Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 34

Lúc hắn đưa nàng ra khỏi Đông Cung thì sắc trời đã là một màu đen kịt.

Giang Hoài Chi tự nhận cả đời mình đoan chính, trầm ổn, bước đi trong thiên hạ như tùng như trúc, chưa từng nghĩ có một ngày, lại xuất hiện trước bao ánh mắt dòm ngó với bộ áo dài nhăn nhúm, tóc tai rối bời, kéo lê thân hình yếu ớt của mình để dẫn theo một cô nương đang sốt cao đi trên phố.

Nếu là trước đây, hắn – người luôn được ca tụng là Tam Lang của nhà họ Giang, một vị quân tử phong nhã và kiêu hãnh nhất đế kinh, xuất hiện trước người đời trong hình dáng này, e rằng hắn đã sớm tự sát để tạ lỗi rồi.

Hắn vốn có thể tiếp tục làm vị công tử được cả kinh thành kính trọng, tiếp tục bước đi đơn độc trên bệ thờ mà người đời dựng lên cho hắn, một đời quan lộ bằng phẳng, chính trực quang minh, để lại nét bút thanh cao nhất trên sử sách.

Chỉ cần hắn từ chối nàng.

Chỉ cần hắn từ đây vạch rõ ranh giới với nàng.

Nhưng hắn không làm.

Dù cho hắn từ trên thần đàn cao cao ấy ngã xuống tan xương nát thịt, bị người đời giẫm đạp trong bùn lầy, bị nhấn chìm trong những lời phỉ nhổ chửi rủa, nhưng vẫn kiên định chọn đối đầu với học trò mà hắn đã dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, chỉ để dẫn nàng cùng rời khỏi Đông Cung đầy nghiêm cẩn này.

Nỗi đau từ vết thương cùng những tiếng chế giễu đầy cay nghiệt của đám cung nhân hòa lẫn vào nhau, nhưng hắn không còn tâm trí để bận tâm, chỉ vội vã tìm một chiếc ghế dài dưới tán hoa đào, cẩn thận đặt nàng ngồi xuống.

Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, nhìn tiểu cô nương đang sốt đến mơ màng, trong lòng đau như dao cắt.

Phải làm sao đây?

Hướng tốt nhất là đưa nàng về phủ Thừa tướng.

Nhưng người trong phủ Thừa tướng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn đến gần nơi đó, chưa kể đến chuyện hắn còn tự tay ôm tiểu nương tử của bọn họ trở về, nếu đặt một mình nàng ở trước cửa ra vào rồi truyền tin cho người của phủ Thừa tướng tới đón thì hắn lại sợ bóng đêm lạnh lẽo, thế thì càng không ổn.

Trong lúc hắn đang do dự thì Phù Dữu tỉnh lại giữa cơn mơ màng.

“Tiên sinh…”

Cảnh tượng trước mắt nàng có chút không rõ ràng, nàng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dạng của hắn.

“Mát quá, đây là đâu vậy?”

“Ở trên Chu Tước Nhai.”

Giang Hoài Chi hạ giọng đáp lại.

“Dữu nhi hãy kiên trì một chút, ta sẽ tìm xe ngựa đưa nàng về nhà.”

“Không cần về nhà.”

Nàng mở miệng nói chuyện có chút khàn khàn nhưng vẫn mềm mại, đưa tay kéo ống tay áo không còn thừa bao nhiêu của hắn.

“Về nhà thì không thể nhìn thấy ngài được nữa.”

“Dữu nhi sốt rồi.”

Dường như hắn đã hoàn toàn quên đi thương tích của mình mà kiên nhẫn dỗ dành nàng.

“Không thể nằm ở bên ngoài nữa.”

“Sốt rồi sao… Ta không tin.”

Nàng hơi mê man nhưng vẫn cố mở mắt cãi lại hắn.

“Lúc trước mẫu thân ta đều phải lấy tay thử rồi mới bảo là ta sốt rồi, sao ngài có thể nói lung tung thế.”

“Sao có thể nói lung tung lừa nàng.”

Thấy nàng vẫn bướng bỉnh không chịu, Giang Hoài Chi đành phải nâng tay lên thăm dò, dù thế hắn cũng do dự cả buổi, sau đó bàn tay của hắn vẫn đặt lên trên cái trán nhỏ của nàng.

Cái chạm tay thử nhiệt này cần phải làm thật nhanh nhưng nhiệt độ nóng hổi của trán nàng khiến hắn phải rút tay về lập tức như bị điện giật, nó làm cho hắn gần như sợ đến mức bấn loạn.

Sao lại nóng đến như thế?

Là do hắn mất máu quá nhiều, lại đứng trong gió lạnh nửa canh giờ, nên bàn tay mới quá lạnh chăng?

Không còn tâm trí lo nghĩ nữa, hắn lập tức ghé sát vào nàng hơn.

“Dữu nhi, đừng quậy nữa.”

“Hả?”

Phù Dữu nửa tỉnh nửa mê nên không nghe hiểu quá nhiều, nàng ngoan ngoãn ngồi trên ghế không nhúc nhích nhìn hắn ngồi xổm ở trước chân mình rồi vươn người lại gần, sau đó hắn dùng trán của mình dán vào trán của nàng!

Nàng lập tức mở to hai mắt, toàn bộ ý thức đều trở nên đục ngầu.

Sống mũi cao thẳng của hắn vẽ ra xúc cảm nhẵn nhụi trên mặt nàng, cái trán rộng hơn nàng một chút cũng nhẹ nhàng nhúc nhích theo, cọ xát cả trái tim mềm mại của nàng đến mức ngứa ngáy.

Hắn vẫn còn đang thử sao?

Mùi tùng tuyết nhàn nhạt kia bùng nổ xung quanh nàng, nó tựa như một vò rượu lâu năm đã được ủ trăm ngàn năm tràn ngập xoang mũi của nàng làm cho nàng bị say một cách kì lạ. Càng không cần nói đến đôi môi hơi lạnh kia dường như còn không cẩn thận lau qua chóp mũi của nàng.

Thật sự vừa rồi nàng không cảm thấy mình bị sốt cao mà chỉ cảm thấy sức lực của mình hỗn loạn không còn bao nhiêu so với ngày thường, nhưng trước mắt nàng tin rằng từ khoảnh khắc Giang Hoài Chi tiến tới, cả người nàng tựa như bị ném vào trong chảo dầu chiên qua một lần, cơ thể nàng còn nóng hơn ba phần so với gạch đường phố dưới ánh mặt trời chói chang mùa hè.

Cuối cùng hắn cũng đã thử nhiệt độ xong.

Chỉ là đôi lông mày xinh đẹp kia càng nhíu sâu hơn.

“Chúng ta không đợi xe ngựa nữa, Dữu nhi.”

Sắp đến giờ giới nghiêm rồi.

Không biết vì sao mà từ lúc hắn chưa ra khỏi cung đã dùng tín vật của mình truyền tin nhưng đến bây giờ đã qua rất lâu vẫn chưa có xe ngựa tới đón.

Rốt cuộc Giang Hoán đang làm cái gì thế?

Hắn khéo léo tránh khỏi bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn chỉ cầm cổ tay nàng cách ống tay áo rồi đi xuyên qua con phố dài không có người ở, họ giẫm lên tiếng chiêng trống thanh thúy để đến tiệm thuốc đối diện đang chuẩn bị tắt đèn đóng cửa.

Một bàn tay thon gầy ngăn cánh cửa gỗ sắp đóng chặt kia lại, dược đồng sợ kẹp phải người nên phải vội vàng mở cửa một lần nữa.

“Vị công tử này, chúng ta phải…”

Dược đồng mở miệng nói, ánh mắt của y xoay chuyển thoáng nhìn vị cô nương đang buồn ngủ bên cạnh hắn.

“Chờ đã, vị cô nương này bị làm sao vậy?”

"Nàng ấy bị sốt rất cao."

Giang Hoài Chi nhíu chặt lông mày, đưa bao tiền trong người cho dược đồng.

“Làm phiền tiên sinh có thể phá lệ chữa trị cho nàng không?”

Thầy thuốc thương người, dược đồng kia không hề do dự lập tức đón bọn họ vào trong.

“Các ngươi vào trước đi, sắp giới nghiêm rồi, ta phải nhanh chóng đóng cửa lại nếu không sẽ bị phạt đấy.”

Thiếu niên kia dặn dò, tay chân nhanh nhẹn khóa cửa lại.

“Trên lầu còn có một phòng, công tử đỡ vị cô nương này lên trước đi, ta đi gọi sư phụ tới.”

“Đa tạ.”

Giang Hoài Chi vội vàng cảm ơn sau đó cúi đầu dỗ dành tiểu nương tử bên cạnh.

"Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ lại ở chỗ này, một hồi thầy thuốc sẽ xem bệnh kê đơn thuốc cho nàng nên giờ nàng ngoan ngoãn ngủ một giấc được không?"

“Được…”

Phù Dữu đáp ứng bằng giọng rầu rĩ, nhìn có vẻ rất là khó chịu.

“Còn có thể đi không?”

Hắn lo lắng lắm rồi.

“Phòng ở trên lầu, nơi này không có chỗ để nằm.”

“… Không đi nổi nữa.”

Nàng hoàn toàn không còn sức lực, giọng nói khàn khàn đáng thương.

“Ngài ôm ta đi.”

Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn về phía hắn, trong mắt có dòng nước trong suốt vẫn luôn sạch sẽ như trước, nhìn nàng đáng thương vô cùng khiến người ta thấy rất đau lòng.

Giang Hoài Chi không chịu nổi việc nàng làm nũng như vậy nên lỗ tai trở nên đỏ bừng, phảng phất như hoa Phù Tang nhỏ máu.

Thật ra hắn không muốn mạo phạm nàng hết lần này đến lần khác, nếu đã không có quan hệ thông gia thì có một số việc không nên làm quá mức, càng yêu quý và trân trọng nàng thì càng phải coi trọng lễ nghĩa này.

Lần trước hắn ôm nàng đi ra từ trong lao ngục Đại lý tự chỉ là chuyện cấp bách không thể đợi, cuối cùng hắn còn tự giác thấy áy náy nên ban đêm đã lén chép vài cuốn kinh văn.

Lần này thì sao… Lại là chuyện gấp không thể chờ à.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cúi người xuống ôm ngang tiểu nương tử đang mơ hồ một cách dịu dàng.

Có lẽ là vì khó chịu vô cùng nên hai tay mềm nhũn của tiểu nương tử kia quơ lung tung một cái, vừa vặn ôm lấy cổ của hắn.

“... Không được quậy.”

Giang Hoài Chi ôm nàng lên lầu, thở dài một tiếng.

“Lát nữa phải ngoan ngoãn uống thuốc, cũng không biết có kẹo cho nàng ăn không.”

“Ừ…”

Cái đầu nhỏ nóng bỏng vô thức cọ cọ vào ngực hắn.

“…”

Hắn hết cách rồi.

Thầy thuốc lớn tuổi có bộ râu hoa râm đã mang túi khám bệnh tới, hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện nữa mà nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường rồi hạ màn che trên giá giường xuống, sau đó hắn lập tức tránh ra khỏi vị trí bên giường.

“Làm phiền lão tiên sinh, đã trễ thế này còn phải quấy rầy ngài.”

Giang Hoài Chi chắp tay thi lễ sau đó lại hướng vào trong trướng mà dặn dò.

“Dữu nhi, đưa tay cho tiên sinh xem.”

Một cánh tay nhỏ trắng nõn rất nghe lời vươn ra.

Thầy thuốc cũng từng xem bệnh cho không ít cô nương nên thuần thục phủ khăn chẩn đoán lên, sau đó dùng âm thanh mạnh mẽ hỏi.

“Công tử là gì của nàng vậy??

“Là thầy của nàng.”

“… Là phu quân.”

Nàng nói cái gì vậy?!

Giang Hoài Chi bị câu trả lời to gan này của nàng làm cho hai tay run lên, suýt nữa đã làm đổ ly nước nóng vừa cầm lên trong lòng bàn tay.

“Lộn xộn cái gì.”

Hắn vừa muốn mở miệng trách nàng nói bậy thì thầy thuốc kia đã nói trước.

“Vậy nghe cô nương nói đi, đã là phu quân thì ngươi cũng không cần tránh hiềm nghi, ngồi ở trong phòng cũng được.”

“…”

Khóe môi Giang Hoài Chi khẽ giật giật, vì hắn cũng không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của mình nên đành phải đi xuống theo bậc thang này, cúi đầu yên lặng pha trà cho nàng.

Thầy thuốc khám rất nhanh, chỉ một lúc đã đứng dậy.

“Vị cô nương này bị phong hàn vào hôm qua nên đã có dấu hiệu sốt nhưng vẫn chưa dùng thuốc đầy đủ, nghỉ ngơi cũng không đủ, nhìn mạch tượng hôm nay lại có dấu hiệu bị xúc động nhiều lần, mệt nhọc quá độ cộng thêm cũng chưa khỏi bệnh cũ nên mới bị sốt cao quá mức đến thế.”

“Làm phiền tiên sinh.”

Giang Hoài Chi nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng mặt mày lại khó nén sự lo lắng vô vàn.

“Có gì đáng lo không?”

“Lão phu sẽ kê mấy liều thuốc cho nàng, sắc xong sẽ đưa tới ngay, ngươi cho phu nhân nhà ngươi uống rồi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt thôi.”

“… Đa tạ.”

Hắn vẫn chưa quen với cách gọi này.

“Chuyện xảy ra khẩn cấp nên tại hạ cũng không mang theo bao nhiêu tiền, nếu không đủ thì trời sáng ta sẽ mang tới thêm, tối nay đành phải quấy rầy một đêm.”

“Đủ rồi, đủ rồi.”

Lão y sư run rẩy vuốt râu hoa râm thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.

“Xem bệnh cho mười người cũng đủ.”

Rất nhanh sau đó dược đồng đưa thuốc đã sắc xong lên, hắn vừa dỗ vừa lừa nàng, nhìn chằm chằm nàng uống sạch sẽ không thừa một giọt rồi mới bằng lòng buông bàn tay nhỏ bé lung tung của nàng ra.

“... Uống bát thuốc thôi mà ầm ĩ đến thế.”

Nhiệt độ bên tai Giang Hoài Chi chưa từng hạ xuống, hắn đặt chén thuốc sang một bên, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng khó chịu đến nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ, vừa r*n r* vừa không chịu uống, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đập vào bát thuốc, mấy lần suýt nữa hất đổ. Hắn đành phải một tay giữ chặt cái móng vuốt không yên phận của nàng, tay còn lại cúi sát người đút từng muỗng thuốc cho nàng uống.

Đến khi bát thuốc cạn đáy, canh hai cũng đã điểm, tiếng trống vang khắp đế kinh.

... Nếu để người khác nghe thấy, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Cứ như hắn đang bắt nạt nàng vậy.

Nhưng tiểu cô nương này vẫn chưa biết mình đã làm loạn đến mức nào, chỉ khẽ nức nở.

“Đắng lắm... thật sự rất đắng...”

Là loại đắng mà dù có dùng trà thanh cũng không át nổi. Nàng nũng nịu đòi đường nhưng hắn chẳng biết lấy đâu ra, hiệu thuốc đương nhiên cũng không chuẩn bị sẵn thứ đó, chỉ có thể ép nàng nuốt trọn vị đắng xuống bụng.

“Được rồi, Dữu nhi.”

Giang Hoài Chi cầm lấy chiếc khăn thơm của nàng, ngồi bên mép giường, cẩn thận lau sạch từng vệt nước mắt còn đọng trên gương mặt nhỏ nhắn ấy.

“Hôm nay đã đủ mệt rồi, nghe lời tiên sinh, ngủ sớm một chút có được không?”

Nàng có chút không cam lòng.

“Thế còn tiên sinh?”

“Ta ở ngay đây.”

Giọng hắn nhẹ nhàng, ấm áp, nghe vào tai liền khiến lòng người an tâm.

“Ta không đi đâu cả.”

Ngọn nến thấp thoáng cháy hết mấy ngọn, hắn cũng chẳng cố tình thắp thêm, để căn phòng dần dần chìm vào bóng tối tự nhiên.

Phù Dữu nằm trên chiếc gối mềm mại, cách một khoảng ánh trăng mờ nhạt hắt vào từ cửa sổ, hòa lẫn với hương thuốc và mùi tuyết tùng, cố gắng mở mắt nhìn trộm đường nét thanh tú trên gương mặt người đối diện, nhưng lại chẳng thấy rõ.

Cả ngày trời khóc lóc giằng co thực ra đã khiến nàng kiệt sức từ lâu, chỉ là trong lòng vẫn cố chấp gắng gượng không để bản thân ngất đi— nàng muốn cứu hắn ra ngoài, muốn theo hắn rời khỏi Đông Cung, muốn được chữa bệnh, muốn cùng hắn trò chuyện thêm vài câu...

Giờ phút này, hắn lặng lẽ ngồi bên giường, nàng mới thực sự thả lỏng được hơi thở cuối cùng trong lòng.

Có lẽ bát thuốc kia có thêm dược liệu giúp an thần, nàng vừa nằm xuống chưa bao lâu, ý thức đã dần rơi vào mê man.

“Vậy ta ngủ đây…”

Nàng mê man nói mớ.

“Ngài đừng đi nhé.”

Nhưng hình như nàng nhớ loáng thoáng trên người hắn cũng có vết thương.

Chỉ là không đợi nàng kịp ngẫm lại thì một trận choáng váng đã đánh úp khiến nàng ngã vào trong giấc mơ.

Lông mi quạ thật dài khẽ rung động đồng thời cũng xua đi một phần ồn ào náo động cuối cùng trong phòng thuốc.

Giang Hoài Chi nghe thấy tiếng hít thở của nàng đã dần trở nên đều hơn nên cúi người chỉnh góc chăn cho nàng thật tốt, sau đó hắn lại vén sợi tóc bị mồ hôi nàng làm ướt trên thái dương qua một bên rồi mới an tâm.

Thật ra trong lòng hắn cũng rất rối bời.

Hắn cũng không biết nên cho phủ Thừa tướng một lời giải thích như thế nào.

Một tiểu thư chưa xuất giá lại không về nhà qua đêm, đây là chuyện lớn cỡ nào chứ? Phủ Thừa tướng nhất định sẽ không để ý tới lệnh giới nghiêm, sai người đi tìm.

Nhưng nếu bây giờ hắn gửi tin báo sang đó, nói với Thừa tướng rằng Dữu nhi đang ở chỗ hắn, thậm chí còn cùng hắn ở chung một phòng suốt đêm, thì chẳng khác nào càng tô càng đen, không để ý đến danh dự của Dữu nhi.

Giờ đây, dù bọn họ chỉ nói với nhau một câu thôi cũng gần như phạm vào đại tội kinh thiên động địa.

Hắn không biết phải làm thế nào.

Nhưng hắn bắt buộc phải làm gì đó.

Tiểu nương tử này vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ, tựa như chỉ cần thốt ra một câu thích hắn thì có thể cùng hắn sống hạnh phúc cả đời.

Nhưng hắn thì phải nghĩ, phải đi bao nhiêu con đường, phải vượt qua bao nhiêu vực thẳm, mới có thể trở thành hình ảnh mà nàng vẽ ra trong giấc mộng kia—hình ảnh về "bọn họ."

Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng gõ rất khẽ.

Giang Hoài Chi lập tức bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, hắn nhíu mày nhưng sắc mặt vẫn không đổi, đứng dậy ra mở cửa.

Là tiểu dược đồng ban nãy đã cho họ vào tiệm thuốc, trên tay cậu ta cầm băng vải và bông thuốc.

Sợ đánh thức tiểu nương tử khó khăn lắm mới ngủ được, hắn bước ra hành lang nói chuyện.

“Còn chuyện gì sao?”

Hắn hạ thấp giọng hỏi.

“Công tử, nếu còn không xử lý vết thương trên người, nó sẽ thối rữa mất đấy.”

Dược đồng nói chuyện rất thẳng thắn.

“Người cứ mãi lo cho vị cô nương kia, nhưng so với nàng ấy, vết thương của người còn nghiêm trọng hơn nhiều.”

Lúc này hắn mới nhớ ra trên người mình đầy những vết máu khô và vết thương lở loét, đã dính chặt vào mảnh vải rách bươm.

“… Ta quên mất, cảm ơn ngươi.”

Hắn bật cười.

“Không có gì, chẳng qua là công tử trả tiền khám quá nhiều, sư phụ cho ta thêm bạc, có thể mua được thêm mấy chục xâu kẹo hồ lô, nên ta đương nhiên phải chăm sóc công tử cho tốt rồi.”

Dược đồng khoảng chừng mười mấy tuổi dẫn hắn vào phòng mình ngồi xuống, vừa băng bó vết thương vừa luyên thuyên không ngớt.

Cậu ta học y thuật rất giỏi, ra tay thành thạo và nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã bôi thuốc xong cho cái thân thể đầy thương tích này.

“Công tử bị người ta đánh sao? Sao thê thảm thế này?”

Cậu ta lầm bầm.

“Đại Lý Tự vừa mới có vị đại nhân mới nhậm chức, ông ấy cũng khá có trách nhiệm, nếu người có oan tình thì có thể đến đó kiện cáo, phần lớn đều sẽ được giải quyết.”

“Không có oan tình gì cả.”

Dưới ánh trăng, Giang Hoài Chi cẩn thận khoác lên bộ y phục thô ráp mà dược đồng đưa, che đi phần lớn làn da đầy thương tích.

“Cảm ơn ngươi vì bộ quần áo này.”

“Không có gì đâu, cũng chẳng đáng mấy đồng.”

Dược đồng dọn dẹp lại túi thuốc, bỗng như sực nhớ ra điều gì.

“Đúng rồi, vừa nãy có người gõ cửa đưa thư, hình như là gửi cho công tử.”

Cậu ta lấy từ trong tay áo ra một phong thư được niêm phong cẩn thận, đưa cho hắn.

“Giờ này còn có thể đi lại trên phố, chắc chắn là quan lớn rồi. Công tử cũng là quan lớn sao?”

“Ta không phải.”

Giang Hoài Chi hơi cúi mắt xuống, nhìn phong thư trong tay—một bức thư họa tiết mãng xà, được phong kín bằng dấu ấn vàng.

“Thế thì chẳng thú vị gì cả.”

Thiếu niên bĩu môi, phất tay lớn một cái rồi ra lệnh đuổi khách.

“Người về phòng mà đọc đi, ta đi ngủ đây.”

Giang Hoài Chi gật đầu.

Tiểu cô nương vẫn đang say ngủ.

Dưới ánh nến vàng vọt trong phòng, hắn mở lá thư ra, vừa nhìn nét chữ như dao khắc trên cát là đã biết ngay đó là bút tích của vị "học trò ngoan" kia.

“Phủ Thừa tướng đã sai người đến hỏi. Ta bảo rằng Tiểu Dữu không khỏe, nên giữ nàng lại ở Đông Cung.”

Cách hành văn tùy tiện, không theo quy chuẩn thư từ, nhưng qua những nét chữ đầy khí thế, có thể nhìn ra sự bất mãn đến tận trời của người viết.

“Ta để ngươi dẫn muội ấy đi, chỉ vì muội ấy không chịu uống thuốc khi ở chỗ ta. Ân oán giữa ta và ngươi không liên quan đến Tiểu Dữu. Tốt nhất là chăm sóc nàng thật tốt, khỏe mạnh mà đưa về. Nếu không, ta không ngại tống ngươi vào đại lao của Hình Bộ mà tiếp đãi đâu.”

“Tờ giấy gấp bên trong là viết cho Tiểu Dữu, nếu ngươi dám xem, ta sẽ giết ngươi.”

Giang Hoài Chi đọc xong, sắc mặt không chút gợn sóng. Hắn không chút do dự ném lá thư sang một bên, rồi đưa tay mở mảnh giấy nhỏ kèm theo bên trong.

“Tiểu Dữu, thích nàng! Mau khỏe lại nhé!”

Dưới dòng chữ là một bức tranh vẽ thiếu niên và thiếu nữ, đang nắm tay nhau ngồi dưới hiên đếm sao.

Vẽ cũng khá đẹp.

Sớm biết thế thì đã không dạy y vẽ tranh rồi.

Giang Hoài Chi lạnh nhạt lướt mắt qua, rồi lập tức lật tay ném bức tranh vào chậu than hừng hực lửa, nhìn nó cháy sạch thành tro mới chịu dừng.

Ánh lửa l**m qua đôi mắt đẹp của hắn, dần dần thiêu đốt thành một màu đỏ thẫm.

Ta đang ở đây.

Ngươi lấy tư cách gì mà quan tâm nàng?

Bình Luận (0)
Comment