Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 15

Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, Phù Dữu trang điểm kỹ càng, đúng giờ lẻn đến nơi mà các nàng đã hẹn trước.

Nơi này có vẻ là một quán ăn sáng, nhưng giờ này quán đã đóng cửa từ lâu, nàng đi qua đi lại dưới dưới mái hiên nhà người ta vài vòng rồi mới nhanh nhẹn trốn vào con ngõ nhỏ ở giữa hai cửa hàng, thấp thỏm chờ người tới.

Không biết Giang Oanh Nguyệt có thể mời hắn ra ngoài hay không.

Ý tưởng này vốn được nảy ra khi tình cờ nhắc đến Tết Nguyên Tiêu vào ngày hôm đó, nhưng nó ngày càng trở nên mãnh liệt không thể kiềm chế được.

Tết Nguyên Tiêu càng đến gần, chút suy nghĩ nho nhỏ khó giải thích dưới đáy lòng lại ngày càng lén lút xao động. Ngay cả khi nhắm mắt lại, thứ hiện ra trước mắt nàng luôn là gương mặt dịu dàng tuấn tú của Giang Hoài Chi, ánh mắt hắn ngậm ý cười nói với nàng bài tập hôm nay vẫn chưa làm xong.

Nàng cảm thấy bản thân mình rất kỳ lạ.

Cho dù đã đủ tư cách làm Thái tử phi tương lai, nhưng từ lâu nàng vẫn lén tìm cho chính mình một phu quân mới, tìm đi tìm lại cuối cùng lại tìm được tiên sinh của vị hôn phu cũ, có phải hơi… Thiếu đạo đức hay không.

Khách quan mà nói, nàng cảm thấy thái độ làm người của Giang Hoài Chi khá tốt, ngoại hình rất phù hợp với yêu cầu đẹp mắt của nàng, hơn nữa cũng không thấy hắn có tật xấu gì của đám công tử ăn chơi trác táng trong kinh thành.

Tuy rằng tuổi tác của hắn có hơi lớn, nói chuyện cũng hơi đáng giận, nhưng từ ngày nghe hắn thẳng thắn đòi lại công bằng trước mặt Hoàng đế, đứng ra bảo vệ nàng và Oanh Nguyệt, nàng đã cảm thấy người này thật dũng cảm, có chút khâm phục cũng có chút ngưỡng mộ, khi đi học nàng đã bớt tranh cãi với hắn hơn rất nhiều.

Điểm mấu chốt là, giữa nhiều món quà quý giá như vậy nhưng hắn chỉ cần món cá muối của nàng, điều đó cho thấy người này cực kỳ, không, phải là đặc biệt tinh mắt.

Không được không được, nàng đang nghĩ lung tung cái gì thế!

Một người có tấm lòng rộng mở, con đường làm quan bằng phẳng, tương lai tươi sáng như vậy, để hắn cưới học trò của mình, hơn nữa còn là vị hôn thê cũ của một học trò khác, nghĩ thế nào cũng sẽ bị Ngôn quan hạch tội đến chết!

Phù Dữu lắc cái đầu nhỏ giống như cún con hất nước, ném những suy nghĩ lung tung rối loạn đó ra khỏi đầu.

Có vẻ như sau Tết thời tiết đã ấm hơn một chút, vậy mà nàng lại có thời gian suy nghĩ những chuyện đó vào giữa đêm đông ở trên đường phố.

Phía sau là dòng sông Kinh Hà náo nhiệt, du khách lui tới nối liền không dứt dạo quanh đủ các gian hàng đèn lồng khác nhau. Bên bờ sông cũng đông nghịt người từ sớm, tiếng ồn ào sôi động truyền tới lỗ tai nàng. Để mà so sánh, con phố chuyên bán đồ ăn sáng trước mắt này trông có vẻ tối tăm và hoang vắng hơn.

Chỉ là rất nhanh, ánh sáng đã tới rồi.

Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn lồng di động tạo nên một vầng hào quang trên đường phố, kèm theo đó là một câu hỏi lành lạnh dễ nghe: “Sao lại dẫn ta tới đây?”

Đến rồi.

Phù Dữu siết chặt bàn tay nhỏ thành nắm đấm, nàng bắt đầu căng thẳng.

“Bên kia là nơi ngắm đèn lồng, Nhị ca nhìn xem.”

Từ giọng nói dịu dàng nhã nhặn của Giang Oanh Nguyệt, không thể nghe ra chút hoảng loạn nào khi lần đầu làm chuyện xấu.

“Ở đây náo nhiệt lắm, nếu đến muộn e rằng sẽ không còn chỗ ngồi.”

Giang Hoài Chi gật đầu: “Vậy nên Nguyệt Nhi muốn đi vòng qua nơi này?”

“Vâng.”

Dứt lời, Giang Oanh Nguyệt nhẹ nhàng giơ cánh tay lên đón gió lạnh ban đêm rồi ho khụ khụ.

“Cơ thể không khỏe sao?”

Phù Dữu trốn trong con ngõ nhỏ tối tăm, nghe thấy tiếng ho thì lập tức hiểu ra, nàng chạy theo đường vòng đi tới phía sau hai người.

Nàng giả vờ kinh ngạc: “Giang tiên sinh, Oanh Nguyệt, sao hai người lại ở đây?!”

“Tiểu Dữu Tử, thật trùng hợp! Khụ khụ…”

Kỹ thuật diễn của Giang Oanh Nguyệt còn mượt hơn tưởng tượng của nàng. Vậy nên trong tình cảnh này, nàng vẫn có thể than thở rằng phải chăng vị tiểu thư khuê các kia bị đè nén quá lâu, hiện tại đột nhiên giải phóng bản năng tự nhiên của mình.

“Sao ngươi lại ho nhiều thế!”

Phù Dữu nhập vai một cách rất suôn sẻ.

“Còn chưa tới đầu xuân, ban đêm vẫn rất lạnh, ngươi nên ở nhà tĩnh dưỡng nhiều hơn.”

“Trở về thôi, Nguyệt Nhi.”

Giang Hoài Chi chắp tay đi tới, nhàn nhạt căn dặn.

“Thời gian trước mới bệnh nặng một trận, nên ta vốn không muốn rủ muội ra ngoài.”

“Nhưng mà, ta đã hẹn Nhị ca đi ngắm đèn lồng, quá thất lễ…”

“Đều là huynh muội trong nhà, muội nói gì thế.”

Hắn khuyên nhủ, sau đó gọi tất cả nha hoàn đi theo phía sau tới đây.

“Nếu muội thật sự thích, để bọn họ đưa muội về phủ trước, ca ca sẽ mua đèn lồng mang về cho muội.”

Đề xuất này rất đúng ý của hai người, trên mặt Giang Oanh Nguyệt xuất hiện ý cười, dịu dàng hành lễ: “Như thế, làm phiền Nhị ca.”

Bốn nha hoàn đỡ nàng ấy trở về, trên đường chỉ còn lại hai người bọn họ.

Những tiếng cười vui vẻ từ bờ bên kia truyền đến, khiến nơi này càng trở nên yên tĩnh.

Phù Dữu có chút mất tự nhiên, bàn tay nhỏ chà xát vào nhau dưới ống tay áo dài, nàng thoáng nhìn hắn đứng trước mặt mình, ánh mắt không khỏi rơi vào chiếc thắt lưng da thêu hoạ tiết vàng kia: “Trời lạnh như vậy, y phục của tiên sinh mỏng quá…”

Ngay cả một chiếc áo khoác chắn gió cũng không có.

Cách mở đầu câu chuyện thật gượng gạo, nàng nhớ cuốn truyện từ bốn năm triều đại trước đã không còn viết như vậy.

May mà Giang Hoài Chi cũng không quá để ý: “… Không sao, ta không sợ lạnh.”

“Cá muối ta tặng tiên sinh mấy ngày trước, tiên sinh đã ăn chưa?”

Nói xong, đáy lòng Phù Dữu quặn lên đau đớn.

Hết hỏi y phục lại hỏi đến đồ ăn, thật sự không cứu nổi.

“Rất thơm, bỏ ít một chút muối lại sẽ ngon hơn.”

Giang Hoài Chi đọc được sự bối rối qua gương mặt nàng, khẽ cười lên tiếng giải vây.

“Dữu Nhi có thời gian đi dạo cùng ta không? Ta cũng không biết Nguyệt Nhi thích kiểu đèn lồng nào nên muốn nhờ trò tư vấn thêm.”

“Tất nhiên là được rồi! Ta hiểu nàng ấy nhất mà!”

Phù Dữu lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhảy nhót đuổi theo hắn, giọng điệu cũng thoải mái hơn nhiều.

“Đúng rồi, tiên sinh, ta còn chưa cảm ơn ngài đã đứng ra bảo vệ ta trước mặt Hoàng thượng, tiên sinh thích ăn gì, hôm nay ta mời khách!”

“Đây là nhận được tiền mừng tuổi nên ra tay hào phóng?”

Hắn trêu đùa một câu.

“Chỉ là việc nên làm thôi, nào có đạo lý để trò mời ta ăn cơm, giữ lại mua chút đồ ăn ngon và đồ chơi cho mình đi.”

“Vậy được rồi…”

Tiểu cô nương có vẻ hơi thất vọng, im lặng nhìn ánh đèn ồn ào ngày càng gần nhưng lại không biết nên nói gì. Giang Hoài Chi thấy vậy thì quay đầu lại, bàn tay chắp sau lưng hơi mân mê đầu ngón tay, ấm áp nói: “Thời gian gần đây quả thực trò rất chăm học, trong việc xử trí Ngu Phi cũng có công lao của trò, thích thứ gì hãy chọn đi, ta tặng trò.”

“Thật sao?!”

Chi bạc đi dạo phố mua sắm luôn là điều nàng am hiểu nhất.

Hai mắt Phù Dữu lập tức sáng lên, cảm thấy mình quá thất lễ, nàng vội vàng giả bộ ho khan vài tiếng để che giấu, không ngờ hành động này đã rơi vào trong mắt hắn.

“Thật.”

Hắn mặc chiếc áo tay bó màu xám bạc hoạ tiết núi trúc xanh nhạt, chắp tay đi giữa đám đông tựa như một cây tre cao thẳng giữa núi rừng yên tĩnh, sự hối hả nhộn nhịp trên đường phố cũng không thể ảnh hưởng đến hắn. Khí chất lạnh lùng kết hợp với vẻ ngoài nổi bật của hắn khiến các nữ tử liên tục quay đầu, mọi người đều đang thảo luận xem đó là công tử nhà ai.

Mà hắn dường như không mấy quan tâm đến mọi thứ xung quanh, tầm mắt chỉ dán chặt vào bánh bao hồng đang nhảy nhót khắp nơi ở phía trước, sợ nàng không cẩn thận bị lạc hoặc đột nhiên rơi xuống dòng sông dưới cây cầu.

Vậy nên ánh mắt các nữ tử nhìn Phù tiểu nương tử cũng ngày càng trở nên cay độc.

Chỉ là tiểu nương tử này không hề chú ý, một tay xách đèn lụa hình nữ thần rải hoa, một tay vẫy vẫy hắn từ xa, vừa vẫy vừa nhảy lên cao, thấy hắn gật đầu nàng mới hạ tay xuống.

Nhờ cái vẫy tay này, cuối cùng nàng cũng nhận ra hình như có rất nhiều người đang nhìn mình.

Ồ… Có phải vì hôm nay nàng ăn mặc quá đẹp quá lộng lẫy nên thu hút được sự chú ý của mọi người hay không?

Tuy là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng kinh thành từ lâu, nhưng suy cho cùng hôm nay nàng vẫn có tật giật mình. Vì không muốn ai nhận ra mình nên nàng mới cố ý chọn chợ hoa đông nghịt người này để chen vào. Nếu thật sự muốn ngắm đèn lồng, khoảng thời gian trước thiệp mời từ các gia tộc lớn tại kinh thành đã chất cao như núi, có lẽ hiện tại các quý nữ đều đang vui vẻ ở những bữa tiệc đèn lồng, không ai có thể bắt gặp nàng trên phố.

“Tâm trí lang thang ngay cả khi đang ra ngoài chơi à?”

Tiếng trêu đùa quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, khó khăn lắm Phù Dữu mới hoàn hồn được, trơ mắt nhìn ngón tay thon gầy của hắn móc vào chiếc đèn lụa trong tay mình rồi nâng lên.

Ánh đèn vàng xuyên qua lớp vải lụa đỏ thẫm chiếu lên hoạ tiết núi trúc bên hông hắn, ngược lại bớt đi vài phần cao quý, tự nhiên thêm chút vui mừng.

“Đèn lụa đỏ thẫm phấn lớn đều là loại thẳng đứng, loại có quai xách như này thật hiếm thấy, chẳng trách người ta thường nói cao thủ ở dân gian.”

Giang Hoài Chi ngắm nhìn từng chi tiết, có thể thấy được người bán đèn lồng đang vui vẻ ra mặt.

“Thích cái này?”

“Oanh Nguyệt thích kiểu này.”

Nàng nói chuyện rất ngọt.

“Chúng ta mua cái này về cho nàng ấy đi!”

“Vậy trò thích kiểu nào?”

“Ta sao…”

Phù tiểu nương tử khoanh tay trước ngực, dạo một vòng trước quầy hàng lớn.

“Mấy kiểu này quá trang nhã, ta thích loại đáng yêu một chút, chiếc đèn lồng con thỏ này rất đẹp!”

Giang Hoài Chi bị nàng chọc cười.

“Năm ngoái đã làm lễ cập kê, cách đây không lâu vừa tổ chức sinh nhật, sao lại tranh giành đồ chơi với trẻ con rồi.”

“Ngài nói ta trẻ con!”

Nàng không chống nạnh như mọi khi, ngược lại dùng miệng lưỡi sắc bén đáp trả.

“Ta vẫn còn nhỏ chứ không nhiều tuổi như tiên sinh!”

“Qua miệng trò, ta như ở độ tuổi sắp phải xuống mồ vậy.”

Hiếm khi trong lời nói của hắn mang theo chút cưng chiều, cũng không cố ý kiêng kị điều gì.

“Không, chỉ là chợt cảm thấy Dữu Nhi ngây thơ đáng yêu.”

Phù Dữu không ngờ hắn sẽ nói như vậy, có chút xấu hổ khi được khen, ậm ừ nói.

“Vậy, lấy chiếc đèn con thỏ kia…”

“Ừm.”

Giang Hoài Chi tiện tay trả tiền, nhận lấy chiếc đèn lồng con thỏ từ tay người bán hàng, đang định đưa nó cho nàng, nhưng vừa không để ý đã chẳng thấy bóng dáng nàng đâu nữa.

Sao vừa quay đi nàng đã chạy loạn rồi?

Hắn vô thức cảm thấy căng thẳng, ngước mắt nhìn xung quanh, chợt nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào từ phía sau: “Tiên sinh ——”

Lại chạy sang quầy hàng trang sức rồi.

Thế này thì phải nên răn dạy thôi!

Nhiều năm trước, Lý Càn Cảnh ra ngoài chơi cũng như vậy, bị hắn xách lên mắng một trận, từ đó đến giờ y không còn theo hắn ra ngoài nữa.

Chỉ là tiểu nương tử kia đang nũng nịu ngửa mặt lên, ồn ào muốn cho hắn xem cây trâm mới mình vừa chọn được, lời khiển trách của hắn đột nhiên không thể thốt thành lời: “… Đẹp, đừng kéo tay áo ta.”

Dừng một chút, hắn vẫn kiên trì bổ sung: “Ra ngoài chơi không được chạy loạn, rất nguy hiểm.”

Dáng vẻ người lớn tuổi trong miệng nàng dường như lập tức hiện ra rõ ràng.

Nhưng hắn không cố ý làm vị tiên sinh lớn tuổi dong dài, nhiều người như vậy nếu không cẩn thận va chạm nàng, hắn sẽ phải tự mình tới cửa giải thích với Thừa tướng, dù nghĩ thế nào cũng thấy phiền phức.

Khó.

Thật sự khó.

“Biết rồi, biết rồi ——”

Quả nhiên tiểu nương tử kéo dài giọng, trả lời cho có lệ.

“Nó đẹp thật sao? Vậy ta sẽ mua!”

“Trò thích chứng tỏ nó đẹp.”

Ánh mắt của Giang Hoài Chi nhẹ nhàng rơi vào đoá hoa lê trên đuôi cây trâm vàng, hắn cởi túi bạc đưa qua.

“Đã nói rồi, ta tặng trò.”

“Hả?”

Lần này đến lượt Phù Dữu kinh ngạc.

“Không phải tiên sinh vừa mới tặng ta một chiếc đèn lồng con thỏ sao? Sao có thể để tiên sinh tốn thêm tiền.”

“Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, trò vốn nên có một chiếc đèn lồng.”

Hắn hờ hững giải thích.

“Cây trâm vàng này, cứ coi như đó là phần thưởng mà ta đã hứa với trò.”

Nhưng tặng trâm cho nữ tử, vậy không phải là…

Nàng cảm giác hai tai nóng lên, khó lòng kìm nén được những suy nghĩ nho nhỏ đầy quyến rũ của mình.

Trong tiếng ồn ào nhộn nhịp của lễ hội đèn lồng, trong lòng nàng không ngừng ngứa ngáy.

Nàng cất bước chạy vụt đến một góc vắng vẻ, quả nhiên Giang Hoài Chi cũng đi theo.

Không đợi hắn mở miệng nói chuyện, bàn tay nhỏ của nàng cầm trâm vàng giơ lên cao trước mắt hắn, nhắm mắt lại, nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu.

“Nếu, nếu muốn thưởng, chi bằng tiên sinh… Tiên sinh cài giúp ta nhé?”

Bình Luận (0)
Comment