Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 35

Sáng hôm sau, Phù Dữu đón lấy ánh sáng chói lóa ngoài cửa sổ, vươn vai một cách thoải mái.

Một đêm không nằm mơ, nàng ngủ rất ngon, cơ thể nhẹ nhàng cử động nhưng chẳng còn chút cảm giác đau đầu như muốn nứt ra của hôm qua nữa. Ngược lại, tinh thần của nàng sảng khoái, lại tràn đầy sức sống như thường ngày.

Những ngón tay trắng nõn như gốc hành nhẹ nhàng vén tấm rèm lụa màu vàng nhạt. Nàng nhảy xuống giường, tò mò ngắm nghía căn phòng.

Phòng này rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường nàng vừa nằm, hai kệ gỗ sơn đỏ chất đầy đủ các loại thảo dược, một bộ bàn ghế nhỏ, ba cây đèn cầy và một bếp lò nhỏ dùng để đốt than.

Nhìn kỹ thì thấy đèn cầy đã cháy hết, tro trong lò cũng đầy ắp như sắp tràn ra ngoài. Nàng nhận ra loại than này, đây không phải loại tốt nhưng cũng chẳng đến nỗi cháy tạo ra nhiều tro như vậy.

Tối qua, nàng mơ màng mê man nên chẳng kịp để ý điều gì, chỉ cảm thấy mùi thuốc thoang thoảng rất dễ chịu. Giờ đây, khi đi chân trần vòng quanh một lượt thì nàng mới nhận ra đây là một phòng thuốc.

Nhưng… tiên sinh đâu rồi? Nàng nhớ rõ hắn cũng đã ở đây mà.

“Tiên sinh?”

Nàng thử gọi một tiếng, giọng nói vẫn còn hơi khàn.

“Ta đây.”

Giang Hoài Chi mang theo một phần bánh sữa và một bát thuốc, từ tốn bước vào.

“Dữu nhi tỉnh rồi sao?”

“Tỉnh rồi ạ!”

Vừa mới thức dậy đã được nhìn thấy hắn khiến tâm trạng của nàng lập tức trở nên vui vẻ.

“Tiên sinh ơi, ngài ‘trộm’ được bộ y phục này từ đâu vậy? Trông nhỏ xíu xiu luôn đó!”

“Là dược đồng hôm qua cho ta mượn. Nó thấp hơn ta một chút.”

Nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của nàng, trong mắt hắn cũng thấp thoáng nụ cười dịu dàng.

“Thấy khá hơn chưa? Lại không chịu mang giày nữa.”

Tiểu cô nương trong bộ váy dài màu hồng phấn thêu hoa duyên dáng cười ngây ngô rồi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhi để hắn dùng tay thử nhiệt độ trên trán: “Đắc tội với Dữu nhi rồi.”

Giang Hoài Chi thả lỏng lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng cũng hạ sốt rồi.”

“Không đắc tội đâu.”

Giọng nàng ngọt lịm như thấm vào tận đáy lòng người nghe: “Đều nhờ tiên sinh chăm sóc chu đáo cả!”

“Lại nói năng bừa bãi rồi.”

Hắn bật cười, mắng yêu.

“Qua đây uống thuốc đi. Lúc nãy khi ta ra ngoài còn mua bánh ngọt của tiệm Tô gia cho nàng. Không được nghịch nữa.”

Phù Dữu thoáng ngượng ngùng.

“Chuyện đó… tối qua… ta nghịch lắm à?”

Nàng mơ hồ nhớ lại một chút, hình như cuối cùng nàng bị hắn đè trên giường ép uống thuốc, đắng đến mức nàng vừa k** r*n vừa chống cự.

“Không đâu.”

Hắn khẽ nhướng mày.

“Dữu nhi ngoan lắm, tự mình uống hết thuốc.”

Nàng quá hiểu hắn.

Ánh mắt loé qua tia trêu chọc, rõ ràng là đang ngầm nhắc nàng rằng những ký ức ít ỏi trong đầu nàng đều là thật.

Rõ ràng đã hạ sốt nhưng mặt nàng bỗng nóng bừng lên. Xấu hổ, nàng nâng bát thuốc lên che mặt.

“Ngài… Ngài cứ mắng ta là được rồi mà.”

Nàng lí nhí.

“Trước đây mỗi khi ta bệnh mà không chịu uống thuốc thì mẫu thân cũng hết cách, đều phải vừa mắng vừa ép ta uống.”

“Sao ta nỡ chứ.”

Giang Hoài Chi ngồi bên cạnh, đặt phần bánh sữa xuống. Trong mắt hắn không giấu được vẻ cưng chiều như thói quen.

“Dữu nhi ngoan như vậy, tất nhiên là để người ta yêu thương rồi.”

“Ngài nói bậy.”

Nàng bĩu môi.

“Lúc trước ta nghịch ngợm trên lớp, ngài còn đánh vào lòng bàn tay ta cơ mà.”

“Đó là khi nàng còn là học trò của ta.”

“Bây giờ chẳng lẽ không phải học trò nữa sao?”

Nàng hỏi một cách rất ngây thơ, sau khi dứt câu thì thật lâu sau vẫn không có câu trả lời.

Ánh mắt của Giang Hoài Chi thoáng chút né tránh. Ngón tay hắn vô thức v**t v* chiếc hộp gỗ đựng bánh sữa, im lặng rất lâu, rất lâu.

“... Thuốc sắp nguội rồi.”

Cuối cùng những lời hắn nói ra vẫn chỉ là thúc giục nàng.

“... Ta uống mà, ta uống ngay đây.”

Tiểu cô nương khẽ chớp đôi mi dài mang theo chút ấm ức, đôi mắt như ngập nước. Nàng không thèm để ý đến hắn nữa.

Nàng uống một ngụm thuốc đắng rồi lại ăn một miếng bánh sữa, cứ thế lặp đi lặp lại, dây dưa hồi lâu mà không kêu than một tiếng, như thể đang cố chấp giận dỗi hắn.

Nàng thật sự không hiểu.

Tại sao Lý Càn Cảnh có thể thẳng thắn nói thích nàng, nói muốn cưới nàng, thậm chí bám lấy nàng như miếng cao dán chó dính không rời, nhưng nàng lại chưa từng được nghe Giang Hoài Chi nói ra những lời này bao giờ?

Nếu hắn thật sự ghét nàng thì tại sao hắn vẫn dịu dàng dỗ dành, quan tâm chăm sóc không rời nửa bước lúc nàng bệnh? Chỉ cần dứt khoát giữ khoảng cách thì chẳng phải sẽ rõ ràng hơn sao?

Giang Hoài Chi hơi cúi đầu, đầu ngón tay vô thức bấm lên chiếc áo vải thô, để lại những dấu vết hình lưỡi liềm nhỏ.

Đương nhiên hắn biết nàng đang nghĩ gì.

Những lời này nếu nói ra thì sẽ chính là một lời hứa và hắn phải chịu trách nhiệm.

Hắn không thể nói khi chưa sẵn sàng, không thể chỉ vì muốn dỗ dành nàng vui vẻ mà buông lời hứa hẹn rằng chẳng bao lâu nữa họ sẽ thành thân.

Hắn không phải là Thái tử cao ngạo quyền thế kia, người có thể vừa nói ra là thực hiện được ngay, chỉ cần một cái gật đầu của nàng là có thể dâng cả vị trí mẫu nghi thiên hạ làm sính lễ.

Thần đối nghịch với quân, không phải chuyện dễ dàng chỉ nói vài câu là xong.

“... Ta uống xong rồi.”

Phù Dữu buồn bã đặt bát thuốc xuống, bát đã sạch trơn không còn giọt nào.

“Ta đưa nàng về phủ.”

Hắn cũng đứng dậy, cẩn thận khoác lên người nàng chiếc áo choàng lông hồ ly để giữ ấm.

“Bệnh tình chưa thể khỏi hẳn, dù sao nơi này cũng không thể so với phủ Thừa tướng, nàng nên nhanh chóng quay trở về, đừng để bệnh tái phát.”

“Ta tự biết đường về.”

Tiểu nương tử giận dỗi giậm chân rồi tự mình mở cửa chạy ra ngoài, suýt nữa đụng vào dược đồng đang chế thuốc.

“Ui da, cô nương này!”

Dược đồng bị nàng làm cho sợ hãi.

“May mà ta né kịp, sư phụ nói cô nương mà bị người ta chạm vào là phải gả cho người đó!”

“Đừng ăn nói lung tung.”

Giang Hoài Chi đột nhiên lạnh mặt, giọng trách mắng như băng giá.

“Đụng cái là phải cưới, nếu thế có người đã cưới cả nghìn, cả tám trăm lần rồi!”

Phù Dữu hừ một tiếng, nhấc váy chạy thẳng về phủ Thừa tướng.

Dù khoảng cách đến phủ Thừa tướng không xa, ban ngày cũng rất sáng rõ nhưng trong lòng hắn vẫn thấp thỏm lo lắng, vội vã định đuổi theo. Tuy nhiên, hắn lại bị dược đồng cản lại.

“Có chuyện gì sao?”

Hắn hỏi.

“Hôm qua ta đã nói rồi, nếu có thể đưa tin trong giờ giới nghiêm thì nhất định đấy là nhân vật lớn. Sao nhân vật lớn lại gửi tin cho bọn ta chứ? Thế mà ta hỏi ngài, ngài vẫn không chịu nhận!”

Dược đồng thở hổn hển như thể vừa chạy lên lầu.

“Có người tìm ngài ở ngoài, mặc y phục đẹp lắm, nói gì mà mời ngài về phủ. Về phủ đó! Chắc chắn là nhân vật lớn mới xứng với hai chữ ‘về phủ’ chứ!”

Giang Hoài Chi nghe xong thì mày càng nhíu chặt, chẳng thể hiểu được những câu nói lộn xộn từ trong miệng dược đồng. Đúng lúc đó, dường như gia nhân chờ dưới lầu không thể đợi thêm nên không màng lễ nghi mà xông thẳng lên.

“Tiểu gia chủ!”

Người đó trông như phát điên, vừa nhìn thấy hắn liền quỳ phịch xuống đất.

“Sao ngài lại ở đây? Mau về phủ đi! Nhị công tử đã trở về, ngài ấy khăng khăng bám lấy chuyện Thất tiểu thư tư thông với thị vệ, lão gia đang nổi trận lôi đình!”

“Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

“Nguyệt Nhi?!”

Giang phủ.

“Sự việc là như vậy, thưa phụ thân.”

Nam tử khoác trên mình chiếc áo bào màu đen thêu viền kim tuyến, tay đeo ngọc bội màu mực trong suốt, thong thả đứng giữa sảnh đường.

“Nhi tử không có ý nhằm vào bất kỳ ai, chỉ là việc Thất muội tư thông với thị vệ đã rõ như ban ngày, làm ô uế gia phong của Giang gia. Nghĩ tới nghĩ lui, nhi tử chỉ còn cách bẩm báo phụ thân, mong tìm ra giải pháp.”

“Huynh nói bậy!”

Giang Oanh Nguyệt nghe vậy thì mặt lúc đỏ lúc trắng nhưng vẫn giữ được phong thái đoan trang, điềm tĩnh của một tiểu thư khuê các.

“Huynh vừa trở về từ Giang Nam còn chưa chính thức bái kiến phụ mẫu mà đã vội vàng vu oan ta. Rốt cuộc huynh có ý đồ gì?”

“Thất muội là nữ tử duy nhất thuộc dòng chính trong thế hệ chúng ta, mọi lời nói, hành động đều đại diện cho thể diện của Giang gia. Làm sao ta có thể tùy tiện bôi nhọ danh dự của muội chứ?”

Giang Vọng Chi thong thả nhìn nàng, ánh mắt như đang ngắm một con thú nhỏ vùng vẫy trong tuyệt vọng.

“Chỉ là tình cờ thôi, tối qua ta bắt được một người. Không biết muội có nhận ra không?”

Hắn ta khẽ phất tay. Lập tức, gia nhân đứng ngoài kéo một người bị đánh đến thoi thóp vào.

Thấy người đó, Giang Vọng Chi hơi nhếch môi. Hắn ta dùng cán quạt gỗ đàn nâng cằm người kia lên.

Là Giang Hoán.

Giang Oanh Nguyệt tái mặt ngay lập tức, gắng gượng lắm mới đứng vững.

“Người này là thị vệ thân cận của Tam đệ, một mắt đã bị mù.”

Giang Vọng Chi thu quạt lại, mặc kệ người kia bất lực gục xuống.

“Phụ thân biết không? Tam đệ vốn ấm áp, nhã nhặn, sao lại có thể ra tay nặng như vậy với thuộc hạ của mình?”

“Có gì muốn nói thì nói, đừng dài dòng.”

Giang Thừa Chương, vị đế sư Đại Tĩnh đang ngồi trên ghế chủ vị, uy nghiêm mở miệng.

Người phụ thân từng đặt nhiều kỳ vọng vào hắn ta từ nhỏ giờ đây thậm chí chẳng còn đủ kiên nhẫn nghe hắn ta nói. Trong mắt Giang Vọng Chi lóe lên tia căm hận.

Hắn ta cúi người hành lễ.

“Ngày đó, Tam đệ đã nói dối rằng mình rơi xuống nước trước mặt Hoàng thượng khiến Hoàng thượng trách phạt Quý phi Ngọc thị nặng nề. Nhưng người thật sự rơi xuống nước chính là Thất muội. Tam đệ làm vậy chẳng qua là để bảo vệ thanh danh cho muội ấy.”

Giang Thừa Chương nhíu mày.

“Ngày đó, ở hiện trường chỉ có Giang Hoán và tiểu nương tử của Phù gia cùng với Thất muội…”

Ánh mắt ông hơi chuyển động.

“Là Giang Hoán tự tay vớt Thất muội lên từ trong hồ nước.”

Giang Oanh Nguyệt bắt đầu thở dồn dập nhưng chỉ lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước, không nói một lời.

“Vì vậy, con mắt của thị vệ này chính là bị đâm mù vào ngày hôm đó.”

Khi câu nói kết thúc, ngay cả Giang phu nhân cũng cảm thấy khó tin.

“Nguyệt Nhi, đây là chuyện xảy ra khi nào? Có thật không?”

Bà hoàn toàn không biết gì về chuyện rơi xuống nước, càng không hay những uẩn khúc đằng sau.

Hóa ra, nhi tử mà bà luôn tin tưởng, Giang Hoài Chi, lại có khả năng che giấu khéo léo đến mức này, thậm chí qua mắt cả mẫu thân ruột thịt của mình.

Giang Thừa Chương cũng đang chìm vào suy nghĩ.

“Việc Hoài Chi đứng trước mặt hoàng thượng tố cáo Quý phi Ngọc thị quả thật có xảy ra nhưng chuyện Thất muội rơi xuống nước và được thị vệ này cứu, con có bằng chứng gì không?”

“Ở hiện trường chỉ có hai người, nha hoàn đi theo đã bị diệt khẩu ngay tại chỗ.”

Giang Vọng Chi cố ý bước đến trước mặt Giang Oanh Nguyệt, khẽ cười.

“Muội muội nghĩ là có phải tiểu cô nương Phù gia đã tiết lộ chuyện này không?”

“Tiểu Dữu tuyệt đối không làm chuyện như vậy!”

Trong cơn lo lắng cực độ, Giang Oanh Nguyệt buột miệng phủ nhận, nhưng ngay sau đó lập tức nhận ra mình đã sập bẫy.

Hắn ta đang cố dụ nàng nói ra sự thật!

Nàng trợn đôi mắt hạnh tức giận nhìn ca ca cùng phụ thân khác mẫu thân xa lạ này, ánh mắt sắc bén như muốn nghiền nát hắn ta.

Giang Thừa Chương, một người dày dạn kinh nghiệm trên quan trường cũng lập tức nhận ra điều bất thường: “Nguyệt Nhi, nói thật đi.”

Dưới ánh nhìn nghiêm nghị của phụ thân, cả người nàng ấy run rẩy rồi cuối cùng quỳ phịch xuống đất.

“Phụ thân thứ tội, hôm đó đúng là con rơi xuống nước. Nhị ca vì không muốn chuyện này lộ ra làm tổn hại danh dự của con nên đã liều lĩnh lừa gạt trước mặt Hoàng thượng.”

Giọng nói của nàng ấy đứt quãng, tựa như bị dọa đến kinh hồn: “Khi đó chỉ có một mình Giang Hoán biết bơi. Hắn ta cũng vì cứu mạng con mà phạm sai lầm lớn. Nhị ca nghĩ đến công lao bảo vệ chủ nhân của hắn, nên chỉ phạt một con mắt.”

“Nhị ca?”

Giang Thừa Chương chậm rãi nhắc lại.

“Con gọi Hoài Chi là Nhị ca, vậy Vọng Chi con đặt ở đâu?”

“Con…”

Không khí trong phòng quá đỗi căng thẳng, nàng cố gắng buộc mình giữ bình tĩnh.

“Con sống lâu ngày trong nội viện, chuyên tâm học hành, ít khi gặp các huynh trưởng tỷ muội, thường chỉ ở trong phòng mình. Lúc hoảng loạn, con đã gọi nhầm thứ bậc, chứ không có ý bất kính với đại ca. Sau này nhất định con sẽ chú ý hơn.”

“Không sao, thưa phụ thân.”

Giang Vọng Chi mỉm cười, vuốt nhẹ cán quạt trong tay.

“Vọng Chi không phải người chấp nhặt, muội muội gọi nhầm cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.”

“Ừm.”

Giang Thừa Chương gật đầu.

“Con luôn là người độ lượng.”

Đồ giả nhân giả nghĩa!

Cơn giận dữ của Giang Oanh Nguyệt dâng lên cuồn cuộn nhưng trước mặt phụ mẫu nàng ấy không dám làm càn nên chỉ đành nén giận, sắc mặt khó coi.

“Còn con.”

Khi nàng ấy đang cố kìm nén, ánh mắt lạnh lùng của gia chủ đã quét tới chỗ nàng ấy.

“Rơi xuống nước mất danh tiết, bất kính với huynh trưởng, đây là cách mà Giang gia chúng ta dạy dỗ một tiểu thư sao?”

“Lão gia bớt giận.”

Giang phu nhân lo lắng đến mức không yên, vội vàng đứng ra khuyên nhủ.

“Thị vệ kia mạo phạm Nguyệt Nhi cũng chỉ vì cứu mạng con bé. Gặp chuyện nguy cấp bất thường, mong lão gia tha thứ cho con bé lần này.”

“Quả thật là có thể hiểu được.”

Giang phu nhân còn đang ngạc nhiên vì người gây chuyện lại lên tiếng nói đỡ thì đã thấy hắn ta vỗ tay ra hiệu, lập tức có người mang lên một chiếc hộp nhỏ.

Hắn mở chiếc hộp trước mặt mọi người rồi lấy ra những tờ thư trên giấy hồng đào, rũ nhẹ xuống.

Những tờ giấy hồng đào tựa như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng khiến Giang Oanh Nguyệt thất thố, suýt chút nữa lao đến cướp lấy.

Nhưng Giang Vọng Chi không để nàng ấy có cơ hội đó.

“Thật là những tờ thư đẹp đẽ.”

Hắn ta nhìn nàng ấy, nụ cười đầy ẩn ý.

“Đây đều là thư mà Thất muội và vị thị vệ kia qua lại viết cho nhau. Mực trên những tờ thư này ít nhất cũng đã ba, bốn năm.”

Hắn tùy ý nhấc một tờ lên, mỉm cười nói: “Con là người đọc sách, lời lẽ trên đây quả thực không tiện đọc trước mặt mọi người. Có lẽ cần phiền phụ thân tự xem xét.”

Nhưng ngay khi tờ giấy hồng đào sắp được đưa ra, một bàn tay thon dài đã chậm rãi giữ lấy.

Giang Vọng Chi ngước mắt, liền bắt gặp Giang Hoài Chi trong bộ áo vải thô sơ mặc vội, đang lẳng lặng nhìn mình với vẻ thản nhiên.

“Gần đây Nhị ca… có phải hơi nhàn rỗi rồi không?”

Bình Luận (0)
Comment