Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 147

Trans: Cyane

Nước chảy trên mặt đất của đình đá, không có ý thức tòa thành nào ngồi lên nửa chiếc ghế nơi Hoa Đình đang ngồi, chỉ có anh ở đó với khuôn mặt không vui.

Anh em Trà Phủ cảm thấy kỳ lạ, Hoa Đình là một tên bảnh chọe, tại sao anh có thể giữ hình ảnh xấu hổ như vậy mà im lặng được chứ, nhất định phải có chuyện gì đó xảy ra mà bọn họ không biết.

Chu Nguyên nói: “Theo tính toán của Thần Kinh, lần nhật thực tiếp theo ở Cửu Châu sẽ là vào ngày 20 tháng 3 năm 2034.”

Bây giờ là cuối năm 2032, chỉ còn hơn một năm nữa là đến nhật thực.

Họ không biết ma quỷ sẽ làm gì trong nhật thực, dù sao thì đó cũng không phải là chuyện tốt.

Hoa Đình vắt khô mái tóc dài của mình rồi để xõa trước người: “Sau khi con đường dịch chuyển giữa Trung Châu và anh, còn có những tòa thành ở phía Bắc được thiết lập, tôi sẽ đi tìm những ý thức tòa thành khác.”

Chu Nguyên gật đầu: “Có Bảo Châu trợ giúp, cậu tìm kiếm toàn bộ Cửu Châu chắc cũng không mất quá nhiều thời gian.”

Anh em Trà Phủ nói: “Sau khi thiết lập con đường dịch chuyển, giao lưu giữa con người sẽ mật thiết hơn, tốc độ phục hồi văn hóa tòa thành cũng sẽ nhanh hơn nhiều.”

Chi Giang nói: “Năm mới sắp đến rồi, năng lượng do con người cung phụng trong dịp Tết theo phong tục tương đương với năng lượng mấy tháng cộng lại. Nhớ nắm bắt cơ hội để nâng cao bản thân.”

Tân An từ khi bước vào đình Thương Lãng đã ngồi trầm tư, khi nghe thấy chữ “Năm” trong hai từ năm mới thì ngẩng đầu lên, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ rủ xuống, lộ ra khuôn mặt như một đứa trẻ.

“Ma quỷ dạo gần đây có chút thay đổi, mọi người có để ý không?”

Hoa Đình lắc đầu, hiện tại anh đang ở trong hơi thở tòa thành Trung Châu, biên giới hơi thở tòa thành của bản thân anh không tiếp xúc với bên ngoài, ma quỷ cách anh rất xa.

Chi Giang cũng lắc đầu, sau khi một phần Người Câu Khói Sóng bị đánh cắp trở về lại, với sự trợ giúp của Bảo Châu, cô ấy đã rải một lớp sương trắng ra bên ngoài hơi thở tòa thành. Với phiên bản sương trắng nâng cấp, ma quỷ không thể tìm thấy vị trí của cô ấy.

Chu Nguyên nói: “Ma quỷ ở gần khe hở cũng không có thay đổi gì.”

Anh em Trà Phủ “í” một tiếng: “Cậu nói như vậy làm chúng tôi chợt nhớ hai ngày trước hình như có nghe con người thảo luận chuyện này, chờ một chút, để tôi đi hỏi đã.”

Hai phút sau, anh em Trà Phủ nói: “Người đàn ông đó cũng không rõ lắm. Anh ta là thành viên của đội tuần tra, nửa đêm lúc anh ta thay ca trực mơ màng đi vệ sinh, anh ta dường như nhìn thấy thứ gì đó giống con người hơn là ma quỷ bình thường.”

“Đối phương nói “anh cũng đi tiểu à”, anh ta nghĩ đó là một người anh em chưa gặp nên nói chuyện với đối phương, giải quyết xong thì tên đó đã biến mất, anh ta giật mình nhìn lại thì thấy mình đang đứng ở rìa hơi thở tòa thành, bị dọa sợ lập tức chạy về. Người khác nói anh ta nằm mơ, anh ta cũng cho rằng mình đang nằm mơ.”

Sau khi nghe anh em Trà Phủ nói xong, Tân An nói: “Có lẽ đó không phải là một giấc mơ. Con người ở chỗ tôi cũng đã gặp tình huống tương tự, loại ma quỷ rất giống con người, nhưng chúng không phải là Cô Bà…”

Mấy ý thức tòa thành nói: “Sau này chúng tôi sẽ chú ý về thay đổi của ma quỷ.”

Ma quỷ đã dùng nhiều âm mưu và thủ đoạn nhằm hủy hoại văn hóa ý thức tòa thành và tương lai của nhân loại, nào là sự ô nhiễm và hang động ngầm nhắm vào Hoa Đình và Trà Phủ, nào là thủy triều ma quỷ nhắm vào Chi Giang, tòa thành kéo xuống nhắm vào Chu Nguyên, v.v…

Mỗi một suy nghĩ của ma quỷ đều đang khiến con người và Cửu Châu phải chết.

Họ đã giải quyết khủng hoảng lần này, nhưng không có nghĩa là khủng hoảng đã kết thúc.

Thận trọng và lo lắng quá mức không phải là điều xấu, với đối thủ như ma quỷ, họ nên giả định tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Ví dụ, những thay đổi của ma quỷ mà Tân An đề cập có thể là do chúng đang tiến hóa.

Hoa Đình rời khỏi đình Thương Lãng, không chỉ lo lắng cho tương lai mà trong lòng còn thầm nuôi một niềm vui nho nhỏ.

Suy nghĩ trong lòng của Vân Vân giống với của anh!

Điều gì có thể khiến tòa thành hạnh phúc hơn thế này nữa chứ!

Hoa Đình rất muốn mọi người trong tòa thành đều có thể biết về chuyện này, nhưng anh không thể quá khoa trương, anh phải kiềm chế và dè dặt một chút.

Niềm vui từ tận đáy lòng của tòa thành không thể che giấu được, cho dù Hoa Đình có thể kiểm soát, hơi thở tòa thành thay đổi do anh cảm thấy hạnh phúc sẽ ảnh hưởng đến mùa màng, thực vật và không khí trong tòa thành.

Bầu trời đang có tuyết rơi, mặt đất trong tòa thành khẽ rung chuyển, những thực vật lẽ ra sinh trưởng vào mùa xuân lặng lẽ nảy mầm, cành cây khô héo liền xanh tươi, dây leo vốn thường hòa làm một với thực vật trở nên vô cùng bắt mắt, tất cả đều nở ra những đóa hoa nhỏ.

Dây leo của Hoa Đình là một phần quan trọng tạo nên tòa thành này, cảnh tượng tất cả dây leo đều nở hoa trong tuyết thật đáng kinh ngạc.

Con người lần lượt dừng công việc đang làm, ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ đầy sắc màu trong tòa thành đang tạo thành một biển hoa.

Ngay cả những người ở Trung Châu đã quen nhìn thấy tòa thành lơ lửng trên không này cũng ngẩng đầu lên, nhất là khi gió lạnh thổi qua, bông tuyết cùng cánh hoa bay xuống, hương hoa tràn ngập mọi nơi, tựa như một giấc mộng.

Hạ Phong Niên nhắm mắt lại và truyền năng lượng xong, ánh sáng đỏ rải rác xung quanh quay trở lại cơ thể của ông, ông nói: “Đợi khi cậu tiêu hóa năng lượng còn lại và biến thành tòa thành siêu lớn, về việc thiết lập con đường dịch chuyển sau này, tôi không có cách nào giúp cậu được nữa rồi.”

Trung Châu nói: “Tôi biết, sau này phải xem Vân Sâm thế nào.”

“Bé con lớn rất nhanh, nhưng trong tình huống hiện tại không thể đợi nó lớn lên được, vì vậy chỉ có thể sử dụng cách khác.” Hạ Phong Niên mở mắt ra, màu đỏ như pha lê trong mắt ông vụt qua, đôi mắt ông biến thành màu đen thuần khiết.

Ông ngẩng đầu nhìn tượng thành Trung Châu, đang định thở dài, lại thoáng thấy mấy bông hoa rách nát đang vui sướng từ trên trời rơi xuống.

Trung Châu bối rối hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy, sao Hoa Đình lại vui vẻ như thế nhỉ?”

Cơ thể Hạ Phong Niên cứng ngắc, có thể khiến cho thứ rách nát mà trong đầu chỉ có con gái ông cảm thấy vui vẻ thì chỉ có một lý do duy nhất.

Khi ông đang nghiêm túc xây những viên gạch cho tương lai của Cửu Châu, nhà của ông đã bị… trộm mất.

Hạ Phong Niên tức muốn chết.

Bây giờ con gái của ông rõ ràng đang ở Bảo Châu, rốt cuộc Bảo Châu đã tạo ra nghiệp chướng gì vậy chứ!

Hạ Phong Niên nổi cơn tam bành, đang định đi tìm Hoa Đình tính sổ thì Mạnh Nhiên Lâm và Vân Sâm đột ngột quay lại. Nhìn thấy con gái mình đang tiến đến, ông nén giận rồi cố nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi.

Mạnh Nhiên Lâm cảm nhận được ánh mắt tức giận của Hạ Phong Niên, không biết tại sao, ông ấy lại cầm chiếc ấm bên hông lên uống nước.

Vân Sâm đã chắc chắn suy nghĩ trong lòng của mình, đôi mắt cô lấp lánh, quyết định sẽ nói với Hạ Phong Niên về chuyện vui này.

Vẫn còn chú Mạnh ở đây, cô nghĩ về vấn đề riêng tư này, tốt hơn hết là chỉ nói với một mình bố thôi.

Vân Sâm kéo Hạ Phong Niên đi, Hạ Phong Niên bị cô kéo về phía trước một cách bất lực.

Cuối cùng, khi đến một góc không có ai xung quanh, Vân Sâm ra hiệu cho Hạ Phong Niên cúi đầu rồi thì thầm vào tai ông: “Bố, chiều nay con đã tỏ tình với Hoa Đình, con thích anh ấy đấy.”

“Ầm!”

Hạ Phong Niên bình tĩnh nâng bức tường mà ông đã đẩy xuống, cười híp mắt nói: “Sao đột ngột vậy con?”

Vân Sâm nhìn Hạ Phong Niên không cảm thấy ngạc nhiên, cô liền nghĩ đúng là người ngoài luôn hiểu rõ nhất, xem ra bố đã biết chuyện giữa cô và Hoa Đình, vì vậy ông dùng thái độ của một người cha già nhìn con rể để đối xử với Hoa Đình.

“Cha già nhìn con rể có nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.” Đây là những gì Nhậm Bội Quân đã nói với Vân Sâm. Nghe nói Nhậm Đại Hựu đối xử với mấy người cầu hôn con gái mình đều vô cùng hung dữ.

Vân Sâm cũng cười híp mắt nói: “Chuyện này phải cảm ơn bố đó, con vốn không biết thái độ của Hoa Đình là gì, nhưng sau khi con phát hiện thái độ của bố thì con mới dám xác định.”

Hạ Phong Niên: “…”

Dù ông là một tảng đá, dù tảng đá trong tim ông đã bị loại bỏ, ông vẫn cảm thấy từng cơn đau tim đang quặn thắt.

Con gái nhất định không hề sai, kẻ sai chính là tên tiểu tử đã dụ dỗ con gái ông!

Hạ Phong Niên bị Vân Sâm kéo lên Hoa Đình một cách vô cùng miễn cưỡng.



Bên dưới cuộn giấy tượng thành, Mạnh Nhiên Lâm đang rót ấm nước thứ hai, hỏi: “Lúc tôi đi vắng đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao Lão Hạ lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy chứ?”

Trung Châu phát ra một tiếng cười quái dị, hỏi ngược lại: “Lúc anh và Vân Sâm ở Bảo Châu có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”

Mạnh Nhiên Lâm lắc đầu, ông ấy nói chuyện với Nhậm Đại Hựu vô cùng vui vẻ, Vân Sâm và Nhậm Bội Quân cũng rất hợp rơ, hai cô bé càng đánh càng thân, sau khi Bảo Châu trải qua nguy hiểm thì đã yên bình trở lại, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Không có.”

Trung Châu nói: “Anh không cần lo lắng, chẳng qua là chuyện tình cảm mà thế hệ trẻ chúng tôi mới hiểu được mà thôi, mấy tên bọn anh không cần lo lắng.”

Mạnh Nhiên Lâm phớt lờ câu tự xưng “thế hệ trẻ” của Trung Châu, ông ấy nói: “Vân Sâm cũng đã đến độ tuổi này rồi à, đó là ai vậy?”

Phản ứng này chỉ xuất hiện sau khi đi đến Bảo Châu, vẻ mặt người đàn ông trung niên đột nhiên trông rất kỳ lạ, chẳng lẽ là Nhậm Bội Quân?

Ông ấy khá cổ hủ, đặc biệt không chấp nhận được việc hai người cùng giới ở bên nhau, nhưng chuyện con cái là chuyện riêng của họ, mấy tên già như ông ấy thật sự rất khó nhúng tay vào.

Mạnh Nhiên Lâm lẩm bẩm: “Lão Hạ sống lâu như vậy, nhìn thấy quá nhiều chưa chắc đã tiếp nhận được loại chuyện này. Chẳng lẽ anh ấy muốn bế cháu rồi hả? Như này… như này không thể sinh con được đâu.”

Trung Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Về mặt lý thuyết, hai người họ thực sự không thể có con. Nhưng anh nhìn vào Hạ Phong Niên và Vân Trung thư xem, trên đời này có kỳ tích đấy.”

Mạnh Nhiên Lâm gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, liền nói: “Lão Hạ và chị dâu là một nam một nữ, nhưng hai người phụ nữ…”

Trung Châu cho rằng ý thức tòa thành không có giới tính, nhưng theo cách nói của con ngườ thì lại khác, anh ấy nói: “Làm sao có thể là hai người phụ nữ được, Hoa Đình cũng có thể được coi là nam giới trong loài người mà.”

Mạnh Nhiên Lâm ngạc nhiên: “Hoa Đình? Liên quan gì đến cậu ấy? Không phải là Nhậm Bội Quân à?”

“Nhậm Bội Quân?” Trung Châu cũng ngạc nhiên: “Chúng ta đang nói về Vân Sâm, có liên quan gì đến Thành Quyến Giả của Bảo Châu đâu?”

Lúc này Mạnh Nhiên Lâm mới bừng tỉnh, sốc đến mức câm nín ngay tại chỗ.

Được lắm, thì ra trước giờ Lão Hạ phòng bị không hề sai!

Mạnh Nhiên Lâm lấy lại tinh thần, mở miệng, một lúc sau mới phát ra tiếng nói: “Lúc trước không phải anh đã nói, ý thức tòa thành có tình cảm với con người không phải là chuyện tốt sao?”

Trung Châu không chút do dự nói: “Chuyện này có thể đánh đồng với việc liên hôn để nhận được sự giúp đỡ ổn định của người ngoại tộc và thiết lập quan hệ ngoại giao với bên ngoài à?”

Anh em Trà Phủ và Chi Giang vẫn chưa nói cho Trung Châu biết chuyện về Hoa Đình, nhưng cách nói của Chi Giang và Trung Châu rất giống nhau.

Tam quan của Mạnh Nhiên Lâm bị phá vỡ, da mặt của ông ấy run lên một lúc mới dừng lại. 

45 phút sau, cuối cùng ông ấy cũng tiêu hóa được vấn đề, sau đó thở dài thườn thượt.

Thấy ông ấy nhíu mày, Trung Châu khó hiểu hỏi: “Hạ Phong Niên là bạn của anh, anh biết thân phận của anh ta, chuyện này vẫn khó tiếp nhận đến vậy sao?”

“Có rất nhiều chuyện kỳ lạ trong ngày tận thế.” Mạnh Nhiên Lâm lắc đầu: “Tôi chỉ đang nghĩ về việc làm thế nào để tính vai vế sau này thôi.”

Trung Châu: “…”

Anh ấy chỉ muốn cười nhạo Mạnh Nhiên Lâm vì đã nghĩ những chuyện không đâu, nhưng anh ấy chợt nhớ rằng Chu Nguyên gọi Hạ Phong Niên là “anh Hạ”, nhưng Hoa Đình gọi Hạ Phong Niên là “bố”… Ý thức tòa thành bọn họ là những đứa con của Cửu Châu, con người cũng có thể coi như những đứa con của ý thức tòa thành…

Trung Châu ngừng suy nghĩ, tiếp tục lý giải nội dung trên phiến đá.

Bọn họ đã biết thời điểm xảy ra nhật thực gần nhất, bước tiếp theo là xem ma quỷ định làm gì vào ngày này.

Cùng với những cánh hoa khắp bầu trời, cuộn giấy tượng đá nhẹ nhàng mở ra, những ký tự và hoa văn độc đáo trên đó phát ra ánh sáng nhẹ.

Phía trên tòa thành lơ lửng trên bầu trời, một chiếc bàn gỗ nặng nề đặt trên mặt đất, chấn động đến nỗi Lão Vương Bát đang ngủ đông bên cạnh cũng bị lay động ba lần.

Hạ Phong Niên ngồi ở phía nam của bàn gỗ, dây leo Hoa Đình ngồi ở phía bắc của bàn gỗ.

Về phần Vân Sâm, cô bị Hạ Phong Niên đuổi vào nhà, cô ở cửa sổ tầng một ngóng ra ngoài như một con ruồi không đầu.

Hạ Phong Niên nhìn chằm chằm vào dây leo yếu ớt và ngây thơ ở phía đối diện, sau lưng ông là ánh mắt lo lắng như lửa đốt của con gái ông, ông kìm nén một lúc lâu, rốt cuộc ông lại không biết nên nói gì.

Trong hoàn cảnh này, ông giống như một lão già xấu xa sắp sửa chia cắt đôi uyên ương xấu số vậy.

“Thôi bỏ đi.” Hạ Phong Niên đứng dậy khỏi bàn gỗ, phất tay, gió từ năng lượng mở cửa gỗ phía sau ra, ông trừng mắt nhìn dây leo: “Lúc trước đã nói nếu cậu vẫn chưa trở thành tòa thành siêu lớn thì không được ở riêng với bé con, nếu hai đứa đã… Vậy trước khi đến Chu Nguyên, tôi cho phép hai đứa ở riêng một lúc.”

Hạ Phong Niên chắp tay sau lưng, giận dữ giẫm lên cỏ trên mặt đất rồi rời đi.

Ông bước đi rất nhanh, dưới chân có một luồng năng lượng màu đỏ, gần như là đang bay ra khỏi sân.

Chỉ còn lại Vân Sâm và Hoa Đình trong sân.

Còn hơn mười ngày nữa là đến ngày bọn họ dự tính sẽ đi Chu Nguyên.

Dây leo di chuyển.

Cành cây xanh chậm rãi trườn đến, ngại ngùng bò được một lúc, lúc sau lại dừng lại.

Vân Sâm ngồi xổm xuống, mỉm cười vươn hai tay ra, đầu ngón tay chỉ xuống đất.

Lá cây trên dây leo run lên, cành cây nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cô, từ từ uốn lượn lên trên.

Rõ ràng là một động tác lúc trước hay làm, nhưng sau khi mọi thứ đã rõ ràng, khi chạm tới khớp đốt ngón tay đầu tiên thì lại vô cùng xấu hổ.

Hoa Đình leo lên rất chậm, cành cây chậm rãi chạm đến đốt ngón tay thứ hai, rồi chạm đến gốc ngón tay. Ngay khi dây leo có thể bao phủ cả lòng bàn tay, ngoài cửa sân truyền đến một tiếng vang lớn.

Hạ Phong Niên lao vào, mỉm cười như một con cáo và giơ cao hai tay, giống như quán quân chiến thắng hạng mục chạy đường dài.

“Bố muốn nói cho hai đứa một tin tốt, sau khi Trung Châu được Bảo Châu giúp đỡ, đến cả tòa thành cũng có thể dịch chuyển rồi, mau sai người đi chuẩn bị, chưa đến mười phút là chúng ta có thể đến Chu Nguyên rồi!”

“Tục ngữ có câu, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Hoa Đình, cậu đã hứa với tôi chuyện gì thì nhất định phải thực hiện, chỉ có tiểu nhân mới coi lời nói của mình là cái rắm.”

Vân Sâm và Hoa Đình như chết lặng nhìn Hạ Phong Niên.

Hạ Phong Niên có thể đã nhận ra nụ cười của ông quá kiêu ngạo, vì vậy ông lập tức thu lại nụ cười của mình, thay vào đó là một vẻ mặt rất buồn bã, cảm động nói: “Bố cũng biết rằng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhưng mà con người gặp nguy hiểm, Chu Nguyên rất cần sự giúp đỡ của chúng ta. Tất nhiên, nếu chúng ta có thể nhanh chóng đến đó thì phải tranh thủ đi không phải sao?”

“Bố có thể hiểu hai đứa mà, hai đứa nhanh lên… Thời gian ở riêng với nhau còn tận 15 phút cơ mà, hoàn toàn đủ rồi.”

Hạ Phong Niên giơ hai tay lên, áp má thật mạnh mới có thể ngăn lại nụ cười trên mặt. Ông vẫy tay, bước chân rời đi lần này của ông càng nhanh hơn.

Vân Sâm: “…”

Hoa Đình: “…”

Bố không cảm thấy bản thân mình rất tàn nhẫn sao?
Bình Luận (0)
Comment