Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 30

Sau khi xả hết cơn tức, Lý Càn Cảnh ngã khụy xuống đất, đau khổ ôm đầu vò lấy tóc mình.

Y biết Tiểu Dữu Tử không thích mình, y cũng là kẻ ngang ngược, từ nhỏ đến lớn đều thích trêu chọc nàng, chọc cho nàng tức giận, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày Tiểu Dữu Tử sẽ là của người khác.

Nếu như y sớm bỏ cái tính tình mà nàng không thích đi thì liệu có phải mọi chuyện đã khác rồi không? Có phải sẽ tốt hơn không?

Có phải y đã sớm đón nàng trong áo phượng khăn quàng, mỗi sáng mở mắt ra là có thể thấy nàng rồi không?

Y gầm nhẹ một tiếng co người lại trên đất, trông chẳng khác nào một con chó hoang bị bỏ rơi.

Giang Hoài Chi vẫn cúi đầu lật từng trang sách, hắn im lặng không nói gì đồng thời cũng không có ý định đỡ y dậy.

Không phải vì hắn cố ý đối nghịch với y mà thực sự là hắn không biết phải mở lời ra sao.

Từ góc độ đạo đức mà nói thì hẳn là hắn nên xin lỗi. Dù sao hai người họ cũng đã có hôn ước mà hắn lại là thầy của y. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết người đời sẽ mắng chửi thậm tệ đến mức nào, danh tiếng của hắn chắc chắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng lạ thay, trong lòng hắn lại cảm thấy chuyện tình cảm vốn dĩ nên là tự nguyện, làm gì có chuyện đến trước hay sau. Huống hồ, nàng chưa từng động lòng với Lý Càn Cảnh.

Chính lúc này hắn mới nhìn thấu rõ con người của mình.

Thì ra, bản thân hắn còn vô đạo đức hơn vài phần so với dáng vẻ hắn thể hiện thường ngày.

Trong sự im lặng kỳ lạ kéo dài, cuối cùng Lý Càn Cảnh ngẩng đầu lên từ trong đống hỗn độn, sắc mặt của y tiều tụy không nỡ nhìn.

“Tại sao ngài không nói gì?”

“Không có gì để nói.”

Giang Hoài Chi đáp lại rất nhanh.

“Ngài thật sự nghĩ là bản thân giỏi lắm sao?!”

Chỉ vài chữ ngắn ngủi suýt chút nữa đã châm ngòi cho cơn giận của thiếu niên lần nữa.

“Cô cảnh cáo ngài, không đời nào Cô giải trừ hôn ước này, ngài hãy thu cái tâm tư xấu xa của mình lại đi!”

Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Hoài Chi như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.

“Loại người như ngài cũng xứng làm Thái phó sao?”

“Điện hạ muốn bãi chức của ta sao?”

Ánh nắng sau cơn mưa khắc họa tỉ mỉ rõ nét khuôn mặt góc cạnh của Giang Hoài Chi. Qua tia sáng chói mắt đó, dường như y thấy được hắn hơi nhướng mày.

“Không thể bãi chức của ngài được sao?”

Lý Càn Cảnh như một con thú bị nhốt đang phát điên.

“Cô chỉ là Thái tử, không động đến vị trí đế sư của Giang gia các ngươi được nhưng chọn một người khác từ Giang gia ra thì quá dễ dàng!”

“Ừ.”

Giang Hoài Chi vẫn thản nhiên khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Điện hạ cũng nhận được tin Giang Vọng Chi sắp trở về rồi à?”

“Tất nhiên.”

Lý Càn Cảnh cười lạnh một tiếng.

“Việc Cô hối hận nhất trong đời chính là lúc chọn Thái phó lại kiên quyết chọn ngài– tên cầm thú này!”

Y mắng rất th* t*c.

Và y quả thực đã hận hắn đến tận xương tủy.

Là Thái tử, bên cạnh y có mấy ai thật lòng? Từ nhỏ y đã thấy Giang Hoài Chi tốt, ở đâu y cũng dựa dẫm vào hắn, bị mắng chửi, bị đánh đập cũng không trách hắn, thực sự coi hắn là người mà sau này khi y kế vị có thể dựa vào.

Y cũng thừa nhận từ sâu trong lòng rằng hắn là kẻ tài hoa, học thức sâu rộng.

Nhưng chính người này, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi lại dám đưa tay chạm vào vị hôn thê của y!

Niềm tin của thiếu niên gần như sụp đổ hoàn toàn, y dùng tất cả những từ ngữ thô bỉ, bẩn thỉu nhất mà mình biết để mắng chửi hắn từ đầu đến chân không sót một chỗ nào.

Giang Hoài Chi chỉ yên lặng lắng nghe, không tức giận, cũng không xin lỗi.

“Giang Vọng Chi à.”

Giữa tràng chửi rủa th* t*c, hắn khẽ bật cười một tiếng.

“Hắn không thể cướp được vị trí của ta đâu.”

Lời này vừa thốt ra khiến Lý Càn Cảnh như bị dội một gáo nước lạnh, y bỗng nhiên im bặt sau đó lại hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

“Cô sẽ để hắn cướp!”

Giang Hoài Chi lại cười càng rõ hơn, dường như hắn đang cười nhạo sự ngây thơ, không biết trời cao đất dày của thiếu niên.

Lúc này, cung nhân bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh từ lâu mạnh dạn run rẩy giơ tay muốn gõ cửa, nhưng tay họ run quá, mãi mới phát ra được tiếng động nhỏ.

Lý Càn Cảnh nghe mà bực bội, bật dậy đạp cửa ra: “Làm gì đấy?”

Cung nhân sợ đến mức hồn vía bay mất, lập tức quỳ sụp xuống đất, đầu không dám ngẩng lên: “Điện… điện hạ thứ tội, phủ Thừa tướng… bên phủ Thừa tướng gửi thiếp tới, nói là Phù tiểu nương tử… Phù Dữu cảm lạnh, hôm nay không thể đến học được ạ.”

“Ngươi nói cái gì?!”

Lý Càn Cảnh chẳng còn tâm trạng cãi nhau với người trong phòng nữa, vẫy tay gọi xe ngựa, trực tiếp phóng thẳng tới phủ Thừa tướng.

Thái tử đích thân đến nên dĩ nhiên không ai trong phủ Thừa tướng dám ngăn cản, Trưởng Công Chúa nghe tin chạy tới nhưng chưa kịp nói được mấy câu đã để y đi thẳng tới Ẩm Khê Uyển.

Tối qua bà mất ngủ cả đêm, khuôn mặt vốn được chăm sóc rất tốt nay đã lộ vẻ tiều tụy.

Tin tức đã được bà cho người phong tỏa, không biết Thái tử đã biết chuyện này chưa hay chỉ đơn thuần là đến thăm bệnh của Dữu Nhi.

Bà chỉ biết, bà tuyệt đối không để Dữu Nhi tiếp tục tới những buổi học ở Đông cung nữa.

Bên kia, Lý Càn Cảnh vội vàng chạy tới nhưng lại nhận ngay một lời từ chối thẳng thừng: “Thái tử điện hạ thứ tội.”

Mộc Lan vô cùng căng thẳng, lời nói cũng thấp thỏm lo âu.

“Tiểu nương tử nhà chúng ta thân thể không khỏe, thực sự không tiện gặp khách. Xin người quay lại vào ngày khác.”

“Cô biết là Cô thất lễ.”

Y hơi sốt ruột: “Cô chỉ nhìn muội ấy một cái thôi, nhìn xong sẽ đi ngay, Cô chỉ muốn biết muội ấy không sao là được.”

“Tiểu nương tử không bị làm sao đâu ạ.”

Mộc Lan nghe lời tiểu thư, kiên quyết không cho y vào: “Điện hạ, xin mời người quay về.”

“Sao Cô lại không được vào thăm chứ?”

Nói qua nói lại mấy câu, cơn ghen tuông không ngăn nổi của y dâng trào lên: “Nếu là Giang Hoài Chi đến, ngươi có cho hắn vào không?!”

Mộc Lan sững sờ, hoảng sợ lui về sau một bước: “Dạ… dạ cũng không cho ạ…”

“Huynh ồn chết đi được.”

Bên trong truyền ra giọng ngọt ngào nhưng hơi khàn của thiếu nữ, xen lẫn chút khó chịu: “Huynh muốn nhìn thì cứ nhìn, nhìn xong mau đi đi.”

Lý Càn Cảnh như được ban thánh chỉ, lập tức chui tọt vào.

Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén màn giường màu vàng nhạt lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của tiểu nương tử sau lớp màn.

Rõ ràng nàng vừa mới bị đánh thức, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy, cất giọng mang theo hơi thở yếu ớt: “Huynh muốn làm gì?”

“Cô… Cô chỉ nhìn muội một chút thôi mà.”

Lý Càn Cảnh ngập ngừng, có chút lúng túng: “Sao lại để bản thân bị ốm vậy chứ?”

“Dính mưa.”

Nghĩ đến chuyện hôm qua, lòng nàng vẫn thấy nghèn nghẹn: “Trời mưa không kịp chạy về, để huynh cười nhạo rồi.”

“Muội ngốc thật chứ.”

Y buột miệng, ngay sau đó liền hối hận: “Không phải, ta muốn nói là…”

“Ta thực sự không sao.”

Phù Dữu không cảm thấy vui vẻ gì, dứt khoát ngắt lời y: “Huynh lo chuyện của huynh đi, ta ngủ thêm hai giấc là lại nhảy nhót thôi.”

“Vậy được rồi.”

Y đứng dậy khỏi ghế gỗ bên giường: “Hình như ta không tiện vào trong phòng của nữ tử, có phải không?”

Nàng liếc y một cái: “Giờ huynh mới biết à?”

“Ta đi, ta đi ngay, đừng mắng ta mà…”

Y vội vàng xin tha rồi rời đi nhưng vẫn dặn dò tỉ mỉ các nha hoàn trong viện chăm sóc nàng cẩn thận.

Nhưng bước đi rồi, y lại không nỡ rời hẳn, nghĩ ngợi một lúc, y lén trèo lên cây sau phòng nàng khi không ai để ý.

“Bộp.”

Y ném một viên đá nhỏ qua cửa sổ.

Hồi nhỏ, mỗi khi đến tìm nàng chơi, y thường trốn trên cây này gọi nàng ra. Cây đã nhiều năm tuổi, phía sau là tường viện, gần như không ai để ý đến, nhưng điều kỳ lạ là cửa sổ phía trước cây lại ngay sát giường nàng.

Y thử mãi không chán, sau này đá dưới gốc cây bị y nhặt sạch nên y liền mang theo đá đến. Lần nào cũng gọi nàng ra được.

Vì vậy, vừa nghe tiếng động, Phù Dữu đã thầm mắng y mấy câu trong lòng: “Không phải huynh đã đi rồi sao?”

Tiểu nương tử quấn chăn dày đứng trước cửa sổ, tóc hơi rối nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng chút nào mà ngược lại càng thêm mê hoặc lòng người.

“Ta nói rồi, ta muốn ngủ.”

“Ta… ta chỉ hỏi một chuyện thôi, nhanh lắm!”

Lý Càn Cảnh lắp bắp, khác hẳn vẻ nhanh nhảu thường ngày: “Cái đó, cái đó… Dữu Nhi, muội thích loại… kiểu hỷ phục nào?”

Nghe xong, trong lòng Phù Dữu lập tức dấy lên tiếng báo động: “Huynh có ý gì?”

“Thì… thì là ý đó đấy.”

Thiếu niên ngồi trên cành cây giọng hơi kiêu ngạo nhưng ẩn sau tán lá xanh mướt là đôi má đỏ bừng: “Ta với muội quen biết… cũng được mười sáu năm rồi nhỉ? Từ trong bụng mẹ đã là người một nhà cả rồi. Muội có không ít tật xấu, nhưng nếu ta cưới muội… cũng không phải là không được. Chúng ta… chúng ta đừng kéo dài nữa.”

Nói một tràng khiến mặt y đỏ bừng.

Nhưng tiểu nương tử vừa nghe xong thì bùng nổ ngay lập tức: “Huynh nghĩ huynh cưới ta là huynh ban ơn cho ta à?”

Nàng lanh lợi, sắc sảo, lúc này cũng quên mất mình vẫn còn đang sốt: “Vị trí Thái tử phi của huynh đúng là hấp dẫn thật, người muốn có được nó nhiều lắm, nhưng người đó không phải ta. Nếu huynh sốt ruột muốn cưới Thái tử phi thì mau đi tìm người khác, đừng lãng phí thời gian với ta!”

“Ta không có ý đó, Dữu Nhi—!”

Chưa nói hết câu, cửa sổ liền bị đóng sầm lại “rầm” một tiếng, chim chóc trên cây giật mình bay tán loạn.

Lý Càn Cảnh ngồi trên cây sững sờ hồi lâu, hối hận đến mức ruột gan quặn thắt.

Sao y lại không biết ăn nói thế này?

Từ nhỏ đã cãi nhau với nàng thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả tỏ tình cũng giữ nguyên cái thái độ ấy để làm gì?

Bảo sao y chẳng được nữ tử nào yêu thích.

Ngày nào Giang Hoài Chi cũng nói chuyện dịu dàng với nàng, nàng thích là phải.

Còn y thì suốt ngày chỉ biết chọc giận nàng, y tưởng hai người đùa giỡn thôi nhưng Dữu Nhi hoàn toàn không thích y như vậy.

Dữu Nhi chẳng có lỗi gì cả, nàng là người tốt nhất trên thế gian này.

Lỗi là ở hắn, kẻ đáng chết là Giang Hoài Chi.

Hôn ước của hai người họ đã ước định bao năm rồi, Giang Hoài Chi quen nàng được bao lâu chứ? Chỉ cần y thể hiện tốt, Dữu Nhi nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ!

Y nghĩ vậy nên lúc trèo xuống cây cũng không để ý, cành cây trơn trượt vì cơn mưa đêm qua khiến y bị sẩy chân, ngã sấp mặt xuống đất.

“Rầm”

Nghe tiếng động lớn ngoài sân, Phù Dữu dường như đã quen nên chẳng buồn để ý, nàng cuộn mình vào chăn gối nhưng không còn buồn ngủ nữa.

Mộc Lan thấy nàng không ngủ liền mang bát thuốc vừa sắc xong đến, đút cho nàng từng thìa từng thìa.

“Thuốc hơi đắng.”

Mộc Lan dỗ dành: “Người hãy cố uống xong bát thuốc này, nô tỳ đã chuẩn bị bánh ngọt của tiệm Tô gia, nhất định sẽ dễ chịu hơn.”

“Được.”

Phù Dữu đáp mà chẳng có vẻ hứng thú gì.

Mộc Lan do dự một lúc rồi cũng mở lời: “Thái phó đại nhân đến thăm tiểu thư.”

“Hả? Ở đâu? Lúc nào?”

Một câu liền khiến nàng phấn chấn hẳn, túm lấy cánh tay Mộc Lan rồi hỏi liên tiếp.

“Phu nhân chặn lại ở cửa rồi.”

Mộc Lan ngập ngừng: “Còn nữa, phu nhân đã sai người đến Đông cung thu dọn đồ đạc của tiểu thư. Từ ngày mai, tiểu thư không cần đến đó học nữa.”

“Cái gì?!”

Phù Dữu hất bát thuốc, xốc chăn định chạy ra ngoài.

Hiếm khi Mộc Lan ngăn nàng lại, nàng ấy gần như sắp khóc.

“Tiểu thư đừng làm loạn nữa, tiểu thư không nên gặp Thái phó đại nhân nữa. Tiểu thư đang đẩy cả Phù gia vào chỗ chết đấy!”

Giọng nói lẫn tiếng khóc của nàng ta khiến lòng Phù Dữu lạnh ngắt: “Sao… sao lại đẩy Phù gia vào chỗ chết?”

“Chuyện này lớn quá rồi, lão gia và phu nhân hoàn toàn không thể đè xuống được!”

Mộc Lan đóng cửa thật mạnh, vừa khóc vừa nói: “Bệ hạ nghe được chuyện này nên tức giận đến phát bệnh. Lão gia hiện đang quỳ ngoài Ngự Thư Phòng nhưng Bệ hạ còn không thèm gặp!”

Phù Dữu loạng choạng, suýt thì ngã.

“Tiểu thư, nô tỳ khuyên người một câu, nô tỳ thấy Thái tử điện hạ thật lòng với người. Người mềm mỏng một chút, nói với ngài ấy vài câu dễ nghe, chọn ngày lành mà gả đi, sống an ổn là được rồi!”

“......”

Nàng không nói gì đồng thời cũng không làm loạn nữa, chỉ lặng lẽ quay lại giường ngồi ôm gối khóc thầm sau lớp màn.

Bên cạnh là thiệp mời từ viện Giang Oanh Nguyệt gửi đến.

Là thiệp mời uống rượu mừng, gả cho thất công tử phủ Hộ quốc công, người mà hôm đó nàng không vừa mắt nhất.

Nàng xé ra rồi dán lại, dán lại rồi lại xé, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc nức nở.

Nàng không hiểu.

Tại sao ai cũng háo hức tham gia Hương Thị nhưng cũng không ai thoát khỏi câu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”?

Cái gọi là xem mắt chẳng qua là trò để an ủi các nữ tử khuê phòng như nàng mà thôi.

Có người vừa sinh ra đã được định hôn ước, có người đến tuổi cài trâm là lúc để ra giá.

Tóm lại, chỉ cần là nữ nhi thì không ai có thể tự quyết định số phận mình.

Cuối cùng còn bị người ta mắng một câu: “Sống trong phúc mà không biết hưởng.”

Thấy nàng khóc thảm thiết, Mộc Lan đau lòng vội vàng vén rèm ngồi bên cạnh, ôm nàng dỗ dành.

“Tiểu thư đừng khóc nữa.”

Nàng ta khuyên nhủ.

“Tiểu thư đang sốt, khóc nhiều lại càng đau đầu, uống thuốc xong rồi ngủ một giấc thật ngon là sẽ khỏe lại thôi.”

“Ta không uống.”

Phù Dữu bướng bỉnh không nghe, tựa như thứ duy nhất nàng có thể phản kháng bây giờ là bát thuốc này.

Nhưng chuyện này không thể kéo dài.

Người nàng đang sốt cao, không chịu uống thuốc, không chịu nghỉ ngơi, nếu bệnh nặng thêm thì phải làm sao?

Vì nôn nóng nên Mộc Lan nghĩ ra một kế: “Tiểu thư, thuốc sắp nguội rồi. Đây là thuốc của Thái phó đại nhân mang tới, nếu người không uống, nô tỳ chỉ có thể đi sắc thuốc của phủ cho người thôi.”

“…”

Tiếng khóc của Phù Dữu ngưng lại một lát.

“Là… là do ngài ấy mang tới?”

“Đúng vậy, tiểu thư.”

Mộc Lan chỉ đành cắn răng gạt nàng.

Thái phó đại nhân quả thực có mang thuốc tới nhưng lại đi cùng lúc với Thái tử điện hạ. Hắn bị Trưởng Công chúa ngăn cản, thậm chí còn bị nói nặng lời vài câu, thuốc cũng không nhận lấy một giọt.

Thật ra, Mộc Lan cảm thấy phu nhân làm vậy chẳng có gì sai cả.

Nàng ta không ngờ rằng một người vẫn luôn được ca tụng là thanh cao thoát tục như thần tiên giáng trần lại có thể vướng vào tai tiếng không đáng có với chính học trò của mình.

Quả thực là nàng ta nhìn nhầm người rồi.

Phù Dữu do dự hồi lâu, cuối cùng run rẩy đưa tay nhận lấy bát thuốc, chẳng cần ai đút, mà tự ngửa cổ uống cạn một hơi.

Mộc Lan hoảng hốt vội lấy khăn lau cho nàng rồi đưa viên kẹo đã chuẩn bị sẵn.

“Đắng quá.”

Nàng không nhận lấy.

“Mộc Lan, thích ngài ấy khổ quá.”

Một câu nói khiến lòng Mộc Lan thắt lại, tay đắp chăn cho nàng cũng run lên mấy phần khiến mép chăn trượt khỏi lòng bàn tay.

“Ta không ngủ nữa.”

Nàng đẩy tay Mộc Lan ngăn không cho nàng ta đắp chăn lần nữa.

“Ta vào cung một chuyến.”

“Ngoài trời lạnh thế này, tiểu thư định làm gì chứ?”

Mặc cho Mộc Lan khuyên can, Phù Dữu nhanh chóng mặc xong y phục.

“Phụ thân vẫn đang ở trong cung.”

Nàng kiên quyết nói.

“Nói vài lời mềm mỏng hay nhận lỗi cũng được, phải để phụ thân đứng dậy trước đã!”

Bình Luận (0)
Comment