Chương 23
Cung nhân hợp sức lôi Trọng Lang vào trong phòng, bên trong bừa bộn không chịu nổi, đã lâu không được dọn dẹp.
Hắn dốc hết sức lực chống đỡ ý chí, không để mình bị thuốc khống chế.
Sau khi cung nhân rời đi, một thị nữ bước vào.
Dưới ánh trăng mờ ảo, không thể nhận ra dung mạo của thị nữ đó, nhưng hắn biết, đó là thị nữ của công chúa.
Xem ra công chúa hận hắn đến cực điểm, đã bày kế hủy hoại đức hạnh của hắn trước ngày cưới.
“Ngươi đừng qua đây.”
Hắn vừa dùng lời nói ngăn cản thị nữ, vừa s* s**ng xung quanh, chạm phải một vật sắc nhọn.
Hắn dùng đầu nhọn đó đâm vào lòng bàn tay, vào đùi, cố gắng dùng cảm giác đau đớn để cảnh tỉnh bản thân.
“Công chúa còn ở bên ngoài sao?”
Nghe hắn hỏi, thị nữ quay người lại lén nhìn ra ngoài cửa, cung nhân đang canh giữ bên ngoài, không thấy bóng dáng công chúa đâu.
Thị nữ nói thật cho hắn nghe, trong lòng Trọng Lang đã hiểu rõ, công chúa cho người canh gác, chắc chắn sẽ quay về dẫn người đến.
Đến lúc đó dưới con mắt của bao người, sẽ khó lòng phân bua.
Khi đó, hắn sẽ nhận kết cục gì, khiến bệ hạ mất mặt, có lẽ Trang Thân Vương phủ cũng sẽ trở mặt thành thù, còn Oanh Ca... e rằng nàng sẽ hận hắn.
Nghĩ đến những điều này, hắn tự nhủ nhất định phải tìm cách rời khỏi đây.
Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể lợi dụng thị nữ kia.
Ngộ nhỡ nàng ấy cũng có những suy nghĩ không nên có…
“Ngươi nghe theo sự sắp xếp của ta, chúng ta rời khỏi đây, sẽ không ai biết được.”
Cung nhân đang canh giữ ở cửa, bỗng nhiên thị nữ từ bên trong chạy ra, trên mặt tràn ngập sự hoảng hốt.
“Không xong rồi, không xong rồi, có lẽ ngài ấy sẽ không qua khỏi.”
Các cung nhân đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thị nữ lại nói thêm, hù dọa bọn họ: “Nếu ngài ấy chết ở đây, chúng ta đều không thoát được đâu.”
Cung nhân vội vàng vào trong xem xét, nhưng bên trong thực sự quá tối, nhất thời không nhìn rõ được điều gì.
Trong lúc hai người kia đang cẩn thận nhận dạng thì bất ngờ bị đẩy từ phía sau một cái, bọn họ liên tiếp ngã nhào vào trong.
Chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch loảng xoảng vang lên, bên trong có quá nhiều đồ đạc linh tinh, hai người nhất thời không thể thoát ra được.
Thấy thời cơ đã đến, Trọng Lang vội vàng chạy ra ngoài, lấy một thanh gỗ cài vào then cửa.
Thị nữ kia đi theo phía sau hắn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Mình đã giúp Trọng đại nhân chạy thoát, không biết công chúa sẽ đối phó với mình thế nào.
Tính mạng của nàng ấy nhỏ nhoi, dù làm thế nào cũng khó thoát khỏi trách phạt.
Trọng Lang loạng choạng bước ra khỏi khu vườn, hắn nhớ trên đường tới đây có một cái ao.
Không biết Long An công chúa đã bỏ gì vào trong rượu, khiến thần trí hắn có chút mơ màng.
Trong lúc mơ hồ dường như có người đang đi về phía này, Trọng Lang cũng nhìn thấy bóng của cái ao, hắn đi đến bên bờ rồi nhảy xuống, ẩn mình vào làn nước trong ao.
Long An đang dẫn người đi về phía này, đột nhiên nghe thấy một tiếng nước động, giống như có vật nặng rơi xuống nước.
Cung nhân tiến lên xem xét.
Hoàng hậu nương nương và mấy vị phu nhân đều bị Long An dẫn đến đây, các nang đang vây xung quanh quan sát.
Nhân lúc không ai để ý, người thị nữ kia đã lặng lẽ trà trộn vào đội ngũ thị nữ phía sau công chúa.
Không lâu sau, Trọng Lang trồi đầu lên khỏi mặt nước.
Mọi người đồng loạt kinh hô, đây không phải là Trọng đại nhân sao? Sao lại ở dưới nước?
Các nàng nghi hoặc nhìn về phía Long An công chúa, tình hình trước mắt không khớp với những gì nàng ta vừa nói.
…
Sau khi quốc yến kết thúc, thánh thượng đã nổi giận một trận lôi đình, ra lệnh cho Long An công chúa đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm.
Vở kịch ầm ĩ đó như một viên sỏi nhỏ ném xuống nước, không làm gợn lên một gợn sóng.
Rất nhanh đã đến ngày thành hôn, từ Trang Thân vương phủ đến Trọng phủ, dọc đường hoa lá rực rỡ, vô cùng náo nhiệt.
Vì là thánh thượng ban hôn nên phô trương cũng lớn, thực sự có thể nói là cảnh tượng rầm rộ chưa từng có.
Của hồi môn của tân nương tử có đến hai ba mươi kiệu, nhìn không thấy đầu không thấy cuối.
Trọng Lang cưỡi con ngựa cao to đi ở phía trước, kiệu hoa của tân nương tử theo sau.
Hạ nhân dọc đường đi liên tục rắc tiền mừng, bánh hỷ, thu hút người người tranh nhau vây xem.
Tân lang đá cửa kiệu, đón tân nương xuống kiệu.
Hai người cùng cầm một đóa hoa lụa đỏ thắm trong tay, hỷ nương dìu tân nương tử bước qua ngưỡng cửa.
Dưới tiếng hô vang của tư nghi (người điều khiển chương trình), hôn lễ thành.
Ngày thứ hai, tân lang tân nương dâng trà cho phụ mẫu trưởng bối, Trọng gia nhị gia và Cố thị, Lưu thị đều có mặt.
Khi Cố thị nhìn rõ dung mạo của tân nương, bà ấy sững sờ trong giây lát, nhưng không hề lên tiếng, sau khi nhận trà mừng thì đưa hồng bao đã chuẩn bị sẵn ra.
Khi đến trước mặt Lưu thị lại gây ra động tĩnh không nhỏ.
Lưu thị ngay cả chén trà cũng không cầm vững, bị bà ta đặt mạnh xuống bàn.
Bà ta trố mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt, lướt qua khuôn mặt Trọng Lang, rồi lại nhìn về phía Oanh Ca, “Các người… Các người đây là…”
Tốt lắm, tốt lắm, xem ra hai người này sớm đã có qua lại.
Không ngờ người con dâu trước đây lại lắc mình một cái trở thành Huyện chủ, sau này gặp mặt lại phải hành lễ với nàng.
Lưu thị tức nghẹn, trà cũng không uống, để tân nhân quỳ trước mặt.
Trịnh thị thấy tình hình này, liền lên tiếng hòa giải: “Đệ muội, mau uống trà của tân nhân đi. Mai sau là người cùng một nhà với huyện chủ, nói ra ai mà không ngưỡng mộ đệ muội chứ.”
Lưu thị suy nghĩ một lát, mọi người có mặt ở hiện trường không ai lên tiếng, bà ta cần gì phải tự rước lấy bực mình?
Bà ta uống một ngụm trà, đưa hồng bao, thôi vậy, sau này chỉ gọi là huyện chủ, không còn Oanh Ca nào nữa.