Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 16

Nghe vậy, Giang Hoài Chi cũng ngẩn ra.

Đối mặt với yêu cầu đột ngột của tiểu nương tử trước mắt, hắn cảm thấy mình đã tùy tiện vượt quá khuôn phép, nên lập tức từ chối: “Trò tự cài đi.”

Nhưng nàng vẫn không chịu bỏ qua.

“Tiên sinh nói sẽ đáp ứng yêu cầu của ta, ngài nói chuyện không giữ lời.”

Khi nói những lời này, cái trống nhỏ trong lòng nàng đập dữ dội, đành phải lén c*n m** d***, cố gắng khiến bản thân mình trông không có vẻ lo lắng.

Sao nàng lại không biết hành động này rất to gan, nhưng trong đầu có một làn sóng cứ liều mạng đẩy nàng về phía trước. Nàng là Phù tiểu nương tử trước giờ không sợ trời không sợ đất, cũng không tuân theo bất cứ khuôn phép nào, vậy dứt khoát làm theo ý mình một lần xem sao.

“… Ta chỉ đồng ý sẽ tặng trò thứ trò thích, đừng đánh tráo khái niệm.”

Hắn vẫn bất động như cũ.

Cánh tay giơ lên cao của Phù Dữu có chút nhức mỏi, nhưng nàng vẫn không chịu hạ xuống, bướng bỉnh ngẩng mặt lên nói: “Chỉ một lần thôi.”

Giang Hoài Chi thấp giọng thở dài.

Đôi mắt đang nhìn hắn thuần khiết trong veo, tràn đầy vẻ lúng túng và khát vọng, còn có chút ấm ức khi bị từ chối hai lần liên tiếp, giống như bị ăn h**p nặng nề lắm vậy.

Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều.

Mặc dù đã đến tuổi lấy chồng, nhưng dù sao vẫn còn ngây thơ, nàng chỉ đòi hỏi phần thưởng cho sự tiến bộ của mình thôi mà, cần gì phải bác bỏ mặt mũi của nàng.

Nghĩ như vậy, cuối cùng hắn cũng vươn tay, cầm cây trâm vàng hoa lê giữa các ngón tay.

Trong góc này, chỉ có ánh trăng trên đỉnh đầu và đèn lồng đặt dưới đất toả ra chút ánh sáng, tất cả sự ồn ào náo nhiệt đều tạm thời tránh né, gần như không ai có thể chú ý tới bọn họ.

Giang Hoài Chi cầm đuôi trâm vàng, thoáng tiến lên một bước.

Nàng cảm nhận được mùi tuyết tùng lành lạnh đang đến gần, cứ thế nhắm mắt lại theo bản năng.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông được phóng đại vô hạn trong đêm đông lạnh lẽo, nàng có thể cảm nhận được sự trì trệ rõ rệt khi chiếc trâm vàng kia được cài nhẹ lên tóc mình, dường như ngay cả tiếng hít thở trên đỉnh đầu cũng nặng hơn ba phần.

Nàng không dám mở mắt, chỉ biết tim mình đang đập dữ dội.

Hoá ra Phù tiểu nương tử không sợ trời không sợ đất, cũng có việc không dám làm.

Mà khi hắn buông lỏng cây trâm vàng đang bị nắm chặt ra, lòng bàn tay đã hơi đổ mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn cô gái nhỏ trước mắt như vậy.

Lông mày như ngọn núi xanh, môi đỏ yêu kiều, hai má ửng hồng, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt nhắm chặt không thể thấy rõ biểu cảm, chỉ có hàng mi dài như lông quạ hơi rung động. Mái tóc đen của nàng buông xõa trên vai như một tấm lụa như ý ở Tô Châu, ống tay áo nhung màu hoa hạnh đang bị bàn tay nhỏ không an phận vặn xoắn.

Quyến rũ mê hoặc, nhưng lại không mất đi vẻ ngây thơ đáng yêu, dường như nàng sinh ra là để được nuông chiều, nâng niu trong lòng bàn tay.

Người đối diện không nói gì, Giang Hoài Chi quay người lại, lùi về phía sau một bước, có chút khàn giọng nói: “Xong rồi.”

Nghe thấy âm thanh này, Phù Dữu mở mắt ra, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng v**t v* cây trâm vàng trên tóc, nhất thời có chút không biết phải làm sao, cũng không dám nói gì.

Bầu không khí chợt trở nên im lặng, dường như bị ngăn cách thành hai thế giới với đám đông đang ồn ào trả lời các câu đố đèn ở cách đó không xa.

Giang Oanh Nguyệt trốn trong góc hẻm nhìn lén, dùng hai tay bịt chặt miệng để ngăn mình không hét lên.

Nàng ấy vừa nhìn thấy gì thế này?

Thái phó đương triều tự tay cài trâm cho Thái tử phi tương lai!

Nàng ấy vốn tưởng rằng cuộc gặp gỡ tình cờ trong Tết Nguyên Tiêu đã đủ to gan, nhưng không ngờ lá gan của Tiểu Dữu Tử còn lớn hơn nàng ấy nghĩ rất nhiều, nếu việc này bị thêm mắm thêm muối truyền ra ngoài, nói không chừng cả hai gia tộc sẽ phải trả giá bằng mạng sống!

Nếu biết trước sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, nàng ấy tốn hết công sức và tiền bạc để thoát khỏi mấy nha hoàn kia làm gì, chẳng bằng ngoan ngoãn về phủ ngủ cho ngon!

Sự căng thẳng trong lòng đã lên tới đỉnh điểm, đúng vào lúc này, từ phía sau có người nhẹ nhàng vỗ vai nàng ấy, gần như làm đứt sợi dây thần kinh căng chặt trong đầu nàng ấy.

Nàng ấy quay người lại cùng sắc mặt tái nhợt, đập vào mắt là khuôn mặt của Giang Hoán.

Giang Hoán duỗi một ngón tay đặt lên môi mình ra hiệu cho nàng ấy im lặng, sau đó lại chỉ xuống chân nàng ấy.

Lúc này nàng ấy mới nhận ra có một con rắn đang cuộn tròn bên chân mình, có lẽ do trời còn hơi lạnh, con rắn này vẫn đang ngủ đông nên mới không làm tổn thương nàng ấy.

Dù sao cũng là tiểu thư của gia tộc Đế sư, Giang Oanh Nguyệt nhanh chóng ổn định tinh thần, chậm rãi lui về phía sau, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, cho đến khi rút vào một con ngõ khác, cảm xúc của nàng ấy mới sụp đổ hoàn toàn, ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở thành tiếng.

“Giang Hoán…”

“Có thuộc hạ.”

Giọng nói của Giang Hoán khiến nàng ấy đặc biệt yên tâm, nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, buồn bã nhìn vào con ngươi đen trống rỗng của hắn ta: “Ngươi có thể coi như không nhìn thấy gì, được không?”

“Thuộc hạ không nhìn thấy gì cả, chỉ lo lắng cho sự an toàn của tiểu thư mà thôi.”

Hắn ta nhỏ giọng dặn dò.

“Cũng hy vọng sau này tiểu thư đừng trốn ở những nơi như vậy, ch* k*n đáo thường có nguy hiểm.”

“Nhưng mà… Nếu có nguy hiểm, chẳng phải vẫn còn có ngươi bảo vệ ta sao?”

“Vâng.”

“…”

Lời vừa nói ra, cả hai người đều có chút không được tự nhiên.

Giang Hoán quay đầu đi, bổ sung thêm một câu.

“Thuộc hạ là tử sĩ của Giang gia, tất nhiên sẽ liều chết bảo vệ sự an toàn cho tiểu thư.”

“Vậy… Ngươi bị bán cho Giang gia sao?”

Giang Oanh Nguyệt ngập ngừng hỏi.

“Ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi Giang gia chứ?”

“Sẽ không bao giờ, xin tiểu thư yên tâm.”

Hắn ta cúi người hành lễ, nhẹ nhàng đỡ nàng ấy đứng dậy.

“Đêm đã khuya, thuộc hạ đưa tiểu thư về phủ.”

Nàng ấy cắn chặt môi, cúi đầu không nói lời nào.

Thực ra nàng ấy nào có muốn giúp Tiểu Dữu Tử làm chuyện xấu, rõ ràng là bản thân nàng ấy không an phận.

Tuổi của nàng ấy và Tiểu Dữu Tử xấp xỉ nhau, đều đến tuổi gả ra ngoài.

Trong nhà đã sắp xếp xong việc xem mắt với các công tử, nếu không hẹn Nhị ca ra ngoài, lấy Nhị ca làm lá chắn, mẫu thân sẽ chọn vị công tử bà nhìn trúng nhất, sắp xếp cho nàng ấy gặp mặt vào Tết Nguyên Tiêu, gượng gạo ngắm một vòng đèn lồng.

Nhưng người nàng ấy thật sự muốn cùng ngắm đèn lồng, lại là…

Người bạn mặc trang phục võ sĩ màu đen trước mặt, một mắt bị mù, không còn anh tuấn như trước kia...

Nàng ấy gọi hắn là bạn.

Vì từ lúc còn là hạt đậu tóc để chỏm đến khi cập kê, hắn là người bạn mà nàng ấy nói chuyện nhiều nhất.

Thân là tiểu thư của gia tộc Đế sư, không được phụ mẫu coi trọng nhưng vẫn phải tuân theo những quy tắc khắc nghiệt, từng lời nói hành động đều không dám có nửa phần quá trớn. Cứ quy củ như vậy mà lớn lên, an phận đọc sách, sau khi cập kê trở thành công cụ liên hôn của Giang gia và các gia tộc lớn khác, đó chính là vận mệnh của nàng ấy, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được điểm cuối.

Khi Tiểu Dữu Tử không đến tìm nàng ấy, nàng ấy sẽ lẳng lặng ngồi trong sân như vậy.

Thỉnh thoảng Nhị ca sẽ phái Giang Hoán tới, chỉ khi đó nàng ấy mới có thể trò chuyện với hắn ta thật lâu dưới tán đào xuân và cành mai mùa đông. Nghe hắn ta kể về những trải nghiệm ly kỳ trong lúc thực hiện nhiệm vụ, niềm khao khát vô tận của thiếu nữ đối với thế giới bên ngoài bức tường cao đã bị khơi dậy.

Nàng ấy nghĩ, cứ nghe chuyện xưa cả đời như vậy cũng tốt.

Chỉ là mắt hỏng rồi, hắn ta sẽ không bao giờ có nhiệm vụ nào nữa.

Mà nàng ấy cũng đã qua tuổi cập kê, chỉ đợi một bộ váy đỏ bọc thân, khoảng sân nhỏ nơi nàng ấy từng ở hơn mười năm sẽ bị thay thế bởi một nương tử khác.

Có lẽ đây là cái Tết Nguyên Tiêu cuối cùng của nàng ấy, thay vì nói rằng cho Tiểu Dữu Tử một cơ hội, đúng hơn là thoả mãn cho sự ích kỷ của nàng ấy.

Giang Oanh Nguyệt ngẩng đầu cười dịu dàng.

“Ta không muốn về quá sớm, A Hoán, cùng ta đi ngắm đèn lồng đi.”

“Vâng.”

Đối với yêu cầu của nàng ấy, Giang Hoán chưa bao giờ từ chối dù chỉ một lần.

Nhưng khi đôi giày trắng mềm của nàng ấy bước qua cành khô đầu ngõ, vừa mới rẽ sang cầu hoa bên phải, Giang Hoán lại khẽ ngăn cản nàng ấy.

“Tiểu thư, chúng ta đi bên này.”

“Có chuyện gì vậy, A Hoán?”

“Ở hướng này, có người quen.”

Hắn ta cúi người giải thích cho nàng ấy.

“Hình như là Thái tử điện hạ, vì tiểu thư, chúng ta vẫn nên cố gắng đừng chạm mặt mới tốt.”

“Được rồi.”

Trong lòng Giang Oanh Nguyệt có chút ấm áp, đang muốn cảm ơn vì sự chu đáo của hắn ta, nàng ấy bỗng nhiên giật mình: “Cái gì? Thái tử điện hạ?!”

-

Dưới ánh trăng, Phù Dữu mím chặt môi, đôi mắt tròn xe không ngừng nhìn qua nhìn lại trên mặt đất.

Hình như Giang Hoài Chi có vẻ không cứng nhắc như trong tưởng tượng của nàng.

Nàng vốn cho rằng, hành vi vượt quá khuôn phép như vậy sẽ đưa tới một trận khiển trách, thế nhưng lại không có.

Cũng đúng thôi, nếu hắn thật sự là người bảo thủ tuân thủ nghiêm ngặt các lề thói cũ, thì sao hắn dám làm ra chuyện ngày ngày bắt Thái tử báo cáo việc triều chính sau khi hạ triều, đó không phải là coi rẻ quốc pháp hay sao?

Bầu không khí im lặng đến lạ kéo dài hồi lâu, Phù tiểu nương tử mới cúi đầu nhỏ giọng đáp lại.

“Cảm ơn tiên sinh, tiên sinh thật tốt.”

“… Không có gì.”

Giọng nói lạnh lùng hơi trầm khàn vang lên trên đầu nàng.

“Lần sau đổi phần thưởng khác.”

“Vâng.”

Nàng ngoan ngoãn đồng ý, bàn tay nhỏ cứng đờ vén sợi tua vàng trên cây trâm đang rủ xuống trán, ma xui quỷ khiến nói: “Đẹp không?”

“…”

Giang Hoài Chi không biết nên nói chuyện với nàng thế nào, nghe vậy thì lại càng im lặng, ai ngờ phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng “Tiểu Dữu Tử” khiến cả hai người đều giật mình.

Đó là một giọng nói rất trong trẻo, còn mang theo chút trẻ con của thiếu niên.

Ngoại trừ vị kia ở Đông Cung thì còn có thể là ai?!

Tựa như một tia sét không có mắt từ rìa mây bổ xuống người nàng, toàn thân tiểu nương tử run rẩy, lần đầu nói chuyện lắp bắp như vậy:

“Lý, Lý Càn Cảnh, huynh, sao huynh lại ở đây…”

“Sao thế, ta không thể ở đây à?”

Thiếu niên mặc bộ áo bào màu đen thêu viền vàng, sải bước lớn về phía này, thoạt nhìn có vẻ rất không vui.

“Ta đến phủ Thừa tướng tìm muội, muốn mời muội cùng đi ngắm đèn lồng, người trong phủ lại nói muội không có nhà, ta phải tìm ở đây rất lâu mới gặp được muội.”

Dừng một chút, y lại nói: “Sao tiên sinh cũng ở đây?”

Giang Hoài Chi nghe vậy, phất ống tay áo màu xám bạc, điềm tĩnh hành lễ.

“Tình cờ gặp được Dữu Nhi nên nói chuyện với nàng mấy câu.”

Không biết việc cài trâm có bị nhìn thấy hay không, dù sao hành vi đó cũng thật hoang đường, biểu cảm trên mặt hắn hiếm khi có chút mất tự nhiên.

Cũng may Lý Càn Cảnh thần kinh thô, không nhìn ra sự biến đổi trên nét mặt của hắn, chỉ rầu rĩ “Ồ” một tiếng.

“Ta còn tưởng hai người hẹn nhau đi ngắm đèn mà không rủ ta đi cùng.”

“Sao, sao có thể!”

Phù Dữu lập tức phủ nhận, sau đó vội la lên.

“Huynh đừng có nói hươu nói vượn, truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh của ta!”

Đùa à, ngoại trừ gương mặt thì nàng nào có thanh danh gì tốt đẹp.

“Thật xin lỗi Tiểu Dữu Tử, muội đừng giận ta!”

Thấy nàng có vẻ không được vui lắm, lúc này Lý Càn Cảnh mới không dám làm loạn.

“Ta cũng chỉ hiểu lầm…”

“Không sao.”

Trong lòng nàng cũng cảm thấy tội lỗi, hơi dẩu miệng bước xuống bậc thang, thử thăm dò.

“Huynh vừa mới tới à?”

“Đúng vậy, ta vừa mới rẽ vào góc đường thì thấy muội cúi đầu, tiên sinh ở bên cạnh muội, không biết đang nói gì.”

Nghe vậy, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, không bị y nhìn thấy.

Nhưng giây tiếp theo, Lý Càn Cảnh lại đi vòng quanh nàng, nhíu mày nói.

“Này, Tiểu Dữu Tử, sao muội không cài cây trâm lúc trước ta tặng muội, muội mua cây trâm này khi nào, sao ta chưa nhìn thấy bao giờ?”

?

Trái tim hai người vừa nhét vào trong ngực lại bị nhấc lên lần nữa.

Phù Dữu phản ứng rất nhanh, lập tức hung dữ bước lên.

“Ta có nhiều trâm như vậy, huynh biết hết được sao! Nữ tử chúng ta mỗi ngày thay mấy món trang sức không phải chuyện rất bình thường sao!”

“Được được được, đúng đúng đúng, là ta lắm miệng!”

Y liên tục xin tha, nhưng vẫn không quên hừ một tiếng.

“Làm gì vậy, sao hôm nay muội hung dữ thế, ai dẫm phải đuôi của muội…”

Cũng xem như lừa gạt được rồi.

Giang Hoài Chi bật cười trong lòng.

Hắn nhiều tuổi, lại làm thầy của người ta, sao dám tuỳ tiện làm theo ý mình như vậy, may mà không gây ra phiền phức gì.

Nghĩ vậy, hắn chắp tay đứng trong gió, nhàn nhạt mở miệng ngắt lời bọn họ.

“Nguyên Tiêu là ngày tốt lành, hai trò đi dạo xung quanh đi, ta về phủ nghỉ ngơi trước.”

Không được!

Phù tiểu nương tử không muốn như vậy.

Nàng vốn muốn tạo tình huống tình cờ gặp được Giang Hoài Chi, sau đó cùng nhau đi dạo ngắm đèn lồng. Tên Lý Càn Cảnh đáng chết này không hiểu sao lại nhảy ra cắt ngang cũng thôi đi, lại còn muốn nàng đi dạo hội đèn lồng với y cả đêm?

Khó chịu hơn cả ngồi tù!

Chỉ nghĩ thôi đã muốn chạy trốn, tiểu nương tử buột miệng thốt ra: “Tiên sinh không đi dạo sao?”

Giang Hoài Chi lắc đầu, dịu dàng mở miệng.

“Các trò đi chơi, có lý nào ta lại chen ngang.”

“Không sao đâu!”

Sau khi giải quyết hiểu lầm, Lý Càn Cảnh mất đi dáng vẻ lúng túng vừa rồi, tùy tiện vỗ ngực.

“Tiên sinh đi cùng chúng ta cho vui!”

“Không thích hợp.”

Giang Hoài Chi vẫn kiên trì như cũ.

“Thích hợp mà, sao lại không thích hợp!”

Tuy rằng thiếu niên không cao bằng tiên sinh nhà mình, nhưng sự rắn rỏi của đàn ông cũng dần được bộc lộ. Y bước tới chen vào giữa hai người, vừa lúc xếp thành hàng từ cao xuống thấp.

“Trong ngày lễ lớn như hôm nay, ngài cũng đừng bày ra dáng vẻ tiên sinh nữa.”

Y tiếp tục lải nhải.

“Ba người chúng ta đi dạo cùng nhau, chẳng phải sẽ càng vui hơn sao?!”

“…”

Hàm răng trắng của Phù tiểu nương gần như bị cắn nát.

Nàng thật vất vả mới “tình cờ gặp được” quý công tử đệ nhất kinh thành!

Đáng ghét!

Bình Luận (0)
Comment