca không hề ngờ tới, nàng vui mừng khôn xiết, lập tức ngồi dậy khỏi mặt đất.
“Huynh trưởng, sao huynh lại đến đây?”
“Ta đến Càn huyện làm chút việc công, đi ngang qua nơi này, bây giờ đang trên đường trở về.”
Lúc này Liên Nguyệt cũng đứng dậy, cùng Oanh Ca đi đến trước mặt hắn.
Hắn nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi của bọn họ, lại hỏi Oanh Ca: “Sao hai người lại chạy tới tận đây?”
Oanh Ca ngại ngùng gãi đầu, “Huynh trưởng đừng bận tâm đến chuyện này vội, nếu tiện đường thì cho chúng ta đi nhờ một đoạn về đi.”
Trọng Lang lập tức vén rèm xe lên, để hai người bọn họ đi vào.
Vốn dĩ hắn nhìn thấy bọn họ nên mới cho xe dừng lại, đương nhiên sẽ không bỏ mặc bọn họ.
Xe ngựa lắc lư đi về phía trước, bên trong xe, Oanh Ca ngồi sát bên cạnh Trọng Lang.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe ngựa, nàng mới cảm thấy hai chân vừa mỏi vừa nhức.
Oanh Ca không nhịn được đưa tay ra xoa bóp hai bắp chân, xoa được một lúc mới nhớ ra Trọng Lang còn ở bên cạnh, động tác này không được nhã nhặn, bèn giả vờ tự nhiên thu tay lại.
Khi mặt trời ngả về phía tây, đoàn người bọn họ đã quay về nội thành.
Chiếc xe ngựa đưa nàng và Liên Nguyệt trở về ngõ Đồng La trước, đợi bọn họ xuống xe ở đầu hẻm, Trọng Lang mới quay về phủ nha.
Oanh Ca đẩy cửa bước vào tiểu viện, đột nhiên phát hiện có hai người đang ngồi trong sân, khiến nàng giật nảy mình.
“Các người là ai?”
Nam nhân trung niên dẫn đầu, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm vào nàng.
Còn nam nhân trẻ tuổi đứng phía sau ông ấy nàng lại quen thuộc, dẫu sao hôm qua mới gặp mặt.
“Ngươi nói miếng ngọc bội kia là của ta, đừng hòng đòi lại từ chỗ ta nữa.” Dù sao hôm đó nàng không tốn một đồng nào đã lấy lại được ngọc bội, nàng tưởng rằng nam nhân kia đã hối hận.
Lúc này, nam nhân trung niên kia mở miệng nói chuyện: “Bao nhiêu năm qua, hai mẫu tử các con sống có tốt không?”
Lúc này Oanh Ca mới nghiêm túc đánh giá nam nhân trung niên trước mặt.
Thân hình ông ấy cao lớn thẳng tắp, trêm người mặc gấm vóc lụa là, khuôn mặt vuông vức, trông vừa uy nghiêm vừa quý khí. Lại thêm một người nữa quen biết mẫu thân nàng.
“Ông cũng quen biết mẫu thân ta sao?”
Ngày hôm nay, tâm trạng của nàng bị chấn động dữ dội, dường như tất cả những người quen biết mẫu thân nàng đều đồng loạt xuất hiện, cứ như đã bàn bạc trước với nhau.
“Ta chính là phụ vương của con mà.” Nam nhân kia nói với giọng điệu tha thiết, vô bản năng bước lại gần nàng.
Oanh Ca mở to mắt nhìn ông ấy, ông ấy nói mình... Là phụ vương của nàng?
Đúng rồi, lúc trước Trang Thân vương phi nói bà ấy là mẫu thân của nàng, lẽ nào vị này chính là Trang Thân vương? Nàng là con gái của thân vương sao?
Càng nghĩ, nàng càng có thể chắc chắn về thân phận của mình.
Mẫu thân nàng tên là Chu Sương Hoa - Một thị thiếp của Trang Thân vương, không biết tại sao lại mang theo nàng rời khỏi vương phủ đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh, sau đó lại gả cho một thợ mộc.
Miếng ngọc bội kia vốn thuộc về nàng, mẫu thân thay nàng cất giữ, cho đến hôm nay bị phát hiện, bọn họ mới tìm được nàng.
Giờ phút này, trong lòng Oanh Ca vừa kích động, vừa oán hận, nhưng nhiều hơn cả là sự hoang mang.
Nàng kích động vì cuối cùng cũng được gặp cha ruột, oán hận vì sao bao nhiêu năm qua ông ấy không đi tìm hai mẫu tử nàng, hoang mang vì tất cả những điều mà trước khi chết mẫu thân không hề nói cho nàng biết, rốt cuộc có uẩn khúc gì?
Nghĩ đến đây, nàng lùi lại một bước, “Ta... Ông để ta bình tĩnh lại đã.”
Mấy ngày qua, những thông tin mà nàng tiếp nhận quá phức tạp, nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào.
Sau vài hơi thở, nàng ngẩng đầu đối diện với Trang Thân Vương, nói: “Ông có thể kể cho ta nghe chuyện của mẫu thân ta được không?”
Trang Thân vương ngay lập tức chìm vào hồi ức, đó là một câu chuyện đã rất xa xưa, xa đến mức đã phủ đầy bụi trần.
Khi đó ông ấy vẫn còn là vương gia, trẻ tuổi phóng khoáng, lại thích ngao du.
Trong một lần đi du ngoạn, ông ấy tình cờ gặp được Chu Sương Hoa.
Nàng ấy rất đẹp, một vẻ đẹp khác với những nữ tử được gọt giũa tỉ mỉ trong kinh thành, đó là một vẻ đẹp mộc mạc tự nhiên, không hề tô điểm chút nào.
Nàng ấy trong trẻo, xinh đẹp, con người nàng ấy cũng thanh khiết như dung mạo của mình vậy.
Nàng ấy dễ dàng tin vào thân phận mà ông ấy bịa ra, một công tử nhà giàu.
Hai người thường xuyên qua lại rồi dần trở nên thân thuộc.
Nàng ấy phải làm việc, giặt giũ, cắt cỏ, đi chợ, ông ấy không cần cố tình tạo cơ hội cũng có thể dễ dàng gặp được nàng ấy.
Dưới sự tấn công của ông ấy, cuối cùng đối phương cũng xiêu lòng, sau đó châu thai thầm kết.
Lúc bịa ra thân phận, ông ấy không hề nói rõ mình đã có gia đình hay chưa, ông ấy quá kiêu ngạo, cứ nghĩ với thân phận của mình thì có nữ tử nào không yêu thích?
Nhưng ông ấy nhanh chóng nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn đến nhường nào.
Nàng ấy có thai, ông ấy muốn đưa nàng ấy trở về nên đã nói thật thân phận của mình.
Không ngờ nàng ấy lại vừa khóc vừa mắng, từ chối đề nghị của ông ấy.
Ông ấy nhất thời tức giận, cảm thấy nàng ấy không biết điều, cứ bám riết không buông lấy lỗi lầm ông ấy đã lừa dối nàng ấy, lại còn từ chối một vị vương gia.
Ông ấy không còn dùng lời lẽ ngọt ngào để dỗ dành nữa, mà lấy người nhà của nàng ấy ra để uy h**p, ép nàng ấy phải lựa chọn.
Cuối cùng, ông ấy đã thành công, nàng ấy theo ông ấy vào vương phủ. Ông ấy cũng chỉ có thể cho nàng ấy một thân phận thị thiếp.
Ông ấy quả thực rất yêu thương nàng ấy, nên thường xuyên quanh quẩn bên cạnh nàng ấy.
Những nữ nhân khác trong hậu viện không vui, ông ấy cũng biết đôi chút, nhưng bản thân là vương gia, thích một người lẽ nào còn phải giấu giấu giếm giếm?
Ông ấy không hề kiêng dè thể hiện sự thiên vị của mình, cho dù nàng ấy không có thân phận gì, có ông ấy ở đây, nàng ấy sẽ có địa vị.
Sau đó nàng ấy sinh một nữ nhi, ông ấy cũng sai người làm một miếng ngọc bội cho đứa bé, chỉ cần là con của ông ấy, cái gì cũng sẽ có.
Nàng ấy không ra khỏi vương phủ được, ông ấy liền mang về những món đồ chơi nhỏ để dỗ nàng ấy vui.
Sau khi sinh con gái, sức khỏe của nàng ấy dường như yếu đi, cho gọi thái y đến xem, cũng chỉ nói là khí huyết lưỡng hư.
Cứ thế cho đến khi con gái của bọn họ sắp được hai tuổi, ông ấy đề nghị tổ chức tiệc sinh nhật, nàng ấy đưa ra một yêu cầu, muốn về nhà thăm phụ mẫu một chút.
Kể từ khi vào phủ, người nhà của nàng ấy chỉ đến một lần sau khi nàng ấy sinh con, thân phận của nàng ấy ở đó, người nhà không có tư cách thường xuyên đến thăm.
Nàng ấy muốn về nhà cũng là lẽ thường tình, ông ấy liền đồng ý.
Nhưng không ngờ lần đó, lại là vĩnh biệt.
Mỗi khi nhớ lại những chuyện này, trong lòng ông ấy lại hối hận, nếu như ban đầu không đồng ý cho nàng ấy về nhà, có phải sẽ không chia xa không?
Nhưng cuộc sống không có nếu như, cho dù ông ấy không ngừng phái người đi tìm, cuối cùng cũng chỉ là mò kim đáy bể.
Ông ấy vẫn luôn nói cho đến khi trời tối sầm, bao nhiêu lời muốn nói cũng đã nói hết.
Oanh Ca im lặng lắng nghe tất cả những gì về mẫu thân trong lời kể của ông ấy, trong lòng mường tượng ra dáng vẻ của bà khi còn trẻ.
Nếu không có nàng, có lẽ mẫu thân sẽ tìm một người đơn giản để gả đi, sống một cuộc sống bình thường.
Giống như việc gả cho một người thợ mộc vậy.
“Con gái, lúc đó ta đặt tên cho con là Chiêu Nguyệt...”
Trang Thân vương vừa nói, nàng đã ngắt lời ông ấy, “Tên ta không phải là Chiêu Nguyệt, mẫu thân đặt tên cho ta là Oanh Ca.”
Một con chim hoàng oanh đậu trên cành, vui thì hót, không vui thì bay đi.
Trang Thân vương thầm nhẩm trong lòng: “Oanh Ca.” Giống như cái tên mà bà sẽ đặt.
Bà không biết chữ, không nhận được bao nhiêu mặt chữ, nhưng sở thích của bà rất rõ ràng, đồng ruộng thôn quê, hoa cỏ cá chim.
“Vậy... Bây giờ con đã biết thân phận của mình rồi, có bằng lòng theo ta về không?”
Trang Thân vương của hiện tại, đã học được cách hỏi ý kiến người khác, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những người ông ấy coi trọng, huống hồ người này còn là con gái của ông ấy.
Oanh Ca cúi đầu không nhìn ông ấy, nàng sợ mình sẽ không kìm được lòng.
Bởi vì nàng không thực sự muốn trở về vương phủ, nơi đó giống như khi nàng mới đến kinh thành, đâu đâu cũng xa lạ.
Nàng ngập ngừng mở lời: “Ta... Bây giờ ta không...”
“Được, ta không ép buộc. Con cứ ở đây sống thật tốt, cái sân này ta đã mua lại rồi, muốn ở đến khi nào thì ở đến khi đó.”
Nói rồi, Trang Thân vương đưa cho nàng một bản khế mua bán nhà đất, khế đất, từ giờ nơi này thuộc về nàng.
Thấy nàng không nhận, Trang Thân vương đặt tờ giấy lên bàn đá.
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về trước đây.”
Ông ấy nói mẫu thân không biết chữ, nhưng trong ấn tượng của nàng, mẫu thân thường xuyên cầm sách đọc. Thói quen thích đọc sách của nàng chính là học từ mẫu thân.
Xa cách hơn mười năm, mẫu thân cũng chỉ là một người sống trong ấn tượng của ông ấy mà thôi.
Chẳng trách trước khi đi mẫu thân từng nói, xin lỗi đã để nàng phải sống những ngày tháng khổ cực.
Khi đó nàng không hiểu ý của bà là gì, nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng muốn nói, có mẫu thân ở bên thì ngày tháng không hề khổ cực.
Oanh Ca suy nghĩ một chút, vành mắt vô thức ươn ướt, những giọt lệ châu lăn dài trên má.
Nàng nhớ mẫu thân rồi, rất nhớ, rất nhớ.
Dưới màn đêm trĩu nặng, trong tiểu viện nhỏ bé, thiếu nữ một mình rơi lệ, Liên Nguyệt đứng bên cạnh chỉ nhìn, không lên tiếng làm phiền.
Sáng sớm hôm sau, Oanh Ca lại ra ngoài đến tiệm hoa.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nàng phải dùng sự bận rộn để chiếm lấy thời gian, mới không để bản thân suy nghĩ lung tung.
Không ngờ chiều hôm đó, khi nàng chuẩn bị đóng cửa thì thấy Trọng Lang đi đến trước cửa tiệm hoa.
“Hôm nay rảnh rỗi, có thể mời ta một bữa cơm không?” Hắn cười nói.
Nàng chỉ coi như chuyện bình thường, hắn chỉ là có thời gian rảnh nên nhớ đến tìm nàng, lại không biết là Liên Nguyệt gửi thư cho hắn, nói tâm trạng nàng không tốt.
Trọng Lang cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng, nàng vẫn tràn đầy sức sống như mọi khi, lớn tiếng nói đợi nàng khóa cửa sẽ mời hắn một bữa thật ngon.
Hai người thong thả dạo bước trên đường phố, đây là lần đầu tiên.
Trên đường phố, đủ loại hàng rong đều đã bày ra, bọn họ đi đi dừng dừng, vừa đi vừa ngắm nhìn.
Đến trước một tửu lầu, Oanh Ca chỉ vào cửa rồi đề nghị: “Chúng ta ăn ở đây đi.”
Khách theo chủ nhà, hắn không có ý kiến, gật đầu đồng ý.
Lên nhã gian ở tầng hai, tiểu nhị xuống dưới để đầu bếp chuẩn bị cơm nước, cánh cửa vừa đóng lại, đây chính là không gian riêng của hai người bọn họ.
“Huynh trưởng có uống rượu không? Ta chỉ gọi một bình nhỏ thôi, huynh cũng biết đấy, tửu lượng của ta kém lắm.”
Người tửu lượng kém lại muốn uống rượu, có thể thấy trong lòng nàng quả thực không vui.
Trọng Lang lắc đầu, “Ta không uống đâu, cả hai chúng ta đều say thì ai sẽ đưa muội về nhà đây.”
Về nhà? Nàng không có nhà nữa rồi.
Hắn không biết một câu nói của mình đã khơi dậy nỗi sầu muộn của nàng, chỉ thấy đáy mắt nàng phủ lên một tầng bi thương.
Trong thư Liên Nguyệt gửi không nói rõ vì sao nàng không vui, có lẽ là chuyện khó nói, xem tình hình hiện tại, nàng cũng không muốn nói rõ.
Nhưng hắn cũng không phải người thích hỏi chuyện thị phi, nàng không vui, hắn ở bên cạnh là được. Khi nào nàng muốn nói, hắn tự nhiên sẽ biết.
Tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn, mang rượu lên trước.
Oanh Ca cầm lấy định mở ra, Trọng Lang ngăn nàng lại, “Muốn uống rượu cũng phải đợi ăn chút gì rồi hãy uống, uống rượu lúc bụng đói hại thân.”
Cứ thế, nàng đành tạm thời nhẫn nại.
Đợi cơm nước được dọn lên đủ, nàng ăn một ít, sau đó nhanh chóng mở ra rót một ly, lúc này Trọng Lang không ngăn cản nàng nữa.
Nhấp cạn ly rượu trong tay, một cảm giác cay nồng sảng khoái dâng lên trong lòng, dường như thực sự xua tan đi bao nỗi u uất những ngày qua.
Nàng vội vàng rót thêm một ly nữa.