Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 16

Chương 16

Nàng uống hết ly này đến ly khác, Trọng Lang đưa tay ra ngăn cản nàng lại.
“Uống nữa sẽ khó chịu đấy.”

Nàng nhìn vào ngũ quan thanh tú của hắn, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, là vành mắt nàng đã ngập đầy nước mắt.
“Ta rất nhớ mẫu thân.” Nàng bĩu môi một cái, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

“Ta đã gặp được cha ta rồi, ông ấy là Thân vương, ông ấy muốn ta về nhà.”

Nghe nàng nói Thân vương, trong đầu hắn lập tức lóe lên một người, Trang Thân vương.

“Nhưng nếu ta trở về thì sẽ có lỗi với mẫu thân ta.”
Nàng đứt quãng nói, nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Nếu như mẫu thân ta còn sống thì tốt biết bao, ta không biết phải làm sao cả.”
Nàng gục xuống bàn, cơ thể có chút không vững, loạng choạng như sắp ngã xuống.

Trọng Lang khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, đưa tay giữ lấy vai nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, “Huynh trưởng, huynh có thể nói cho ta biết phải làm thế nào không?”

Nàng đang cầu cứu hắn.

Mẫu thân đã mất, cha ruột tìm đến cửa muốn nàng về nhà, Trọng Lang không biết những rối rắm thời trẻ của bọn họ, nhưng nguyên do của tất cả những chuyện này không thể đổ lên đầu một đứa trẻ.

Trong lòng Oanh Ca yêu thương mẫu thân nàng, nên nàng mới rối bời, do dự, nếu nàng trở về, có phải sẽ đồng nghĩa với việc phản bội mẫu thân nàng không?
Nhưng cha ruột đang ở ngay trước mắt, nàng chắc chắn muốn được gần gũi.

Có lẽ là mượn men say, cũng có lẽ là cố ý trốn tránh, nàng đã chọn cách không đối mặt với những vấn đề này.
Nàng đã say rồi, Trọng Lang dìu nàng xuống lầu, cả người nàng gần như đều dựa vào người hắn.

Hắn thanh toán, mặc kệ những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về phía mình, cõng nàng lên lưng rồi bước ra khỏi tửu lầu.

Trong miệng nàng lẩm bẩm gọi mẫu thân.
Đầu nàng gối lên vai hắn, hơi thở phả vào sau gáy hắn, cho dù xung quanh có gió nóng thổi qua, hắn vẫn có thể cảm nhận được.

Xung quanh người qua kẻ lại, thỉnh thoảng có người sẽ chú ý đến bọn họ.
Hắn cõng nàng đi giữa những ánh mắt đó, hoàn toàn không cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại có khói lửa nhân gian làm bạn, khiến hắn cảm thấy vô cùng chân thực.

Cõng nàng suốt một quãng đường về tiểu viện, Liên Nguyệt mở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến thành sự quan tâm.
“Cô nương bị sao vậy ạ?”

“Nàng ấy uống chút rượu, hơi say rồi.”
Trọng Lang đưa nàng vào phòng ngủ đặt lên giường, đóng cửa bước ra.

Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, gọi Liên Nguyệt đến muốn hỏi rõ ràng một chút: “Gần đây nàng ấy đã gặp những ai? Đã nói những chuyện gì?”

Liên Nguyệt nhìn hắn hai lần, thấy được sự quan tâm không thể che giấu trong mắt hắn. Nàng ấy bèn lựa một vài chuyện quan trọng nói cho hắn nghe.

Hắn nghiêm túc lắng nghe, biết được đầu đuôi câu chuyện, càng chứng thực thêm suy đoán trong lòng mình.

Trọng Lang nhìn về phía phòng của Oanh Ca, dặn dò Liên Nguyệt: “Khoảng thời gian này chăm sóc nàng ấy cho tốt, có bất cứ điều gì không ổn cứ đến tìm ta.”

Có men rượu trợ giúp, Oanh Ca ngủ một giấc thật ngon, cả đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, trong tiệm hoa có một vị khách không mời mà đến.
Oanh Ca vẫn nhớ, đó là một trong những thị nữ thân cận của Long An công chúa.

Thanh Đài bước vào đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy Oanh Ca liền nói thẳng: “Phụng lệnh công chúa, ba ngày sau vào cung tham gia Quan Liên tiết.”

Quan Liên tiết, nghe tên là biết, chính là ngắm hoa sen.
Vào cung tham gia Quan Liên tiết, nàng không nghĩ công chúa có ý tốt mời mình đến.

Oanh Ca do dự, muốn tìm lý do từ chối, nàng mấp máy đôi môi còn chưa kịp nói ra thì ánh mắt sắc lẹm của Thanh Đài đã liếc qua, “Nếu ngươi không đi, phải diện kiến công chúa bẩm báo lý do.”

Lời nói đến bên miệng đành phải nuốt vào, nàng cười trừ nói: “Sao dám không đi chứ, đa tạ ân điển của công chúa.”

Quan Liên tiết năm nay do một tay Hoàng hậu lo liệu tổ chức, trước đây khi còn là Thái tử phi, nàng ấy từng theo học hỏi, trợ giúp bên cạnh tiên Hoàng hậu, bây giờ nàng ấy cũng đã trở thành chủ nhân của hậu cung.

Những người tham gia Quan Liên tiết đều là nữ quyến, đa phần là mệnh phụ của các đại thần, còn có hoàng thân quốc thích.

Trang Thân vương phi chắc chắn nằm trong số đó, bà ấy là trưởng bối, lại là người đứng đầu trong hoàng thân, đương nhiên không thể thiếu.

Trong cung của Hoàng hậu, Trang Thân vương phi và công chúa đều ở đó, còn có một vài mệnh phụ có phẩm cấp. Mấy người ngồi cùng nhau phẩm trà thưởng hoa, nói chuyện phiếm.

Nói đến Trang Thân vương phi, không ai không hâm mộ bà ấy mệnh tốt, địa vị vượt qua cả hàm nhất phẩm, ngay cả Hoàng hậu cũng phải kính nể.

Sinh được ba trai hai gái, đích tử dòng chính lại được phong làm thế tử, gia trạch an yên.

Công chúa ngồi ở vị trí bên dưới Trang Thân vương phi, thị nữ bên cạnh cúi người ghé sát lại gần bẩm báo: “Điện hạ, tiểu nương tử đó đến rồi ạ.”

Long An công chúa không nói một lời, nhấp một ngụm trà.

Thấy sắp đến giờ, Hoàng hậu đứng dậy mời mọi người cùng đi ngắm sen, “Các vị cùng ta dời bước đến hồ Thái Dịch ngắm hoa sen nhé.”

Hoa sen ở hồ Thái Dịch đã nở rộ, những đóa hoa màu hồng phấn lay động trong gió, dưới sự tô điểm của những chiếc lá sen vừa tròn vừa lớn, càng nổi bật sự thanh tao thoát tục, kiều diễm vô cùng.

Đoàn người do Hoàng hậu và Trang Thân vương phi dẫn đầu, chậm rãi đi dọc theo bờ hồ Thái Dịch.

Oanh Ca và Liên Nguyệt cúi đầu đứng hầu một bên, cách ăn mặc của hai người bọn họ vừa nhìn đã biết không giống với mọi người ở đây.

Hoàng hậu dừng bước, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Hai vị này là...”
Hoàng hậu không nhận ra bọn họ, Trang Thân vương phi và Long An công chúa thì nhận ra.

Long An tiến lên một bước, giải thích: “Vị này là một tiểu nương tử giỏi trồng hoa, hôm nay là Quan Liên tiết, ta mời nàng ấy đến thưởng hoa.”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía các nàng, đoán xem bọn họ có quan hệ gì với công chúa.
Ánh mắt của Trang Thân vương phi đầu tiên lướt qua Oanh Ca, sau đó lại hướng về phía Long An, nếu không phải biết Long An không biết nội tình, bà ấy còn tưởng đó là trò gì của nàng ta nữa.

Oanh Ca hành lễ với Hoàng hậu, “Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Sau đó lại hành lễ với Trang Thân vương phi, “Bái kiến vương phi.”
Trang Thân vương phi mặt mày nhàn nhạt, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Không ai để ý đến Oanh Ca và Liên Nguyệt, bọn họ lặng lẽ đi theo sau mọi người. Những người này địa vị đều cao hơn nàng rất nhiều, nàng chỉ mong làm một người vô hình không ai để ý tới.
Nhưng Long An sẽ không để nàng được như ý.

Ngoài ngắm hoa sen, xung quanh còn bày đầy các loại hoa khác.
Có vị phu nhân tò mò hỏi, Hoàng hậu đang định cho gọi cung nhân đến giới thiệu thì lại bị Long An ngăn lại.

“Nương nương, Oanh Ca tiểu nương tử mà ta mời đến am hiểu hoa cỏ nhất, hay là để nàng ấy đến giới thiệu cho phu nhân đi ạ.”

Hoàng hậu nhìn Long An, không biết nàng ta có chủ ý gì.
Trước mặt mọi người không tiện bác bỏ mặt mũi nàng ta, chẳng qua là giới thiệu mấy đóa hoa, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Thế là Hoàng hậu liền gật đầu đồng ý.

Oanh Ca nhanh chóng bước về phía trước, lập tức nhận ra đóa hoa kia.
“Hoa này tên là Bạch Khương, toàn thân màu trắng, hình dáng như con bướm, hương thơm dễ chịu.”

Lại có phu nhân hỏi: “Vậy còn chậu này thì sao?”

“Hoa này tên là Huyên Thảo, màu sắc phần lớn là vàng cam, đỏ cam, hương hoa thanh đạm.”

Liên tiếp giới thiệu ba năm chậu hoa, Long An công chúa thấy nàng đối đáp trôi chảy, liền đưa mắt ra hiệu cho thị nữ bên cạnh.

Thấy thời tiết ngày càng nóng, Hoàng hậu cho gọi mọi người vào trong điện tránh nắng.
Oanh Ca vừa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng cuối cùng cũng kết thúc.

Nào ngờ nàng vừa mới bước một bước, chỉ cảm thấy sau lưng có người đụng vào mình một cái, nàng bất ngờ ngã nhào vào bồn hoa.
‘Loảng xoảng’ hai tiếng, chậu hoa bị nàng đẩy xuống, vỡ tan tành.

Những người đi ở phía trước bị âm thanh thu hút, đều quay người lại nhìn.
Oanh Ca chật vật nằm trên mặt đất, không kịp chỉnh trang lại, quỳ rạp xuống đất xin tội với Hoàng hậu.
“Dân nữ vô ý, làm hỏng hoa cỏ, xin nương nương tha tội.”

Long An giành nói trước Hoàng hậu: “Láo xược, bản công chúa mời ngươi đến, ngươi lại dám phá hỏng hoa Phúc Lộc mà nương nương yêu thích nhất.”

Oanh Ca không dám biện minh, càng không dám nói ra những lời như cảm thấy có người đụng vào mình.
Chỉ sợ sẽ bị nắm thóp, sẽ khiến người ta cho rằng nàng vì trốn tội mà giảo biện.

Hoàng hậu không muốn gây ra chuyện không vui trong Quan Liên tiết, bèn nhàn nhạt nói: “Chỉ là hai chậu hoa thôi, cho cung nhân thay chậu hoa khác là được.”

Long An rõ ràng không muốn cứ thế cho qua, tiếp tục nói: “Nương nương độ lượng, e là sẽ dung túng cho nàng ta, hay là phạt nàng ta ba mươi trượng để làm gương.”

Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói nhiều lời.
Phạt ba mươi trượng, tiểu nương tử như hoa như ngọc này không biết có chịu nổi không.

Không ai ngờ Trang Thân vương phi lại xen vào nói đỡ cho nữ tử kia.
“Long An, đây chẳng phải là người ngươi mang vào sao? Sao ngươi không giúp đỡ, ngược lại còn muốn trách phạt.”

Trên gương mặt Long An công chúa thoáng qua một nét lúng túng, nàng ta biện minh: “Chính vì là người ta mang vào, nên khi phạm lỗi càng không thể dung túng, nếu không ai ai cũng khi dễ ta tính tình hiền lành, há chẳng phải là muốn làm phản sao.”

Các phu nhân thấy bọn họ đấu khẩu, Hoàng hậu và Trang Thân vương phi chủ trương không truy cứu, liền có người chen vào nói đùa.
“Mặt trời lại lên cao rồi, chúng ta vẫn nên vào trong điện đi, nếu còn phơi nắng nữa, e là mặt sẽ đỏ lên mất.”

Nghe vậy, Hoàng hậu mỉm cười, được mọi người bao vây xung quanh đi về phía cung điện.
Oanh Ca và Liên Nguyệt vẫn quỳ rạp trên đất, mặc cho mặt trời thiêu đốt, gạch lát nóng bỏng, cũng không thể nhúc nhích một phân nào.

Từ trong cung ra ngoài, ngồi lên xe ngựa.
Cũng may lúc đến bọn họ đã thuê một chiếc xe ngựa, nếu không còn không biết phải về bằng cách nào.

Oanh Ca vén ống quần lên đến đầu gối, một mảng đỏ rực, Liên Nguyệt cũng trong tình trạng tương tự.
Liên Nguyệt bất bình nói: “Cô nương, vị công chúa này yêu cầu chúng ta vào cung, chắc chắn không có ý tốt.”

Làm vỡ hai chậu hoa đã muốn phạt ba mươi trượng, có lẽ tính mạng của bọn họ trong mắt công chúa chỉ như con kiến.
Hôm nay nếu không phải Hoàng hậu độ lượng, Trang Thân vương phi lại nói đỡ cho bọn họ, e là khó thoát khỏi trách phạt.

Oanh Ca dựa vào thành xe, ngây người không nói, cơ thể nàng lắc lư theo xe ngựa, Liên Nguyệt cũng không nhìn ra nàng đang nghĩ gì.

Chỉ một câu nói của công chúa đã có thể giáng tội, có thể thấy quyền thế quả là một thanh kiếm sắc bén.

Trải qua chuyện này, bọn họ cũng không còn tâm trạng quay lại tiệm hoa nữa, dứt khoát trở về tiểu viện nghỉ ngơi.
Liên Nguyệt đi mua thuốc cao thanh nhiệt tiêu sưng, hai người tự mình bôi lên.

Oanh Ca im lặng lạ thường, từ lúc ra khỏi cung đến giờ, nàng không nói được mấy câu, đều là Liên Nguyệt hỏi nàng mới đáp một câu.

Liên Nguyệt thấy tình hình không ổn, lấy cớ ra ngoài mua thức ăn, quay đầu đi đến phủ Kinh Triệu Doãn.

Oanh Ca vốn đang ngồi dưới mái hiên hóng mát, nàng vén tà váy lên, để cho đôi chân đã bôi thuốc cao được khô thoáng.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nàng chỉ nghĩ là Liên Nguyệt đi mua thức ăn về, trong lúc vô tình nhìn ra, không ngờ lại thấy Trọng Lang.

Nàng nhất thời không kịp phản ứng, tay chân luống cuống chỉnh lại tà váy.
Trong lúc hành động, vết thương trên chân vẫn bị Trọng Lang nhìn thấy, chỉ là hắn không lên tiếng, giống như hoàn toàn không phát hiện ra.

“Huynh trưởng.” Nàng đứng dậy chào hỏi.
Chỉ là hai chân vẫn còn đang đau, nàng đứng dậy quá vội vàng, nhất thời lảo đảo, cơ thể không vững suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Trọng Lang thấy vậy, lập tức đưa hai tay ra ôm nàng vào lòng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình trong con ngươi của đối phương.
Một cảm giác nóng bức vô hình ập đến, hai má Oanh Ca nhuốm màu nóng ran, chẳng mấy chốc đã đỏ như lửa đốt.

“Huynh trưởng, vừa rồi là do muội đứng dậy quá vội, bây giờ ổn rồi. Huynh… Huynh có thể buông muội ra được rồi.”
Một tay hắn ôm lấy bả vai nàng, một tay đỡ bên hông nàng.

Áo mùa hạ mỏng manh, lòng bàn tay của nam tử càng thêm nóng rực, nàng chỉ cảm thấy hai nơi đó còn nóng hơn cả mặt trời giữa trưa.

Bình Luận (0)
Comment