Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 22

Là Phù Kiều.

Nàng có chút nghi ngờ.

Bao nhiêu năm qua, các công tử tiểu thư được mời tới Hương Thành đều đúng độ tuổi, cho dù không phải con vợ cả thì tốt xấu gì cũng xuất thân từ dòng chính. Tuổi tác Phù Kiều không lớn lại là dòng bên, không biết Tam thẩm phải bỏ bao nhiêu công sức mới đưa được nàng ta đến đây.

Đang lúc cân nhắc xem nên nói gì, bên kia lại có người mỉm cười đi tới: “Một mình Phù tiểu nương ngồi đây thật không thú vị, chi bằng cùng nhau đến ngắm hoa vẽ tranh?”

Nàng biết người này, năm đó khi tới phủ Trấn Quốc Tướng quân xem Nhị tỷ thành thân nàng đã từng gặp, là Thôi Tứ nương tử phủ Tướng quân.

“Được đó!”

Nhìn thấy người quen nàng cũng vui vẻ, vội vàng đồng ý.

Vị tứ nương tử kia tư thế oai hùng mạnh mẽ, xoay chuyển ánh mắt, ôm cánh tay nói: “Đây là…”

“Đây là đường muội của ta, tên Phù Kiều.”

Phù Dữu ngọt ngào giải thích.

Ai ngờ đối phương tính tình ngay thẳng, cũng chẳng thèm nể mặt: “Ồ, đường muội à…”

Dứt lời lập tức kéo tay nàng rời đi.

Phù Kiều ở phía sau đỏ bừng mặt vì xấu hổ, nàng ta nghiến răng dậm chân, nhưng vẫn đi theo không chút do dự.

Nàng ta luyện tập cầm kỳ thư họa từ nhỏ, thật vất vả mẫu thân mới lấy được thiệp mời tới Hương Thành, nàng ta nhất định phải đổi được thanh danh tốt trở về!

Bên bờ sông đã có không ít tiểu thư thuộc dòng dõi quý tộc ngồi trên ghế tre nhỏ, hứng thú dạt dào thảo luận xem nên vẽ gì để tranh tài. Phù Dữu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cẩn thận lắng nghe.

“Vẽ hoa theo nước là một thú vui từ xa xưa, tuy nhiên nếu năm nào cũng noi theo người xưa, khó tránh khỏi việc sẽ mất đi sự thú vị.”

“Theo ta thấy, núi non hoa cỏ này đều đã được tô vẽ, thật sự khó có thể xuất sắc hơn nữa, trước mắt có chư vị công tử tụ tập tại Hương Thành, mọi người không ngại vẽ bọn họ chứ?”

Lời này phát ra từ miệng của Thôi Tứ nương tử phủ Trấn Quốc Tướng quân, nhưng lại khiến các quý nữ xấu hổ đỏ bừng mặt.

Có người mạnh bạo lập tức tán thành: “Như thế cũng rất tốt! Đó là kỹ năng quan trọng nhất của người hoạ sĩ, đồng thời cũng dễ dàng nhận xét.”

Phù Dữu nghiêng đầu lắng nghe.

Chẳng trách người trong kinh thường ở sau lưng nói nàng tốt số, thật sự được thần may mắn phù hộ, mỗi lần nàng học được điều gì, đánh bậy đánh bạ lại luôn trúng đề.

Rốt cuộc sau ngày hôm đó, nàng chẳng còn dám không thành thật ở trước mặt hắn nữa, chỉ càng học chăm chỉ nghiêm túc hơn để có thể nhận được lời khen chân thành từ hắn.

Nhưng với thân phận của nàng, sao nàng có thể hạ bút được?

Nàng yên lặng nhìn chằm chằm tờ giấy mỏng được phát tới trước mặt, không khỏi cắn môi.

Có lẽ nàng không nên vẽ bất cứ vị công tử nào ở đây.

Tốt nhất nàng nên vẽ một bức chân dung của Lý Càn Cảnh, để cả kinh thành ca tụng giai thoại thanh mai trúc mã này.

Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, tất nhiên nàng không muốn.

Mải miên man suy nghĩ, nàng hạ bút không có kết cấu gì, chỉ nâng má tô tô vẽ vẽ theo tâm ý mình, vẽ ra đôi lông mày nàng thích nhất, phác hoạ lại những đường nét nàng nhìn mãi không chán. Sau mấy ngày khổ luyện, quả nhiên người đàn ông dưới ngòi bút đã sinh ra bảy phần linh khí, thậm chí mỗi một sợi lông mi đều sống động như thật.

Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Phù Dữu phục hồi tinh thần, sau lưng đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Nàng lại thật sự vẽ ra dáng vẻ của Giang Hoài Chi!

“Tỷ tỷ vẽ xong rồi?”

Bên cạnh truyền đến câu hỏi non nớt của Phù Kiều, nàng vô thức gấp giấy vẽ lại ôm vào ngực, tiếng chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, lời nói không khỏi ấp úng: “Vẽ... Vẽ xong rồi, có chuyện gì sao?”

“Phù tiểu nương tử có thể hoàn thành bức tranh, đó chính là thắng lợi rồi.”

Dương ngũ nương tử lấy nàng ra vui đùa, ồn ào nói.

“Gần đây tiểu nương tử đang theo học Giang Thái phó Giang Hoài Chi – Đệ nhất công tử được chúng ta công nhận, còn không mau lấy ra để chúng tỷ muội chiêm ngưỡng năng lực của Giang Thái phó.”

“Muội nói như vậy, ta cũng cảm thấy hứng thú.”

Thôi Tứ nương tử lập tức tiếp lời.

“Tiểu nương tử đừng giấu nữa, Thôi tỷ tỷ của muội cũng muốn xem một chút!”

“Ta… Ta thì có thể vẽ được thứ gì đẹp, năng lực ta thế nào các tỷ còn không biết sao.”

Phù Dữu bị đám người ồn ào đến luống cuống, nàng vội từ chối không chút nghĩ ngợi.

“Ta chỉ là một khúc gỗ mục, dù có chạm khắc thế nào cũng không thành hình được đâu, ngược lại, chi bằng xem bàn tay khéo léo của các tỷ muội trước!”

“Mọi người muốn xem, ngươi cần gì phải làm giảm hứng thú của mọi người, chẳng lẽ tiểu nương tử không chịu lấy ra vì sợ mọi người chê cười sao?”

Giọng nói từ phía trước truyền đến, tràn đầy vẻ xem trò hay.

Phù Dữu hơi giật mình, đưa mắt nhìn qua, người nọ trang điểm lộng lẫy được hàng trăm tì nữ vây quanh, ngồi ở vị trí đầu tiên, chắc hẳn là chủ trì của lễ hội Hương Thành năm nay, một vị tiểu thư nào đó của phủ Anh Quốc công.

Nàng có chút tức giận, nhưng lại ngại không muốn gây phiền toái cho cha ở bên ngoài nên đành kìm nén câu nói tiếp theo sắp bật ra khỏi cổ họng, ngược lại cong khóe môi.

“Ta không lấy ra được, vậy ngươi lấy ra được thứ gì?”

Giấy vẽ bị nhét tùy ý vào trong ngực, Phù Dữu miệng mồm lanh lợi, lại không chịu nhường nhịn chút nào.

“Sao không bày tranh của ngươi ra trước, để mọi người được xem trò cười, thế nào?”

Thất nương tử phủ Anh Quốc công đột nhiên mất bình tĩnh, đập mạnh bức tranh của mình lên bàn.

“Từ nhỏ ta đã tinh thông cầm kỳ thi hoạ, sao có thể trở thành trò cười cho người khác, ngươi chỉ là tiểu thư phủ Thừa tướng, lại dám ngạo mạn nói chuyện với ta như thế, nếu không nể mặt ngươi là con dâu tương lai của thiên gia, ta đã đuổi ngươi ra khỏi Hương Thành từ lâu rồi!”

“Hay cho một từ ‘Chỉ’!”

Bị nhục nhã như thế, nàng hiếm khi cười khẩy một tiếng.

“Đúng là Anh Quốc công có tước vị nhất phẩm, nhưng từ lâu đã là thế gia có tiếng không có miếng, ngươi không ngại về nhà hỏi cha mình một chút, xem rốt cuộc hàng ngày ông ta có được đi thượng triều hay không?”

Đại Tĩnh có ngàn năm lịch sử, trăm năm diễn biến, Giang Hoài Chi từng giảng cặn kẽ với nàng trong giờ học, vậy nên nàng vừa mở miệng đã đâm trúng nỗi đau của người đối diện, khiến Thất nương tử gần như mất hết mặt mũi.

“Quả nhiên là phẩm hạnh của kẻ dốt nát, nói chuyện khó nghe như vậy!”

“Vậy ngươi nói chuyện thì dễ nghe lắm sao?”

Phù Dữu cố ý đánh giá nàng ta vài lần, dáng vẻ suy tư trông rất ngây thơ.

“Ồ, quên không cho Mộc Lan theo vào, ngươi là vị nương tử thứ mấy vậy?”

“Ngươi!”

Thất nương tử tức giận tới mức suýt ngất, đong đưa trái phải như sắp đổ về một phía, các quý nữ có mặt lập tức vây quanh, lần lượt đỡ lấy nàng ta.

Dù sao cũng là tiểu thư phủ Anh Quốc công, không phải ai cũng có thể đắc tội, nên bất kể là xa hay gần, đều có người vội vàng chạy tới đỡ nàng ta lên.

“Được rồi.”

Thôi Tứ nương tử là người đầu tiên lên tiếng xoa dịu bầu không khí.

“Muốn so tài vẽ tranh, sao có thể so ngoài miệng được, hai người không ngại cùng lấy ra cho mọi người xem, chẳng phải sẽ rõ ràng hay sao?”

“Đúng! Lấy ra đi!”

Thất nương tử nghe vậy lập tức thay đổi tư thế, dùng sức mở bức tranh của mình ra cho mọi người nhìn rõ.

Đám người cúi đầu nhìn xuống, các nhân vật trong tranh sống động như thật, chỉ liếc mắt đã có thể nhận ra cửu công tử nhà Lễ Bộ Thượng thư – Người nổi bật nhất trong cuộc thi đối thơ ở Hương Thành hôm nay.

Nét vẽ tinh tế đến nỗi ngay cả sợi tóc cũng được phác hoạ cẩn thận, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng mím chặt nổi bật trên giấy, một đoá hoa nhỏ trên trâm cài tóc càng tăng thêm vẻ tuấn tú, cũng là một gương mặt đẹp hiếm có.

“Vẽ thật đẹp!”

Chẳng biết ai cảm thán một câu, sau đó mọi người bắt đầu khen ngợi tới tấp, cũng không biết là khen người hay khen bức tranh.

Tuy nhiên người vẽ tranh quả thực không tồi.

Điểm này Phù Dữu thừa nhận.

Chỉ là nàng luôn cảm thấy, cặp mắt dưới ngòi bút kia vẫn chưa vẽ ra cái hồn trong mắt Cửu công tử.

Nghĩ như vậy, nàng vô thức nhặt cây bút vẽ vương vãi bên cạnh, nhẹ nhàng hạ hai nét vào đôi mắt đó.

Xung quanh vốn ríu rít vô cùng náo nhiệt, trong nháy mắt đột nhiên yên tĩnh.

Nhưng chỉ qua nửa phút, đám đông bỗng nổ ra một tiếng: “Tốt!”

Một tiếng này dường như khiến mọi người bừng tỉnh, tất cả đều vỗ tay nồng nhiệt, vây quanh người Phù Dữu giống như thuỷ triều.

“Nét vẽ này khéo quá!”

Người mở miệng là nương tử Dương gia.

“Vừa rồi mặc dù cảm thấy bức tranh này rất đẹp, nhưng ta lại luôn cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó, tiểu nương tử hoạ hai thêm hai nét, Cửu công tử trong tranh trở nên sống động hơn nhiều!”

“Đúng thế đúng thế!”

Tiểu quận chúa phủ Ngô vương lập tức nói theo.

“Trước kia thật sự không biết tiểu nương tử lại có bản lĩnh như vậy!”

Dường như động tĩnh bên này thật sự quá lớn, Giang Oanh Nguyệt không khỏi xách váy chạy tới, đưa mắt liếc nhìn, nàng ấy lập tức che miệng: “Tiểu Dữu Tử, từ lúc nào mà ngươi lợi hại như thế!”

Tiếng bàn tán khắp nơi đã cướp đi sự nổi bật của chủ nhân, sắc mặt của Thất nương tử phủ Anh Quốc công hết xanh lại trắng, cuối cùng không chịu được nhục nhã, tiến nhanh lên phía trước đẩy đám người ra.

Đùa gì thế, nàng ta cực khổ luyện tập cầm kỳ thư họa từ nhỏ, tết năm nào cũng nhận đủ lời khen ngợi từ mọi người trong nhà. Phù Dữu chỉ là một con nhóc lười biếng hết ăn lại ngủ, còn không phải là tốt số thôi ư, Phù Dữu mà cũng xứng chỉ dạy cho nàng ta!

Thật sự vô cùng nhục nhã!

“Ngược lại ta muốn nhìn xem, ngươi có thể vẽ được thứ gì tốt!”

Thất nương tử thật sự tức giận, ngay cả dáng vẻ khuê các cũng bị gạt bỏ hoàn toàn sang một bên, bất ngờ giật lấy tờ giấy vẽ Phù Dữu nhét trong ngực!

Phù Dữu khiếp sợ, cuống quít xoay người bỏ chạy, chúng tỷ muội cũng bàng hoàng, người thì cố sức ngăn cản, người lại ra sức giúp đỡ. Trong lúc xô đẩy, chẳng biết ai rút được một góc giấy vẽ, nhưng lại bị người xô đẩy không nắm chắc, tờ giấy cứ thế theo gió bay đi!

Tim nàng thắt lại, đang định lao ra ngăn cản, nhưng đành bất lực nhìn Phù Kiều vẫn luôn nấp sau đám đông, lẳng lặng nhìn trò khôi hài này, gương mặt tràn đầy tò mò nhặt tờ giấy vẽ lên.

Nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, là muội muội nhà mình.

Thế nhưng giây tiếp theo, Phù Kiều kia lại bỗng nhiên mở miệng.

“Tỷ tỷ, sao bức tranh này lại vẽ Giang Thái phó Giang Hoài Chi vậy?”

Bình Luận (0)
Comment