Xe ngựa đậu trước cửa Đại Lý Tự, Phù Dữu cẩn thận đỡ hắn lên xe, giơ roi phóng ngựa thật nhanh về hướng Giang phủ.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của gia chủ tương lai, từ trên xuống dưới Giang phủ lập tức hỗn loạn, từ mời đại phu cho đến việc sắc thuốc, mỗi một nha hoàn bà tử đều bận tới mức chân không chạm đất, ngay cả việc dùng cơm làm ấm dạ dày trước khi uống thuốc cũng được nấu vội và bày lên bàn.
Nàng đứng một bên, cố gắng để không cản trở bọn họ, nhưng cũng không chịu rời đi, núp trong một góc bình phong bằng ngọc được bao quanh bởi bạch hạc và trúc xanh, xuyên qua tấm màn giường màu vàng nhạt, cố gắng nhìn xem sắc mặt của Giang Hoài Chi là tốt hay xấu, lần đầu tiên tới phòng ngủ của hắn nhưng nàng lại không có tâm trạng quan sát.
Chỉ là nàng vẫn luôn đứng ở đó, dù sao cũng không thích hợp, bà tử ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đẩy đám người ra tiến tới khuyên bảo.
“Tiểu nương tử trở về đi.”
Bà tử hành lễ nói.
“Nơi này có bọn nô tỳ chăm sóc tam công tử, sẽ không để xảy ra sơ suất gì.”
“Ta ở cùng hắn.”
Trong mắt Phù Dữu tràn đầy vẻ lo lắng, tầm mắt dán chặt vào tiên sinh nhà mình đang nằm nghỉ ngơi trên giường, ngoan cố không chịu di chuyển.
“Chuyện này…”
Trên mặt bà tử lộ vẻ khó xử.
“Tiểu nương tử thân phận tôn quý, ngài ở lại nơi này, thật sự không hợp lễ.”
“Hắn là tiên sinh của ta, sao ta lại không thể chăm sóc hắn?”
Nàng chợt thấy tức giận.
“Ta ở đây sẽ không gây ra bất cứ phiền phức nào cho các ngươi, có chuyện gì cần làm có thể dặn dò ta.”
“Được rồi.”
Giang Hoài Chi uống một chén trà xanh, giọng nói trong trẻo.
“Ta cũng không ngại, Dữu Nhi muốn ở thì ở, các ngươi đều ra ngoài đi.”
“Tuân lệnh.”
Tiểu gia chủ đã bênh vực người mình như thế, bà tử kia cũng đành buông tay.
“Tam công tử yên tâm tĩnh dưỡng, bọn nô tỳ chờ ở ngoài cửa, ngài cứ việc sai bảo bất kỳ lúc nào.”
Dứt lời, đám nha hoàn đều buông công việc trong tay, nối đuôi nhau ra khỏi phòng, cuối cùng nhìn cơn gió lớn, do dự một chút rồi đóng cửa lại.
Phù Dữu hơi bĩu môi, ngồi xổm bên cạnh chiếc lò sưởi bằng đồng khảm trăm loài chim, cầm que củi gảy đống than đang cháy mạnh, trông rất không vui.
“Khụ khụ…”
Nàng hơi xấu hổ.
Cần gì phải học người khác gảy than, cuối cùng lại khiến bản thân mình bị sặc.
Giang Hoài Chi mỉm cười.
“Loại chuyện này đâu tới lượt trò làm, lại đây ngồi đi.”
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, không giống như ban ngày.
“Sao lại tức giận rồi?”
“Không có…”
Nàng bước từng bước nhỏ đến bên giường của hắn, bàn tay nhỏ đan vào nhau.
“Cảm giác như người trong phòng ngài rất không thích ta, bọn họ luôn muốn đuổi ta đi.”
Nàng ấm ức mở miệng, giọng điệu có chút làm nũng.
“Thân phận của trò còn đó, ở cùng một phòng với ta quả thật không hợp lễ nghi, đừng trách các nàng.”
Hắn rất kiên nhẫn.
“Nếu không phải giữa ta và trò có quan hệ thầy trò, có lẽ trong chuyện này, chưa chắc các nàng đã chịu nghe lời ta.”
“Thầy trò… Thì thế nào?”
Phù Dữu cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.
“Gần đây tiên sinh hầu như không trách cứ ta, ngay cả khi ta gây ra hoạ lớn như vậy ngài cũng lập tức tha thứ cho ta.”
Dường như không nghĩ tới nàng lại đổi chủ đề nhanh như vậy, hắn sửng sốt một giây, sau đó cười khổ nói: “Thật sao?”
Có vẻ đúng là như vậy.
Nếu nàng không nhắc, ngay cả chính bản thân hắn cũng không chú ý tới sự thay đổi của mình.
“Đúng thế.”
Nghĩ tới cái ôm ấm áp lúc vừa rồi, khuôn mặt nhỏ của nàng bất giác đỏ bừng, vội vàng ngậm miệng không dám nói gì nữa.
“Ngài có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
“Khá hơn nhiều rồi, cũng may nhờ có trò tới.”
Giang Hoài Chi tiếp nhận chén trà được nàng rót đầy một lần nữa.
“Ta thật sự không sao, đừng khóc nữa được không?”
Được người an ủi, nàng lại càng xấu hổ hơn: “Ta không khóc…”
Nàng giậm chân một cái, rốt cuộc không chịu ngồi yên, đứng dậy muốn đóng cửa sổ lại, gió lạnh thổi qua cánh cửa khắc hoa thấm vào tận xương tủy, nàng sợ hắn bị lạnh.
Ai ngờ vừa mới đưa tay lên đã bị một giọng nói dịu dàng ngăn lại.
“Mở cửa sổ ra đi.”
Phù Dữu là một người khá chu đáo, nàng lập tức nghi ngờ.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên tới Giang phủ thăm hỏi hắn, nàng cảm thấy lạnh muốn đóng cửa sổ, nhưng đã bị hắn cản lại.
Lửa than từ gỗ đàn hương đang cháy rực trong phòng, nhưng gió ngoài cửa sổ lại rất lạnh, không biết rốt cuộc người trong phòng là lạnh hay nóng, chẳng phải như vậy càng dễ cảm lạnh hơn sao?
Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, Giang Hoài Chi giơ tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống một lần nữa.
“Chuyện này vốn không có ai biết, chỉ vô tình bị trò bắt gặp, có lẽ cũng không giấu được trò.”
“Ta sẽ không nói cho bất cứ ai!”
Nàng vội vàng tỏ thái độ.
Hắn trầm ngâm một lát.
“Ta không thể ở nơi không thông gió.”
Một câu rất ngắn gọn, nhưng nàng lại nghiêm túc gật đầu.
“Chính là không thể đóng cửa sổ bất cứ lúc nào sao?”
“Ừ, có thể hiểu là vậy.”
Hắn ngẫm nghĩ, cố gắng giải thích cho nàng hiểu.
“Trong căn phòng nhỏ đóng kín, không thông gió, không có ánh sáng, ta sẽ cảm thấy chóng mặt hốt hoảng, rất khó chịu, giống như khi ở nhà lao dưới lòng đất vậy.”
Thật kỳ lạ.
Đối với tiểu nương tử trước mắt, hắn chưa từng đề phòng nàng bất cứ điều gì, rõ ràng hắn có thể bịa ra một lý do để lừa gạt nàng, nhưng cuối cùng lại nói hết với nàng.
Có lẽ chỉ vì hắn cảm thấy nàng ngốc, dù biết cũng sẽ không có uy h**p gì đến hắn?
“Vậy vì sao tiên sinh còn muốn tiến vào?”
Nàng nghĩ không ra.
“Cai ngục nói Lý Càn Cảnh có việc đi trước, vậy chắc chắn lúc y rời đi ngài vẫn ổn, tại sao ngài không ra ngoài cùng y?”
Đôi mắt to tròn của nàng chớp chớp, tựa như tràn đầy lo lắng.
“Một mình ở bên trong quá nguy hiểm.”
Giang Hoài Chi nghe vậy, trên gương mặt xuất hiện nụ cười.
“Như ta đã nói, không ai biết chuyện này.”
Hắn cũng không ngờ, chứng bệnh đó nhiều năm không phát tác, cố tình lần này lại xảy ra trong ngục tối.
“Ồ —”
Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó lại có vài phần nhảy nhót.
“Hiện tại giữa chúng ta có một bí mật?”
“Nghe được bí mật vui vậy sao?”
“Đương nhiên rồi! Chỉ những người thân thiết nhất mới chia sẻ bí mật với nhau!”
Đáy mắt nàng trong suốt khiến hắn vừa liếc mắt đã phải khống chế bản thân rời tầm mắt.
“Nói bậy.”
Dù nói như thế, nhưng trong giọng điệu của hắn lại không hề có ý trách cứ.
“Ta lớn hơn trò cả đống tuổi, thân thiết cái gì.”
“Tiên sinh không già!”
Phù Dữu có logic của riêng mình.
“Vậy chứng bệnh này vừa sinh ra đã có ư? Sao ta chưa bao giờ nghe nói, hay do ta đọc quá ít sách, chỉ cần ở trong phòng một lát sẽ bị như vậy sao…”
Giọng nói của nàng ngày càng nhỏ, trong mắt có thêm vài phần bối rối.
Dù đầu óc có chậm chạp đến đâu, nàng cũng cảm giác rõ ràng được, người trước mắt đang dùng ngón tay thon dài v**t v* chiếc chăn gấm màu xám bạc, im lặng đến lạ.
Đầu nhỏ của nàng cúi gằm xuống.
Phía trên giá cắm nến hình chú hươu được hoàng gia ban thưởng, tâm nến đúng lúc nổ “Tách” một tiếng.
Từ trước đến nay nàng luôn là người nghĩ gì nói đấy, lời nói ra cũng có chút không lựa lời, mặc kệ người ta có đồng ý nói cho nàng hay không, nàng cứ mãi đuổi theo hỏi tới hỏi lui.
Chắc chắn tiên sinh sẽ ghét nàng.
Tầm mắt của Giang Hoài Chi lướt nhẹ qua mặt nàng, dường như có điều suy nghĩ.
Hắn cũng cảm thấy hơi bị xúc phạm.
Thế nhưng lời đuổi khách cuộn trong cổ họng mấy lần, cuối cùng vẫn không đành lòng nói ra.
“… Thật xin lỗi…”
“Mọi thế hệ gia chủ của Giang gia đều làm Đế sư, trò nên biết điều này.”
Giọng hắn hơi khàn, cắt ngang lời xin lỗi cẩn thận của nàng.
Phù Dữu kinh ngạc ngước mắt lên, nhất thời có chút bối rối: “Ta, ta biết…”
“Mỗi một thế hệ đều có rất nhiều con nối dõi, bất kể đích thứ, nếu có tài học phẩm hạnh xuất chúng thì đều có tư cách kế thừa chức vụ này.”
Giang Hoài Chi dựa vào đầu giường làm từ gỗ cây ngô đồng có hoạ tiết phượng hoàng ngũ cầm được chạm khắc tinh tế, giọng điệu không mặn không nhạt, như thể đang kể chuyện của người khác.
“Cho nên mỗi phòng mỗi viện tử, từ phu nhân đến các di nương đều cố gắng bồi dưỡng nhi tử từ nhỏ, hy vọng chúng được chọn để đổi lấy nửa đời vinh hoa phú quý.”
Hắn gõ nhẹ ngón tay thon gầy, kết hợp với tiếng nổ lách tách từ tâm nến thỉnh thoảng phát ra trên giá cắm nến, tạo thành những âm thanh vui tai.
“Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người nhi tử mình, hầu như không có ai quan tâm đến nữ nhi trong nhà, chỉ dùng những quy củ hà khắc nhất nuôi dưỡng các nàng, đến tuổi cập kê sẽ đưa ra ngoài đổi lấy nhà chồng tốt làm chỗ dựa.”
Hắn rời tầm mắt đi nơi khác.
“Mặc dù ngày ấy ở Đông Cung là lần đầu tiên ta gặp trò, nhưng ta đã biết họ tên trò từ lâu, suốt mười mấy năm qua, ta vẫn luôn biết ơn trò vì đã làm bạn với Nguyệt Nhi. Ngay cả khi cuộc vui có đi quá xa, ta cũng đều đè tất cả xuống, để lần sau hai người có thể vui vẻ gặp lại.”
Nàng chăm chú lắng nghe, nghe đến đây thì có hơi xấu hổ.
“Hoá ra ngài biết hết những chuyện hoang đường chúng ta từng làm khi còn nhỏ.”
Cái gì mà nửa đêm lôi kéo Giang Oanh Nguyệt chui lỗ chó ngoài xem biểu diễn ca hát trên đường phố, mượn cớ thắp hương trốn trong chùa miếu sau núi ngắm các vị công tử. Nàng không biết hắn biết được bao nhiêu, chỉ là khi những ký ức này trào dâng trong tâm trí, nàng không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Đúng vậy.” Hắn mỉm cười dịu dàng nhưng lại tàn nhẫn đập tan hy vọng cuối cùng của nàng.
“Có sao đâu, trẻ con mà.” Mặt Phù Dữu gần như bị đốt cháy.
Trong lễ hội đèn lồng cách đây vài ngày, nàng còn giả bộ thục nữ, chỉ dám ăn từng miếng nhỏ trước mặt hắn, không ngờ hình tượng từ nhỏ đã vô tình huỷ hoại tất cả, danh tiếng này sẽ không bao giờ lấy lại được!
Như thế sao có thể khiến người ta yêu thích!
“Nguyệt Nhi có nhắc đến Nhị ca ta với trò không?”
Nàng nhất thời không biết trả lời thế nào, đưa bàn tay hơi lạnh lên dùng sức vỗ lên mặt mình: “Nhị lang Giang gia Giang Vọng Chi? Oanh Nguyệt từng nói nàng ấy không thích các huynh đệ tỷ muội do mấy di nương sinh ra, nên rất hiếm khi nói với ta về chuyện của bọn họ.”
“Hắn ta rất giỏi.”
Giang Hoài Chi hơi nheo mắt.
“Trước khi ta sinh ra, hắn ta vốn là người có tiếng nói nhất, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí gia chủ đời kế tiếp của Giang gia.”
Nàng khẽ “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc gỗ đàn hương nhỏ.
“Tất nhiên phụ thân muốn chọn huyết mạch từ dòng chính, nhưng Đại ca vừa sinh ra đã có tật ở chân, đi đứng khó khăn. Mà mẫu thân lại bị tổn thương thân thể khi sinh nở, ông ấy lần lượt đón vài phòng cơ thiếp vào phủ, hai năm sau thì có Nhị ca.”
“Thiên phú của hắn ta rất tốt, chẳng bao lâu đã được toàn tộc Giang gia chú ý, việc kế nhiệm gần như đã định, mẫu thân hắn ta là Tạ di nương, từ đó cũng được hưởng vinh quang vô hạn.”
Giọng nói trong trẻo của Giang Hoài Chi tựa như dòng suối êm ả, chậm rãi chảy vào lỗ tai nàng.
“Ai ngờ mẫu thân không chịu nổi việc bị thiếp thất vũ nhục, nhiều năm cầu thầy trị bệnh, dù hữu ích hay vô dụng thì thuốc cũng rót hết vào cơ thể, cứ thế điều trị được, mẫu thân lại có ta.”
“Ta tuy là con của chính thất, nhưng dù sao cũng mới sinh nên vẫn chưa tạo thành mối đe doạ quá lớn đối với Nhị ca. Còn mẫu thân lại một lòng nhào nặn ta, dạy dỗ ta, dặn dò ta, mong ta thành tài, đó gần như đã trở thành niềm mong mỏi cả đời của bà.”
Chén trà đã cạn, hắn nhìn đáy chén vẫn còn dư lại ít nước trà xanh mà hơi thẫn thờ.
“Kể từ khi có ta, mẫu thân không còn để ý đến Đại ca nữa.”
Phù Dữu nghe vậy thì trong lòng cảm thấy chua xót một cách khó hiểu, nàng không biết nói gì nên chỉ càng ngồi thẳng lưng hơn.
“Chẳng qua là Tạ di nương, dù sao cũng có khúc mắc.”
“Năm ấy lúc ta ba tuổi, mẫu thân đổ bệnh vì phải lao lực chăm sóc ta, chính ta không chịu đi ngủ sớm, mệt mỏi ở lại thư phòng tối tăm đến qua giờ Tý.”
“Ta còn nhớ rất rõ, đêm đó mưa to gió lớn, sấm sét từ trên mây bổ xuống gần như muốn phá nát con đường trải đá xanh, mấy ma ma vừa bịt lỗ tai ta vừa dẫn ta chạy về phòng ngủ, nhưng không ngờ lại bị người dùng gậy đánh ngất rồi kéo vào một căn phòng tối không có cửa sổ.”
“Ta bị đánh mấy gậy, tất cả đều rơi vào đầu, rất đau nhưng lại không đến mức mất mạng, ta bị nhốt trong căn phòng đó cả đêm. Kể từ đó, đêm nào ta cũng sợ hãi, ngủ không yên giấc, ngay cả trong những ngày tuyết rơi lạnh giá nhất, ta cũng tuyệt đối không cho phép hạ nhân đóng chặt cửa sổ.”
Giang Hoài Chi ho khan dồn dập vài tiếng, nhắc tới chuyện cũ khiến giọng nói của hắn hơi run rẩy.
Tuy hắn chỉ nhẹ nhàng nói vài câu ít ỏi, nhưng lọt vào tai nàng lại chấn động lòng người, trái tim đau đớn như bị một sợi dây dài thít chặt, thấy cơn ho của hắn ngày càng nặng, nàng vô thức lao tới đỡ lấy hắn.
Hắn không đẩy nàng ra, một tay ôm lồng ngực đang phập phồng kịch liệt của mình, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay đang đỡ hắn của nàng.
Từ bé nàng đã được nuông chiều, cổ tay vô cùng mỏng manh.
Bị một nam nhân dùng lực nắm lấy như vậy, chỗ cổ tay mềm mại trắng nõn của nàng bỗng chốc đỏ thành mảng lớn, cảm giác đau đớn cũng lập tức công kích đáy lòng. Nhưng nàng không khóc cũng không la hét, gắng gượng cắn môi mặc cho hắn nắm chặt, giống như làm như vậy là nàng có thể ở bên cạnh hắn, giúp hắn dễ chịu hơn.
“Vậy, Tạ di nương, không bị định tội sao…”
Giọng nói của nàng rất ngọt, nhưng lại không giấu được sự lo lắng.
“Lúc đó ta mới ba tuổi.”
Hắn ho dữ dội, dường như đang chìm vào nỗi thống khổ vô tận.
“Nhị ca bác học, có kiến thức rộng rãi, là hy vọng về tương lai của Giang gia, còn ta chỉ bệnh nặng một trận, tính mạng lại không gặp nguy hiểm, sao phụ thân có thể vì ta mà trị tội Tạ di nương. Mẫu thân quỳ dưới mưa gió một ngày, thay vì lấy lại được sự công bằng cho ta, bà lại trở thành... trò cười cho cả gia tộc.”
Phù Dữu chịu đựng cơn đau, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đôi mắt trước giờ luôn dịu dàng của tiên sinh lại lạnh lùng như thế, đôi mày cau chặt, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, dáng vẻ yếu đuối thống khổ như vậy.
Nàng hối hận muốn chết, tự trách mình không thôi.
Tại sao nàng lại muốn hỏi, nàng hỏi rồi, vì sao hắn lại nhất quyết nói cho nàng.
Thêm một chén trà nhỏ bị uống cạn, cuối cùng Giang Hoài Chi cũng bình tĩnh lại, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn dần rút đi, cảm giác áy náy dần xuất hiện.
Tầm mắt của hắn rơi vào cổ tay trắng nõn đỏ bừng vì bị hắn chà đạp, muốn xoa cho nàng một chút, nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào, hắn lại tự cảm thấy thất lễ, nên chỉ vừa chạm vào đã rụt về.
“Xin lỗi, ta làm đau trò.”