Giang Hoài Chi kinh ngạc, ngón tay khẽ nhúc nhích, rồi lại lật mở trang kế tiếp.
“Y phục của tiên sinh hôm nay đẹp quá đi mất!”
“Hôm nay sắc mặc của tiên sinh không tốt lắm, thật lo lắng cho ngài ấy.”
“Nếu có thể gả cho tiên sinh thì tốt biết mấy!”
Cơ hồ trên mỗi một trang giấy đều ghi chép tâm tình ngày đó của nàng, lại gần như mỗi một câu một chữ đều có quan hệ với hắn.
Hắn có chút hoảng hốt.
Thì ra tâm tư nhỏ của tiểu cô nương không phải chuyện có thể nói rõ trong một sớm một chiều.
Sự bộc phát của nàng hôm nay cũng không phải chỉ là một phút bốc đồng, mà là đã gom góp đủ dũng khí một cách trọn vẹn.
Hắn tuy thường trêu nàng ngốc nghếch, nhưng hắn không tin rằng nàng, người sẽ trở thành Thái tử phi tương lai, lại không biết rõ hậu quả khi thốt ra những lời ấy.
Trong lòng hắn cũng hiểu, chuyện này dù thế nào cũng không thể che giấu được nữa. Cơn thịnh nộ của Bệ hạ, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lật xong cuốn [Sở Từ Chú] đầy những nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo như cuốn nhật ký nhỏ, Giang Hoài Chi khẽ thở dài, đưa tay lấy tiếp một cuốn khác.
Những cuốn tiếp theo nội dung ít hơn hẳn, đôi khi phải cách mấy chục trang mới xuất hiện một bức vẽ phác thảo đơn giản của hắn. Nhưng đến khi lật đến cuốn cuối cùng, hắn lại vô tình làm rơi một vật từ trong sách xuống.
Một miếng gỗ nhỏ nặng nề rơi xuống bàn gỗ du mận khắc hoa mai, vang lên một tiếng trầm đục, nghe rõ ràng trong căn phòng vắng lặng.
Hóa ra là một tấm thiếp hoa, nhìn rất giống với tấm thiếp mà hắn từng lừa được từ tay nàng hôm trước, nhưng lại có vài điểm khác biệt.
Trên đó, ba chữ “Giang Hoài Chi” hiện ra ngay trước mắt.
Có thể nhìn ra rằng chủ nhân của tấm thiếp đã cẩn thận viết từng nét bút một cách đầy nghiêm túc. Duy chỉ có bộ thủ ba chấm thủy lại đậm hơn hẳn, dường như dùng một loại mực khác với hai chữ còn lại.
Hắn lật mặt sau của tấm thiếp.
Là một bức họa chân dung nhỏ của chính hắn.
Dù nét bút vẫn chưa thật sự thuần thục, nhưng từng đường nét đều tràn đầy linh khí, bút pháp liền mạch không gián đoạn, từng chân mày, ánh mắt đều được phác họa vô cùng sống động. Nhìn thoáng qua thôi, người ta cũng có thể nhận ra ngay đây là ai.
Thì ra trong nét vẽ của nàng, hắn là như thế này.
Bức họa kia nàng đã xé tan ngay tại chỗ, khiến hắn chẳng còn cách nào tìm lại. Nhưng giờ đây, vô tình nhìn thấy một bức vẽ tương tự trên tấm thiếp này, cũng coi như bù đắp lại chút tiếc nuối.
Hắn không biết nàng đã vẽ tấm thiếp này từ bao giờ, cũng không rõ nàng đã lén giấu nó vào đây từ khi nào.
Bên ngoài, trời đã hoàn toàn tối đen.
Sắp xếp lại sách vở của nàng đâu vào đấy, Giang Hoài Chi thổi tắt ngọn nến nhỏ, men theo hành lang dài, quay về gian phòng của mình trong Đông Cung.
Hắn không biết phải nói gì về cảm xúc của mình lúc này.
Tâm trí hắn quá hỗn loạn.
Phòng của hắn mỗi ngày đều có người quét dọn, mọi thứ sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi.
Thế nhưng, khi hắn ngồi xuống ghế, lại cảm thấy bàn sách quá lộn xộn. Khi tựa lên giường, lại cảm thấy gối chăn không ngay ngắn. Nhìn tới nhìn lui, tâm trạng vốn dĩ luôn điềm tĩnh của hắn bỗng trở nên bứt rứt khó chịu. Khó chịu đến mức ngay cả đống than vàng thượng hạng trong lò cũng bị hắn bới tung ra, rồi dập tắt hoàn toàn.
Hắn mở rộng cửa sổ. Cơn gió đêm mát lạnh ùa vào, thổi tan đi cảm giác ngột ngạt, khiến hắn cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Hắn lên tiếng gọi người tới.
“Đại nhân có gì phân phó?”
Người tới tất nhiên là cung nữ của Đông cung, dù hắn đã sống nhiều năm ở nơi này nhưng cũng không được phép mang tỳ nữ thị vệ của Giang phủ tới.
Âm thanh của hắn rất nhạt.
“Có rượu không?”
Cung nữ kia nghe vậy thì sững sờ.
Nàng ta đã hầu hạ trong Đông Cung rất lâu rồi, nếu không cũng chẳng được cắt cử đến chỗ Thái phó chờ lệnh. Trước giờ nàng ta chỉ ngày ngày đưa nhiều loại trà ngon tới nơi này của Thái phó chứ trong mười năm nay chưa lúc nào nghe rằng Thái phó muốn uống rượu.
“Rượu, có rượu.”
Cung nữ không dám thất lễ nhưng sau đó vẫn cẩn thận từng li từng tí hỏi lại.
“Đại nhân xác định… Muốn uống rượu thật sao?”
“Ừ.”
Giang Hoài Chi đứng ở bên cửa sổ chỉ để lại bóng lưng, không thể thấy rõ thần sắc của hắn.
“Làm phiền rồi.”
Trên mái hiên rơi xuống giọt mưa đầu tiên của ngày xuân.
Giang Hoài Chi ngồi lên trên bệ cửa, ngón tay thon gầy tinh tế vuốt qua bầu rượu bạch ngọc, hắn nghe tiếng mưa rơi tí tách mà xuất thần.
Trường bào màu trắng men rủ xuống thuận theo bức tường màu trắng, lá trúc mang hương bùn đất bị mưa gió cuốn theo ngoài cửa sổ hoà với mùi rượu mát lạnh trong ấm khiến người ta vừa tỉnh vừa say.
Từ trước đến nay hắn rất thích ngắm mưa.
Chỉ là không biết tại sao suy nghĩ trong đầu hắn vào ngày hôm nay lại không phải là lời hay ý đẹp xuân buồn thu thương của triều đại cũ, mà lại là tiểu cô nương kia đã về đến nhà hay chưa.
Hi vọng nàng sẽ không bị ướt mưa.
Dù nàng ngây thơ ngốc nghếch nhưng chắc là thấy trời mưa thì cũng biết chạy mà nhỉ.
Lòng hắn rối loạn, hắn hơi cụp mắt sau đó nghiêng bầu rượu tạo thành một đường cong đẹp mắt, rót đầy một chén rượu nhỏ thơm mát.
Rượu này rất trong, ngửi kỹ thì cũng không mạnh, qua ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến duy nhất trong phòng, hắn có thể thấy được bóng mắt mình phản chiếu trong ly ngọc lạnh lẽo.
Chỉ là một làn gió thổi qua, vừa đúng lúc thổi tắt ngọn nến.
Hắn nhìn về phía căn phòng tối đen, không tự chủ được mà cười, ánh mắt tràn ngập sự tự mỉa mai.
Hắn chưa bao giờ uống rượu.
Bởi vì hắn đã thấy không ít người, sau khi uống rượu lại lộ ra bộ dạng thất thố, hắn luôn theo đuổi sự hoàn hảo trước mặt người khác, làm sao có thể cho phép bản thân dính vào dù chỉ một giọt.
Nhưng giờ đây, trong căn phòng tối tăm, ngoài trời mưa gió ầm ầm, không ai biết đến, việc say một trận cũng đâu có gì đáng ngại!
Giang Hoài Chi không đi thắp lại đèn, ngược lại, nâng tay mạnh mẽ, đổ cả ly rượu vào miệng.
“Khụ khụ...”
Mặc dù rượu đã đủ thanh, có lẽ cung nữ biết hắn không uống rượu nên đã đặc biệt chọn loại này, nhưng vẫn khiến đôi mắt hắn đỏ lên.
Hóa ra là cái vị này.
Thật là khó chịu.
Nhưng hắn không chịu buông xuống mà lại ngửa đầu nốc hết chén này đến chén khác, dường như hắn nghĩ cứ uống nhiều hơn, uống đến khi nào thấy mệt mỏi thì sẽ có thể quên hết những tâm tư lộn xộn này rồi trở lại bình thường.
Hắn dần dần không còn nghe rõ tiếng mưa rơi tí tách, con ngươi đã thích ứng với bóng tối cũng từ từ mơ hồ, hắn nhớ rõ bản thân mình không có xuống dưới đốt đèn nhưng giống như trong phòng sáng lên, trong vầng sáng ấy có một bóng người thướt tha đáng yêu, nàng cười với hắn vừa tươi đẹp vừa ngây thơ.
Là Dữu Nhi à.
Dường như nàng không muốn tới gần, chỉ đứng ở chỗ cũ nhưng đôi mắt to tròn kia vẫn chớp.
Hắn chưa từng chịu nói với nàng rằng nàng cười như thế trông vô cùng đáng yêu.
Chuyện mà hắn chưa từng nói còn rất nhiều.
Giống như việc hắn cũng rất thích việc được nhìn thấy nàng mỗi ngày, việc quan sát nàng nghịch ngợm cũng sẽ khiến hắn vui vẻ tận đáy lòng, lúc nàng kéo ống tay áo của hắn, nhảy nhót vây quanh hắn, ngoan ngoãn để hắn sờ cái đầu nhỏ, mỗi lần như thế trong lòng hắn lại được thả lỏng.
Thật sự hắn không định thành thân.
Nếu hắn thật sự có lòng này thì hắn đã sớm nghe theo sự an bài của gia đình, cưới một quý nữ thế gia làm mẫu thân hài lòng, tâm đầu ý hợp sinh dưỡng con cái sau đó giao lại vị trí gia chủ vào tay đứa trẻ.
Nhưng mà trong Giang gia có nhiều người bản lĩnh như vậy, dựa vào cái gì mà chỉ dùng một câu huyết mạch là có thể phủ nhận nhiều năm cố gắng của các huynh đệ nhánh khác, làm bọn họ chỉ có thể ra ngoài mở giảng đường mưu sinh, cuối cùng mọi thanh danh tốt đều thuộc về một cái Giang gia đông đúc học trò
Hắn muốn đưa cơ hội này cho nhiều người hơn vì thế hắn sợ nếu bản thân mình thật sự đi đến một bước ấy sẽ bị rơi vào trong thân tình thế tục, như người bình thường hi vọng con của mình có được vị trí quyền lực và tài phú chí cao này.
Hắn không muốn đặt cược.
Nhưng hắn nhớ mình đã nói, sự xuất hiện của Phù Dữu thật sự là một chuyện ngoài ý muốn.
Ngày đầu tiên nàng đến Sùng Văn Quán báo danh thì hắn đã nói câu này, ngay lúc đó ý nghĩ của hắn chỉ là hắn thân là Thái phó, chỉ có một học trò là Lý Khánh Cảnh, nhưng nàng lại mang theo thánh chỉ chen ngang.
Giờ nhìn lại, thứ chen ngang ấy chẳng phải chỉ có một học trò thôi đâu.
Giang Hoài Chi cười khổ, một đôi mắt đỏ ngầu say rượu nhìn bóng dáng bên trong vầng sáng mà sững sờ.
Hắn uống rượu đến tận nửa đêm, trận mưa đầu xuân năm nay đã tạnh từ lâu, tiếng nước mưa tích tích chảy xuống mái hiên, sau đó hạt mưa lăn xuống từ trên những cây trúc được cắm đầy trong viện của hắn đúng lúc rơi lên cái chiêng hơi ướt của người gõ mõ cầm canh đến từ đầu đường, phát ra tiếng vang trầm thấp.
Tiếng thứ ba vừa dứt, thì dáng hình nhỏ nhắn đáng yêu kia, đột nhiên liền tan biến.
Hắn giật mình, theo bản năng đưa tay ra muốn bắt lấy, nhưng lại từ cái cửa sổ cao ngã xuống, rơi xuống nền gỗ đàn hương cứng rắn, đau đớn đến mức làm hắn không thể không r*n r*, mảnh vỡ của bình rượu rơi đầy trên đất, không chút nương tay nào cắt đứt tay hắn, để lại những vết máu.
Cơn đau sắc bén này khiến hắn tỉnh lại, cuối cùng cũng hiểu rõ tâm tư của mình.
Chuyện của Giang gia hắn có thể cược vì nàng.
Chỉ là…
Đủ loại sự việc trong mấy ngày gần đây xẹt qua con ngươi của hắn, đúng là còn đau hơn so với vết thương bị vỡ kia gấp trăm gấp ngàn lần.
“Ta đã uống trà bái sư của nàng.’’
Hắn mở miệng nói nhưng âm thanh nhỏ như bị câm, run rẩy gần như không nghe rõ.
“Sao có thể nói rằng ta thích nàng…”
___
Bình minh.
Chim tước vui sướng kêu líu ríu trên cành, Giang Hoài Chi từ từ mở mắt giữa khoảnh khắc vạn vật khôi phục, hắn chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, còn cơ thể thì gần như không thể động đậy,
Bên cạnh hắn là một đống hỗn độn, vết máu giữa các khớp tay đã khô lại sau một đêm, hắn kéo mình dậy từ sàn lạnh lẽo, dựa vào tường thở mấy hơi thật dài, mới chợt nhớ ra đêm qua chỉ là một cơn say.
Chưa kịp nghĩ thêm gì, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.
“Thái phó đại nhân đã tỉnh rồi ạ?”
Cung nữ đưa rượu cho hắn hôm qua vẫn còn chưa thay ca, nàng ta nghe được động tĩnh nên lập tức đến đây.
“Nô tỳ đã mang nước sạch và khăn nhỏ đến, ngoài ra còn chuẩn bị canh giải rượu cùng với bánh ngọt lót bụng cho đại nhân.”
“Đặt ở bên ngoài đi.”
Toàn thân Giang Hoài Chi đều khó chịu, đến cả việc mở miệng cũng tốn sức.
“Để ta tự làm là được, cảm ơn.”
“Vậy nô tỳ sẽ đặt ở cửa.”
Tiểu cung nữ cẩn thận từng li từng tí đặt chiếc khay xuống.
“Thời gian đã hơi trễ, Thái tử điện hạ đang đợi trên điện, nô tỳ cả gan xin mời đại nhân mau chóng đến.”
Lúc này hắn mới ý thức được hiện tại đã là đầu giờ Mão, trời cũng không còn sớm.
Sao mà hắn lại trở nên hoang đường thế này, vậy mà lại trễ giờ học.
Giang Hoài Chi mở cửa lấy đồ, rửa tay và mặt kỹ càng, uống một bát canh giải rượu, cuối cùng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Chỉ là bộ đồ trên người hắn, sau một đêm lăn lộn đã nhăn nheo đến không thể nhìn nổi, còn dính đầy vết máu từ tay, thật không thể mặc lại được. Tìm quần áo khác thì sợ tốn thời gian. Hắn do dự một lúc, rồi mở nắp hộp dài, đổi thành bộ y phục màu vàng cổ tròn có thêu hạc bay mây trôi.
Vải vóc mềm mại rất dễ chịu, bất ngờ là khi hắn mặc vào lại vừa người ngoài ý muốn, có lẽ do nàng đã hỏi quanh co vòng vèo về vóc người của hắn khi đi cùng Oanh Nguyệt, sau đó nàng còn nghiêm túc thêu dấu ấn của bản thân nàng lên rồi mới bằng lòng tặng cho hắn.
Giang Hoài Chi nhẹ nhàng m*n tr*n hình thù trái bưởi kỳ quái trên cổ áo kia, vô thức cười một tiếng thật ấm áp rồi nhanh chân đi ra khỏi cửa.
Lý Càn Cảnh đã đợi ở Sùng Văn Quán từ lâu, ngày bình thường không cần nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn y đang nằm sấp ngủ bù nhưng hôm nay thái độ của y lại rất khác thường, ngồi thẳng tắp sống lưng.
“Thật có lỗi, Càn Cảnh.”
Giang Hoài Chi thuận tay nâng cửa lên, trong giọng nói mang theo chút áy náy.
“Hôm qua thân thể của ta hơi khó chịu nên trễ buổi học sáng nay, để trò đợi lâu rồi.”
“Ngài uống rượu.”
Lúc này giọng điệu luôn vui vẻ hoạt bát của thiếu niên đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác lành lạnh, thậm chí y còn chẳng đứng lên mà chỉ ngồi thẳng tắp ở đó như cũ.
“… Trò biết rồi sao?”
“Đương nhiên là biết.”
Lý Càn Cảnh cũng không thèm nhìn hắn.
“Nơi này là Đông cung của Cô, chỉ có ngài xem Cô là kẻ ngốc.”
Hôm nay cách y nói chuyện mang theo mùi khói súng rất khác thường, ngay cả từ tự xưng mà y cực ít dùng cũng đã dùng tới.
Giang Hoài Chi không khỏi dừng trang sách đang lật trên tay, lẳng lặng nhìn qua một chút.
“Xưa nay ngài không uống rượu, vì sao hôm qua lại muốn mấy bình?”
Y lại hỏi.
Giang Hoài Chi hơi cụp mắt.
“Đột nhiên có hứng.”
“Cô nói rồi, chỉ có ngài xem Cô là kẻ ngốc!”
Hiếm khi Lý Càn Cảnh phát cáu, bút mực giấy nghiên trên bàn đều bị y hất rơi ầm ầm trên mặt đất, phát ra tiếng vang loảng xoảng.
“Có phải hôm qua Tiểu Dữu Tử nói thích ngài đúng không?”
Giang Hoài Chi vẫn cụp mắt như cũ, nhìn văn chương của thánh hiền trên giấy, im lặng thật lâu rồi mới nói một câu.
“Thì thế nào?”
“Các ngươi đều xem Cô là kẻ ngốc!”
Sách trên tay hắn bị y hung hăng đoạt lấy rồi ném lên tường, thiếu niên đứng ở chỗ ngồi trước bụt cao trợn mắt nhìn hắn, gần như tức đến phát điên.
“Là chuyện từ lúc nào? Bắt đầu từ khi nào!”
“Hôm qua ta cũng vừa mới biết được tấm lòng của nàng.”
Ngược lại với y, Giang Hoài Chi lại vô cùng bình tĩnh.
“Ta đã từ chối nàng.”
“Ngươi đã từ chối nàng?”
Lý Càn Cảnh gần như bị tức đến mức bật cười.
“Ngươi đã từ chối nàng thì còn uống rượu làm gì nữa hả? Ngươi đã từ chối nàng thì ngươi nói cho ta biết ngươi say thành cái bộ dạng này cho ai nhìn đây?!”
Từ nhỏ đến lớn y luôn nghe lời Giang Hoài Chi, chưa từng nổi giận như vậy trước mặt hắn, nhưng lúc này y lại như phát điên, ném đồ đạc bên cạnh ra, vỡ vụn khắp nơi.
“Từ trước đến nay Tiểu Dữu Tử chưa từng để ý đến ta chút nào.”
Y dùng sức đấm vào ngực mình, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của người kia.
“Dáng vẻ mà nàng thổ lộ với ngài dù ta nằm mơ cũng không dám nghĩ, chết cũng không dám mơ tưởng!”