Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 14

Nghe thấy động tĩnh, nam nhân kia ngẩng đầu lên, cung kính nhìn thẳng: “Phù tiểu nương tử.”

“Giang Hoán?”

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Phù Dữu vô thức kêu lên hoảng sợ: “Không đúng, ngươi, mắt của ngươi…”

Mắt trái trông giống như người bình thường, nhưng mắt phải lại đen kịt, nhìn vào khiến trái tim người ta phải run rẩy!

“Lúc chấp hành nhiệm vụ không cẩn thận bị thương, quấy nhiễu tiểu nương tử.”

Giọng Giang Hoán vẫn trầm ổn và xa cách như trước, nhưng lại khiến Giang Oanh Nguyệt lập tức bật khóc: “Ngươi lại viện cớ này, dù thế nào ta cũng không tin, đang êm đẹp ra ngoài một chuyến, sao lại biến thành như vậy? Trong phủ cũng không có một chút tin tức nào, ngươi luôn không chịu nói sự thật…”

Trái tim nàng ấy đau đớn như muốn vỡ ra, nhưng vẫn giữ được khí chất tiểu thư khuê các, ngay cả đôi vai cũng không chịu run rẩy mạnh hơn.

“Có phải… Có phải nhị ca hoặc cha ta phạt ngươi hay không…”

“Không phải đâu, tiểu thư.”

Giang Hoán lên tiếng phủ nhận.

“Hiện giờ thân thể thuộc hạ có tật nên sẽ ít khi bị phái đi làm nhiệm vụ, sau này chỉ có thể làm hộ vệ, bảo vệ chu toàn cho tiểu thư.”

Phù Dữu đứng một bên, hai tay buông thõng, ngơ ngác như lọt vào trong sương mù, bên tai đột nhiên truyền đến lời nói mấy ngày trước của Giang Hoài Chi: “Nhìn thấy thứ không nên nhìn, dù sao cũng phải trả giá”.

Tuy nàng hơi ngốc nhưng chung quy cũng lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, nàng có thể đoán được đại khái.

Tử sĩ ôm tiểu thư thế gia rơi xuống nước, sao có thể không có chuyện gì được.

Loại chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở kinh thành, vì danh dự của tiểu thư khuê các, về cơ bản biện pháp xử lý của các gia tộc lớn đều là giết người diệt khẩu. Có lẽ người trước mắt tuấn tú hơn chút nên mới may mắn giữ được tính mạng.

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, luôn cảm thấy đây là thế giới nhìn mặt nói chuyện.

Điều duy nhất khiến nàng không hiểu chính là, không biết việc này có phải do thuộc hạ của Giang Hoài Chi làm hay không. Nàng cảm thấy mặc dù Giang Hoài Chi hay chọc giận người khác, nhưng chắc hẳn hắn sẽ không làm ra chuyện như móc mắt ai đó được đâu. Dù trực tiếp hay ra lệnh thì việc này cũng không phù hợp với hình tượng của hắn.

Giang Oanh Nguyệt thông minh hơn nàng rất nhiều, tất nhiên cũng hiểu được đạo lý như vậy, nhưng nàng ấy vẫn cố chấp hỏi ra lý do, rồi lại khóc như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Phù Dữu nghe vậy cũng rất đau lòng, nàng tự quyết định cho Giang Hoán lui xuống, ngồi vào bên cạnh ôm lấy nàng ấy.

“Đừng khóc đừng khóc, ta biết Oanh Nguyệt trọng tình cảm, nhưng chúng ta đều biết khi xảy ra loại chuyện này, giữ được mạng là tốt lắm rồi…”

Vừa dứt lời, nàng cảm giác rõ ràng được Giang Oanh Nguyệt ôm mình chặt hơn, nên lại tiếp tục nói.

“Chắc chắn tiên sinh đã nói với ngươi rồi, sau khi Ngu Phi bị vạch mặt, bà ta đã bị trừng phạt rất nặng, coi như trút giận cho chúng ta! Nghe nói hôm trước bà ta quỳ thật lâu bên ngoài Ngự Thư Phòng, nhưng Bệ hạ vẫn không chịu gặp mặt bà ta.”

Giang Oanh Nguyệt thấp giọng nức nở: “Ta hiểu, chỉ là ta không kìm được lòng mà xót thương cho hắn.”

Tay nàng ấy dùng sức vặn chiếc khăn.

“Ngươi cũng biết nhà ta rồi đó, từ nhỏ ánh mắt của phụ thân, mẫu thân luôn dán chặt lên người Nhị ca, ngay cả hộ vệ của ta cũng là Nhị ca sợ ta lên phố không an toàn, nên mới thường phái người bên cạnh hắn tới bảo vệ ta, người tới nhiều nhất là Giang Hoán.”

“Hắn ta là người ở bên ta lâu nhất, nhưng ngươi nói xem, xảy ra chuyện như vậy, hắn ta cứu cũng không được, không cứu cũng không được, có lẽ hình phạt cho tội lơ là nhiệm vụ còn nhẹ hơn việc mạo phạm tiểu thư. Cái đầm nhỏ đó lại không sâu, có ngươi và nhiều ma ma nha hoàn như vậy, tất cả đều có thể kéo ta lên, nhưng hắn vẫn không chút do dự nhảy xuống, thậm chí còn dám ôm ta lên khi cả người ta đang ướt đẫm.”

“Ngươi không biết bơi, được cứu lên nhanh như vậy còn bất tỉnh vì nhiễm lạnh, nếu chậm trễ thêm chút nữa, ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”

Phù Dữu cúi đầu nghe nàng ấy chậm rãi nói, sau đó vỗ nhẹ lên tay nàng ấy.

“Hơn nữa Ngu Phi vốn nhằm vào ta, ngày ấy bất kể là ai rơi xuống nước, ở đó chỉ có một mình Giang Hoán là nam nhân, hắn cứu ai trong chúng ta cũng là tội chết.”

“Ngu Phi vốn muốn lợi dụng Giang Hoán.”

Giọng Giang Oanh Nguyệt hơi run rẩy, sau đó giận dữ hét lên.

“Tâm địa rắn rết!”

Phù Dữu chưa từng thấy nàng ấy mất bình tĩnh như vậy, nhất thời có chút luống cuống tay chân, vô thức nói: “Ngươi… Hình như ngươi rất quan tâm đến Giang Hoán nhỉ.”

Từ ngày chơi đùa bên đầm nước nhỏ, nàng đã có cảm giác này.

Giang Oanh Nguyệt đột nhiên run lên như bị điện giật, thật lâu sau mới bình tĩnh lại được để mở miệng.

“… Không thể nào, Tiểu Dữu Tử đừng nói bậy.”

Dứt lời, nàng ấy đứng dậy ngồi xuống bên cạnh bàn, rót trà lài vừa pha ra hai chiếc chén, lúc mở miệng vẫn còn sót lại chút giọng mũi.

“Trà bánh mới làm, biết ngươi sắp tới, ta cố ý pha trước, mau nếm thử xem.”

Chỉ mới nhấp một ngụm mà hương hoa đã ngào ngạt trong miệng.

Phù Dữu nhắm mắt cảm nhận một lát, sau đó không khỏi khen ngợi: “Trà thơm quá! Sao ngươi biết hôm nay ta sẽ tới?”

“Phù tiểu nương tử xách ba xâu cá muối vào phủ, mùi thơm đã bay tới nơi này của ta rồi, sao có thể không biết được.”

Giang Oanh Nguyệt uống một chén trà lài, tâm trạng có vẻ đã tốt hơn.

“Sao rồi, Nhị ca có nhận không?”

“Tất nhiên là nhận rồi!”

Nàng có chút đắc ý.

“Cha mẹ bảo ta mang chiếc chén làm từ ngọc trắng theo, nhưng hắn không nhận, thay vào đó lại nhận món cá muối chính tay ta tẩm ướp, chứng tỏ quà của ta còn quý hơn quà của cha mẹ!”

“Ừm… Ở kinh thành này, được hồn nhiên như Tiểu Dữu Tử cũng là một loại hạnh phúc.”

“Lời này của ngươi không phải đang vòng vo mắng ta ngốc sao!”

Nàng nghe hiểu lời này, không khỏi vươn móng vuốt nhỏ ra cốc Giang Oanh Nguyệt, chọc cho nàng ấy nở nụ cười: “Ngươi đấy.”

“Ta làm sao? Tâm trạng ngươi tốt, ta cũng vui vẻ!”

Phù Dữu đang chơi với nàng ấy, đột nhiên nhớ ra chuyện gì.

“Đúng rồi, ngươi nói người trừng phạt Giang Hoán như vậy… Là Giang tiên sinh sao?”

“Ta nghĩ không thể là Nhị ca, Nhị ca dịu dàng như thế, chắc hẳn là phụ thân của ta đã biết chuyện.”

Giang Oanh Nguyệt vẫn khoe khoang về Nhị ca nhà mình như mọi khi.

“Sao thế?”

“Không có gì không có gì, ta chỉ tò mò hỏi vậy thôi.”

“Qua Tết Nguyên Đán, chẳng mấy chốc là đến Tết Nguyên Tiêu.”

Giang Oanh Nguyệt cầm sợi tơ đầy màu sắc trong tay, quen thuộc thêu nốt tác phẩm còn dang dở.

“Ta quen một nữ tử ở cửa hàng đèn lồng, nghe nói năm nay có rất nhiều mẫu đèn lồng mới và đa dạng, cực kỳ xinh đẹp. Tiểu Dữu Tử có muốn hẹn Thái tử điện hạ ra ngoài ngắm đèn không? Nếu muốn hẹn, hiện giờ là lúc nên gửi thiệp.”

Phù Dữu vốn sáp lại gần xem, đang định cảm thán đôi tay khéo léo của nàng ấy quả thực là hình mẫu cho quý nữ ở kinh thành. Nghe thấy nàng ấy đột nhiên chuyển chủ đề lên người mình, nhất thời nàng không khỏi lớn tiếng “Hả?”.

“Ta hẹn huynh ấy làm gì?”

“Tết Nguyên Tiêu vốn là ngày tốt để các cặp tình nhân gặp gỡ, Thái tử điện hạ bận rộn chính sự, những chi tiết nhỏ nhặt này tất nhiên phải để phu nhân của chúng ta nhọc lòng.”

“Lý Càn Cảnh không bận rộn chính sự, chúng ta căn bản không có tình cảm gì hết!”

Phù Dữu lập tức từ chối không chút do dự, quay lại ném vấn đề sang người nàng ấy.

“Oanh Nguyệt, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ ngươi có người muốn hẹn rồi?”

Giọng điệu của nàng có chút chế nhạo.

“Nghe nói gần đây Giang phu nhân đang muốn sắp xếp cho ngươi gặp mặt công tử của mấy nhà, Oanh Nguyệt nhìn trúng Thế tử phủ Hộ Quốc công hay là công tử nhà Thượng thư Lễ Bộ?”

Giang Oanh Nguyệt lập tức bị nàng chọc cho đỏ bừng mặt.

“Không có, ta cố ý nói với mẹ sau Tết Nguyên Tiêu hãy gặp mặt, ta cảm thấy mình không có tình cảm gì với bọn họ, tuyệt đối không muốn làm khó mình trong ngày tốt lành như vậy.”

“Người ngoài đều nói ngươi là tiểu thư khuê các chuẩn mực, mẹ ta cũng thường xuyên trách mắng ta, dặn ta phải học ngươi nhiều hơn. Nhưng ta lại cảm thấy ngươi không phải kiểu người sẽ một mực nghe theo lệnh cha mẹ”

Phù Dữu khen ngợi không chút bủn xỉn.

“Ngươi có sự kiên trì của riêng mình.”

“Sao lại biết nói chuyện như vậy nhỉ?”

Giang Oanh Nguyệt bật cười.

“Vậy không có ai ngắm đèn lồng cùng sao? Ngươi chớ kéo ta theo, ta không muốn theo ngươi ra đường xem người ta ngọt ngào trong ngày như vậy.”

“Ừm…”

Nàng cẩn thận suy nghĩ, chút tâm tư nhỏ không ngừng tuôn ra nãy giờ cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.

“Nhị… Nhị ca ngươi có ai hẹn chưa?”

“Hả?”

Ngay cả tiểu thư khuê các ngày thường luôn dịu dàng hiền thục cũng bị nàng làm cho sợ tới mức há to miệng.

“Ngươi, ngươi định hẹn tiên sinh của mình đi ngắm đèn lồng?!”

“Không được sao?”

Nàng có chính kiến của riêng mình.

“Không có quy định nào viết Tết Nguyên Tiêu phải đi cùng người trong lòng, luật lệ nào nói như vậy?”

Hiển nhiên Giang Oanh Nguyệt không bị lối suy nghĩ của nàng thuyết phục.

“Ta vẫn cảm thấy không được, chắc chắn Nhị ca cũng sẽ không đồng ý.”

“Năm nay ta nhận được nhiều tiền mừng tuổi hơn mọi năm, cha mẹ cũng nhét vào tay ta rất nhiều thứ tốt, đó đều là công lao của bài tập kia, chẳng lẽ không được hẹn tiên sinh ra ngoài cảm ơn sao?”

Phù Dữu ngoan ngoãn tiến lại gần lắc lắc cánh tay Giang Oanh Nguyệt.

“Hơn nữa hôn ước giữa ta và Lý Càn Cảnh hiện tại chỉ đang kéo dài hơi tàn, rõ ràng Bệ hạ vẫn không hài lòng về ta, sớm muộn gì cũng giải trừ hôn ước, ngươi đừng có lúc nào cũng coi ta là Thái tử phi.”

“Cho dù muốn giải trừ cũng… Ngươi, ngươi đúng là to gan…”

Giang Oanh Nguyệt thở dài, đột nhiên thay đổi lập trường.

“Nhưng ta thích.”

“Hả?”

Lần này đến lượt Phù Dữu bối rối.

Nàng ấy nói gì? Nàng ấy thích?

Sao nàng không biết, nương tử Giang gia lại có một mặt phản nghịch như vậy?

“Nhà ta quy củ lớn hơn trời, cho dù ta có gửi thiệp thay ngươi thì chắc chắn Nhị ca cũng sẽ không đồng ý.”

Giang Oanh Nguyệt nói, trong mắt lập lòe chút kích động nho nhỏ.

“Như vậy đi, ta sẽ nói ta muốn hẹn Nhị ca đi xem đèn lồng, đến lúc đó ngươi cứ giả bộ tình cờ gặp mặt, ta lại lấy cớ không được khỏe rồi rời đi, ngươi thấy thế nào?”

“…”

Phù Dữu khiếp sợ tới mức gần như không có cách nào hoàn hồn.

“Không phải, ngươi, ngươi vẫn là Oanh Nguyệt mà ta biết sao?”

Nàng ngơ ngác nhìn vào mắt nàng ấy.

“Sao trông ngươi có vẻ phấn khích thế?”

“Lần đầu tiên làm chuyện xấu, có chút kích động.”

Giang Oanh Nguyệt vội vàng che miệng ho khan hai tiếng, trở lại dáng vẻ đoan trang ngồi trên ghế.

“Chuyện xấu, ngươi, ngươi có muốn làm không…”

“Ta làm, ta làm!!”

Bình Luận (0)
Comment