Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 27

Hôm sau, từ trên xuống dưới phủ Thừa tướng đều dậy từ rất sớm, nhìn còn long trọng hơn so với ngày đầu năm mới.

Hành non trên thớt là do Vương ma ma khi trời còn chưa sáng đã tự tay đến vườn rau nhà mình ngắt lấy, sương sớm mát mẻ được treo đầy ắp trên hành lá. Thịt bò ướp trong chậu hoa lê là do Mộc Lan chạy tới cửa tiệm thịt đứng đầu tự mình trông coi, tận mắt nhìn chủ quán cắt miếng thịt mới nhất mang về.

Bánh ngọt lót bụng trước bữa cơm là dùng số tiền lớn đặt làm theo yêu cầu từ cửa hàng Tô gia, sẽ ra lò trước giờ Ngọ một khắc sau đó sẽ được thúc ngựa giơ roi đưa đến quý phủ. Trà xanh giải ngấy sau bữa cơm là do Nhị thẩm mang trở về lúc bà ấy về nhà mẹ đẻ ở Giang Nam, có nha hoàn bẻ nửa bánh trà để pha thử, nước trà xanh biếc như sóng trông rất đẹp mắt.

Phù Dữu chọn chiếc váy anh đào hồng, viền váy được thêu thêm trân châu sáng mắt nhất, nàng nhảy tới nhảy lui trong sân như đóa thược dược đỏ, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, không khỏi cảm khái sự phô trương của cha mẹ.

Luận đạo đãi khách vẫn là phải nhìn phủ Thừa tướng!

“Tiểu nương tử đừng nhảy nữa.”

Mộc Lan mang chậu Tây phủ Hải Đường đi vào trong, thấy nàng nên trêu ghẹo nói.

“Thái phó đại nhân sắp tới, người phải đi chuẩn bị đón khách.”

“Các ngươi đã dọn dẹp bên trong xong chưa?”

Cái đầu nhỏ của nàng thò vào hướng trong phòng để dò xét, dù nàng gặp qua quá nhiều thứ tốt nhưng đối mặt với phần bố trí tinh xảo xa hoa trước mặt thì hai mắt cũng sáng ngời.

“Quá lợi hại rồi, phải mà ta có một nửa khả năng của các ngươi là tốt rồi!”

“Tiểu nương tử nói vậy là sao, tất nhiên người mạnh hơn nô tỳ chúng ta một trăm lần một ngàn lần.”

Mộc Lan trước sau như một rất biết nói chuyện, cuối cùng nàng ta còn không quên thúc giục nàng.

“Tiểu nương tử mau đi đi, thế gia đế sư hiếm khi bái phỏng phủ đệ triều thần, lão gia và phu nhân đều coi trọng, không nên đi chậm làm uổng phí sự chiêu đãi này.”

“Sẽ không, sẽ không.”

Phù Dữu nói đến đây còn hơi có chút đắc ý nho nhỏ.

“Tiên sinh đã nói rồi, dù ta có như thế nào thì hắn cũng sẽ che chở cho ta!”

“Thái phó đại nhân quả nhiên là rất yêu thương ngài.”

Câu trêu ghẹo này của Mộc Lan thật sự đã chạm đến tim đen của nàng, khuôn mặt cười ngọt ngào kia thoáng cái muốn che cũng không che được: "Đó là đương nhiên rồi!"

Dù là nói như vậy nhưng nàng cũng không trì hoãn bao lâu nữa, ngoan ngoãn đi tới cửa phủ, bên kia đúng như lời Mộc Lan nói, phụ thân mẫu thân mang theo mấy thúc thẩm, đại ca ruột nhà mình cùng với không ít huynh đệ tỷ muội đã đứng ở trước cửa từ sớm, bậc thang xây bằng cẩm thạch kia đều đầy ắp.

Cũng may vóc dáng nàng nhỏ, mang theo váy nhỏ chạy trái chạy phải thoáng cái liền chạy tới trước đám người, Phù Tòng Nam liếc mắt một cái nhìn thấy nàng, vừa muốn mở miệng hỏi nàng mấy giờ thì dư quang quét qua lại quét đến cách đó không xa, vị Thái phó đại nhân kia đang chậm rãi đi tới.

Phù Dữu không nhịn được cười "hí hí", nàng đang thấy may mắn hoàn mỹ tránh được một kiếp thì đám người liền bắt đầu khởi động, nàng bị người phía sau nhẹ nhàng đẩy, cũng nhanh chóng đi theo nghênh đón.

Giang Hoài Chi đang đi tới.

Hôm nay khí sắc của hắn tốt hơn không ít, hắn mặc trường bào cổ rộng tay áo từ bạch, nếp uốn màu nâu sậm, thắt lưng buộc dây da nạm ngọc, tay cầm một cái hộp nhỏ ba tầng bằng gỗ tử đàn, mặc dù nhìn cổ xưa nhưng cũng không nhạt nhẽo, mặc dù trông đắt tiền nhưng cực kỳ tao nhã, khiến cho một đám tỷ muội Phù gia nhìn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Khó trách là đệ nhất công tử trong kinh, với bộ dạng tuấn tú lãng tử như vậy thì cho dù chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến họ mơ mộng khuê phòng mấy đêm rồi.

Nàng chú ý tới ánh mắt sáng quắc của các tỷ muội bên cạnh, bản thân Phù Dữu thấy chua xót trong lòng, nàng bĩu môi mặt không đổi sắc chắn ở phía trước các nàng.

“Nghe nói hôm qua Thái phó đại nhân nhiễm phong hàn thân thể còn chưa dưỡng tốt, sao ngay cả xe ngựa cũng không gọi thế.”

Phù Tòng Nam đi đầu thuần thục hàn huyên, cuối cùng ông cũng không quên hạ giọng.

“Tiểu nữ ngang ngược bướng bỉnh, làm phiền đại nhân nhọc lòng.”

“Không sao, trong kinh vừa vặn có cảnh xuân, nửa khắc rảnh rỗi dạo bước thưởng thức chút hoa cũng là một chuyện vui.”

Giang Hoài Chi nhẹ giọng mở miệng, còn dịu dàng hơn so với gió xuân ba phần.

“Đột nhiên nhận được thiệp mời, Giang mỗ chỉ chuẩn bị chút lễ mọn, mong rằng Thừa tướng đại nhân chớ có ngại.”

Dứt lời, hắn hơi nâng cái hộp nhỏ kia lên, Giang Hoán đi theo phía sau hắn cũng hiểu ý đặt không ít đồ đạc mang theo trên tay tới trước mặt người khác.

“Đại nhân, đây là cũng không phải nơi thích hợp nói chuyện.”

Phù Tòng Nam cười cười, vội vàng sai người nhận lễ đăng môn, làm dáng tay mời.

“Mời mau vào trong.”

Phù Dữu ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh nhìn, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ chơi trân châu trên váy mình, trong trường hợp người lớn nói chuyện như này nàng không tiện chen vào một câu.

Chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội để nói chuyện, nàng nghĩ thế.

Chỉ là lúc Giang Hoài Chi đi đến cạnh nàng lại dịu dàng liếc mắt một cái.

“Dữu Nhi.”

“Có… có! Chào buổi sáng tiên sinh!”

Nàng nhất thời nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, chọc cho Trưởng Công chúa cười một tiếng.

“Tiểu nha đầu này, Thái phó đại nhân chỉ chào con một tiếng, đỏ mặt cái gì.”

Đương nhiên là đỏ mặt rồi!

Ai có thể cưỡng lại được người đẹp như vậy chứ!

Phù Dữu vụng trộm oán thầm một câu, đánh bạo chạy lên phía trước, đẩy đám người ra rồi cẩn thận từng li từng tí tiến đến bên cạnh bóng người cao ngất kia, đi theo vào trong.

“Tiên sinh có khá hơn chút nào không?”

Nàng chớp chớp mắt, tò mò nhìn sắc mặt hắn.

“Tốt hơn nhiều rồi, may là nhờ có Dữu Nhi.”

Giang Hoài Chi không hàn huyên cùng người khác nữa, trả lời lại nàng rất nhanh.

“Không cần lo lắng.”

“Đây là việc ta nên làm.”

Phù Tòng Nam cũng nghe nói chuyện Phù Dữu đưa hắn hồi phủ hôm qua, ông cũng chỉ cho là hắn bị phong hàn.

“Đứa nhỏ này của ta từ nhỏ đã rất mê vẻ bề ngoài, mấy ngày nay làm cho đại nhân phải nhọc lòng rồi.”

“Không sao, nàng là một đứa trẻ rất tốt.”

Giọng nói của hắn tựa như nước tuyết mới tan, bên trong sự mát lạnh lại mang theo vài phần ấm áp.

“Nàng thiện lương ngây thơ, cũng rất hiếu học, gần đây trên con đường luyện chữ cũng có tiến bộ rất nhiều.”

Hắn khen nàng rồi!

Được khen ngợi ở trước mặt cha mẹ như vậy khiến khóe miệng nàng lại sắp vểnh lên đến chân trời, nàng chỉ tiếc còn có một đám người ở phía sau>ếu không nàng đã kéo lấy ống tay áo người ta một phen, dùng sức làm nũng đòi hắn nói thêm vài câu dễ nghe rồi.

Phù Tòng Nam nghe thế cũng không khỏi mang vẻ mặt vui mừng, vui tươi hớn hở nói: “Con bé này từ nhỏ chỉ biết ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, đụng phải đại nhân cũng không biết là bị mê muội cái gì ngày ngày đi sớm về trễ chưa từng náo loạn chút nào, trong lòng Phù mỗ thật sự rất cảm tạ đại nhân!"

“Dữu Nhi khiêm tốn cầu học, Giang mỗ sao dám kể công.”

Hai người cứ khách sáo qua lại như vậy, rất nhanh đã đi đến gian phòng tiếp khách kia.

Cửa sổ lăng hoa phù dung nửa mở, ánh nắng nhàn nhạt từ cửa sổ đặc biệt lọt vào chiếu về phía một cái bàn tròn bằng gỗ ngô đồng thật lớn. Trên bàn có một chiếc lư hương tiểu thú màu tím đốt một mùi hương mát mẻ như thư xuân trong tuyết, chén trà bạch ngọc được sắp xếp chỉnh tề. Bên cạnh bàn có một bình hoa sứ tuyết đặt nghiêng mấy cây hải đường Tây phủ mới hái, sau đó là một tấm bình gỗ đàn hương sơn hà hồ hải, có nó ngăn cách khiến không gian tách ra hơn một chút.

Bố trí thật sự cực kỳ tao nhã.

“Đại nhân vì tiểu nữ mà nhọc lòng lại còn bảo vệ con bé khắp nơi, Phù mỗ vô cùng cảm kích cho nên tuyệt đối không có đạo lý ngồi ở trên.”

Phù Tòng Nam dẫn người ngồi xuống, lại tự tay rót một chén trà.

“Ta nghĩ tới nghĩ lui thấy nên tìm một cái bàn tròn gia yến thường dùng, bảo mọi người ngồi vây quanh, nếu có chỗ không hợp lễ nghĩa thì mong rằng đại nhân chớ trách.”

“Phù đại nhân sao lại nói như vậy, như thế ngược lại là thêm phần thân cận.”

Giang Hoài mặt mày dịu dàng, nhìn tiểu nương tử đứng co quắp không chịu ngồi xuống mà bật cười.

“Sao còn ngây ngốc đứng đó, chẳng lẽ hôm nay lại sai trò đi bưng thức ăn?”

“Nào có.”

Bị trêu ghẹo một tiếng, trên mặt tiểu nương tử xuất hiện sự xấu hổ.

“Ta chỉ là, chỉ là…”

Nàng không ngừng ngắm chỗ ngồi bên cạnh Giang Hoài Chi.

Theo tôn ti lớn nhỏ trong tộc sắp xếp, vị trí này hẳn là của đại ca Phù Thận Viễn của nàng, chỉ là ca ca còn ở trong phòng ăn tự mình dặn dò mang thức ăn lên nên chỗ đó mới vừa vặn còn trống, điều này khiến nàng không khỏi suy tư.

Lần trước đi Bách Vị Cư, hắn chỉ ngồi đối diện với nàng, còn chưa từng ngồi bên cạnh...

Giang Hoài Chi nhìn thấy, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

"Đã là gia yến thì cũng không cần chú ý quá nhiều lễ nghĩa, Giang mỗ có quen biết với Dữu Nhi, Phù đại nhân có thể cho phép nàng ngồi ở bên cạnh Giang mỗ hay không?"

“Giang thái phó đã quen nói chuyện thay cho nàng.”

Trưởng Công chúa tự nhiên cũng hiểu được, giận mắng tiểu nương tử kia một câu.

“Lề mề một lúc lâu không ngồi xuống chỉ vì chờ những lời này thôi sao?”

“Mẹ, có gì đâu, muội muội muốn ngồi chỗ nào thì ngồi.”

Phù Thận Viễn gọi đồ ăn về vừa vặn nghe được câu này, cũng cười mở miệng châm chọc.

“Tiểu Dữu Tử lại đây, đại ca ngồi chỗ của muội nhé.”

“Hí hí!”

Lần này Phù Dữu rất vui vẻ, chân nhỏ len lén đá ghế gỗ lim về phía Giang Hoài Chi, tự cho là mặt không đổi sắc chen chúc với người ta.

Cảm nhận được trân châu nhỏ trên váy của nàng lăn qua ống tay áo của mình, Giang Hoài Chi dừng lại một khắc, ngoài ý muốn là hắn không thu hồi quyền sử dụng ống tay áo lại.

Hắn ngầm đồng ý.

Ngược lại là khá kỳ lạ.

Mặc dù hắn không phải là thánh nhân có nề nếp gì nhưng từ trước đến nay ngoài sáng vẫn luôn tuân thủ lễ nghĩa, thế mà hiện tại lại lần lượt cho phép nàng vượt qua khuôn phép, cho phép mình vượt qua khuôn phép, thật đúng là chuyện khó có thể nói được.

Có lẽ từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng tới nay, hắn đã coi nàng là một đứa trẻ ngây thơ trong sáng, mà nếu đã là đứa trẻ thì dù làm ra bất cứ chuyện hồ đồ nào cũng có thể được tha thứ.

Cho nên hắn chiều theo nàng, hắn cũng lần lượt kéo thấp điểm mấu chốt của mình, đến cuối cùng trong vô thức nó lại thành chuyện thuận lý thành chương.

Nhưng gần đây hắn dần dần không còn cảm thấy nàng là một đứa trẻ nữa, dù thế hắn vẫn nuông chiều nàng. Hình như hắn đã hình thành thói quen, ngay cả những lời tức chết người mà thuở mới đầu hay nói cũng không còn nói được nữa.

Có hôm Oanh Nguyệt nói chuyện phiếm với hắn, nàng ấy nói hắn rất cưng chiều nàng.

Là như vậy sao?

Hắn chưa từng làm tiên sinh của tiểu nương tử nhà ai, hắn không biết làm như thế nào mới tốt nhưng cũng không thể dùng thái độ đối với Lý Càn Cảnh để đối xử với nàng.

Dù sao Lý Càn Cảnh muốn khóc thì cứ khóc, khóc thì cứ đánh là được, nhưng nếu là Phù gia tiểu nương tử này khóc nháo...

Hắn lại không kiềm được mà đau lòng.

Họ vừa ngồi xuống không lâu thì phần thịt bò mỏng manh liền được bưng lên. Ngay sau đó là vây cá hoa quế, nhung hươu tam trân mười tám loại trân phẩm có hình dạng tốt nhất được mười tám nha hoàn nối đuôi nhau bưng vào, chúng được xếp hàng vững vàng trên bàn gỗ ngô đồng, còn có thịt anh đào tròn như mã não đỏ do tiểu nương tử cố ý dặn dò phòng ăn tăng thêm được Mộc Lan tự tay bưng vào, đặt ở phía trước Giang Hoài Chi.

Giang Hoài Chi đang suy nghĩ thì bỗng giương mắt nhìn thấy món thịt anh đào thượng thừa này, trong mắt hắn không khỏi lại mềm mại thêm ba phần.

Hắn có thể cảm giác được những viên trân châu kia lại cọ qua ống tay áo của hắn liên tiếp ba lần, tựa như đang làm nũng muốn được khen ngợi.

Hắn cũng không mắc mưu.

Hắn chỉ cố ý nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng ngay cả cử chỉ nhỏ nhặt đó cũng đủ khiến ánh mắt nàng bừng sáng lên vì vui sướng.

Bên kia, Phù Tòng Nam thấy đồ ăn đều đã mang lên đầy đủ nên cũng ngừng lời hàn huyên.

“Đại nhân mau dùng khi còn nóng, đồ ăn quê mùa cũng không biết có hợp khẩu vị của ngài hay không.”

Ông mời gọi, thuận thế cũng kêu Vương ma ma lại đây.

“Đóng cửa sổ lại đi, hôm nay trời lạnh mà thân thể của Giang thái phó cũng vừa mới khỏi bệnh, không thể bị gió thổi nữa.”

“Không được, không được!”

Phù Dữu vô thức thốt ra, chọc cho cả nhà đều nhìn về phía nàng.

“Tiểu Phù Dữu ngoan.”

Phù Thận Viễn hiếm khi nói chuyện với nàng như vậy.

"Gió lạnh như vậy, nếu thổi vào để bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, nếu đồ ăn trên bàn cũng bị thổi nguội thì ăn vào cũng dễ bị đau bụng, thế thì tại sao không thể đóng?"

Mặc dù ca ca yêu thương nàng nhưng cũng là người hiểu chuyện.

Dù nói thế nào, Giang Hoài Chi cũng là khách, nào có chuyện chủ nhà không lo lắng cho khách nhân.

“Thì, là không thể đóng được!”

Trong lòng tiểu nương tử biết rõ, nhưng lại không thể nói ra lý do cụ thể, trông có vẻ như đang làm loạn.

"Đóng lại... đóng lại thì quá nóng, cứ phải mở ra!"

Sắc mặt tiên sinh nhà mình khó khăn lắm mới khá hơn một chút, nàng thật sự không muốn lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của hắn, cho dù bị phụ thân mẫu thân hợp sức lại mắng nàng chết thì hôm nay cũng không thể đóng cửa sổ này.

Câu chuyện mà hắn tự mình kể ra ngày hôm qua, nhất định là mỗi khi bệnh tái phát thì sẽ nhớ lại một lần. Nàng chỉ ngồi bên cạnh nghe mà còn cảm thấy đau lòng không chịu nổi, huống hồ hắn phải tự mình trải qua cơn ác mộng ấy, chắc hẳn tuyệt vọng đến nhường nào.

“Trong phòng oi bức, gió thổi chút cũng được.”

Giang Hoài cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp nhận bậc thang của tiểu nương tử để đi xuống.

“Cứ nghe Dữu Nhi đi, đừng la nàng.”

Phù Tòng Nam đành phải gật đầu, trừng mắt nhìn nữ nhi bé bỏng của mình một cái, giờ ông cũng không tiện răn dạy cái gì.

“Chuyện hôm qua quả thật là trách nhiệm của tiểu nữ, Phù mỗ đa tạ đại nhân xả thân bảo vệ, kính đại nhân một chén.”

“Làm một người thầy, việc thuộc bổn phận thôi.”

Người trong kinh đều biết Giang Hoài Chi chưa bao giờ uống rượu cho nên trước mặt hắn cũng đã sớm chuẩn bị trà mới ở Giang Nam.

Hắn lấy trà thay rượu, nhấp nhẹ một ngụm, ấm áp đáp lời.

“Ngoại trừ việc này, hôm qua ở Hương Thành, Dữu Nhi chỉ với một nét bút đã phác họa được thần thái linh động của Cửu công tử, quả thật khiến mọi người ở đó đều phải kinh ngạc, Phù đại nhân cần phải khen ngợi nàng nhiều hơn mới đúng.”

Nhắc tới việc này, Phù tướng liền có vẻ vui rạo rực.

“Còn phải nhờ đại nhân dạy dỗ tốt, hôm nay sau khi tan triều, Bệ hạ còn cố ý gọi ta để nói việc này, nói gần đây Dữu Nhi liên tiếp xuất sắc ở các phương diện, ngay trong cung cũng thường xuyên nghe nhắc đến.”

“Thật sự như thế?”

Trưởng Công chúa nghe vậy cũng vui vẻ.

“Loại chuyện tốt này sao không nói với ta trước?”

“Phu nhân thứ lỗi, thực sự là chưa kịp kể với nàng.”

Trong lòng có việc vui, Phù Tòng Nam uống cũng tận hứng, ông bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

"Hoàng hậu nương nương cũng gửi lời, nói Thái tử điện hạ cùng Dữu Nhi cũng không còn nhỏ. Lẽ ra hôn sự này phải được cử hành từ năm ngoái, nhưng lại trì hoãn hơn một năm trời. Giờ danh tiếng của Dữu Nhi càng ngày càng tốt, thi văn, lễ nghi cũng tiến bộ vượt bậc, Hoàng hậu nương nương nghĩ nên sớm đưa chuyện này vào kế hoạch chính thức."

Phù Dữu nghe xong sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cái gì?!”

“Dữu Nhi không cần sợ.”

Trưởng Công chúa hiểu lầm là nàng đang khẩn trương, cười dỗ dành.

"Đứa nhỏ Càn Cảnh kia cũnglà người nhân hậu, hôn sự này lại là chuyện môn đăng hộ đối, đã thân lại càng thêm thân. Mặc dù mẹ cũng không nỡ xa con, nhưng sẽ cố gắng hết sức để con được hạnh phúc."

"Con là tiểu thư nhà họ Phù, cứ yên tâm mà gả đi. Ngày nào cha còn sống, ngày đó cha sẽ không để con phải chịu chút ấm ức nào trong cung!"

Rượu trên bàn rất mạnh, ông lại uống rất nhanh nên rượu đã lên đầu vô cùng mau.

"Phù mỗ không bằng đại nhân tài học xuất chúng, cũng không biết rốt cuộc nên chọn ngày nào là cát tường nhất, Giang thái phó có đề nghị gì đối với hai đứa trẻ này không?"

“…”

Hiếm thấy Giang Hoài Chi im lặng.

“Việc này rất gấp sao?”

Hắn mở miệng dò hỏi, nếu không nghe kĩ thì hầu như không ai có thể nghe ra trong âm thanh của hắn có chút mất tự nhiên.

“Việc học của Dữu Nhi cũng đã có một ít hiệu quả ban đầu, việc hôn nhân này có thể chậm lại một chút.”

Phù Tòng Nam thật sự không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, thoáng giật mình.

“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, các nương tử ở tuổi như nàng trong kinh đều đã xuất giá, người làm cha mẹ trong lòng cũng không khỏi sốt ruột.”

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh.

Phù Dữu cúi đầu, bàn tay nhỏ bé không ngừng móc vòng trân châu nhỏ bên tay áo mình, cơ hồ sắp móc hết cho người ta rồi.

Nàng còn chưa nói gì thì hốc mắt đã hơi đỏ lên, dường như nàng đang không ngừng cố gắng xây dựng tâm lý cho mình.

Nàng không muốn gả cho Lý Càn Cảnh.

Việc này nếu không nói, sợ là không còn cơ hội nữa.

Mặc dù mẫu thân đã nói nàng muốn làm gì thì làm, mẫu thân vĩnh viễn ủng hộ nàng nhưng nàng nhìn mẫu thân cười vui vẻ như vậy, thật sự sẽ không lừa nàng sao?

Hẳn là sẽ không!

Mẫu thân nàng trước khi xuất giá chính là một vị Công chúa mạnh mẽ vang dội, xưa nay bà khinh thường việc nói dối lừa gạt người, đến lúc đó chắc chắn sẽ giúp nàng.

Tiểu nương tử cắn chặt môi, đôi môi đỏ mọng mỏng manh kia gần như bị cắn nát.

Phù Tòng Nam chú ý tới sự khác thường của nàng, mở miệng nhắc nhở.

“Thái phó đại nhân vốn đã ở Đông cung từ lâu, mặc dù thành thân nhưng nếu con còn muốn đi theo học thì cha mẹ sẽ đi xin một ân điển cho con, sẽ không có gì khác biệt với trước khi thành thân.”

“Con biết rồi.”

Đầu nàng cúi rất thấp, âm thanh cũng rầu rĩ.

“Vậy con làm sao vậy?”

Ông là một phụ thân nên khi nhìn thấy bộ dáng của nàng thì tất nhiên cũng lo lắng.

“Con…”

Phù Dữu hít sâu một hơi, hai nắm đấm siết chặt, thoáng cái đứng dậy, như là bị tướng quân dũng mãnh nhất trên chiến trường nhập vào người.

“Con không muốn gả cho Lý Càn Cảnh!”

Màu giọng của nàng vẫn ngọt ngào mềm mại trước sau như một, giờ phút này âm thanh phát ra cũng là cực lớn, giống như một luồng sấm sét, ầm ầm một tiếng nổ thấu tim của tất cả mọi người ở đây.

Ngay cả Trưởng Công chúa, người luôn điềm tĩnh trước mọi chuyện, cũng bị nàng làm cho kinh ngạc đến mức há hốc miệng, không thốt nên lời.

Giữa bầu không khí chết lặng, nàng đột nhiên lại ngồi xuống, cánh tay nhỏ nhắn đưa sang một bên, thẳng thừng ôm chặt lấy cánh tay của Giang Hoài Chi!

Cảm giác ấm áp chưa từng có này trong nháy mắt khiến đầu óc nàng gần như quay cuồng.

“Cha, con muốn gả cho tiên sinh!”

Bình Luận (0)
Comment