Dường như bầu không khí còn kỳ lạ hơn cả khi nãy.
Ba người sóng vai từ cao xuống thấp đi bộ trên đường phố, giống như chiếc cầu thang cẩm thạch trắng trước cửa đại điện. Người cao nhất im lặng không nói gì, người thấp nhất bụng đầy tâm sự, chỉ có người ở giữa…
Nhảy trái nhảy phải tựa như một đứa trẻ chưa từng được lên phố, gặp thứ gì cũng muốn sờ vào, từ hổ bông, trống bỏi, đến đèn cá chép.
Nhưng dù y có đi bên trái hay đi bên phải thì cuối cùng vẫn có thể chen về một cách chuẩn xác, cứ thế ngăn cách hai người.
Cuối cùng Phù Dữu không chịu nổi nữa.
“Lý Càn Cảnh, huynh nhất định phải nhảy vào giữa sao?!”
Kế hoạch nhỏ tốt đẹp của nàng, tất cả đều bị y làm rối tung lên rồi!
Rốt cuộc khi nào hôn ước này mới được giải trừ, hiện tại nàng đến quỳ trước ngự tiền liệu có kịp không?
“Ta có làm gì đâu!”
Lý Càn Cảnh cảm thấy rất vô tội.
“Ta hiếm khi được đi dạo phố, vui cùng người dân còn không được sao!”
Còn chưa dứt lời một hạt dẻ đã đập vào đầu y.
Giang Hoài Chi cười híp mắt, xoa ngón tay mình.
“Vui cùng người dân không phải dùng như vậy.”
Người này ra tay quá độc ác!
Lý Càn Cảnh ôm đầu, gương mặt đầy thống khổ.
“Không phải chứ, ngày lễ lớn như thế này không cần giảng bài đâu!”
Y gào quá lớn tiếng, thế nên có không ít bá tánh quay đầu nhìn về phía này.
Y ngước mắt lên đột nhiên nhận ra, lập tức đứng thẳng người, cười ha hả vẫy tay chào mọi người.
…
Thật trừu tượng.
Ở đây cải trang diễn tập vi hành Giang Nam sao?
“Huynh đi dạo xong chưa!”
Tiểu nương tử câu được câu không ngắm nghía chiếc đèn con thỏ trong tay, hoàn toàn không có tâm trạng.
“Ta đói bụng rồi.”
“Ta cũng đói, ta cũng đói rồi!”
Thiếu niên cũng reo hò theo.
“Được rồi, hai người muốn ăn gì, cứ tìm đi, tối nay Thái tử điện hạ tôn quý của hai người sẽ trả tiền!”
Giang Hoài Chi nở nụ cười dịu dàng, không chút keo kiệt tặng thêm một hạt dẻ nữa.
“Lại hét to nữa xem?”
“Ta hiểu ta hiểu, ra ngoài phải khiêm tốn!”
“…”
Hai người mất một lúc lâu để giải thích rằng y không phải Thái tử thật sự, sau đó giải tán đám đông đang xúm lại đây xem diễn, một người đàn ông trung niên vạm vỡ xách theo hồ lô rượu, trước khi đi còn hùng hùng hổ hổ, kiểu như “Không sợ rơi đầu” vân vân.
Càng trừu tượng hơn.
Giang Hoài Chi im lặng thở dài, cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Chọn tửu lầu đi, ta ở đây, không có lý nào lại để các trò mời khách, muốn ăn gì cứ nói với ta.”
Đôi mắt của bánh bao hồng vẫn luôn theo sau hắn lập tức sáng rực lên.
“Tiên sinh thật tốt!”
“Sao lúc ta nói muốn mời khách muội không bảo ta tốt?”
Lý Càn Cảnh xù lông.
Phù Dữu trừng mắt nhìn y, khá có khí phách.
“Phù tiểu nương tử ta không ăn đồ ăn của huynh!”
“…”
Giang Hoài Chi đã chọn cách tước bỏ quyền lựa chọn của bọn họ.
Hắn ngước mắt nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy biển hiệu Bách Vị Cư cách đó không xa, dẫn đầu đi về phía tòa tửu lầu được mệnh danh là “Tửu lầu đệ nhất kinh thành” kia.
Chưởng quầy nhận ra hắn, cung kính mời bọn họ tiến vào, sau đó dẫn bọn họ lên căn gác mái sang trọng ở trên tầng cao nhất.
Ngồi trên đệm mềm, nhấp một ngụm trà nóng thơm ngon, hắn nhàn nhạt thở dài một hơi.
Thật sự quá ồn ào.
Nhưng trà Tử Duẩn – Loại trà được mệnh danh là “Đệ nhất danh trà”, cũng chỉ giữ được miệng họ chưa tới mười giây, thiếu niên thiếu nữ ríu rít như chim tước, dường như lại đang tranh cãi về việc gọi món gì.
Lý Càn Cảnh mở miệng trước: “Món canh cá nấu sữa này có vẻ tươi ngon.”
“Cá có xương, ăn không đẹp.”
Sợ mất hình tượng trước mặt vị công tử như ngọc kia, Phù tiểu nương tử lập tức phản đối.
“Hay gọi bánh rồng phượng trong suốt này đi.”
“Bánh ngọt có thể ăn với cơm sao?”
“Tại sao không?”
“Nếu nhất quyết muốn gọi chi bằng gọi bánh sữa vàng.”
“Ta mới ăn bánh sữa vàng rồi.”
Trên mặt tiểu nhị cầm cuốn sổ nhỏ đứng bên cạnh dần lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt không ngừng liếc về phía Giang Hoài Chi, dường như cảm thấy hắn đáng tin cậy hơn một chút.
Lượng người đổ đến tửu lầu đệ nhất kinh này tất nhiên không nói chơi, bên ngoài còn không biết bao nhiêu khách hàng đang chờ phục vụ, ở đây mất cả nửa ngày vẫn không chọn được món nào, lát nữa kiểu gì cũng bị chưởng quầy mắng!
Giang Hoài Chi đọc hiểu được sự khát vọng trong ánh mắt đáng thương của tiểu nhị, khẽ ho một tiếng, cuối cùng cắt ngang lời bọn họ.
“Ta nhớ tửu lầu có mười ba món đặc trưng, mỗi món một phần.”
“Được rồi khách quan!”
Tiểu nhị như được cứu, lập tức bỏ chạy, biến mất trong nháy mắt.
Tiện tay đóng cửa lại, hai mắt Phù Dữu mở to.
“Mười ba món? Chỉ có ba người chúng ta, ăn không hết thì sao?”
Hắn hơi mỉm cười: “Ăn không hết thì gói mang về.”
Lý Càn Cảnh cũng có ý kiến: “Ta mới vừa xem qua thực đơn, giá bán của tửu lầu này không hề thấp đối với dân chúng, bổng lộc của tiên sinh có đủ không?”
Hắn từ chối cho ý kiến: “Không tham ô.”
“…”
Khóe miệng hai người giật giật.
Ấn đường của Giang Hoài Chi hơi đau nhức, phải kiên nhẫn, bình tĩnh nói chuyện.
“Chưa từng ra ngoài với hai trò nên ta cũng không biết sở thích của các trò, mười ba món ăn đặc trưng này có vị ngọt, mặn và cay, cứ chọn món mình thích ăn là được.”
Dừng một chút, hắn lại nói thêm: “Lần sau ta sẽ biết.”
Trái tim Phù Dữu ấm áp.
Hoá ra là như vậy.
Vừa rồi tranh cãi việc gọi món, thật ra nàng cũng rất muốn biết sở thích của Giang Hoài Chi là gì, nhưng ngại mở miệng hỏi, giống như mình muốn hẹn người ta ra ngoài lại không làm bài tập về nhà trước.
Nói như vậy, lát nữa nàng cũng quan sát kỹ hơn, tất nhiên trong lòng sẽ hiểu rõ.
Hắn thật dịu dàng.
Bình tĩnh giải quyết vấn đề nan giải của hai người.
Mải suy nghĩ, nàng không để ý tới Lý Càn Cảnh đang duỗi tay chọc mình: “Này, Tiểu Dữu Tử, muội cười ngây ngô cái gì thế?”
Lúc này nàng mới nhận ra không biết khóe miệng mình đã cong đến tận chân trời từ khi nào, cuống quít ho khan vài tiếng để che giấu.
“Ta, ta đói bụng lâu như thế, đột nhiên có nhiều đồ ăn ngon, ta vui vẻ một chút không được sao?”
Dứt lời, nàng cảm thấy chột dạ, lén liếc nhìn vị công tử cao quý ngồi đối diện mình.
Đối phương mỉm cười ấm áp, dường như còn gật đầu với nàng.
Khoé miệng vừa mím lại của Phù Dữu lại bắt đầu cười toe toét từ phủ Thừa tướng đến Đông Cung.
Lý Càn Cảnh: “…”
Y luôn cảm thấy, Tiểu Dữu Tử có điều gì đó không thích hợp.
Là tài liệu tiêu cực giảng dạy cho các quý nữ ở kinh thành, hình tượng của nàng thường xuất hiện trong miệng các phu nhân chính là: “Con đừng có học theo nàng, nàng vừa sinh ra đã là Thái tử phi, con không thể so sánh được”. Nàng có thể kiên trì đến Đông Cung học vào đúng giờ Mão mỗi ngày suốt một tháng qua, y đã cảm thấy rất bất thường rồi.
Kết quả nàng không những đi học, mà còn học rất chăm chỉ, động một chút là quấn lấy tiên sinh hỏi chuyện, khiến hiện tại y vừa lên triều đã bị phụ hoàng mắng.
Không phải y chưa từng nghi ngờ Tiểu Dữu Tử vì thích ngồi bên cạnh mình nên mới như vậy, nhưng sau rất nhiều lần bị quát bị giận bị bắt nạt… Y đã từ bỏ suy nghĩ này.
Huống chi, hiện giờ nàng còn vui vẻ ngây ngốc mỗi ngày, không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ gì.
… Giống như bị bỏ thuốc vậy.
Dù sao người ngồi trên gác mái cũng là khách quý, mới uống ba chén trà nhỏ, mười ba món đặc trưng đã lần lượt đặt lên bàn.
Lý Càn Cảnh hoàn hồn, thoáng nhìn qua món gà dấm hành, xiên dê nướng, thịt anh đào lần lượt bày ra trước mắt, cũng không rảnh nghĩ xem nàng bất thường chỗ nào, bụng rất không nể mặt kêu một tiếng.
Đôi mắt sắc bén của Phù Dữu vừa liếc qua đã nhìn thấy món bánh rồng phượng trong suốt kia.
“Món ta muốn gọi chính là món đặc trưng, ta thật tinh mắt, canh cá nấu sữa gì đó…”
Còn chưa dứt lời, canh cá nấu sữa đã rơi đặt xuống ngay trước mặt nàng.
“…”
Lý Càn Cảnh hừ hừ hai tiếng: “Trước giờ ánh mắt của Thái tử chưa bao giờ sai!”
Nàng nghiêng đầu nói: “Chỉ có huynh mới ngồi nhặt xương.”
Nàng sẽ không ăn cá trước mặt Giang Hoài Chi đâu!
“Nói nhiều quá.”
Giang Hoài Chi cảm thấy ầm ĩ, bèn động đũa trước.
“Ăn đi, tranh cãi nữa thức ăn sẽ nguội mất.”
Phù Dữu ngồi đối diện hắn, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, duyên dáng nhấc tay nhỏ lên, tao nhã vươn đũa gắp một miếng bánh rồng phượng, sau đó vững vàng đặt vào chiếc đĩa ngọc nhỏ của mình. Đôi môi mỏng hé mở, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn một góc rất nhỏ.
Đối với hành động này, Lý Càn Cảnh quả quyết đánh giá: “Ra vẻ.”
Phù Dữu: “…”
Giang Hoài Chi nhìn ở trong mắt, nhưng chỉ im lặng hỏi.
“Gần đây có vào cung không?”
“Ta sao?” Thiếu niên đang ăn ngấu nghiến vội ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn còn dính cọng hành lá.
“Ừ.”
“Gần đây hình như không.” Y nghiêng đầu suy nghĩ.
“Gần đây hạ triều ta đều trở về Đông Cung, mẫu hậu cũng không tìm ta.”
“Ngày mai sau khi tan triều đi một chuyến đi.”
Giang Hoài Chi gắp một miếng thịt anh đào trước mặt.
“Gần đây sức khỏe của Bệ hạ không khỏe, việc này vẫn chưa lộ ra, có lẽ cũng không muốn trò biết, nhưng với tư cách là con là thần, ngài cũng nên ghé thăm thường xuyên.”
“Phụ hoàng bị bệnh sao?!” Lý Càn Cảnh lập tức buông đũa.
“Loại tin tức này thường bị giấu kín, làm sao tiên sinh biết được?”
“Phụ thân ta nói.”
Dường như hơi do dự, dừng một chút, cuối cùng hắn vẫn nói.
“Trời đông giá rét, bệnh của Bệ hạ ngày càng trở nặng, mấy cuộc họp sau Tết đều cố gắng gượng, trò phải chuẩn bị tạm thời gánh vác việc quốc gia.”
Bầu không khí nhất thời trở nên nghiêm túc, Phù Dữu rũ mắt xé miếng thịt gà, nghe vậy ngẩng đầu nhìn người này rồi lại nhìn người kia, không dám nói chuyện.