Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 22

Chương 22

Theo lời khai của Tiền Hữu Nhân, nha dịch nhanh chóng tìm thấy Liên Nguyệt và hai hộ vệ còn lại.
Hoá ra bọn họ bị hạ mê dược, hôn mê bất tỉnh cả ngày, nếu đợi thêm hai ba ngày nữa, có lẽ cũng không giữ được mạng.

Tiền Hữu Nhân và thê tử của ông ta, cùng ba đạo sĩ bị giải đến huyện nha.
Chỉ chờ trời sáng để mở công đường xét xử, đến lúc đó bá tánh cũng sẽ biết hung thủ đã bị bắt giữ, trả lại sự yên bình cho Tùng huyện.

Trời vừa mờ sáng, đã có nha dịch ra phố loan tin, bọn họ vừa gõ chiêng vừa lớn tiếng hô: “Hung thủ giết người đã bị bắt giữ, hôm nay mở công đường xét xử.”

Bá tánh nghe thấy đều mở cửa ra xem, sau khi xác định hung thủ thật sự đã bị bắt, không khỏi vui mừng hớn hở.
Đặc biệt là gia đình của những người bị hại, càng mừng đến rơi lệ, đốt hương an ủi vong linh.

Giờ thăng đường đã đến, Trọng Lang ngồi ngay ngắn trên công đường với vai trò chủ thẩm, tri huyện đứng hầu bên cạnh.
Trang Thân vương ngồi ở dưới công đường dự thính.

Bên ngoài công đường vây kín người, tất cả mọi người đều muốn xem hung thủ là ai, sau khi nhìn rõ lại không ngừng xôn xao bàn tán.
“A, đây không phải là Tiền lão bản sao?”
“Sao Tiền lão bản lại có thể giết người được?”
“Năm ngoái Tiền lão bản còn quyên tiền sửa lại từ đường mà.”

Tiền Hữu Nhân và vợ là Vương thị quỳ trên đại đường, bên cạnh là ba gã đạo sĩ.
Trọng Lang cất tiếng hỏi: “Kẻ quỳ dưới công đường là ai?”

Tiền Hữu Nhân và Vương thị tự xưng danh tính.

“Vì sao các ngươi lại sát hại năm nữ tử đó?”

Trên công đường và ngoài sân tĩnh lặng như tờ, mọi người đều muốn biết nguyên nhân gì có thể khiến Tiền Hữu Nhân nhẫn tâm sát hại người khác như vậy.
Tiền Hữu Nhân khai: “Là tiên trưởng… Không đúng, là lão đạo sĩ nói ông ta có thể dùng nội tạng người để cứu sống con trai ta.”

Ánh mắt của mọi người chuyển sang lão đạo sĩ đứng đầu theo lời ông ta, lão đạo sĩ đó trông có vẻ tiên phong đạo cốt, thế mà lại có thể nghĩ ra cách tàn bạo hãm hại người khác như vậy.

“Ông ta nói phải dùng nội tạng của những người đó nấu lên, sau đó làm thành thịt nhuyễn cho ăn, mới có thể giúp con trai ta phục hồi sinh khí.”
“Đồng thời vứt những thi thể đó đến nơi gần nước, để nước cuốn trôi đi, là có thể mang sát khí trong nhà ta đi.”

Những lời này khiến mọi người bàn tán xôn xao.
“Con trai ông ta bệnh bao lâu rồi, làm sao còn cứu được nữa.”
“Thật không nhìn ra, ông ta lại là người như vậy.”

Có người thậm chí còn chửi mắng thậm tệ, đó là người nhà của những người bị hại.
“Tên gian ác nhà ngươi, vì con trai ngươi lại nhẫn tâm giết hại con gái của ta.”

Sau đó, ông ta lần lượt khai báo thời gian, hung khí và thủ đoạn gây án, nha dịch dựa theo lời khai của ông ta cũng đã tìm thấy những vật chứng đó trong nhà.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bên cạnh Oanh Ca có hộ vệ kề cận, sao lại bị một thương nhân bắt đi?
Theo lời ông ta nói, đầu tiên là dùng mê dược khiến bọn họ bất tỉnh, sau đó cố tình bày nghi trận làm rối loạn tầm nhìn ở hiện trường, giả vờ như có rất nhiều người.

Sau đó quan sai cũng thẩm vấn những đạo sĩ kia, lão đạo sĩ tự xưng là phương sĩ vân du, lúc đầu còn khăng khăng rằng phương pháp của mình hữu dụng.
Sau một trận đòn roi, da rách thịt nát, lão đạo sĩ không chịu nổi nữa đã khai ra tất cả.

Hoá ra bọn họ là người ở châu khác đến, vì phạm lỗi ở quê nhà, vốn cũng là những chuyện trộm cắp vặt vãnh, bị người ta xua đuổi.
Rời quê hương đi ăn xin dọc đường, bọn họ không muốn làm lụng vất vả để kiếm tiền, nên đã nghĩ ra những chiêu trò tà đạo.

Ban đầu là bán một số đơn thuốc linh tinh để lừa tiền, sau này dã tâm ngày càng lớn, đóng giả làm đạo sĩ đến nhà người ta xem phong thủy để lừa ăn lừa uống.

Bọn họ cũng rất khôn ngoan, biết không thể ở một nơi quá lâu, nên đã đi lừa đảo khắp nơi rồi chạy trốn, tháng trước đã đến Tùng huyện.
Sau khi vào huyện thành bèn dò la chuyện trong thành, biết nhà Tiền lão bản có một người con trai hôn mê, là tâm bệnh của Tiền lão bản.
Ba người liền giả vờ có cách cứu chữa, rồi dọn vào nhà ông ta.

Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ hại người, tại một châu thành cách đây trăm dặm, bọn họ cũng từng lấy mạng người làm mồi nhử, hại chết ba người.

Chỉ là lúc đó bọn họ chạy nhanh, chưa kịp bị bắt đã trốn thoát.

Vụ án thẩm vấn đến đây, mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Tiền lão bản vì nóng lòng cứu con, bị kẻ xấu dụ dỗ, làm ra chuyện giết người.
Ba gã đạo sĩ cũng bị tống giam vào ngục, chờ tấu lên thiên tử rồi xử trí cùng một lúc.

Trang Thân vương đợi sự việc kết thúc liền đề nghị đưa con gái về nhà.
Hai ngày nay tinh thần Oanh Ca mệt mỏi, thân thể đói lả, cần phải về nhà tĩnh dưỡng thật tốt.

Việc ở Tùng huyện đã xong, sau khi trở về, Trọng Lang tắm gội thay y phục, lập tức đến hoàng cung bẩm báo chi tiết với thánh thượng.
Tiêu Hằng nghe hắn nói, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm nghị, “Không ngờ lại có kẻ táng tận lương tâm như vậy.”

Vì để con trai mình sống sót, mà không tiếc tàn hại năm mạng người, tước đoạt quyền sống của người khác.

“Lần này ngươi làm rất tốt, trong thời gian ngắn đã tìm ra hung thủ.”
Tiêu Hằng lại nhớ đến một chuyện khác, “Sao con gái của hoàng thúc cũng liên quan đến vụ án này?”

Trọng Lang không thể che giấu, chỉ cần trần thuật lại vụ án thì không thể bỏ qua chuyện của Oanh Ca, huống hồ còn có Trang Thân vương đích thân đến.
“Thần nghĩ huyện chủ chỉ đi ngang qua Tùng huyện, vô tình bị hung thủ nhắm làm mục tiêu.”

“Những gì Trọng khanh nói có phải là sự thật không?”
Tiêu Hằng bày ra vẻ mặt ‘Ta đã biết hết mọi chuyện rồi’, tư thái nhàn nhã, hoàn toàn không có không khí căng thẳng như lúc bàn luận về vụ án vừa rồi.

Cứ thế, Trọng Lang biết mình không thể giấu được nữa.
Vốn dĩ hắn còn muốn giấu đi lý do Oanh Ca xuất hiện, chỉ coi đó là một chuyện ngoài ý muốn, còn hơn là thẳng thắn thừa nhận nàng đến tìm hắn.

“Xem ra không có gì qua mắt được bệ hạ.” Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, thành thật nói: “Thần và huyện chủ từng quen biết, đã giúp đỡ ngài ấy, lần này ngài ấy nghe nói thần bị thương nên mới đến thăm.”

Tiêu Hằng “Ồ” một tiếng, giống như tò mò hỏi tiếp: “Nếu chỉ là đến thăm, có thể đợi ngươi tra án xong rồi trở về, hà cớ gì phải xông vào nơi nguy hiểm đó?”

Lời đã nói đến đây, coi như mọi chuyện đã được phơi bày.
Tiêu Hằng nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trong phòng im lặng như tờ, có thể thấy Trọng Lang vẫn đang suy nghĩ xem nên dùng lời lẽ nào để giải thích chuyện lần này.

“Hay là trẫm ban hôn cho hai ngươi, thế nào?”

Một câu nói của Tiêu Hằng khiến Trọng Lang kinh ngạc không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
Hắn điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, sắp xếp lại lời nói, “Thần đa tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng chuyện hôn nhân, là kết tình giao hảo của hai bên…”

Hắn chưa nói hết câu, Tiêu Hằng đã hiểu rõ ý tứ trong đó.
“Ngươi chỉ cần nói ngươi có bằng lòng hay không, phía hoàng thúc, tự có trẫm đi nói giúp.”

Trước mắt Trọng Lang không khỏi hiện lên khuôn mặt của Oanh Ca, đương nhiên hắn bằng lòng, chỉ là không biết ý nàng thế nào.

Oanh Ca tĩnh dưỡng năm ba ngày, cơ thể đã khỏe hơn nhiều. Nàng vốn cũng không bị giày vò gì, sau khi trở về ăn ngon ngủ tốt liền phục hồi như cũ.

Chiều tối hôm đó, Trang Thân vương đến sân viện của nàng, sau khi hỏi thăm sức khỏe của nàng đã hồi phục thế nào, vẻ mặt ông ấy dường như có chút khó xử.
Oanh Ca nhận ra, liền hỏi: “Phụ vương có chuyện gì sao?”

Thấy con gái có điều muốn hỏi, Trang Thân vương cũng thuận thế lên tiếng: “Con thấy Kinh Triệu Doãn Trọng đại nhân là người thế nào?”

Nàng không chút do dự đáp lời: “Trọng đại nhân đã giúp đỡ con rất nhiều, lúc con ở bên ngoài kinh doanh tiệm hoa, huynh ấy đã ra tay tương trợ khắp nơi.”
Từ lúc nàng thoát khỏi Lưu thị để giành lại tự do, cho đến khi mở tiệm hoa kinh doanh, trong suốt bao nhiêu chuyện đã trải qua, đều có bóng dáng của hắn.

“Thánh thượng có ý ban hôn cho hai con, ý con thế nào?”

Oanh Ca vừa nghe, không khỏi sững sờ.
Nàng từ từ lấy lại tinh thần, hiểu rõ ý tứ trong đó, má phấn vô thức ửng hồng, lộ vẻ thẹn thùng.

Trang Thân vương nhìn thấy dáng vẻ này, sao có thể không hiểu ý của nàng.
Xem ra cũng có ý rồi.

Thôi vậy, vốn dĩ ông ấy còn muốn giữ nàng ở bên cạnh thêm một thời gian nữa, con gái của ông ấy lẽ nào lại không gả đi được sao?
Nhưng thấy bọn họ chàng có tình, thiếp có ý, kéo dài thêm nữa cũng vô nghĩa.
Ngày mai ông ấy sẽ vào cung hồi bẩm thánh thượng, chấp nhận việc ban hôn.

Thánh chỉ ban hôn được đưa xuống, tất cả mọi người đều biết, Trang Thân vương phủ sắp kết thân với Kinh Triệu Doãn Trọng đại nhân.
Trong những lúc đi lại, Trọng Lang liên tục nhận được lời chúc mừng từ đồng liêu và thuộc hạ.

Hôn kỳ được định vào hai tháng sau, Trang Thân vương phủ cũng trở nên bận rộn.
Phải chuẩn bị của hồi môn, sắp xếp tú nương may giá y, còn có tất cả vật dụng cần thiết cho ngày cưới.

Ở Trọng phủ, Trịnh thị sau khi biết được tin này, điều đầu tiên là vui mừng.
Hoàng đế ban hôn, đó là vinh dự lớn biết bao, hơn nữa người cưới về còn là huyện chủ, con gái của thân vương.

Sau đó bà lại nghĩ, lần này chắc chắn không giấu Lưu thị được nữa rồi. Nếu bà ta biết huyện chủ chính là Oanh Ca, còn từng là con dâu của mình, không biết sẽ làm loạn đến mức nào đây.

Nhưng bà lại thay đổi suy nghĩ một chút, đến lúc đó người đã cưới vào cửa rồi, mặc kệ bà ta làm loạn thế nào, chuyện càng ầm ĩ thì bà càng có cớ khuyên lão gia đưa Lưu thị về quê cũ.
Nghĩ đến đây, bà cũng vui vẻ sắp xếp cho đám hạ nhân chuẩn bị.

Long An công chúa biết hoàng huynh muốn ban hôn cho Trọng Lang, tức giận vô cùng.
Sau khi biết chuyện, nàng ta lập tức chạy đến trước mặt hoàng huynh khóc lóc kể lể, “Hoàng huynh đâu phải không biết Trọng Lang là người muội để ý, vậy mà huynh còn ban hôn cho hắn với người khác.”

Tiêu Hằng đương nhiên biết, nhưng hắn ta có sự cân nhắc của riêng mình.
“Long An, chuyện này đã định, muội đừng làm loạn nữa.”

Công chúa không vui, hờn dỗi nói: “Hoàng huynh là thiên tử, ai dám chống lại thiên tử.”

“Muội cũng biết trẫm là thiên tử, triều lệnh sớm ban chiều đổi, như vậy thiên hạ sẽ nhìn trẫm thế nào?”

Thấy nàng ta không nói gì nữa, Tiêu Hằng biết nàng ta sẽ không nhắc lại, cũng dịu giọng dỗ dành: “Trọng Lang thì thôi đi, sau này nếu muội để ý ai thì cứ nói với hoàng huynh, hoàng huynh sẽ lập tức ban hôn cho muội.”

Ở trước mặt Tiêu Hằng, Long An có phần thu liễm, nhưng sau khi ra khỏi cung môn vẫn hậm hực không thôi.
Nàng ta đi một mạch về cung thất, trong lòng nảy ra một kế, “Hừ, cho dù ban hôn thì đã sao.”
Với người mà nàng ta đã để mắt tới, nàng ta có vô số cách khiến hai người bọn họ không được vui vẻ.

Một tháng sau là quốc yến của bản triều, theo lệ các quan viên trong kinh thành từ lục phẩm trở lên đều có thể tham dự, gia quyến của bọn họ chỉ có người được ban cáo mệnh mới được vào trong.

Vào ngày tổ chức quốc yến, trước cổng cung xe cộ qua lại, vô cùng náo nhiệt.
Các quan viên tụ tập ở bên trong, nữ quyến có cáo mệnh không nhiều, các nàng được dẫn đi yết kiến hoàng hậu rồi mới được vào tiệc.

Trang Thân vương phi dẫn bọn họ cùng nhau tham kiến hoàng hậu, trong cung đã có mấy vị phu nhân đến rồi.
Bọn họ hành lễ với nhau xong, liền có người bắt đầu đánh giá Oanh Ca.

Vị huyện chủ này vừa mới trở về phủ đã được sắc phong, nay lại được thánh thượng ban hôn, quả thực khiến người ta muốn nhìn thêm vài lần.
Nhân cơ hội này cũng có thể gần gũi với Trang Thân vương phi đôi chút, “Phủ vương phi sắp có hỷ sự, đến lúc đó chúng ta phải đến đòi một chén rượu mừng đấy nhé.”

Trang Thân Vương phi mỉm cười đáp lời, “Đó là lẽ dĩ nhiên, thiệp mời cho các vị phu nhân đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó phải mời các vị bớt chút thời gian tham dự đấy.”

Mọi người nói nói cười cười, Oanh Ca cũng đứng bên cạnh hầu chuyện.
Bỗng nhiên nàng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang đổ dồn vào mình, ngước mắt nhìn lên, vừa vặn đối diện với Long An công chúa.

Long An nhận được ánh mắt của nàng, liền nhếch môi cười một tiếng.
Không hiểu sao nụ cười ấy lại khiến nàng bất an, dường như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Oanh Ca đều cẩn thận chú ý, sợ bị trúng kế. Nhưng cho đến khi yến tiệc qua được một nửa, nàng cũng không phát hiện ra điều gì không ổn, lẽ nào là nàng đã nghĩ nhiều?
Trọng Lang đang ngồi giữa các đồng liêu, bỗng nhiên có một cung nhân đến ghé sát bên tai hắn, nói Lạc An huyện chủ mời gặp.
Mặc dù hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đi theo người đó ra ngoài.
Nói ra thì, kể từ ngày được ban hôn, hai người đã rất lâu chưa gặp mặt.

Cung nhân dẫn hắn đến một đình bát giác, suốt đường đi không thấy bóng người nào.
Trên đình có hai bóng người đang quay lưng về phía hắn nên không nhìn rõ lắm.
Đợi hắn đến gần mới phát hiện, đâu phải là Oanh Ca, rõ ràng là Long An công chúa.

Lúc này những nghi hoặc trong lòng hắn đều được giải đáp, vốn dĩ hắn còn đang cảm thấy kỳ quái tại sao Oanh Ca lại chọn lúc này để gặp hắn, thì ra người muốn gặp hắn là công chúa.

“Tham kiến công chúa.” Trọng Lang hành lễ, “Không biết công chúa có chuyện gì cho truyền gọi?”

Long An xoay người lại, nhìn hắn một lúc lâu mới nói: “Trọng Lang, ngươi có biết chính bổn công chúa đã để ý đến ngươi trước không.”

“Được công chúa để mắt đến, hạ thần thật hổ thẹn.”

“Không ngờ ngươi lại chọn nàng ta, bổn công chúa rất tức giận, lại có kẻ không biết điều, không phân biệt được minh châu.”
Sự tức giận của Long An công chúa được truyền tải qua những lời này, hắn khó mà không cảm nhận được, nhưng hắn chỉ có thể cúi người xin lỗi, không biết phải đáp lời thế nào.

Long An nhận lấy chén rượu từ tay cung nhân, “Hôm nay tại đây, ngươi và ta cùng uống cạn chén rượu này, ngày sau gặp lại chỉ xem như chưa từng quen biết.”

Trọng Lang nhìn chén rượu trước mặt, Long An đã uống cạn trước hắn một bước, rồi úp ngược chén cho hắn xem.
Cuối cùng hắn vẫn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn hắn uống cạn chén rượu, trên mặt Long An hiện lên một vẻ hung ác khó hiểu.
“Vậy thì xin chúc mừng Trọng đại nhân trước, tân hôn đại hỷ.”

Nàng ta vừa dứt lời, đã có người tiến lên giữ chặt hai cánh tay hắn, lôi hắn sang một bên.
Trọng Lang hô lên một tiếng, “Điện hạ làm vậy là có ý gì?”

Hắn muốn giãy giụa, nhưng lại cảm thấy cơ thể đang biến đổi, trở nên mềm nhũn vô lực, nhưng lại có một luồng khí nóng đang xông lên từ đan điền.
Long An công chúa đứng trên lương đình, nhìn cung nhân lôi hắn đến một cung thất hẻo lánh.

Nàng ta ngoảnh đầu nhìn thị nữ phía sau, “Còn không qua đó?”
Thị nữ kia quỳ gối hành lễ, giọng điệu ngập ngừng: “Điện hạ…”

“Qua đêm nay, ngươi chính là người trong phòng của Kinh Triệu Doãn Trọng đại nhân, cùng huyện chủ hầu hạ một chồng, lẽ nào còn ấm ức cho ngươi sao?”
Long An khinh miệt nhìn thị nữ kia, nếu không phải như vậy, sao có thể đến lượt nàng ấy động vào Trọng Lang.

Thị nữ không muốn làm vậy, nhưng không thể chống lại uy quyền của công chúa.
Sau đêm nay, nàng ấy sẽ đắc tội với rất nhiều người.

Chưa nói đến Lạc An huyện chủ, công chúa không thích nàng ấy, vì là thánh thượng ban hôn, sau này người khác nhắc đến đều sẽ nhớ tới vụ bê bối này.
Càng khiến thánh thượng không vui, nàng ấy chỉ sợ sẽ vì thế mà mất mạng.

Nghĩ đến những điều này, thị nữ nước mắt lưng tròng, nàng ấy quỳ xuống cầu xin Long An, “Xin công chúa thu hồi thánh mệnh, chuyện này nô tỳ thực sự không làm được.”

Vẻ mặt Long An công chúa bình thản không chút gợn sóng, “Nếu ngươi không làm, bây giờ ta sẽ xử tử ngươi.”

Nàng ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào gương mặt của thị nữ, giọng điệu đầy cám dỗ: “Ngươi cứ làm theo lời ta, sau khi chuyện thành công, ta sẽ nói giúp ngươi, giữ lại mạng sống cho ngươi.”

Cơ thể thị nữ không kiềm được run rẩy, xem ra, nàng ấy dường như không còn lựa chọn nào khác.
Nàng ấy đứng dậy, chậm rãi đi về hướng cung nhân đang lôi Trọng Lang đi.

Bình Luận (0)
Comment