Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 26

Phủ Thừa tướng.

Phù Dữu mang một bụng đầy tâm sự trở về từ Giang phủ, nàng vừa bước vào ngưỡng cửa nhà mình thì lại bị Vương ma ma trong phòng mẫu thân ngăn chặn, đưa thẳng đến phòng quản sự trong nhà.

An Dương Trưởng Công chúa mặc một bộ quần áo lông cừu thêu kim tuyến lộng lẫy, bà ấy cau mày ngồi ở vị trí đầu. Dù bà chỉ uống trà không nói lời nào nhưng khí phách của Thiên gia quanh người bà cũng không thể che giấu được khiến bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Nàng cũng thức thời, vừa vào phòng thì lập tức ngoan ngoãn đứng ở trung tâm, chỉ có cặp mắt kia lại không rảnh rỗi, không ngừng liếc Phù Kiều quỳ gối ở bên kia.

Nàng vừa liếc nhìn thì trong lòng đã biết có chuyện.

Hiện giờ nãi nãi còn khỏe mạnh, mặc dù phụ thân là Thừa tướng đương triều nhưng cũng ngại phần thân tình này vì thế ông vẫn không có phân chia nhà, ông chỉ dọn dẹp xung quanh, mở rộng dinh thự này thêm bốn năm phần, sửa chữa khá hơn một chút, treo bảng hiệu phủ Thừa tướng làm bằng đàn mộc được ngự ban lên là coi như xong việc.

Nhưng từ nhỏ nàng cũng chẳng bao giờ qua viện của Tam thúc bên cạnh, ngày lễ ngày tết gặp mặt cũng chỉ gật đầu với huynh đệ tỷ muội bên kia, cho dù nàng có học nửa năm tại thư viện được thiết lập ở trong tộc thì cũng là chạy ra ngoài chơi không thấy bóng dáng cả ngày, thật sự là nàng cũng không rõ có chỗ nào đắc tội với đường muội không thân thiết này.

Cho dù lơ đãng nói cái gì làm cái gì tổn thương lòng người thì đều là tỷ muội nhà mình, nàng nhận lỗi là được, tội gì giữa ban ngày ban mặt lại quyết tâm muốn làm nàng khó xử?

Suy nghĩ như vậy, nàng càng nghĩ càng giận, ánh mắt cũng càng lúc càng không thân thiện.

Giang Oanh Nguyệt liều mạng đi nói chuyện giúp nàng, phải dùng sức mới khiến cho Phù Kiều này hồi tâm chuyển ý, kết quả ngược lại là càng tô càng đen bởi vì người ta căn bản không có ý định che giấu chuyện cho nàng!

“Ta…”

Nàng vừa định mở miệng cãi nhau với người khác thì mẫu thân trên ghế chợt đứng lên.

“Phu quân, hoàng huynh ta có nói gì không?”

Nàng tự hỏi tại sao phía sau lại đột nhiên lạnh như vậy, lúc này mới chú ý tới phụ thân cả người lạnh lùng vừa trở về.

“Không nói gì.”

Phù Tòng Năm nâng chén trà nóng lên uống một hơi cạn sạch, nhìn vẻ mặt ông không cao hứng lắm.

“Thái phó đại nhân người ta gánh vác việc này tại chỗ, nhân tiện còn dâng lên sổ con thỉnh tội.”

“Đây là ý gì?”

An Dương Trưởng Công chúa nhíu mày càng chặt.

"Mặc dù trước mắt lời đồn đãi này đã truyền khắp kinh thành nhưng cũng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh người được vẽ trên giấy chính là Tam lang Giang gia, đúng hay sai chỉ có thể dựa vào lời nói của các nữ quyến ở đây, chỉ cần tuyệt đối không thừa nhận có vẽ thì ai lại dám làm khó phủ Thừa tướng chúng ta?"

“Đúng là không có chứng cứ, không phải là Dữu Nhi nhà chúng ta đã xé rồi sao!”

Ông ấy liếc Phù Dữu một cái, tiểu nương tử kia trong lúc nhất thời đổ mồ hôi đầm đìa.

"Người khác còn nói là do có tật giật mình, nếu không vẽ hắn thì xé làm chi, muốn rửa cũng rửa không sạch!"

“Ách…”

Tiểu nương tử bị cơn giận kia quét qua, ngoan ngoãn lui về phía sau một bước.

“Lại đây!”

Hai người lập tức đồng loạt quát.

“Đến đây, đến đây, đến rồi nè…”

Phù Dữu mang bộ dáng sợ sệt mặc người chém giết, ba chân bốn cẳng chạy tới.

“Thôi mà, con đứng đó cũng nghe được mà…”

“Thật hay giả, con nói thật với cha đi!”

Dường như ông ấy bị chọc tức không nhẹ.

“Rốt cuộc con có vẽ hay không?”

“Có vẽ.”

Giọng nàng như ruồi muỗi.

“Con vẽ hắn làm gì?”

Phù Tòng Nam luôn cưng chiều nàng như mạng sống, lần này lại hiếm khi vỗ bàn.

"Con nói cho cha nghe, một nữ tử từ lúc sinh ra đã được đính hôn lại vẽ một nam nhân chưa kết hôn ở trước mặt nhiều người như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩ như thế nào?"

“Con…”

Nàng cúi đầu quanh co, hốc mắt len lén đỏ lên.

"Con có biết hay không, hiện tại người bên ngoài đồn đãi khó nghe bao nhiêu, cái gì cha cũng có thể chiều con nhưng loại chuyện danh dự của một nữ tử như này, không phải là chuyện con nói không có vé là có thể không có chuyện gì!"

“... Bọn họ nói cái gì?”

Nàng đè nén nỗi chua xót trong cổ họng, nhỏ giọng hỏi.

“Nói con cùng với Giang thái phó người ta, bí mật…”

Phù Tòng Nam không nói nổi nữa, quát mắng một câu.

“… Một đám đồ bẩn thỉu ăn nói luyên thuyên!”

Nàng chẳng phản ứng gì, chỉ cúi đầu "À" một tiếng, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại cái ôm ấp ấm áp lại thoải mái trong lao ngục âm u.

Nàng nằm trong khuỷu tay hắn, đi qua đoạn đường dài nhất cũng là đoạn đường ngắn nhất.

Còn có... lòng bàn tay hơi lạnh của hắn, ấm áp xoa lên tóc nàng.

Lúc hắn tự tay cài trâm cho nàng, nàng hơi ngộp thở.

Khi đối diện với hắn, tim nàng cũng bị loạn nhịp…

Những thứ này tính là gì đây?

Tính là thân mật sao?

Hay là… thích?

“Được rồi, được rồi.”

Thấy nàng vẫn luôn cúi đầu cắn chặt môi, bị giáo huấn trông rất đáng thương, sao Trưởng Công chúa có thể không hiểu nữ nhi mình đang suy nghĩ gì được. Nhưng rốt cuộc bà vẫn không đành lòng, giơ tay ngăn phu quân nhà mình lại.

"Dữu Nhi tâm tư đơn thuần, làm sao lại có suy nghĩ lệch lạc như vậy chứ, những lời đồn đãi này cứ phái người xử lý là được, Giang thái phó bên kia nói như thế nào?"

“Haiz.”

Phù Tòng Nam thở dài một tiếng, cũng không nói nhiều với nữ nhi nữa.

“Tấu chương của Giang thái phó cũng không khác với lý do đã giải thích tại chỗ hôm ấy bao nhiêu, chỉ là trong đó nói văn nhã hơn một chút, hắn còn tự phạt bổng lộc tháng ba để thỉnh tội với Bệ hạ.”

Ánh mắt Trưởng Công chúa phức tạp: “Hoàng huynh sẽ tin sao?”

“Bệ hạ nghe nói việc này, đúng thật là có phê bình kín đáo đối với Dữu Nhi, chỉ là rốt cuộc Giang thái phó là một quân tử làm việc quang minh lỗi lạc. Hắn đã nhận trách nhiệm như vậy thì Bệ hạ cũng không tiện nói gì, dặn dò ta vài câu để cho ta dạy dỗ con thật tốt rồi bảo ta xuất cung.”

“Vậy là tốt rồi.”

Trưởng Công chúa thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.

“Là tiểu nương tử nhà chúng ta phạm sai lầm, không tính tới việc làm ảnh hưởng thanh danh người ta còn khiến người ta phải chịu trách nhiệm, chuyện này sao có thể cho qua được.”

“Trước mắt nếu suy nghĩ vì Dữu Nhi thì phủ Thừa tướng không thể không nhận ân tình này của người ta.”

Phù Tòng Nam lắc đầu.

“Dặn phòng bếp chuẩn bị chút rượu và đồ ăn ngon đi, ta đã đưa thiếp mời cho Giang phủ, dù sao cũng nên mời người ta một bữa cơm cảm tạ một chút.”

“Đúng, nên mời.”

Trưởng Công chúa đáp lời.

“Cách làm người của Thái phó khiến ta luôn luôn tán thưởng.”

Phù Dữu đứng ở bên cạnh, mặc dù không nói gì nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Thì ra trong lúc chính mình chậm rãi đi bộ về nhà từ Giang phủ, cái sổ con thỉnh tội kia cũng đã đưa tới trước mặt Bệ hạ.

Hắn ngoại trừ việc bao che khuyết điểm trước mặt người khác, ngay cả chuyện xảy ra ở chỗ Bệ hạ hắn cũng có thể dự đoán được, hắn nói bảo vệ chính mình thì thật đúng là loại bảo vệ không lọt một giọt nước.

Nàng biết, làm như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh vọng thần tử nhiều năm của hắn nhưng cho dù vị trí gia chủ tương lai có được không dễ dàng, cho dù là ở trên giường bệnh, hắn cũng chưa từng có nửa điểm do dự, trước khi phụ thân diện thánh hắn đã bảo vệ nàng.

Thật giống như, ở trong lòng của hắn thì bản thân mình quan trọng hơn so với công sức cày cấy nhiều năm, khác với những thứ bình thường khác.

Nàng còn quan trọng hơn cả danh tiếng.

Trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩ khiến nàng lập tức không biết phải làm thế nào.

Xấu hổ quá.

Nào có nương tử chưa xuất giá mà cả ngày tự mình ảo tưởng những thứ này, thích hay không thích, hỏi rõ ràng không phải là được rồi sao.

Hắn vẫn luôn là một người ít nói, mấy tháng qua ở chung cơ hồ chưa từng nói cái gì vượt quá giới hạn, cũng khiến người ta không thấy rõ tâm tư của hắn.

Nhưng nàng không muốn chỉ làm học trò của hắn.

Nàng nhất định phải hỏi suy nghĩ của hắn.

Trong lòng nàng suy nghĩ lung tung, ngay cả chính nàng cũng không ý thức được khóe miệng bên kia của mình lại sắp vểnh lên đến tận chân trời.

Phù Tòng Nam thì nhìn thấy, rốt cuộc ông vừa tức vừa cười.

“Bảo bối của cha à, con làm ra loại chuyện như này mà con còn cười được?!”

“Không không không không không… Không có…”

Phù Dữu lập tức phục hồi tinh thần lại, cười ngại ngùng vài tiếng cho qua.

“Ngày mai tiên sinh đến, ta nhất định phải xin lỗi ngài ấy ở trong bữa tiệc.”

“Cũng coi như còn giống người hiểu chuyện!”

Phù Tòng Nam khiển trách nửa câu rồi cũng buông tha nàng, ánh mắt ông run lên, đảo qua cháu gái nhỏ quỳ trên mặt đất đã không biết qua bao lâu.

Ông mở miệng uy nghiêm: “Phù Kiều.”

Phù Kiều bị áp giải hồi lâu nên thân thể vốn đã cứng đờ, nghe vậy cả người run lên như cái sàng: "Đại, đại bá bá...”

“Ngươi hại chị họ của ngươi như thế là vì cái gì? Là ai dạy ngươi!”

Rốt cuộc ông vẫn là Thừa tướng đương triều, từng chữ nói năng đều có khí phách, Phù Kiều sợ tới mức ăn nói lộn xộn.

“Kiều, Kiều Nhi không phải cố ý…”

Nàng ta sợ hãi nằm trên mặt đất, động một chút cũng không dám động.

"Kiều Nhi không giống với tỷ tỷ mỗi ngày đều được đi ra ngoài thấy việc đời, lần đầu tiên Kiều nhi đến Hương thị, lúc nhìn thấy nội dung mà tỷ tỷ vẽ lên theo bản năng mới kêu lên, thật sự không phải cố ý hại tỷ tỷ!"

Phù Tòng Nam là một người trọng tình cảm, nhìn cháu gái mười hai mười ba tuổi trước mắt khóc thành như vậy, ông suy nghĩ rồi cũng cảm thấy lời nói của nàng ta có vài phần lý lẽ.

Có lẽ thật sự là do đứa nhỏ này đã bị dọa, trong lúc kinh hoảng phạm phải sai lầm, chắc cũng không đến mức cố ý làm hại nghiêm trọng đến vậy?

Lúc ông tiến vào, Tam đệ muội vẫn quỳ bên ngoài cầu xin tha thứ, có lẽ là do phu nhân nhà mình phạt, vậy thì cho nàng ta quỳ thêm mấy canh giờ nữa vì tội danh quản giáo không nghiêm rồi cũng coi như thôi.

Dù sao mẫu thân ông vẫn còn ở đây, đều là người cùng ở dưới một mái hiên thì cần gì phải gắt gao nắm chặt không buông tha người.

Nghĩ vậy, ông đang muốn giơ tay mời gia pháp trừng trị cho qua thì lại bị Phù Dữu thốt lên một tiếng cắt đứt ý nghĩ.

“Là nàng ta cố ý.”

Hiển nhiên Phù Dữu cũng không có ý định trơ mắt nhìn đường muội này lừa gạt qua chuyện.

“Lúc ấy Oanh Nguyệt tức giận ra mặt vì ta, hỏi nàng ta nhiều lần rốt cuộc là ta vẽ cái gì, nàng ta vẫn luôn chắc chắn là ta vẽ tiên sinh.”

Phù Kiều nghe vậy thì luống cuống.

“Tỷ tỷ đang nói cái gì vậy, Oanh Nguyệt là ai, hỏi Kiều Nhi khi nào…”

“Giả bộ đáng thương cái gì.”

Phù Dữu nhìn đôi mắt trong veo to tròn trên mặt đất của người trước mắt, đây cho đều là thủ đoạn trước kia nàng dùng để giả bộ ủy khuất khiến nàng không khỏi có chút muốn cười.

"Ngũ nương tử của phủ Đại lý tự khanh Dương Kiệm Dương đại nhân ngươi đều biết thế thì chẳng lẽ ngươi không biết đích nữ duy nhất của Giang gia Giang Oanh Nguyệt?"

Dù sao Trưởng Công chúa cũng xuất thân từ hoàng thất, bà ở lại phủ Thừa tướng cũng là do quá yêu phu quân và nữ nhi của mình, vốn dĩ bà cũng không có cảm tình gì đối với những người khác của Phù gia, bà lạnh lùng nhìn qua nhìn lại mấy lần thì trong lòng liền hiểu được.

“Dữu Nhi, ý con là sau khi con xé bức tranh thì Oanh Nguyệt đã ép hỏi Phù Kiều nhiều lần?”

“Là như vậy thưa mẹ.”

Phù Dữu thấy mẫu thân nhà mình nói chuyện với mình, bàn tay nhỏ bé móc vòng qua cánh tay của bà, trông như là một đứa con nho nhỏ khiến người ta rất là yêu thương.

“Dù hỏi bao nhiêu lần thì nàng ta cũng không thay đổi câu trả lời, điều này sao có thể nói là không phải cố ý.”

Tuy rằng việc này là do nàng suy nghĩ không thỏa đáng gây họa nhưng khi bức tranh bị muội muội nhà mình lấy được, nàng vốn dĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ lại bị người một nhà cắn một phát, đúng thật là rất đáng giận.

“Là một con nhóc ngu xuẩn.”

Tất nhiên Trưởng Công chúa hiểu được mục đích mà Giang Oanh Nguyệt ép hỏi nàng ta nhiều lần nên bà lạnh lùng phán quyết.

“Đừng có làm mất mặt trước các quý nữ khác, thứ mất đi cũng không chỉ là một bộ mặt này đâu.”

Phù Kiều bị những lời này làm cho giật mình.

Nàng ta là một người có chút tâm tư nhỏ thích giở trò nhưng sau đó tự nhiên cũng nghĩ lại về tương lai của mình.

Mẫu thân chịu thấp làm nhỏ mới cầu được một tấm thiệp mời Hương Thị không phải là vì để cho nàng ta biểu hiện thật tốt lọt vào mắt xanh của công tử nhà khác, đợi qua hai năm cập kê sẽ được đính hôn gả cao hay sao, nàng ta liều mạng kéo tỷ tỷ trong nhà xuống nước như vậy thì cho dù thật sự có thể làm loạn hôn sự của tỷ tỷ nhưng với nàng ta mà nói thì lại có chỗ tốt gì? Huống hồ còn hoàn toàn đắc tội Trưởng Công chúa!

Ngược lại là nếu đi xuống theo bậc thang mà đích nữ Giang gia đã cho thì không chừng Phù gia còn có thể có vài phần cảm tạ đối với nàng ta, tìm một mối nhân duyên tốt nhất cho nàng ta!

Trước mắt có vị Giang thái phó kia che chở cho Phù Dữu, bá bá bá mẫu lại vì bình ổn những dư luận này mà bôn ba, toàn bộ sự tình đối với người ta cũng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng, ngược lại là chính nàng bị kéo vào!

Suy nghĩ cẩn thận những điều này, lại nghĩ đến lần lợi dụng trắng trợn của Thất nương tử phủ Anh quốc công ngày đó, nàng ta hận đến mức muốn cắn nát răng.

“Bá mẫu…”

Nàng ta run giọng mở miệng.

“Kiều Nhi bị người ta mê hoặc, bị quỷ mê tâm tạo ra sai lầm lớn, cầu xin bá mẫu và tỷ tỷ tha thứ…”

Phù Dữu vẫn như cũ không để mình bị mắc bẫy này: "Ai mê hoặc ngươi, sao ta lại không nhìn thấy?”

“… Kiều Nhi không dám, là vị Thất nương tử phủ Anh quốc công kia.”

Nàng ta cố gắng giải thích.

"Thất nương tử đã sớm hoài nghi... hoài nghi tỷ tỷ thân cận với Thái phó đại nhân, hứa hẹn nếu Kiều Nhi có thể bắt được nhược điểm của tỷ tỷ, chờ nàng ta lên làm Thái tử phi thì nhất định sẽ tìm, tìm nhà chồng tốt nhất cho Kiều Nhi!"

Phù Dữu âm thầm liếc một cái.

Lại là vị trí Thái tử phi, nếu thật sự có nhiều người muốn nó như vậy thì nàng đi chợ làm một cuộc đấu giá, tìm người ra giá cao có được hay không?

Trưởng Công chúa lại cười nhạo một tiếng.

"Muốn tìm một người phu quân tốt lại đi tin vào người ngoài, Tam đệ muội tốn tâm cơ dạy ngươi thành bộ dáng như vậy à?"

Trưởng Công chúa nói một phen khiến sắc mặt của người quỳ gối ngoài sảnh lúc xanh trắng lúc trắng nhưng bà ta ngay cả nửa câu cũng không dám mở miệng.

“Phu quân, chàng thấy thế nào?”

An Dương Trưởng Công chúa chuyển đề tài.

“Phu nhân xử trí là được rồi.”

Phù Tòng Nam vung ống tay áo, tựa hồ cũng cảm thấy tức giận.

“Ta tự nhận luôn luôn đối xử với họ hàng Phù gia không tệ, tại sao lại xuất hiện chuyện xấu trong nhà như này!”

Trưởng Công chúa thản nhiên ngồi xuống, nắp chén bạch ngọc bích văn trong tay bà va chạm với thân chén vang lên âm thanh thanh thúy dễ nghe.

“Vậy mời gia pháp, phạt hai mươi trượng đi.”

Bà mở miệng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo uy nghi bẩm sinh.

“Trong vòng một năm thiệp mời của các phủ các thành cũng không cần đưa vào trong viện của nàng ta.”

Vương ma ma hiểu ý, lập tức cúi người: "Phu nhân yên tâm, sẽ ngăn hết lại.”

Lời này rơi vào tai Phù Kiều khiến nàng ta gần như muốn nổ tung.

Dù bị đánh nàng ta cũng nhận, đơn giản chỉ là chịu nhiều nỗi khổ da thịt một chút nhưng còn ngăn cả thiệp mời của nàng ta lại là có ý gì?

Phòng này của nàng ta đã suy thoái, vốn dĩ không phân gia là vì muốn mượn ánh sáng của Thừa tướng, mấy năm trước đây nàng tận mắt nhìn tỷ tỷ ruột của mình gả cho Chủ sự lễ bộ bát phẩm, nào có nửa điểm bóng dáng của cẩm y ngọc thực ban đầu ở phủ Thừa tướng, giờ nàng ấy vì chức quan của phu quân thấp kém nên ngay cả tiệc tụ hội uống trà của các quý phu nhân cũng không sờ tới.

Tuổi tác của lão thái thái vốn đã cao, ước chừng chỉ còn mấy năm nay, nếu trước khi nàng ta được quyết định hôn sự mà lại phân gia thì ngay cả vài phần ánh sáng này nàng ta cũng không thể dính vào, lấy chức quan lớn như hạt vừng của phụ thân thì có thể đi trông cậy vào ai cho mình một ngày tốt lành đây.

Nàng ta làm gì có chỗ nào giống với vị tỷ tỷ tốt số trước mắt, không nói đến phân chia nhà, cho dù phụ thân và mẫu thân nàng hòa ly thì phủ Trưởng Công chúa trên đường Chu Tước để đó không dùng nhưng chưa bao giờ thu hồi cũng đủ cho nàng hưởng phúc cả đời, nàng chẳng bao giờ cần suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể sống tốt!

Nàng ta hận đến mức nghiến răng nhưng phải thu lại sự oán hận, khóc lóc thảm thiết.

"Đại bá mẫu... Kiều Nhi nguyện nhận bốn mươi trượng, cũng nguyện cố gắng cầu tỷ tỷ tha thứ, chỉ cầu bá mẫu giơ cao đánh khẽ, đừng ngăn cản thiệp mời của Kiều Nhi!"

“Bốn mươi?”

An Dương Trưởng Công chúa nhướng mày, đặt chén xuống.

“Ngươi dám nói nhưng bổn cung cũng không dám phạt, từ nhỏ bổn cung đã tích đức làm việc thiện, chuyện chết người như vậy cũng đừng làm hủy phúc khí của Dữu Nhi nhà chúng ta.”

Khóe miệng Phù Dữu giật giật.

Tích đức làm việc thiện… Mẫu thân ngài thật là có can đảm đánh giá!

“Được rồi.”

Bà ấy thản nhiên dặn dò.

“Lôi qua viện khác phạt đi, đừng quấy rầy sự thanh tịnh bên này của chúng ta.”

“Vâng.”

Tay chân Vương ma ma rất nhanh nhẹn, chân trước vừa đáp ứng, chân sau lập tức kéo Phù Kiều kia đi, cũng không biết kéo đi đâu mà chỉ nghe tiếng khóc kia càng ngày càng xa, dần dần cũng không còn nghe rõ.

Phù Dữu nhìn bình sứ bị Phù Kiều ra sức giãy dụa đá vỡ ở cửa, im lặng.

Rốt cuộc nàng cũng chả dính được chút lòng dạ độc ác gì, nàng chỉ bị bộ dáng Phù Kiều như vậy dọa một chút là đã không khỏi có chút hối hận, suy nghĩ liệu có nên buông tha người hay không.

“Đừng lộn xộn, đâm vào tay.”

Bà nhìn nữ nhi nhà mình ngồi xổm trên mặt đất theo bản năng dùng một bàn tay nho nhỏ muốn đi nhặt mảnh sứ vỡ kia, Trưởng Công chúa vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Lại đang miên man suy nghĩ cái gì, người khác đã ăn h**p đến trên đầu của con mà con còn đang hối hận lo lắng cho người ta à?"

Ngón tay của nàng rụt lại trong nháy mắt vì đụng phải một mảnh vỡ sắc nhọn, nghe vậy thì trên mặt không khỏi xấu hổ.

“Mẹ có thuật đọc tâm sao…”

“Mẹ còn không hiểu con sao?”

Trưởng Công chúa giận nói một câu.

“Ngốc nghếch, dễ ăn h**p, bị người ta bán còn muốn cho người ta mấy đồng bạc.”

“Mẹ à!”

Phù Dữu bĩu môi, âm thanh mềm mại, không hề có lực sát thương.

“Sao mọi người đều nói con ngốc vậy, con cảm thấy mình rất thông minh mà!”

“Ồ? Còn có ai nói như vậy?”

“Tiên sinh luôn nói vậy!”

Nàng lại gần, chui vào trong lòng mẫu thân nhà mình.

"Hắn còn thích tô điểm lời nói thành ngây thơ đơn thuần cái gì đấy nhưng thật ra con biết hắn đang nói con ngốc!"

“Con đó.”

Trưởng Công chúa nhéo chóp mũi của nàng.

“Đơn thuần cũng được, thông minh cũng được, nữ nhi của ta, muốn thành cái gì thì thành cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

“Lời này của mẹ là thật sao?”

“Chính xác trăm phần.”

“Thật sự là làm gì cũng được?”

“Cái gì cũng được, cái gì mẹ cũng sẽ giúp con.”

“Đại nghịch bất đạo cũng được sao?”

“Con có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo gì.”

Trưởng Công chúa bị nàng chọc cười.

“Được, nếu con đại nghịch bất đạo, mẹ sẽ đến trước mặt hoàng huynh quỳ xuống cầu xin, bảo vệ Dữu Nhi nhà chúng ta sống lâu không chết.”

Phù Dữu nghe vậy trong lòng không khỏi cảm động nhưng cũng có trống nhỏ gõ vang.

Vậy nếu nói, ta không muốn gả cho Lý Càn Cảnh, muốn gả cho tiên sinh thì sao…

Lời nói xoay chuyển mấy vòng trong lòng, cuối cùng nàng vẫn nuốt vào trong bụng.

Nàng luôn cảm giác cứ nói ra miệng như vậy quá qua loa, người ta đồn phải là tay trái cầm một bó hoa tay phải mang tín vật đính ước, nếu cái gì cũng không có thì ít nhất người kia cũng phải ở đây chứ!

Không bằng chờ đến lúc Giang Hoài Chi nói rõ ràng, dù sao mẫu thân đã nói nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, chắc chắn bà ấy cũng sẽ làm chỗ dựa cho nàng!

Mẫu thân là muội muội ruột của Bệ hạ, nếu có bà hỗ trợ vậy hôn ước này tất nhiên có thể hủy bỏ, không chừng còn có thể trực tiếp ban hôn cho nàng với Giang Hoài Chi. Nàng không chỉ có thể gả cho tiên sinh còn không hề tạo ra tổn thương đối với thanh danh của tiên sinh, thậm chí còn danh chính ngôn thuận nữa!

Phù Dữ nghĩ đến mức vui sướng, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng không giấu được.

Trưởng Công chúa thấy kỳ quái.

Gần đây nàng bị sao vậy, động một chút là cười ngây ngô, cũng đâu có ai chọc cho nàng vui vẻ?

“Cười cái gì vậy, chỉ cười mà lại không nói gì.”

Trưởng Công chúa không nhìn nổi nữa.

“Còn không mau về viện mình chuẩn bị, ngày mai Giang thái phó sẽ tới, biểu hiện tốt hơn một chút đi, bớt làm cho người ta nhọc lòng.”

“Biết rồi, biết rồi mà, mẹ yên tâm!”

Nàng đang tưởng tượng rất đẹp nên không nghe lọt tai cái gì cả.

Làm sao có thể lại làm cho Giang Hoài Chi nhọc lòng cơ chứ?

Ngày mai nàng sẽ thể hiện tâm ý, chờ đến khi nàng gả đi thì hai người bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc!

Bình Luận (0)
Comment