Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 148

Tập hợp những người tình nguyện đến Chu Nguyên xong, sau đó vận chuyển vật tư cung cấp cho Chu Nguyên đến Hoa Đình. Khả năng dịch chuyển tức thời của Trung Châu được kích hoạt, ánh sao nhấp nháy, Hoa Đình lập tức xuất hiện trên bầu trời phía trên ngôi nhà đặt tượng thành của Chu Nguyên.

Chu Nguyên đang trêu chọc hai con gấu Tư Quy và Lam Quế mà lúc trước Hoa Đình đã tặng anh ấy để anh ấy giải tỏa nỗi cô đơn.

Xứng đáng với hai cái tên đồng âm là Người Chết và Ma Lười, Chu Nguyên cùng hai con gấu này trải qua những ngày sống chung thật sự là mở rộng tầm mắt, anh ấy chưa từng thấy một con vật nào có thể lười biếng như vậy.

Anh ấy đang cho hai con gấu ăn thì đột nhiên từ trên trời có mùi hơi thở tòa thành bay đến, anh ấy tùy tiện ném con cá đi, bóng dáng của anh ấy lơ lửng trên bầu trời.

Hoa Đình đang hạ cánh, đợi đến khi Hoa Đình đáp xuống đến hơi thở tòa thành của anh ấy thì hình dạng con người của anh ấy cũng sẽ có thể lên Hoa Đình.

Chu Nguyên đặt chân xuống, đứng trên mặt đất của Hoa Đình, đất xanh được cắt tỉa cẩn thận cùng với những con đường bằng đá độc đáo, có ít dáng vẻ của một thành phố trước tận thế.

“Không phải nói mùa xuân mới đến sao, sao lại đến sớm như vậy?”

Anh ấy rất khó hiểu, cuộc họp trong đình Thương Lãng vừa kết thúc cách đây không lâu, nếu hôm nay Hoa Đình đến thì Hoa Đình chắc chắn sẽ nói trước với anh ấy.

“Ha ha ha ha!”

Chu Nguyên chưa kịp đợi Hoa Đình trả lời, ngược lại là Hạ Phong Niên cười ôm vai anh ấy, nói những lời nhiệt tình chưa từng có trước đây, khiến anh ấy cảm thấy được yêu thích mà lo sợ.

Vân Sâm giơ tay vuốt v e an ủi dây leo Hoa Đình, nói: “Bố nghiêm khắc như vậy, chỉ có thể chờ anh đạt đến tòa thành siêu lớn hoặc là chờ em thành niên mà thôi.”

Hoa Đình buồn bực di chuyển dây leo, anh không biết tại sao bố lại muốn ngăn cản anh ở riêng với Vân Vân.

Anh thậm chí còn không có hình dạng con người, chẳng lẽ còn có thể làm điều gì đó kỳ lạ với Vân Vân hay sao!

Không đúng, ngay cả khi anh có hình dạng con người, anh cũng không thể làm những điều kỳ lạ với Vân Vân!

Bây giờ họ có Mạnh Nhiên Lâm ở bên cạnh, vì vậy họ không thể được coi là đang ở riêng với nhau. Hoa Đình yên tâm nằm trên vai Vân Sâm, thỉnh thoảng xoa cổ cô, điều khiển những dây leo khác để gửi đồ tiếp tế cho Chu Nguyên.

Chu Nguyên là một tòa thành siêu lớn, mặc dù gần đó có một vết nứt rất nguy hiểm, nơi mà ma quỷ thường hay hoạt động, nhưng vẫn có khá nhiều người sẵn sàng ở lại Chu Nguyên.

Mấy tòa thành tập hợp lại, cho Chu Nguyên dân số thường trú 300.000 người, sau này mở con đường dịch chuyển rồi thì dòng người qua lại càng nhiều.

Hầu hết các tòa nhà ở Chu Nguyên vẫn còn đổ nát, các tòa nhà đã được khôi phục chỉ chiếm một phần nhỏ trong số đó.

Giống như Chu Nguyên đã nói, sau khi ý thức tòa thành trở thành một tòa thành siêu lớn, tài năng và năng lượng dự trữ tăng lên, nhưng những hạn chế cũng trở nên nhiều hơn.

Ngay cả trong trường hợp có con người sinh sống, tốc độ bổ sung năng lượng của tòa thành siêu lớn cũng không nhanh như vậy nữa.

Hoa Đình thấy dáng vẻ của Chu Nguyên, hỏi: “Vân Vân, bố vẫn muốn đưa em đi xuống lòng đất một chuyến đúng không?”

Vân Sâm gật đầu, với lượng năng lượng dự trữ hiện tại trong cơ thể, cô không thể giúp ý thức tòa thành siêu lớn được.

Hạ Phong Niên nói rằng trong tình hình này nếu đi xuống lòng đất vài lần thì sẽ tốt hơn, cô rất mong chờ điều đó.

Hoa Đình lại hỏi: “Khi nào đi, phải đi mấy ngày nhỉ?”

Vân Sâm phiền não nói: “Em cũng không biết, bố vốn không nói chi tiết cho em biết.”

Dây leo quấn lấy thân thể cô gái, như khoác lên người cô một lớp áo xanh.

Hoa Đình thỏ thẻ nói: “Không muốn xa em đâu.”

Vân Sâm híp mắt cười, cô thậm chí không muốn trả lời lại một câu nào nữa.

Mạnh Nhiên Lâm không nghe thấy Hoa Đình nói gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Vân Sâm, ông ấy như đang ăn phải một họng cơm chó: “…”

Mạnh Nhiên Lâm thở dài, lão Hạ bảo ông ấy đứng ở đây có ích lợi gì đâu chứ, hai đứa nhỏ căn bản không coi ông ấy là người, ông ấy chỉ là một tòa nhà bằng xương bằng thịt bị bỏ quên mà thôi.

Khi hoàng hôn buông xuống, khí đen trong vết nứt chậm rãi cuộn trào, tia sáng cuối cùng biến mất khỏi mặt đất, sương mù đen như băng khô* lật ngược nhanh chóng lan ra bên ngoài Chu Nguyên.

(*Đá khô hay còn gọi là băng khô, đá khói, nước đá khô, băng khói, đá CO₂ là một dạng rắn của cacbon dioxide. Đây là tên gọi thông thường của cacbon dioxide ở dạng rắn.)

Chu Nguyên ngày thường u ám, hôm nay trên mặt đất sáng lên vô số đốm sáng, từ trên trời nhìn xuống giống như đom đóm ban đêm đang bay khắp nơi.

Con người đưa đến Chu Nguyên đã tiến hành di dời được một phần ba, số còn lại vẫn chưa di dời xong.

Vân Sâm bận rộn cả buổi tối, ăn cơm tối xong đang định nghỉ ngơi thì Hạ Phong Niên đã bảo cô chuẩn bị, bây giờ họ sẽ đi xuống lòng đất.

Hạ Phong Niên thông báo rất nhanh chóng, Vân Sâm cũng nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi.

Bình thường cô vẫn luôn chuẩn bị thiết bị thám hiểm hoặc thoát hiểm, bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào cũng có thể lấy sử dụng mà không lãng phí thời gian.

Hạ Phong Niên nhìn mũ bảo hiểm, găng tay, áo ghi lê bảo hộ, ủng dày, đèn pin, túi lớn, túi nhỏ… của con gái mình, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Vân Sâm nhìn chính mình, khó hiểu hỏi: “Bố, như vậy vẫn chưa đủ sao ạ?”

Hạ Phong Niên lắc đầu: “Không dùng đến nhiều thứ như vậy đâu, con muốn mang theo thì cứ mang theo đi, mang theo cũng không sao.”

Trước khi khởi hành, Vân Sâm tìm Hoa Đình để nói lời tạm biệt.

Cô úp mặt vào tượng thành, cọ qua cọ lại: “Em phải đi ra ngoài rồi, anh phải ngoan ngoãn chờ em về đó.”

“Bụp, bụp.” Dây leo nở ra hai đóa hoa nhỏ, đặt vào trong túi ở trước ngực của Vân Sâm. Hoa Đình đung đưa dây leo: “Em nhớ chú ý an toàn, nhanh chóng trở về.”

“Ừm!” Vân Sâm đứng dậy, nhìn thấy đôi mắt hạt đậu đen láy đáng thương trên tượng thành màu trắng, cô ôm lấy một cách quyến luyến, xoa trái xoa phải: “Anh sẽ nhớ em chứ?”

“Nhất định sẽ nhớ!” Hoa Đình không chút do dự trả lời, giơ dây leo chọc vào mặt Vân Sâm: “Em cũng phải nhớ anh… nhưng càng phải chú ý an toàn hơn.”

“Biết rồi mà, anh còn không yên tâm về em à!” Vân Sâm ôm chặt lấy tượng thành.

Một người, một tòa thành dính lấy nhau, lặp đi lặp lại những lời vô nghĩa. Hạ Phong Niên đợi ngoài cửa vài phút, vẫn chưa tới giờ xuất phát. Một người có đôi tai thính như ông nghe rõ mồn một cuộc đối thoại này, ông không thể chịu đựng được nữa, lao vào phòng, xách cổ áo phía sau của cô con gái nhà mình lên, giẫm lên dây leo khắp nhà rồi bước ra khỏi ngôi nhà đá.

Qua cửa sổ, Hạ Phong Niên nhìn thấy tượng thành phía sau tấm kính đang dùng dây leo vẫy chiếc khăn tay nhỏ mà không biết kiếm được ở đâu đó, một dây leo khác thổi chiếc sáo ngọc, giai điệu buồn bã như thể con gái ông đã chết quách rồi vậy.

Phì phì phì, Hạ Phong Niên vứt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ của mình, dưới ánh mắt kỳ lạ của những người qua đường, ông xách Vân Sâm như xách một cái túi rác đi đến rìa hơi thở tòa thành của Chu Nguyên.

“Còn nhớ kỹ năng ẩn thân không? Chúng ta phải đi ra ngoài rồi.”

Vân Sâm lấy lại bình tĩnh, cô nhìn ma quỷ nhấp nhô bên ngoài hơi thở tòa thành, hít một hơi thật sâu, sau khi tứ chi nạp đủ nặng lượng thì gật đầu: “Đi thôi bố.”

Cô không hỏi tại sao phải xuất phát vào ban đêm khi có đầy ma quỷ, cũng không hỏi họ sẽ đi đâu.

Cô hoàn toàn tin tưởng bố mình.

Hạ Phong Niên bảo cô làm gì thì cô sẽ làm đó.

Hạ Phong Niên bước ra khỏi hơi thở tòa thành, Vân Sâm liếc nhìn ma quỷ đang lay chuyển dày đặc, không chút do dự theo sát phía sau.

Bây giờ là tháng mười hai, một mùa đông mới, nhiệt độ ở Chu Nguyên vào ban ngày vẫn tốt, nhưng vào ban đêm sẽ thấp hơn vài độ, những nơi có ma quỷ thì nhiệt độ sẽ trở nên rất thấp.

Khoảnh khắc bước ra khỏi hỏi thở tòa thành vào ban đêm, Vân Sâm cảm thấy lạnh buốt, cô có thể nghe thấy tiếng hàm răng trên và dưới va vào nhau lập cập.

Hạ Phong Niên đã nói rằng sau khi che giấu hơi thở thì ma quỷ sẽ không thể phát hiện ra cô.

Vài tên ma quỷ đi ngang qua Vân Sâm trên mặt đất bằng phẳng, xung quanh không có bất kỳ chướng ngại vật hay chỗ trú ẩn nào, cô có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông và những sợi lông tơ trên khuôn mặt con người trắng xanh của chúng. Khi bọn nó mở miệng ra, một mùi hôi thối phát ra từ trong miệng.

Mấy lần Vân Sâm suýt chút nữa đã quên hít thở và vận chuyển năng lượng.

Cũng may cô có năng lực thích ứng rất mạnh, trải qua vài lần giáp mặt với ma quỷ, cô đã quen với cảm giác căng thẳng và kích động do nỗi sợ hãi đã lâu ngày không gặp mang đến.

Cô thậm chí còn muốn quan sát diện mạo và khí đen của ma quỷ. Hoa Đình đã kể cho cô nghe về tình huống kỳ lạ của ma quỷ mà Tân An và anh em Trà Phủ đã đề cập trong đình Thương Lãng.

Thật sự có chỗ không bình thường.

Vân Sâm nhận thấy cứ khoảng ba mươi tên ma quỷ thì sẽ có một con ma quỷ có đôi mắt vô cùng sáng.

Đôi mắt của ma quỷ bình thường luôn vô hồn và tràn đầy sát khí, nhưng đôi mắt của ma quỷ có khí đen đậm đặc hơn làm người ta có cảm giác rằng… chúng có trí tuệ, chỉ số IQ và có thể suy nghĩ. Có lẽ loại năng lực tư duy này không mạnh, nhưng bọn nó không còn là những cơ thể d*c vọng cấp thấp chỉ biết hành động theo bản năng.

Không chỉ vậy, dường như bọn nó thèm muốn đồng loại của mình hơn là con người chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào trong hơi thở tòa thành.

Vì tốc độ Vân Sâm đi chậm lại, Hạ Phong Niên quay đầu lại nhìn cô.

Vân Sâm chỉ vào những tên ma quỷ bất thường đó, Hạ Phong Niên khẽ lắc đầu với cô.

Vân Sâm nhìn những tên ma quỷ đó lần cuối với ánh mắt kỳ lạ, sau đó nhanh chóng đi theo Hạ Phong Niên.

Ngay khoảnh khắc khi cô vừa đi, sau lưng truyền đến tiếng thét cực kỳ chói tai!

Mấy tên ma quỷ đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô, khí đen bốc lên, lao thẳng về… phía sau đang bất động của cô.

Những móng vuốt sắc nhọn của ma quỷ lướt qua mái tóc của Vân Sâm, cô quay đầu lại nhìn, một vài tên ma quỷ đang đuổi theo và săn lùng hàng chục tên ma quỷ khác.

Loại cảnh tượng này còn đáng sợ hơn cả cảnh ma quỷ giết con người.

Ma quỷ ra tay với chủng tộc của mình một cách không thương tiếc, thậm chí còn coi chủng tộc của mình là chất dinh dưỡng để mình trưởng thành. Bọn nó muốn làm gì vậy chứ, chẳng lẽ bọn nó muốn bắt đầu lần tiến hóa mới ư?

Vân Sâm không ở lại lâu, cô không biết mấy tên ma quỷ nuốt chủng tộc mình sẽ xảy ra thay đổi kinh thiên động địa gì, trực giác nói cho cô biết rằng không thể ở lại nơi đó quá lâu.

Cô đi đến bên cạnh Hạ Phong Niên, Hạ Phong Niên lập tức ôm cô vào lòng và biến mất khỏi chỗ như một cơn lốc.

Một giây sau khi hai bố con biến mất, mấy tên ma quỷ vừa ăn chủng tộc của mình dường như ngửi được mùi, lượn lờ ở chỗ này hồi lâu, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Trên đường khi đang được Hạ Phong Niên dẫn đi, Vân Sâm nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Hạ Phong Niên: “Loại ma quỷ sau khi tiến hóa đó nhạy cảm với mùi của con người gấp ngàn lần so với trước đây… Trên người con chỉ có một ít mùi của con người thì bọn nó cũng có thể phát hiện ra, kỹ năng ẩn thân của con chắc là không có tác dụng với loại ma quỷ này nữa rồi.”

“Có vẻ như bọn nó sẽ tiêu diệt hoàn toàn loài người bên ngoài hỏi thở tòa thành, không chừa một ai sống sót.”

Trong lòng Vân Sâm thoáng qua một chút thất vọng vì ẩn thân đã không còn tác dụng gì nữa, nhưng sự thất vọng ấy nhanh chóng bị lo lắng thay thế.

Ma quỷ sau khi tiến hóa có ảnh hưởng đến ý thức tòa thành không, còn ảnh hưởng đối với con người sống trong hơi thở tòa thành thì sao?

Tầm nhìn của Vân Sâm chỉ có ánh sáng đỏ phát ra từ Hạ Phong Niên, cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Cơ thể cô giống như đang kịch liệt rơi xuống, cảm giác mất đi trọng lực khiến cô hơi choáng váng, tiếng thét chói tai của sinh vật không rõ quanh quẩn bên tai càng khiến cô chóng mặt.

Một bàn tay mát lạnh chạm vào trán cô, nhẹ nhàng vuốt v e và truyền năng lượng cho cô.

Hạ Phong Niên nói: “Bé con ráng chịu đựng một lát, chúng ta sẽ nhanh chóng tới thôi.”

Sẽ nhanh chứ? Vân Sâm có hơi mê mang, không phải cơ thể không chịu nổi, mà là ý thức bị tước đi, trong đầu có một giọng nói đang nói rằng cô không nên tới đây, điều này khiến cô vô cùng khó chịu.

Năng lượng do Hạ Phong Niên truyền vào có thể xua đuổi giọng nói đó, hoặc có thể nói khiến giọng nói đó nghĩ rằng cô cũng là một thành viên của nơi này.

Cảm giác không trọng lượng kéo dài hồi lâu, Hạ Phong Niên mới nói: “Dậy đi bé con, chúng ta đến rồi.”

Vân Sâm phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể mở mắt ra, đây là nơi vô cùng kỳ lạ, xung quanh là một màu đen kịt, chỉ có một số nơi rải rác dường như được chiếu sáng bởi đèn pha từ trên cao.

Nhưng phía trên cũng tối om, không có bất kỳ nguồn sáng nào.

Nơi được đèn pha chiếu sáng, lờ mờ có thể nhìn thấy luồng không khí đang gấp khúc.

“Hi hi.” Một giọng nói phát ra từ đằng kia.

Vân Sâm định nhìn kỹ hơn, nhưng Hạ Phong Niên đã che hai bên mắt cô lại, khiến cô chỉ có thể nhìn về phía trước và đi theo ông.

Hạ Phong Niên nói: “Không được nhìn, không được nghe cũng không được chạm vào.”

Vân Sâm hơi sững sờ, sau đó lập tức gật đầu.

Hai bố con đi dưới ánh đèn pha, một cánh cửa đá từ trong bóng tối chậm rãi mọc lên.

Vân Sâm lại nghe thấy tiếng cười khúc khích quái dị đó.

Hạ Phong Niên đặt tay lên cửa đá rồi kéo nó sang bên phải.

Trong nháy mắt cửa đá mở ra, ánh sáng đỏ chói mắt khiến Vân Sâm không cách nào mở mắt ra được.

Hạ Phong Niên từ phía sau đẩy cô, cô bất giác đi vào hang động chứa đầy những viên đá năng lượng.

Trên bức tường của hang động chứa đầy đá năng lượng, đỉnh của hang động chứa đầy đá năng lượng và thậm chí mặt đất cũng được bao phủ bởi những tảng đá năng lượng dày đặc. 

Viên đá năng lượng khiến Vân Sâm cảm thấy quen thuộc và ấm áp.

Cánh cửa đá bị đóng lại để cắt đứt tiếng cười bên ngoài, Hạ Phong Niên chống nạnh một tay hoài niệm nhìn nơi đó, nói: “Đây là hang ổ cũ nơi bố sinh ra.”

“Hang ổ cũ?” Vân Sâm chỉ cảm thấy cách gọi của Hạ Phong Niên thật buồn cười.

“Đây là nơi an toàn nhất cho hai chúng ta.” Hạ Phong Niên đi phía trước rồi bảo cô đi theo: “Bố sẽ tìm cho con chỗ ngủ thoải mái nhất, để khi tỉnh dậy sẽ không bị đau lưng…”

Ngủ? Vân Sâm ngơ ngác hỏi: “Không phải tới hấp thu năng lượng thạch ạ? Tại sao lại ngủ ở chỗ này?”

Hạ Phong Niên tùy ý bẻ một viên đá năng lượng cứng trên vách hang rồi cho vào miệng nhai như nhai thạch đậu, nói: “Chúng ta hấp thu năng lượng nhanh nhất khi ngủ, con chỉ cần ngủ ở đây mười ngày nửa tháng thì năng lượng trong cơ thể sẽ tăng hơn rất nhiều, trước tiên con ngủ ở chỗ này ba tháng đi.”

Vân Sâm cả kinh: “Bố, phải ngủ lâu như vậy sao ạ?”

Hạ Phong Niên tìm thấy một cái hố trông giống như một cái nôi khổng lồ được làm bằng đá năng lượng, gật đầu: “Nếu bố nói với con rằng năng lượng mà con ngủ trong một năm đủ để đánh thức Cửu Châu dậy thì con có ngủ không?”

Vân Sâm liếc nhìn nơi Hạ Phong Niên chỉ rồi hỏi: “Ngủ ở đây được ạ?”

Hạ Phong Niên: “Trên lý thuyết thì được.”

“Vậy được rồi, chúc bố ngủ ngon.”

Vân Sâm ném ba lô vào trong hốc, người cũng nhảy xuống, đầu gác lên ba lô, hai tay khoanh trước bụng, nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng bình yên.

Hạ Phong Niên: “… Bố vẫn chưa nói xong, con đứng dậy trước cho bố.”

Vân Sâm mở mắt ngồi dậy: “Còn việc gì nữa ạ?”

Hạ Phong Niên nói: “Thời gian của mỗi giấc ngủ sâu có thể dài hoặc ngắn, bản thân không thể kiểm soát thời gian của giấc ngủ sâu để hấp thụ năng lượng. Có lần bố chỉ định chợp mắt một chút, nhưng cuối cùng lại ngủ quên tận hai ngàn năm.”

Vân Sâm lập tức đứng lên với sắc mặt cứng ngắc: “Lần sau chuyện quan trọng như vậy bố có thể ưu tiên nói trước được không?”

Hạ Phong Niên cười: “Đó là khi không ai đánh thức con dậy, bé con đừng lo lắng, bố sẽ đánh thức con dậy!”

Tâm trạng của Vân Sâm giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường.

Cô làm mặt nghiêm túc: “Bố, lần sau nói chuyện bố phải nói cho hết câu.”

Cô trèo ra khỏi “chiếc nôi trẻ em”, hoàn toàn không có ý định đi ngủ, chỉ đợi Hạ Phong Niên nói xong hết mới làm theo.

Hạ Phong Niên không ngờ khi nói những lời này ông lại không nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của con gái mình, ông tức giận đến mức hai má phồng lên như chuột hamster.

“Tuy rằng nơi này hẳn là an toàn, không có nơi nào có thể an toàn hơn nơi này, nhưng chúng ta vẫn phải đi kiểm tra tình hình của nơi này một lát đã.”

Hạ Phong Niên dẫn Vân Sâm đi kiểm tra xung quanh đá năng lượng khổng lồ trong hang động.

Thay vì nói là là đi kiểm tra, không bằng nói ông đang khoe nơi ở xa hoa trước đây với con gái mình, nhân tiện để cô xem khi ông sinh ra kinh thiên động địa đến cỡ nào, đá năng lượng hút cạn trải qua mười ngàn năm vẫn chưa thể hồi phục lại.

Vân Sâm nhận thấy một điểm rất quan trọng, mười… mười ngàn năm!

Rốt cuộc Hạ Phong Niên bao nhiêu tuổi vậy chứ? Khi ông và Vân Trung Thư ở bên nhau, ông đúng là trâu già gặm cỏ non mà!

Đối với loại chủ đề này, Hạ Phong Niên cười ngại ngùng, liên tục khua tay trước mặt rồi nói: “Bé con hỏi vớ vẩn gì vậy, tuổi của đàn ông là bí mật đó.”

Vân Sâm đang muốn truy hỏi, nhưng cách đó không xa truyền đến tiếng sột soạt.

Âm thanh nhỏ nhẹ nhưng trầm, hiển nhiên không thể là âm thanh của đá năng lượng rơi xuống. Sắc mặt Hạ Phong Niên trầm xuống, ông nói kiểm tra chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, không ngờ nơi này sẽ có nguy hiểm. Thứ gì dám tới địa bàn của ông làm càn vậy chứ?

Hạ Phong Niên và Vân Sâm nhẹ nhàng chạy đến nơi phát ra âm thanh, không gây ra tiếng động.

Khi ông đến gần hơn, nhiệt độ trong hang động đột ngột giảm xuống, thứ chào đón bọn họ là một mùi hăng giống như lưu huỳnh.

Trong mắt Vân Sâm lộ ra vẻ kinh ngạc, nơi này cũng có ma quỷ ư?

Phía trước là một vách núi do đá năng lượng tạo thành, mùi hăng ấy tỏa ra từ cuối vách đá.

Có tiếng ma sát và chuyển động dưới bàn chân.

Khuôn mặt Hạ Phong Niên u ám, tay phải nắm chặt lại.

Với một cú đấm, ngọn núi lập tức sụp đổ thành từng mảng!

Vô số mảnh vỡ của đá năng lượng bắn tung tóe ra xung quanh, nhưng vừa chạm vào Vân Sâm liền hóa thành năng lượng, lập tức tiến vào trong cơ thể cô.

Hạ Phong Niên cũng thế.

Một cái lỗ lớn được đục ra dưới chân.

Qua cửa hang, Vân Sâm và Hạ Phong Niên nhìn thấy rất nhiều ma quỷ đang di dời đá năng lượng.

Bọn nó nghe thấy động tĩnh quá lớn nên dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ của mỗi tên dường như đang nói: “Mái nhà đâu, vừa rồi mái nhà lớn như vậy tại sao lại đột nhiên biến mất không thấy nữa rồi!”

*Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Phong Niên: Tôi bị trộm mất nhà tận hai lần!
Bình Luận (0)
Comment