Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ tại chỗ.
Phù Dữu đột nhiên nhào qua giống như phát điên, đẩy Phù Kiều ra, giật lấy giấy vẽ dùng toàn bộ sức lực xé nát thành từng mảnh!
Chóp mũi và hốc mắt nàng đỏ ửng, xuyên qua làn hơi nước mờ dần trước mắt, nàng bất lực nhìn chút tâm tư nho nhỏ thầm kín mà mình không dám tiết lộ cho người khác hóa thành từng mảnh vụn bay từ không trung xuống. Nó tựa như cây hoa lê đầy hoa bị gió mạnh nghiền nát, những cánh hoa trắng bay rải rác đầy trời.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, nức nở bật khóc.
“Các ngươi... Rốt cuộc muốn làm gì?!”
Giang Oanh Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh nàng, ôm bả vai nàng, trợn mắt giận dữ.
“Ai đẩy nàng, là ai cướp đồ của nàng!”
Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy đích nữ của gia tộc Đế sư, người có thể nói là hình mẫu của các quý nữ trong kinh, lại có dáng vẻ thất lễ như thế, nhất thời không ai dám lên tiếng.
“Ngươi lặp lại lần nữa xem, nàng vẽ người nào?”
Đôi mắt đầy tức giận bỗng nhiên chuyển sang người Phù Kiều, nàng ta sợ tới mức lập tức lui về sau một bước.
“Ta… Ta nói gì cơ?”
Dù sao tuổi Phù Kiều vẫn còn nhỏ, bị một đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Nàng vẽ người nào?”
Giang Oanh Nguyệt thấp giọng quát, ôm một tia hy vọng cuối cùng, được ăn cả ngã về không.
Phù Kiều nuốt nước miếng, lời nói ra lại không đúng như nàng ấy mong đợi.
“Ta nói, tỷ tỷ, tỷ tỷ vẽ Giang Hoài Chi!”
Nàng ta căng da đầu mở miệng.
Đồ ngu xuẩn!
Giang Oanh Nguyệt thầm mắng.
Một nữ nhi dòng bên của Tướng phủ, dùng đủ mọi tâm cơ mới tới được Hương Thành, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết nàng ta tới tìm một mối nhân duyên tốt.
Giang Oanh Nguyệt vốn tưởng rằng nàng ta là kẻ thông minh, biết chuyện hôn sự của mình đều phải dựa vào phu nhân dòng chính, cho dù vừa rồi chỉ nhất thời kinh ngạc thốt lên, hiện tại thừa nhận mình nhìn nhầm vẫn còn kịp, suy cho cùng giấy vẽ đã bị xé nát, bọn họ có thể đi đâu tìm chứng cứ.
Huỷ hoại danh tiếng và hôn sự của đích tỷ nhà mình, nàng ta cho rằng mình còn có thể gả cao ư?!
Thất nương tử phủ Anh Quốc công là người đầu tiên khôi phục tinh thần, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Ta không nghe nhầm chứ?”
Nàng ta dùng hai tay che miệng rồi bước tới, trông có vẻ như thật sự sợ hãi.
“Đường đường Thái tử phi tương lai được Thánh thượng ban hôn, vậy mà lại lén lút vẽ hình Giang Thái phó?”
Nói xong dường như vẫn chưa hết giận, nàng ta cười khanh khách một tiếng.
“Ồ, xem nào, đây không phải là lén lút, dám vẽ trước mặt nhiều người như vậy, ngươi ném mặt mũi của Thái tử điện hạ ở đâu!”
“Ngươi chớ có nói bậy!”
Giang Oanh Nguyệt đứng lên, tức giận tới mức run rẩy.
“Tiểu Dữu Tử và Nhị ca ta hoàn toàn trong sạch, ngươi lấy đâu ra can đảm để tung tin đồn về họ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy!”
“Trong sạch? Nếu trong sạch thì nàng vừa làm gì với bức tranh đó thế?”
Thất nương tử cười nhạo một tiếng, không chịu bỏ qua.
“Giang Thái phó mới chỉ dạy Thái tử phi điện hạ của chúng ta non nửa năm, vậy mà đã thay lòng đổi dạ lên người khác? Đúng là xuất sắc.”
“Ngươi câm miệng.”
Cuối cùng Phù Dữu cũng ngẩng đầu lên, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt vô cùng phức tạp.
“Tiên sinh là người có tấm lòng rộng mở, ai cho phép ngươi dùng lời nói dơ bẩn như vậy với ngài!”
“Ta nói lời dơ bẩn?”
Thất nương tử cười gần như cong cả eo.
“Phù tiểu nương tử làm ra việc này, quả nhiên trên trời dưới đất không ai dám!”
“Ngươi có thể tới trước mặt Hoàng thượng cáo trạng.”
Nàng bình tĩnh lại, giọng nói ngọt ngào thường ngày trở nên lạnh lùng.
“Ngươi không có chứng cứ, ngược lại ta muốn nhìn xem ngươi có gánh nổi trách nhiệm bôi nhọ đích nữ phủ Thừa tướng và Thái phó đương triều hay không.”
“Ta không có chứng cứ? Ngươi nghĩ đường muội của ngươi là vật trang trí thôi sao?”
“Được thôi.”
Nàng bình tĩnh đến đáng sợ.
“Chi bằng làm phiền Thất nương tử cho ta đưa muội muội về nghiêm hình tra tấn ba ngày, có lẽ nàng ta còn có thể tiết lộ thêm điều gì về ta đấy.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Phù Kiều lập tức thay đổi, hai chân mềm nhũn như muốn ngã sang bên cạnh.
“Cần gì phải phiền toái như thế!”
Thất nương tử như nghe được chuyện gì đó đáng chê cười.
“Với bản lĩnh của phủ Anh Quốc công chúng ta, mời Giang Thái phó đến Hương Thành cũng không phải việc gì khó, trực tiếp mời hắn tới đây hỏi một chút, chuyện hôm nay nên xử lý như thế nào chẳng phải tốt hơn sao?”
Sắc mặt Phù Dữu biến đổi.
“Quả thực vớ vẩn, tiên sinh bận rộn như thế, nào đến lượt ngươi dùng loại chuyện vớ vẩn này quấy rầy ngài?!”
“Bận hay không, còn không phải do một câu của phủ Anh Quốc công chúng ta.”
Thất nương tử vô cùng đắc ý, nói câu nào cũng không quên nhắc đến phủ Anh Quốc công.
“Người đâu, đến Đông Cung mời Thái phó!”
Nàng hơi lảo đảo, gần như đứng không vững, nhưng lại ngại đang ở trước mặt nhiều người, nàng lập tức đứng thẳng người.
Các quý nữ ở đây không ai dám trêu chọc thất nương tử phủ Anh Quốc công, bọn họ không nói gì, chỉ bước sang một bên khe khẽ nói nhỏ, khiến vành tai nàng nóng bừng đau đớn.
Ngược lại là Giang Oanh Nguyệt không sợ ai, đôi mắt hạnh phẫn nộ quét qua đám người, cuối cùng thở ra vài hơi giận dữ, sau đó đi đến bên người Phù Dữu vỗ nhẹ lên cánh tay nàng.
“Đừng lo lắng, Tiểu Dữu Tử.”
Giọng nói của nàng ấy rất kiên định.
“Có hai chúng ta ở đây, Nhị ca nhất định sẽ giúp chúng ta.”
“Nhưng ta thật sự vẽ hắn.”
Giọng Phù Dữu rất nhẹ, dường như mang theo sự hối hận vô tận.
“Ta mạo phạm đến hắn, hủy hoại thanh danh của hắn như thế, hắn sẽ tức giận.”
“Nhị ca không bao giờ nổi giận trước mặt người khác.”
Giang Oanh Nguyệt vẫn an ủi nàng, thân là đích nữ của Giang gia, nàng ấy không hề cảm thấy hành vi của nàng có chút đại nghịch bất đạo nào.
“Huynh ấy không vui thì cũng chỉ đóng cửa dạy dỗ ngươi hai câu, sao có thể đi giúp Thất nương tử ‘vô nhân tính’ nào đó chứ.”
“… Hả?”
Phù Dữu hơi hé miệng, gần như không thể tin được.
“Oanh Nguyệt, ngươi cũng biết mắng người ư?”
“Mắng người thì sao?”
Hình mẫu cho các khuê tú trong kinh luôn dịu dàng đoan trang vẫn vô cùng tức giận.
“Bắt nạt Tiểu Dữu Tử nhà ta, mắng nàng ta là còn nhẹ đấy.”
Trong lòng Phù Dữu ấm áp, khóe môi hơi cong lên.
Có người bạn tốt như vậy, nàng có gì phải sợ, người khác nói nàng tốt số nàng cũng nhận, mọi thời khắc đều có người ở bên nàng giúp đỡ nàng, không phải tốt số thì là gì.
Đang nói chuyện, đám người bỗng xôn xao, nàng nhìn theo ánh mắt của các quý nữ, quả nhiên nhìn thấy Giang Hoài Chi đang thật sự tiến về phía bên này!
Không có gì đáng ngạc nhiên, nàng nghĩ.
Mặt mũi của phủ Anh Quốc công, chắc hẳn vẫn phải cho.
Trên người Giang Hoài Chi là bộ trường bào tay dài màu bạch ngọc với hoạ tiết hạc vàng mà hắn thường mặc khi giảng bài cho bọn họ, bộ trường bào kia khiến khí chất của hắn trở nên đặc biệt lạnh lùng kiêu ngạo. Thế nên chỉ cần hắn giản dị đứng giữa Hương Thành cũng khiến các vị công tử còn lại bay màu.
Hắn đứng đó không lên tiếng, dùng cặp mắt trong veo tựa hồ nước tĩnh lặng nhàn nhạt đảo qua khung cảnh hoa hòe lộng lẫy trước mắt, gần như mỗi vị quý nữ đều cúi đầu thẹn thùng khi hắn lướt qua.
Phù Dữu cũng cúi đầu xuống, giống như đứa trẻ phạm sai lầm.
Không biết lúc bị gọi tới hắn đang làm gì, canh giờ này vốn là thời gian riêng của hắn.
Thất nương tử là người đầu tiên lên tiếng, nhưng hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo hống hách trước đó, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp có vẻ hơi ngượng ngùng.
“A Kiều vô tình kinh động đến Thái phó đại nhân, xin đại nhân thứ lỗi.”
Hoá ra tên là cái gì Kiều à.
Phù Dữu vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt về phía bên kia.
Giang Hoài Chi vốn không phải người ưa dáng vẻ này, giọng nói như tuyết nghe có vẻ lạnh lùng hơn ngày thường vài phần.
“Có việc nói thẳng.”
“Nếu đại nhân đã nói như vậy, A Kiều sẽ không vòng vo nữa.”
Thất nương tử nở nụ cười yêu kiều, ngón tay được sơn móng chỉ thẳng về phía Phù Dữu.
“A Kiều tố giác Phù tiểu nương tử lòng mang ý xấu với đại nhân, đại nghịch bất đạo, tại Hương Thành nơi ai nấy đều vẽ người trong lòng của mình, nàng lại dám vẽ chân dung của ngài!”
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?”
Bị nàng ta dùng những lời nói khó nghe như vậy nhục mạ trước mặt Giang Hoài Chi, cuối cùng Phù Dữu cũng bùng nổ.
“Ta nói mà, Hương Thành năm nay nhộn nhịp hơn rất nhiều, cẩn thận nghe ra vậy mà lại có tiếng chó sủa!”
“Ngươi láo xược!”
Thất nương tử cũng là người được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu được sự nhục nhã như vậy.
“Chính ngươi có tật giật mình xé nát bức tranh, tất nhiên chúng ta không thấy được, nếu không hiện tại đã sớm mời thợ thủ công tốt nhất đóng khung bức tranh, tự mình đưa tới trước mặt cho đại nhân thưởng thức rồi!”
“Đủ rồi.”
Giang Hoài Chi nhàn nhạt lên tiếng, âm lượng không lớn, nhưng đủ để toàn bộ Hương Thành yên lặng.
Từ lúc tiến vào cánh cửa gỗ lê hắn đã nhìn thấy Phù Dữu cúi đầu im lặng như vừa gây ra họa lớn, muội muội nhà mình cũng ở bên cạnh không nói lời nào cũng không chào hỏi, bàn tay nhỏ dưới ống tay áo của hai người vẫn luôn nắm chặt không buông.
Hiện tại mới chỉ dăm ba câu nói lọt vào tai, hắn có thể đoán được đại khái sự việc.
Hương Thành được thành lập hàng năm kể từ khi khai quốc tới nay, ngoài những tiết mục vẽ tranh phong cảnh bắt buộc phải có, thỉnh thoảng vẫn có người vẽ người trong lòng, xem ra tiểu nương tử không vẽ Lý Càn Cảnh ngược lại vẽ hắn, nên mới dẫn tới tai họa này.
Chuyện này quả thực vượt quá khuôn phép, dù là đối với danh tiếng của hắn hay với Lý Càn Cảnh đều mang lại ảnh hưởng xấu, khó trách thất nương tử phủ Anh Quốc công nắm chặt không tha.
Chỉ là tiểu nương tử này dù sao cũng là học trò của hắn, không có lý gì hắn lại hướng về người ngoài.
“Bức tranh đó là ta bảo nàng vẽ.”
Giang Hoài Chi không hỏi nhiều, chỉ nói ra mấy chữ vô cùng đơn giản, rõ ràng lạnh lùng như tuyết nhưng lại giống như than đỏ, vừa ném vào đám người lập tức dẫn tới một trận sóng to gió lớn.
Không nói đến thất nương tử, ngay cả Phù Dữu cũng đột nhiên mở to hai mắt.
Hắn bảo nàng vẽ bức tranh này khi nào?
Thất nương tử cũng không tin, nhưng ngại thân phận và địa vị của hắn nên không dám phản bác, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
“Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của A Kiều, vì sao đại nhân lại bảo Phù tiểu nương tử vẽ bức tranh này?”
“Gần đây Giang mỗ dạy nàng vẽ chân dung, Sùng Văn Quán thanh tịnh, không có ai rảnh rỗi cho nàng mô phỏng theo, Thái tử điện hạ cũng có sách riêng phải học, nên đã kêu nàng vẽ Giang mỗ, rảnh rỗi thì lấy ra luyện tập.”
Giọng điệu của Giang Hoài Chi không mặn không nhạt, thật sự không giống như vừa bịa ra lời nói bênh vực người mình.
“Nhưng việc Dữu Nhi luyện vẽ ở Hương Thành quả thực thiếu cân nhắc, người ta thường nói dạy dỗ không nghiêm là do thầy lười biếng, Giang mỗ thay nàng tạ lỗi với chư vị.”
Hắn bước tới cũng không hỏi nguyên nhân sự việc, chỉ nói mạch lạc rõ ràng, các quý nữ liếc nhìn lẫn nhau, dường như đều tin tưởng.
Thất nương tử tự giác á khẩu không trả lời được.
Nàng ta từng chứng kiến các sân lục đục với nhau ở trong nhà từ lâu, tất nhiên vừa nghe đã hiểu, quý công tử đệ nhất kinh thành Giang Hoài Chi quyết tâm bảo vệ Phù tiểu nương tử.
Nếu đúng như lời nói của hắn, vậy thì tại sao Phù Dữu lại xé bức tranh?
Khi bị người khác vạch trần, Phù Dữu lo lắng cái gì, vì sao Giang Oanh Nguyệt lại tức giận như vậy?
Chỉ là nàng ta thật sự không nghĩ tới, người Giang gia coi trọng danh dự nhất lại sẵn sàng xin lỗi công khai vì một tiểu nương tử nhà Thừa tướng.
Tuy Thừa tướng là chức quan cao, nhưng tuyệt đối không đến mức Giang gia phải nịnh bợ, không khiển trách trước mặt mọi người đã là cho Phù gia đủ mặt mũi rồi, vậy mà trái lại hắn còn muốn bênh vực người mình.
Chẳng lẽ, bọn họ thật sự…?
Lời này Thất nương tử không dám nói.
Tại kinh thành này vốn không ai có thể đắc tội với gia tộc Đế sư, nàng ta không có chứng cứ gì mà lại trơ mặt đi moi móc việc riêng của gia chủ tương lai, trở về phủ không bị ông nội mắng chết mới lạ.
Sau khi hít một hơi thật sâu, thất nương tử khẽ hành lễ.
“Hoá ra là A Kiều hiểu lầm, A Kiều chỉ là phận nữ tử chưa hiểu việc đời, lại ồn ào quấy nhiễu đại nhân, xin đại nhân chớ trách.”
“Tiểu thư quá lời rồi.”
Tất nhiên Giang Hoài Chi không có đạo lý không chịu bỏ qua.
“Việc này là Giang mỗ suy xét không chu toàn, quấy rầy tới thú vui tao nhã của các vị tiểu thư, xin cáo từ trước.”
Dứt lời, hắn vỗ nhẹ tay áo, xoay người bước ra khỏi cánh cửa gỗ lê treo đầy trăm hoa và lá non.
Sau một hồi náo loạn, quả thực các quý nữ cũng mất hứng thú xem tranh, bọn họ vẫn còn tụ tập lại thầm thì, sau đó kéo nhau ra dòng suối nhỏ nghịch nước.
“Ta đã nói mà, chắn chắn Nhị ca sẽ bảo vệ ngươi!”
Giang Oanh Nguyệt mỉm cười với nàng, khôi phục lại dáng vẻ đoan trang hiền thục trước đây.
“Tiểu Dữu Tử của chúng ta là ai chứ, tiểu nương tử vừa tốt vừa đáng yêu như thế, nên được cưng chiều!”
“Vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết.”
Phù Dữu thở phào một hơi, sau đó lại nhíu mày nhìn theo hướng Giang Hoài Chi rời đi.
“Nhưng ta luôn có cảm giác, hắn giận rồi.”
“Loại chuyện này, hiếm có người bình thường nào không tức giận…”
Giang Oanh Nguyệt trêu đùa, giờ phút này vẫn không có ý định buông tha cho nàng.
“Ngươi mau đuổi theo hỏi xem, hiện tại các nàng đều đến bên dòng suối rồi, không ai chú ý tới chúng ta ở bên này đâu.”
“Ta thật sự nên đuổi theo hỏi ư?”
“Vậy thì có sao.”
Nàng ấy vuốt cành hoa đào bị gọt đến bóng loáng ở trên tay.
“Thật ra ta đã sớm cảm thấy, ngươi và Thái tử điện hạ không phải người cùng đường.”
“Ngươi đã nhìn ra từ lâu rồi sao?!”
Tiểu nương tử hoảng hốt che miệng, lại sợ giọng nói của mình quá lớn, vội vàng nhìn xung quanh.
“Không phải, ta cảm thấy ta che giấu khá tốt…”
“Mỗi lần nhắc tới Nhị ca ta, miệng của ngươi giống như sắp nở hoa ấy.”
Giang Oanh Nguyệt mỉm cười quở trách.
“Ta lại không ngốc giống như Tiểu Dữu Tử.”
“Ngươi…!”
Phù Dữu sắp xấu hổ muốn chết vì lời nói của nàng ấy, thấy bốn bề vắng lặng, nàng vội giậm đôi chân nhỏ chạy ra ngoài.
“Trở về ta sẽ nói với ngươi!”
Nàng tìm suốt dọc đường, gần đến Đông Cung mới nhìn thấy bóng dáng của xe ngựa Giang gia, chỉ là đường vào Đông Cung rõ ràng nên rẽ phải ở ngã tư phía trước, vậy mà xe ngựa lại rẽ trái, không biết hắn muốn đi đâu.
“Tiên sinh!”
Nàng gọi một tiếng.
Nơi này gần hoàng cung, không ồn ào như những con đường lớn thông thường, giọng nói của nàng nhanh chóng lọt vào tai hắn.
Giang Hoài Chi lệnh cho xa phu dừng lại, bàn tay thon gầy nhẹ nhàng vén tấm rèm cửa sổ màu vàng nhạt lên, nhìn thấy bánh bao màu hồng nhạt đang phất tay ở cách đó không xa, do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn nhấc chân bước xuống xe.
“Dữu Nhi có việc gì sao?”
Hắn khoanh tay đứng bên xe chờ nàng đi tới, giọng điệu không nghe ra vui giận.
“Ta…”
Thấy hắn như vậy, Phù Dữu lại lúng túng, bước từng bước nhỏ cúi đầu đi về phía hắn.
“Thật xin lỗi tiên sinh, chuyện hôm nay... Ngài đừng nóng giận.”
“Vì sao lại gây chuyện?”
Trông hắn có vẻ nghiêm túc hơn trước.
“Ta, lúc ấy ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tiên sinh rất đẹp, nên ta muốn vẽ ngài.”
Nàng nhỏ giọng giải thích.
“Sau khi vẽ xong ta mới phản ứng lại, ta cũng rất hoảng sợ, ta biết làm như vậy không đúng, lúc bị người phát hiện ta đã nhanh chóng xé nát bức tranh.”
Đương nhiên xong việc ngẫm lại, xé cũng là một loại có tật giật mình.
Giang Hoài Chi im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Nàng chưa bao giờ đoán ra được suy nghĩ của hắn, chờ mãi không thấy hắn đáp lại, nàng tự giác cho rằng hắn đang tức giận, hốc mắt đỏ lên, bàn tay nhỏ túm chặt ống tay áo của hắn một cách vô cùng đáng thương.
“Tiên sinh, thật xin lỗi…”
Hắn hồi phục tinh thần, nhìn vào cặp mắt ngấn lệ kia, thật lâu sau chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Hắn không nỡ trách cứ nàng gay gắt.
Nàng vừa khóc, trái tim hắn đã mềm xuống, chẳng nói được lời nào.
“Được rồi.”
Hắn đã đánh mất nguyên tắc.
“Không trách trò.”
“Thật sao?”
Tiểu nương tử lập tức nhoẻn miệng cười, duyên dáng như một đoá hoa đào vừa chớm nở.
“Tiên sinh thật tốt!”
Tay trái nàng vẫn lôi kéo tay áo hắn, nhảy tới nhảy lui xung quanh hắn, nàng tựa như có một nguồn năng lượng vô tận dùng không bao giờ hết.
“Ừm.”
Tầm mắt của Giang Hoài Chi dừng lại trên người nàng, nhíu mày nhìn bàn tay phải kia vẫn luôn nắm chặt không buông.
“Trong tay cầm thứ gì?”
Tiểu nương tử đang nhảy nhót vui sướng lập tức đứng yên không nhúc nhích.
“À…”
Phù Dữu ấp úng, bàn tay nhỏ càng giấu về phía sau.
“Có phải tiên sinh đang bận không, ta... Ta về trước!”
“Đúng là đang bận.”
Hắn dù bận vẫn ung dung liếc nhìn nàng.
“Nhưng lấy ra đi.”
Sao hắn lại như vậy!
Vẻ mặt tiểu nương tử đau đớn, hận không thể bỏ chạy ngay tại chỗ.
“Ta... Ta không lấy ra đâu!”
Nàng bướng bỉnh ngước khuôn mặt nhỏ lên.
Giang Hoài Chi nhìn dáng vẻ này của nàng, hắn lại càng muốn chọc nàng.
“Lấy được thứ gì tốt từ Hương Thành mà không cho ta xem?”
“Không có gì, Hương Thành làm gì có thứ gì tốt —— Ơ!”
Nàng còn chưa dứt lời đã cảm thấy tay mình buông lỏng, cũng không biết hắn đi vòng qua từ khi nào, ngoắc ngón tay rút giấy hoa nhỏ ra ngoài!
Mùa xuân se lạnh, nàng lại xấu hổ đến mức cả người toát mồ hôi.
Ngón tay Giang Hoài Chi xẹt qua tấm gỗ nhỏ làm từ thân cây du, vành tai hơi nóng lên.
Hắn thừa nhận, hắn hối hận rồi.
Vốn chỉ định trêu đùa nàng, để nàng đừng nghĩ đến những rắc rối mình gây ra mà dằn vặt bản thân, nhưng hiện tại người xấu hổ lại đổi thành hắn.
Trên giấy hoa nhỏ đã viết ba nét ngay ngắn chỉnh tề, nét ngang tiếp theo đã viết được một nửa, rất khó để người ta không đoán được đây là chữ gì.
Nhưng hắn quyết định sẽ không đoán ra.
“Viết chữ gì thế?”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của tiểu nương tử sắp bị rặng mây đỏ phía chân trời bao phủ, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi vo ve: “Viết chữ... Giang...”
Không ngờ đầu óc chậm chạp của nàng lúc này lại xoay chuyển rất nhanh.
“Viết Giang hà hồ hải!”
Lời vừa nói ra, ngay cả Giang Hoài Chi cũng bị nàng làm cho sửng sốt.
“Đúng vậy, chính là sông hồ biển!”
Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ màu hồng nhạt, trông rất kiên quyết.
“Ta hy vọng Đại Tĩnh chúng ta non xanh nước biếc, bốn biển thái bình! Cũng hy vọng hoa thần có thể nghe thấy nguyện vọng của ta!”
“…”
Nền tảng tốt đấy chứ.
“Một nguyện vọng hay.”
Hắn ho khẽ một tiếng, nhanh chóng nhét giấy hoa trở lại tay nàng.
“Chăm chỉ đọc sách, sẽ thực hiện được.”
“… Ta Nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách!”
“Được.”
Nói chuyện với nàng đủ rồi, hắn dịu dàng ngăn cản lời muốn nói lại thôi của nàng.
“Ta còn có việc, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
“Được rồi... Vậy hẹn gặp lại tiên sinh!”
Kỳ thực nàng vẫn muốn bám lấy hắn, nhưng lại không tiện tùy hứng.
Nhìn xa phu quất roi rời đi, nàng cảm thấy mất mát vô cớ.
Ngã tư từng đi qua đã bị mấy cô gái trải đầy vải hoa, dựng những chiếc ô nhỏ, đang vui vẻ đấu hoa cỏ, để ý thấy nàng nhìn về phía bên này, bọn họ còn vẫy tay với nàng, nàng chỉ lễ phép mỉm cười chứ không bước qua.
Đi thêm vài bước nữa là tới Đông Cung, nếu nàng muốn đến đó sưởi ấm, nàng có thể đợi Giang Hoài Chi trở về rồi trò chuyện vài câu.
Mấy năm qua, từ lâu các thủ vệ của Đông Cung đã cho rằng nàng là Thái tử phi tương lai, là người quản lý nội vụ, nên sẽ chẳng có ai không có mắt mà ngăn cản nàng.
Dường như tất cả mọi người xung quanh đều hy vọng nàng sẽ gả cho Lý Càn Cảnh, có lẽ ngay cả Giang Hoài Chi cũng nghĩ như thế.
Có đôi khi nàng cũng suy nghĩ, gả cho y thì có gì không tốt.
Duyên phận thanh mai trúc mã, địa vị cao quý, lúc ở trong phủ nàng là cô gái nhỏ được nuông chiều, sau khi xuất giá nàng là Thái tử phi thậm chí là Hoàng hậu nương nương trên vạn người, cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý. Nàng chẳng cần dùng đến sức của nửa đầu ngón tay, chỉ cần đoan trang đứng ở nơi đó, tự khắc sẽ có người mang những thứ người khác cầu ba đời cũng không có được đưa đến tay nàng.
Bỏ qua những ngày tháng tốt lành như vậy, quả thực rất ngu ngốc.
Nhưng nàng chính là kẻ ngu ngốc, từ nhỏ nàng đã không được thông minh.
Nàng không muốn cả đời bị nhốt trong một tấc vuông kia, nơi mà chỉ ra ngoài cũng phải thông báo cho từng người, bị hàng ngàn người vây quanh. Nàng không muốn phải trơ mắt nhìn phu quân của mình cứ cách mấy năm lại nạp hậu phi một lần, còn phải giả bộ hào phóng để được cái danh tốt của mẫu nghi thiên hạ, nàng không muốn…
Chuyện nàng không muốn quá nhiều.
Phù Dữu bước đi không mục đích, không biết mình đã đi đến đâu, mãi tới khi thủ vệ gọi một tiếng, nàng mới khó khăn hồi phục tinh thần.
Vậy mà nàng thật sự đi tới Đông Cung rồi sao?
Nàng không tin vận mệnh đều có chú định, nhưng hành động vô thức như vậy lại khiến đáy lòng nàng lạnh buốt.
“Bái kiến Phù tiểu nương tử.”
Thủ vệ kia tinh mắt, từ xa đã chạy lại đón.
“Tiểu nương tử đến gặp Thái tử điện hạ sao? Điện hạ có công việc trong người, hiện tại không ở trong cung.”
“Y không có ở đây .”
Nàng thờ ơ đáp lời.
“Vậy… Vậy Giang tiên sinh thì sao?”
“Hình như gặp phải vụ án nào đó, Thái phó đại nhân cùng điện hạ đi ra ngoài, có lẽ là đi về hướng Đại Lý Tự, nếu tiểu nương tử muốn học bài, sợ rằng phải đợi đến ngày mai.”
“Biết rồi, cảm ơn ngươi.”
Hoá ra là đến Đại Lý Tự.
Dứt lời, Phù Dữu tuỳ ý dựa vào tường cung.
“Ta sẽ chờ ở đây, ngươi cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến ta.”
Hắn sao có thể mặc kệ!
Thủ vệ bị nàng dọa sợ tới mức gần như mất trí.
Đường đường là Thái tử phi tương lai, chờ Thái tử điện hạ còn phải chờ bên tường cung, hắn còn muốn cái đầu này nữa hay không!
Cũng may hắn phản ứng mau, sau khi ngàn xin vạn tạ, cuối cùng cũng mời được tiểu nương tử vào Sùng Văn Quán, nơi nàng thường tới đọc sách. Đốt than củi tốt nhất, dâng trà thơm thượng hạng, rồi mới dám trở về canh gác một lần nữa.
Phù Dữu nhấp môi uống được vài ngụm trà, liên tục chờ đến khi trời tối vẫn không thấy bóng ai.
Nàng muốn hồi phủ.
Chỉ là trời ngày càng tối, lòng dạ nàng càng không yên, cuối cùng đặt chén trà xuống, nàng cứ thế chạy về hướng Đại Lý Tự.
Thủ vệ của Đại Lý Tự chưa từng gặp qua nàng, nhất thời cũng không nhận ra, sau khi nhìn thấy tín vật của phủ Thừa tướng ở bên hông nàng, mới vội vàng gọi người ra đón nàng tiến vào.
“Hình ngục ở sân sau quả thực là chỗ dơ bẩn, sao có thể làm ô uế váy áo của tiểu nương tử. Nếu muốn tìm người, tiểu nương tử cứ ngồi chờ ở bên này, hạ quan sẽ phái người dâng trà cho ngài.”
“Không cần để ý đến ta, ngươi cứ lo việc của mình đi.”
Phù Dữu nhìn ra trên người hắn mặc quan phục, chỉ là nàng không nhận ra rốt cuộc đó là chức quan mấy phẩm, chỉ đành cảm ơn ý tốt của đối phương.
“Ta có thể tự đi tìm người không?”
Đối phương hơi khựng lại một giây, ngay sau đó trên mặt lại tràn đầy ý cười.
“Tất nhiên là được, nếu tiểu nương tử có yêu cầu gì, lúc nào cũng có thể gọi người.”
Dù sao cũng là thiên kim nhà Thừa tướng đại nhân, Thái tử phi tương lai của điện hạ, hắn tuyệt đối không có gan đắc tội, chỉ do dự một lát rồi quyết đoán buông tay.
Phù Dữu tự mình hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm đến nhà lao.
Nhà lao kia được xây dựng dưới lòng đất, chưa nói tới việc tiến vào, còn cách cửa ngục mấy mét, mùi máu tươi nồng nặc khó ngửi đã ập tới trước mặt, khiến nàng vô thức móc khăn thơm ra che mũi.
Thấy nàng đi về hướng bên này, hai cai ngục canh giữ trước cửa không hẹn mà cùng nhìn nhau, định theo thói quen giận dữ quát một tiếng đẩy lùi người tới, nhưng khi nhìn thấy gương mặt còn yêu kiều hơn cả Hoa Thần vài phần, bọn họ lại không biết nên làm thế nào.
“Xin hỏi vị tiểu thư này là…?”
Một người trong đó lắp bắp mở miệng.
“Ta tên Phù Dữu, xin lỗi vì đã làm phiền hai vị.”
Nàng được Giang Hoài Chi dạy dỗ rất lễ phép.
“Hoá ra là Thái tử phi điện hạ!”
Tên tuổi của nàng ở kinh thành làm gì có ai không biết, hai người kia cuống quít hành lễ.
“Chỉ là thật không khéo, Thái tử điện hạ hình như vừa có việc gấp rời đi, ngài ấy mới đi trước ngài vài phút, hiện giờ chỉ còn Giang Thái phó ở bên trong.”
“Chỉ có một mình tiên sinh ở bên trong?”
Đôi mày xinh đẹp của nàng bất giác nhăn lại.
“Đúng vậy, Thái phó đại nhân đã lâu rồi chưa ra, chúng tiểu nhân không dám tự ý vào tìm, sợ quấy rầy đại nhân làm việc.”
Không hiểu sao, nàng nghe vậy trong ngực lại có chút khó chịu, trái tim vốn đã bồn chồn lại bắt đầu đập loạn xạ, một cảm giác căng thẳng không nói nên lời.
Bỏ qua sự ngăn cản của cai ngục, nàng xách làn váy màu hồng nhạt của mình đi thẳng xuống nhà lao dưới lòng đất.
Lối đi quá tối, bậc thang bằng đất lại quá hẹp, ánh đèn mờ ảo trên tường gần như không có tác dụng.
Phù Dữu lảo đảo đi một lúc, bàn tay nhỏ buông lỏng làn váy, tùy tiện để chiếc váy mới dính bụi đất, chỉ nghiêm túc bám vào vách tường thỉnh thoảng có bụi bẩn rơi xuống, cố gắng chạy xuống càng nhanh càng tốt.
Mùi máu tươi ngày càng nồng nặc khiến đầu óc nàng choáng váng, cũng may mà không lâu sau, một luồng ánh sáng lớn xuất hiện trước mắt. Nàng bước về phía ánh sáng, chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng người màu vàng be đang gục trên chiếc bàn gỗ nhỏ.
“Tiên sinh!”
Phù Dữu vô cùng hoảng sợ.
Giọng nói của nàng có chút chói tai, Giang Hoài Chi mơ màng nghe thấy một tiếng này, cuối cùng cũng chậm rãi nâng mí mắt lên.
“Dữu Nhi?”
Hắn phải cố hết sức mới mở miệng được.
“Sao trò lại đến... đây?”
“Tiên sinh, ngài làm sao vậy?!”
Nàng sợ tới mức lập tức bật khóc, ngồi xổm dưới đất liều mạng lắc cánh tay hắn, thoáng thấy đôi môi tái nhợt khô nứt của hắn, dường như nhớ ra chuyện gì.
“Ta… Ta đi lấy nước cho ngài!”
Nàng chạy tán loạn dưới lòng đất tối tăm như ruồi nhặng không đầu, vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải một đôi mắt dữ tợn.
“A!”
Nàng la lên một tiếng, nhìn người đàn ông đẫm máu bị xích sắt trói chặt trước mắt, vô thức lùi về phía sau một bước, bịt chặt miệng cả người run lên vì sợ hãi.
Người nọ lại cười rất quỷ dị.
“Tiểu nha đầu, phía sau ngươi không phải có ấm nước đó sao?”
“Phải… Phải không…”
Nàng lắp bắp trả lời, nghe theo lời người nọ, nàng nhìn thấy vài chiếc ấm cùng vài chén trà trên chiếc bàn vuông phía sau, dường như là đồ mà đám cai ngục hay dùng.
“Dữu Nhi, trò lại đây.”
Sau khi bị nàng lớn tiếng kêu như thế, Giang Hoài Chi đã hoàn toàn tỉnh táo, vẫy tay gọi nàng tới.
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Giọng nói của hắn tuy hơi khàn nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng vốn có, Phù Dữu sải bước chạy nhanh tới, ôm lấy cánh tay hắn oà khóc.
“Huhu…”
“Dữu Nhi đừng sợ.”
Hắn dỗ dành nàng theo bản năng.
“Chỉ là tên phạm nhân bị nhốt, không thể làm tổn thương trò, sau này đừng chạy loạn tới những nơi như thế này nữa.”
“Huhu… Tiên sinh…… Tiên sinh có chuyện gì vậy…”
Trong lúc nức nở, nàng vẫn không quên lo lắng cho hắn.
“Ta không sao.”
Giang Hoài Chi cười tự giễu.
“Vốn tưởng ở một mình bên trong chốc lát sẽ không có chuyện gì, nhưng ta đã đánh giá quá cao bản thân mình.”
Phù Dữu chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, dường như rất khó hiểu.
“Ra ngoài trước đi.”
Hắn không uống nước của đám cai ngục, chỉ mím đôi môi mỏng khô nứt, trông có vẻ rất suy yếu.
“Đưa ta về Giang phủ, được không?”
“Được!”
Nàng dùng sức gật đầu, lòng đầy sợ hãi nhìn về phía phạm nhân bên kia lần cuối cùng, sau đó ngoan ngoãn đỡ cánh tay hắn, thử đưa hắn ra ngoài.
Chỉ là bước đi chậm rãi, nhưng lại vô cùng nặng nề.
“…”
“Có chuyện gì thế?”
Giang Hoài Chi hơi ghé mắt sang.
“… Chân, chân không đi được nữa…”
Nàng xấu hổ tới mức ước gì có thể chui vào khe đất không bao giờ chui ra.
Đúng là đồ vô dụng.
Mới bị người nọ dọa một chút mà đến bây giờ chân vẫn còn mềm, trên mặt đất bằng phẳng bước hai bước thì không sao, tới bậc thang đất mà vừa nãy bước xuống, nàng làm thế nào cũng không nhấc chân lên được, mũi giày thêu nhỏ đã bám đầy bụi bặm.
Nhưng nhìn tiên sinh có vẻ rất khó chịu.
Nàng không muốn trì hoãn thêm nữa, dùng sức bước lên trên, nhưng càng sốt ruột chân lại càng nhũn ra, cuối cùng gấp đến độ bật khóc thành tiếng.
“…”
Giang Hoài Chi im lặng.
Hắn không thể tiếp tục ở dưới lòng đất âm u kín gió này nữa.
Hiện tại hắn tỉnh táo được một lát, nhưng ai có thể đảm bảo nếu tiếp tục kéo dài hắn sẽ không hôn mê lần nữa.
Nếu như thế, có lẽ Phù Dữu sẽ lớn tiếng gọi người tới đây cứu hắn.
Hắn không muốn để bất cứ ai biết về hoàn cảnh của mình.
Cân nhắc xong, hắn thấp giọng dỗ dành.
“Dữu Nhi, mạo phạm.”
Phù Dữu không hiểu những lời này của hắn, cái đầu nhỏ nghiêng về một bên, đang định mở miệng hỏi, lại đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Khi hồi phục tinh thần, nàng phát hiện mình đang nằm vững vàng trong vòng tay hắn!
“Ta…”
Nàng kinh ngạc đến mức gần như không nói nên lời.
Mặt nàng chỉ khẽ cọ là có thể dán lên chiếc áo bào cổ tròn hoạ tiết trúc màu vàng be của hắn, mùi tuyết tùng nhàn nhạt và hơi thở ấm áp của hắn phả vào chóp mũi nàng. Trong nháy mắt, nàng cảm giác như mình bị ném vào nồi dầu lớn đang sôi, bùm một tiếng khiến toàn thân nàng đỏ bừng.
Hắn đang ôm nàng.
Hắn đang ôm nàng leo từng bậc thang.
Nàng chưa từng được ôm như vậy, cái ôm mềm mại ấm áp thật sự khiến người ta yên tâm, không hề có một chút xóc nảy nào, dường như bên ngoài dù có mưa to gió lớn đến đâu cũng không thể lọt được giọt mưa nào vào trong vòng tay này.
Có một khoảnh khắc, nàng hy vọng những bậc đất này sẽ dài hơn, dài hơn nữa.
Nghĩ vậy, nàng lấy hết can đảm, lặng lẽ vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực hắn.
Chủ nhân của cái ôm dường như hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại bắt đầu di chuyển.
Đáng tiếc ông trời không cho nàng toại nguyện.
Con đường tới mặt đất không dài hơn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy ánh sáng ở phía trước.
Ở góc đường trước khi ra ngoài, Giang Hoài Chi nhẹ nhàng thả nàng xuống, sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Nhưng lời nói ra lại dịu dàng: “Còn mấy bước cuối cùng, trò có đi được không?”
Phù Dữu ngơ ngác gật đầu, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
Nàng một lần nữa ngoan ngoãn đỡ lấy cánh tay hắn, đỡ hắn đi nốt đoạn đường cuối cùng.
Khoảng cách giữa bọn họ rất vừa phải, không quá thế tục, không gây phản cảm.
Cửa nhà lao mở ra, nàng nghe thấy tiếng cai ngục khi nãy kêu lên.
“Thái phó đại nhân ra rồi!”