Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 5

Giữa giờ Dần ngày hôm sau.

Vào mùa nước đóng thành băng, canh giờ này trời vẫn còn rất tối, các nha hoàn bà tử lần đầu tiên dậy sớm trong mười mấy năm qua. Một nửa đi thắp đèn, lấy nước, chuẩn bị xe ngựa, nửa còn lại vây quanh giường của vị tiểu tổ tông trong viện của bọn họ, phải mất rất nhiều công sức mới kéo nàng dậy được. Sau khi rửa mặt ăn vận xong xuôi lại nhét nàng vào chiếc xe ngựa nhỏ làm bằng gỗ lim được hoàng cung ban thưởng.

Nhìn nàng lên xe, đám nha hoàn đồng loạt thở phào, nhất thời tiếng ngáp kéo dài hết đợt này đến đợt khác. Xa phu đang tựa vào đầu xe ngủ gật bị động tĩnh này đánh thức, cởi chiếc thảm đang quấn trên người xuống, giơ tay đánh ngựa, phóng nhanh về phía Đông Cung.

Đùa gì thế, đám bà tử đó đã đưa tiểu tổ tông lên xe rồi, vậy nếu đến muộn giờ học thì phần còn lại không phải là trách nhiệm của hắn ta sao?

Trên phố Chu Tước dân cư thưa thớt, chỉ có vài người bán hàng rong nhà ở xa mang đồ ra bày biện trên sạp. Nhóm quan lại đến cửa cung từ sớm nhìn thấy chiếc xe ngựa không tầm thường thì sôi nổi né tránh. Không đợi Phù Dữu kịp chợp tranh thủ chợp mắt thêm một lúc, các cung nữ của Đông Cung đã tiếp nhận và đưa nàng tới Sùng Văn Quán.

Nhìn các cung nữ tràn đầy năng lượng bên cạnh, đối lập hoàn toàn với các thị nữ trong sân của mình. Cuối cùng Phù Dữu cũng mang theo cơn buồn ngủ dày đặc nói ra câu đầu tiên trong ngày hôm nay: “Các ngươi… Không buồn ngủ à?”

“Tiểu nương tử nói đùa, điện hạ đã ngồi trong thư quán ôn bài rồi, nào có đạo lý bọn nô tỳ lại lười biếng.”

“…”

Phù Dữu bị các nàng đưa đi trong mơ màng, không thể nói thêm lời nào nữa, cho đến khi ngẩng đầu nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, nàng mới vô thức đưa tay lên dụi mắt muốn nhìn bọn họ rõ hơn, sau đó nàng đột nhiên lùi lại.

Suýt nữa quên mất, nàng đã trang điểm rồi.

Trời đất bao la gương mặt là lớn nhất, tuyệt đối không thể dụi thành mèo hoa.

“Muộn một phút.” Giang Hoài Chi đã thay bộ trường bào màu vàng be hoạ tiết lá trúc với tay áo rộng, ngắm nghía cây thước nhỏ làm từ gỗ tử đàn trong tay: “Tốt hơn mong đợi.”

“Chào Tiểu Dữu Tử.” Vị Thái tử chăm chỉ dậy sớm ôn bài trong miệng các cung nữ uể oải mở miệng, ngay cả sách trên tay cũng cầm ngược: “Hiếm khi… Nhìn thấy muội… Vào canh giờ này.”

“Ta cũng… Lần đầu gặp huynh.” Hai mắt Phù Dữu mơ màng, giọng nói buồn ngủ trống rỗng: “Không phải nói đến chỗ huynh ăn trực đồ ăn sáng sao… Cơm đâu?”

“Cơm?… Ăn xong rồi.”

“…?” Cả người nàng cứng đờ: “Vậy ta ăn gì?”

“Không có gì ăn cả.” Giang Hoài Chi chậm rãi đứng dậy, đứng trước mặt nàng cao hơn nàng chừng một cái đầu: “Đến giờ học rồi, còn nghĩ tới chuyện ăn cơm.”

“Ta đói…” Phù Dữu mềm mại mở miệng, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ gương mặt đẹp như ngọc của người trước mắt, chỉ là cái đầu vốn đang cúi vừa mới ngẩng lên một chút, nàng đã nghiêng đầu khó hiểu: “Tiên sinh, ngài… Ngài đang cầm cái gì trên tay vậy?”

“Không nhận ra?”

Giang Hoài Chi nhướng mày cười như không cười.

“Là thứ tốt có thể giữ ấm tay vào mùa đông, Dữu Nhi vươn tay ra thử một lần là biết.”

Phù Dữu còn chưa tỉnh ngủ nên cũng thật sự tin hắn, cứ thế ngây ngốc vươn đôi tay non nớt của mình ra ngoài. Nhưng dù sao Lý Càn Cảnh cũng được kéo dậy ăn hai miếng cơm sáng, ít nhiều vẫn hăng hái hơn chút, mắt thấy cây thước gỗ tử đàn kia sắp rơi xuống, y trực tiếp tung người nhảy vọt lên, vượt qua hai chiếc ghế, đỡ được chiếc thước kia một cách chính xác!

Không đau chút nào, chỉ giống như gãi ngứa thôi.

Không rảnh kêu ca chuyện này có công bằng hay không, Lý Càn Cảnh vội vàng vỗ ngực như muốn tranh công: “Ta…”

Ta lợi hại không, Tiểu Dữu Tử.

Vừa mới nói được một chữ, y lập tức cảm thấy móng vuốt của mình bị người dùng sức giữ chặt lại, sau đó cơn mưa thước gỗ rơi lộp bộp xuống lòng bàn tay y, đánh cho y phải tru lên như con chó nhỏ bị đám đông vùi dập. Mái ngói của Sùng Văn Quán cũng sắp bị tiếng gào thét của y làm rơi vài miếng.

Các cung nữ đi ngang qua thấy nhiều rồi nên chẳng hề kinh ngạc, tiếp tục bê đồ trên tay như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên Phù Dữu đã bị tiếng gào thét thảm thiết này của Thái tử điện hạ làm cho tỉnh táo hoàn toàn.

Lúc này đôi mắt trong veo của nàng mở lớn, nhìn dáng vẻ cực kỳ buồn cười của Lý Càn Cảnh, nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Vị Thái tử điện hạ ngày thường luôn nhiều lời trước mặt nàng, rất khiến người ta chán ghét cũng có lúc bị dạy dỗ thảm như vậy?

Ở bên kia, Giang Hoài Chi vỗ ống tay áo, cuối cùng cũng buông lỏng tên nhóc không hiểu sao lại tự chuốc họa vào thân ra. Hắn không thèm liếc mắt nhìn y lấy một lần, trực tiếp cầm chiếc khăn nhỏ trên bàn, nhàn nhã lau tay.

Thích làm anh hùng đúng không.

Cứ tiếp tục thể hiện đi.

Vị “Anh hùng” bị đánh như gà trụng nước sôi, gục đầu ủ rũ nằm bò ra bàn, đôi mắt phẫn hận chỉ hận không thể ăn thịt con sói khoác bộ lông vàng trước mắt, kết quả ngay cả cử động y cũng không dám, rất giống chú chó nhỏ chỉ dám nhe răng.

“Ngồi xuống đây.”

Bầu không khí im lặng đến đáng sợ kéo dài vài giây, Giang Hoài Chi nhẹ giọng gọi nàng, dáng vẻ khác hoàn toàn khi nãy.

“Tới, tới liền…”

Phù Dữu thu hồi ý cười, cẩn thận nhìn qua, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lý Càn Cảnh.

Lẽ ra nàng nên nhìn ra từ sớm, ngay từ ngày đầu tiên nàng đã nên nhìn ra.

Cái gọi là dịu dàng toát trên người vị Thái phó này, chắc chắn đều là giả dối!

“Trò không theo kịp bài tập của Càn Cảnh, tạm thời học thuộc sách của mình trước đi.” Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Giang Hoài Chi nhẹ nhàng nhấc lên, một quyển sách chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng: “Sao chép trước, không hiểu thì hỏi ta.”

Dừng một chút, hắn lại nói thêm: “Đây là cuốn sách rất cơ bản, chắc hẳn không đến mức chỗ nào cũng phải hỏi.”

Từ lúc hắn nhấc tay, tầm mắt của Phù Dữu chưa từng rời khỏi bàn tay xinh đẹp kia, thấy đầu ngón tay gõ gõ trước mặt, khó khăn lắm nàng mới hoàn hồn lại được: “Đã biết, đã biết, ta viết đây.”

Sao có thể đẹp như vậy chứ.

Thật mất mặt, đường đường là tiểu nương tử phủ Thừa tướng nhưng dáng vẻ của nàng lại giống như kẻ chưa trải sự đời.

Tốt xấu gì nàng cũng coi như quý nữ trong kinh thành, dù có lười biếng thì cũng không đến mức ngay cả chữ cũng không biết. Nàng mở quyển sách kia ra, đọc qua một lượt, có thể hiểu đại khái được năm sáu phần. Chỉ là kiến thức bên phía Lý Càn Cảnh nàng thật sự nghe không hiểu, đôi môi mỏng của người ngồi ghế trên cứ lúc đóng lúc mở, giọng nói trong trẻo dễ nghe, lời nói ra quả thực khiến người ta buồn ngủ.

Để ý tới nàng luôn nhìn về phía bên này, giảng được một nửa lời trích dẫn của thánh hiền, hắn chợt dừng lại.

“Chỗ nào không hiểu thì đánh dấu lại.”

Giang Hoài Chi cũng không nhìn nàng, ánh mắt chỉ nhàn nhạt rơi vào cuốn sách trên tay.

“Đến giờ Thìn Càn Cảnh đi thượng triều, ta sẽ dạy một mình trò.”

Phù Dữu giật mình, như thể nghe được chuyện gì đó rất kỳ lạ: “Hả? Y còn phải vào triều sao?”

“Không phải chứ, Tiểu Dữu Tử, tốt xấu gì vị hôn phu của muội cũng là Thái tử, không thượng triều nghe có hợp lý không?” Lý Càn Cảnh ném bút lông, nhất thời xù lông: “Mỗi ngày trời còn chưa sáng ta đã bị người này túm dậy đọc sách, đến giờ lại đuổi ta đi thượng triều, sau khi hạ triều muội đoán xem ta còn phải làm gì?”

Y càng nói càng tức giận.

“Ta còn phải về lại nơi này, tiếp tục bị hắn tra tấn!”

Khóe miệng Phù Dữu giật giật, vẻ mặt quả nhiên là như thế: “Lúc trước nghe ý tứ của huynh, ta còn tưởng huynh thích thượng triều đấy, hoá ra là ta đã đánh giá cao huynh!”

“Không thích cũng phải thích, ai bảo ta là Thái tử chứ.” Lý Càn Cảnh lẩm bẩm ngồi xuống, lời nói trong miệng không rõ ràng: “Nếu ta không phải Thái tử, muội ngốc như thế còn không phải sẽ bị người ta bắt nạt đến chết à.”

“Lẩm bẩm cái gì thế?”

“Không có gì!”

Giang Hoài Chi ngồi phía trên bọn họ lại nghe được rõ ràng, hắn chỉ nhếch lên một chút ý cười mang tính uy h**p: “Lại muốn làm ấm tay?”

Hai người đồng thanh: “Không có, không có!”

“Hôm nay vẫn như thường lệ, sau khi hạ triều chọn vài chuyện quan trọng, nói cho ta nghe cách xử lý của ngài.”

“Biết rồi, biết rồi, ngài nói tám trăm lần luôn rồi đấy…”

Trong lòng Phù Dữu ít nhiều gì cũng có chút nghi ngờ nhưng nàng cố gắng kiềm chế, cúi đầu im lặng mở sang trang khác.

Nơi này là Đông Cung, nếu nói sai, về nhà không tránh khỏi việc lại bị dạy dỗ một trận.

Nàng cũng hiểu được đại khái ý đồ của Hoàng hậu nương nương, đúng thế, nàng mới ngồi ở đây không lâu nhưng đã biết rất nhiều về cuộc sống thường ngày của Lý Càn Cảnh, nửa canh giờ này có thể bằng mười mấy năm qua.

Nhưng nàng vẫn không có chút tình cảm nam nữ nào với Lý Càn Cảnh, thậm chí một xíu cảm xúc được miêu tả trong truyện cũng không có. Ngay cả Thái tử cũng không nghĩ tới phương diện kia, việc hôn nhân này bị trì hoãn thêm tám tháng hay mười tháng, có lẽ cuối cùng vẫn phải huỷ bỏ.

Lời nói của Bệ hạ khó nghe nhưng cũng không sai, nàng không hiểu biết việc triều chính cũng không nghiên cứu sâu được mấy quyển sách, đầu óc lại không tốt lắm, tương lai làm Thái tử phi hay làm Hoàng hậu, đối với hai người bọn họ mà nói thì đều là chịu tội.

Vậy sau khi từ hôn thì phải làm sao… Nàng là con gái của một gia tộc lớn, chắc chắn cha mẹ sẽ không để nàng sống cô độc đến cuối đời ở trong phủ Thừa tướng.

Dù sao cũng phải nghĩ xem mình muốn tìm người như thế nào.

Giang Hoài Chi có vẻ rất tốt, ít nhất nửa đời sau mỗi ngày tỉnh dậy đều thấy đẹp mắt, cũng có động lực để rời giường.

Nàng mải suy nghĩ đến mê mẩn, miệng vô thức cắn chiếc bút lông sói đáng thương kia. Giữa lúc mơ màng, mùi tuyết tùng mát lạnh quen thuộc mỗi lúc một đậm hơn. Nàng phản ứng chậm chạp ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt khiến người ta phải kinh ngạc của Giang Hoài Chi.

“Giang Giang Giang Giang… Giang tiên sinh!”

Phù Dữu nhất thời bị dọa đến mức nói năng lộn xộn, sau đó đột nhiên lùi lại, lúc này nàng mới phát hiện bên cạnh đã không còn ai.

“Đang nghĩ gì thế?” Giang Hoài Chi cười như không cười kéo dãn khoảng cách, nụ cười vẫn luôn dịu dàng lọt vào trong mắt nàng lại vô cùng đáng sợ: “Càn Cảnh có lén nói cho trò biết, hậu quả của việc đi vào cõi tiên ở trước mặt ta sẽ không tốt đẹp không?”

“Không có.” Nàng hồi phục tinh thần, giả bộ thật lòng gật đầu: “Nhưng ta sai rồi.”

Trên gương mặt trước nay không chút gợn sóng giật mình thấy rõ: “… Trò nhận sai?”

“Tiên sinh tin thật sao?”

Phù Dữu chớp mắt nghịch ngợm, trong đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ đắc ý.

Nhìn đi!

Chọc giận thôi mà, nàng cũng làm được!

Ai ngờ đối phương chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó lắc đầu: “Học không tốt.”

Không biết có phải trước giờ nàng luôn có một lớp thiện cảm vô hình với hắn hay không, trong câu nói vô cùng đơn giản này, nàng lại nghe ra một chút nuông chiều.

Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Giang Hoài Chi lập tức ngồi xuống trước mặt nàng, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc lên, tờ giấy tràn đầy chữ viết như chó bò của nàng được cuộn lại.

“…” Giang Hoài Chi im lặng: “Viết một tờ khác, để ta nhìn xem.”

“Xấu đến vậy sao…”

Lời này nói ra ngay cả bản thân nàng cũng chột dạ, bàn tay nhỏ tự giác kéo nghiên mực lại gần, vụng về mài ra chút mực.

“Vậy ta viết trước, lát nữa tiên sinh trở về xem sao?”

Giang Hoài Chi nhàn nhạt đáp: “Ta nên đi đâu à?”

“Ừm…” Phù Dữu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đánh bạo hỏi ra điều mình thắc mắc, nhưng lại cảm thấy không nên nói ra: “Tiên sinh không thượng triều sao?”

Lời này rất nhạy cảm, ít nhiều gì cũng đụng chạm tới triều chính, nàng nghĩ cho dù hắn có phớt lờ nàng, về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Tuy nhiên hắn trả lời rất nhanh: “Không.”

Dừng một chút, hắn lại hiếm khi kiên nhẫn giải thích với người học trò mới này: “Phụ thân ta vẫn còn sống, đang giữ chức vụ Đế sư, Thái phó của Thái tử không được hỏi việc triều chính.”

Phù Dữu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, cái miệng nhỏ khoan khoái nói: “Vậy để Lý Càn Cảnh quay về nói cho ngài, chẳng phải ngài không thượng triều nhưng chuyện gì cũng biết hay sao?”

“Trò có thể kiện ta.” Hắn dịu dàng cong khóe môi: “Bẩm báo trước mặt Bệ hạ, ta sẽ bị phạt.”

“Ta lười chạy vào cung lắm, ngài cũng không thật sự chọc đến ta.” Nàng che miệng ngáp dài, tràn đầy ủ rũ dựa vào bàn chuẩn bị viết: “Lý Càn Cảnh làm phiền ngài như thế, sao y không cáo trạng ngài?”

“Thái tử điện hạ ngốc, không biết quy tắc này.”

“…” Phù Dữu nghẹn họng: “Vậy ta đã biết rồi, có phải ta rất thông minh không?”

“Trò còn ngốc hơn cả Thái tử.”

“Ngài!”

“Viết đi.”

Phù Dữu cắn răng, phần lớn cảm giác ủ rũ đã tan biến vì tức giận, bàn tay nhỏ cầm bút lông sói, giận dữ viết xuống chữ đầu tiên.

“Đợi đã.” Ngay lúc đầu bút dính mực sắp chạm vào giấy Tuyên Thành, Giang Hoài Chi đột nhiên giơ tay ngăn cản nàng: “Đó không phải là cách cầm bút.”

“Cầm như vậy cũng có thể viết chữ mà.” Nàng có chút không phục.

“Nhưng sẽ viết xấu.”

Hắn chỉ nhẹ nhàng duỗi tay ra, cây bút lông sói kia đã nằm giữa những ngón tay mảnh khảnh của hắn. Hình như hắn đang hướng dẫn nàng cách cầm và sử dụng bút, tầm mắt của Phù Dữu dõi theo hắn, nhưng trong mắt chỉ thấy được các khớp xương như ngọc đang chuyển động, nàng vô thức nuốt nước miếng một cách rất không có tiền đồ.

Nàng thừa nhận, Giang Oanh Nguyệt thường mắng nàng rất đúng.

Nàng đúng là không biết xấu hổ, nhìn thấy công tử tuấn tú thì không dứt ra được.

“Tự mình thử xem.”

Không biết chiếc bút lông sói đã trở về tay nàng từ lúc nào, khó khăn lắm nàng mới hoàn hồn được, sắc mặt hơi xấu hổ: “… Ta không hiểu.”

“Không hiểu hay không hề nhìn?”

Ánh mắt của Giang Hoài Chi nhàn nhạt dừng lại trên người nàng, giọng nói nghiêm túc.

“Biết lễ nghi, tuân thủ phép tắc là việc đầu tiên cần làm, ta không muốn nói trắng ra.”

“Ta…” Bị hắn bắt quả tang tại trận, Phù Dữu lập tức vừa giận vừa xấu hổ, những giọt nước mắt lớn như hạt châu lấp đầy hốc mắt: “Ta, ta không nhìn…”

Thoáng thấy dáng vẻ vừa tủi thân lại xấu hổ của nàng, hắn yên lặng thở dài, chung quy vẫn không khỏi mềm lòng.

Tuy là Thái tử phi tương lai, nhưng dù sao nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mới lớn còn nhõng nhẽo. Vừa mới làm học trò của hắn chưa tới hai ngày, nàng đã khóc không dưới ba bốn lần, nhìn thế nào thì hắn cũng mang tội ác tày trời.

“Là ta nặng lời rồi.”

Hắn phất ống tay áo dài, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nếu đều là học trò của hắn, nàng và Lý Càn Cảnh không có gì khác biệt, hắn nên cẩn thận dạy bảo.

“Ngón tay hướng lên trên một chút.”

Giọng nói mát lạnh như tuyết đầu mùa thỉnh thoảng đưa ra chỉ dẫn, Phù Dữu đè nén những suy nghĩ không thể giải thích được trong lòng, hiếm khi ngoan ngoãn làm theo từng chút một. Chỉ là từ lúc sinh ra nàng đã quá lười biếng, chẳng động não được lấy vài lần, thật vất vả mới sử dụng đến, nhưng lại không nắm bắt được.

“Chỗ này.”

Giang Hoài Chi nghiêng người qua, vô thức duỗi tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào ngón trỏ của nàng, nâng đầu ngón tay của nàng lên trên một chút.

Xúc cảm mịn màng hơi lành lạnh bỗng nhiên m*n tr*n làn da của nàng, khuôn mặt nhỏ của Phù Dữu đỏ bừng, tâm trí vốn đã hỗn loạn thoáng chốc nổ tung. Trong đầu nàng lúc này chỉ có nhiệt độ từ đầu ngón tay như chuồn chuồn lướt nước của hắn, mùi hương tuyết tùng trên người hắn như đang bao phủ lấy nàng. Bút, mực, giấy Tuyên Thành gì đó đều không thể nhìn thấy, chỉ còn lại những gợn sóng vô tận.

Giang Hoài Chi cũng rút tay về như bị điện giật, vành tai ẩn dưới mái tóc dài đen nhánh vô thức chuyển sang màu đỏ.

Không được rồi, hình như nàng và Lý Càn Cảnh vẫn có… sự khác biệt.

“Tiểu Dữu Tử.”

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ cửa thư viện, trong lòng hai người cùng run lên, tầm mắt thoáng nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện không biết Lý Càn Cảnh đã khoanh tay đứng dựa vào khung cửa từ khi nào, có vẻ như hình ảnh vừa rồi đã bị y thu hết vào đáy mắt.

Trái tim Phù Dữu lập tức đập nhanh như trống bỏi.

Không hay rồi.

Hôn ước còn chưa có giải trừ, dù nàng có thành kiến thế nào thì tên nhóc này vẫn đang là vị hôn phu của nàng. Nàng trộm ngắm công tử tuấn tú dưới mí mắt vị hôn phu cũng thôi đi, nhưng hành động Giang Hoài Chi nghiêng người, chạm vào tay nàng thật sự… Quá thân mật, thậm chí nàng có thể cảm giác được tóc hắn cọ qua mặt mình.

Dù biết hắn chỉ đang dạy nàng cách cầm bút, nhưng bị bắt gặp ngay tại chỗ, nàng vẫn cảm giác có tật giật mình.

Giang Hoài Chi cũng nghĩ đến điểm này, trên gương mặt ấm áp như ngọc hiếm khi có vài phần mất tự nhiên.

Ai ngờ vị Thái tử điện hạ vốn nên tức giận, lại dựa vào cạnh cửa đột nhiên cười điên cuồng ngốc nghếch: “Ha ha ha ha Tiểu Dữu Tử! Muội bao nhiêu tuổi rồi, đến giờ vẫn còn phải học cầm bút! Việc này từ lúc ta ba tuổi đã biết rồi!”

Phù Dữu: “…”

Giang Hoài Chi: “…”

Không sao, y là một tên ngốc thực thụ.

Bình Luận (0)
Comment