Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 6

Nắng chiều ấm áp, quả là một ngày nắng hiếm hoi.

Kết thúc giờ dạy học như thường lệ, không biết Giang Hoài Chi đã đi đâu. Phù Dữu ăn trưa ở Đông Cung, lê bước chân thật dài theo ánh nắng ấm áp của mùa đông quay về thư quán, gục xuống bàn giả chết cùng Lý Càn Cảnh.

“Sao không về phòng ngủ…” Nàng ngáp dài, đầu nhỏ vùi trong khuỷu tay: “Không phải buổi chiều không có tiết học sao…”

“Ngủ không được bao lâu…”

Lý Càn Cảnh cũng nửa sống nửa chết giống như nàng.

“Buổi chiều phải gặp các quan trực thuộc Đông Cung, có đôi khi mấy vị quan trên triều cũng tới… Ừm, phải nghe bọn họ nói những lời vô nghĩa.” Miệng y nói lung tung không rõ: “Đợi bọn họ rời đi, ta có thể nghỉ ngơi một lát, nhưng cũng đến giờ đi ngủ rồi…”

“Vậy huynh thật vất vả.” Giọng nói rầu rĩ của nàng truyền ra từ dưới cánh tay: “Ta tưởng huynh cũng giống ta, mỗi ngày đều chơi đùa.”

“Không khác lắm, dù sao ta cũng học không tốt…”

Giọng nói của chàng thiếu niên càng lúc càng nhẹ, dù có lắng nghe kỹ cũng không thể nghe rõ, dần dần chuyển thành tiếng hít thở đều đều. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ hé mở tiến vào, chiếu lên hàng mi dài mảnh của hai người, vừa hay mạ một lớp vàng cho hàng lông quạ.

Giữa lúc mơ màng, Phù Dữu hơi nâng mí mắt, thoáng nhìn thấy một bóng trắng như tuyết trên cửa sổ, nàng lại yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Nàng rất thích nuôi thú cưng, trong viện tử của nàng có nuôi một con mèo nhỏ thân trắng đuôi đen. Lần đầu phải ra ngoài gần như cả ngày, nàng bất chấp sự ngăn cản của cha mẹ, kiên quyết mang nó theo tới đây. Kết quả phải dậy sớm đi học không rảnh lo cho nó, chỉ có thể giao cho Mộc Lan chăm sóc, cũng may nó ngoan ngoãn, khi nàng rảnh rỗi lại tới đây tìm nàng.

Hai người một mèo chán chường nằm dưới ánh mặt trời, không biết ngủ thiếp được bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng động lớn.

Trước giờ Lý Càn Cảnh luôn ngủ không sâu, mắt nhắm mắt mở bước ra ngoài, có chút không vui nói: “Ầm ĩ cái gì? Còn chưa tới giờ Cô phải nghe các ngươi nói nhảm đâu.”

“Thái tử điện hạ.”

Nhóm người ước chừng khoảng sáu bảy người, thấy thiếu niên từ trong phòng bước ra, cuống quít cúi người hành lễ. Hành lễ xong, đám người liếc nhìn lẫn nhau, chọn một kẻ xui xẻo ra để nói chuyện.

“Điện hạ, thần không cố ý quấy nhiễu giờ nghỉ trưa của điện hạ, nhưng…” Đại thần kia do dự một lát, sau đó vén ống tay áo lên nói: “Tại sao Đông Cung lại có mèo? Cào xước thần là chuyện nhỏ, nếu khiến điện hạ hoảng sợ, thần dù có chết ngàn lần cũng không hết tội.”

“Màu trắng?”

“Đúng đúng, là màu trắng!”

“Đuôi đen?”

“Chuyện này… Sao điện hạ biết?”

“Đó không phải mèo Tiểu Dữu Tử nuôi sao.” Lý Càn Cảnh có chút gắt ngủ vì bị đánh thức, y dựa vào cây cột dưới hành lang, bực bội nói: “Cào ngươi thì cứ cào thôi. Điều này chứng tỏ ngươi đáng bị như vậy, sao nó chỉ cào ngươi mà không cào người khác?”

“…”

Các đại thần cứ thế bị chặn họng, nhưng Mạnh Tụng – tổng quản của Đông Cung đứng bên cạnh người nọ lại tươi cười nói:

“Các vị đại nhân cũng vì lo lắng cho điện hạ, điện hạ chớ nói lời tức giận.”

“Lo lắng cho Cô làm gì, mèo của Tiểu Dữu Tử sẽ không bao giờ cắn Cô.”

“Đúng đúng đúng.” Nụ cười trên mặt Mạnh Tụng không hề giảm đi chút nào, hắn ta thuần thục đứng ra giảng hòa: “Điện hạ và Phù tiểu nương tử là thanh mai trúc mã, con mèo đó sao có thể làm tổn thương điện hạ được.”

Một câu này khiến Lý Càn Cảnh có chút vui sướng, nhất thời không còn khó chịu, chỉ chống tay lên hông, hừ nhẹ: “Đi thôi, để Cô nghe xem hôm nay các ngươi định báo cáo với Cô chuyện gì.”

Vẫn là đứa nhỏ kiêu ngạo.

Mạnh Tụng lắc đầu bất đắc dĩ, ôm một chồng công văn, định bước vào phòng theo thói quen. Nhưng vừa mới đặt một chân vào, thoáng thấy bóng dáng xinh xắn màu hồng nhạt nằm dài trên bàn, hắn ta chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Ta cho ngươi tiến vào chưa…” Lý Càn Cảnh thấp giọng nói: “Tiểu Dữu Tử đang ngủ!!”

“Có chuyện gì thế?”

Giọng nói ngọt ngào mang theo chút ngái ngủ của thiếu nữ, đột nhiên quét qua đám người. Chỉ thấy vị mỹ nhân đệ nhất kinh thành vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, trên gương mặt vẫn còn ráng mây hồng chưa kịp tiêu tan, nàng nhẹ nhàng bước tới, các đại thần đồng loạt cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng.

“Vô tình mạo phạm tiểu nương tử, mong tiểu nương tử lượng thứ.”

Phù Dữu nhận ra vị tổng quản ngày ấy dẫn nàng vào cung, nàng cũng không để ý nhiều, chỉ nhìn Thái tử điện hạ đang cười ngây ngô ở bên cạnh, đột nhiên hung dữ: “Lý Càn Cảnh, giữa trưa huynh ầm ĩ cái gì thế!”

Một câu này khiến tất cả mọi người ở đây đều toát mồ hôi lạnh giữa trời đông buốt giá.

Gọi thẳng tên huý của Thái tử đương triều ở trước mặt mọi người, cho dù nàng là Thái tử phi tương lai thì cũng không tránh khỏi có chút quá đáng!

Nói một cách nhẹ nhàng thì tiểu cô nương chỉ là hồ đồ, hành động không đúng mực. Còn nói một cách nghiêm túc thì là coi rẻ uy quyền của hoàng thất, nếu Bệ hạ giận dữ muốn lấy đầu nàng thì cũng chỉ cần mở miệng thôi.

Mạnh Tụng do dự hồi lâu, đang định liều chết nhắc nhở thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng quen tai từ phía sau truyền đến: “Dữu Nhi, chớ có làm càn.”

Hắn ta thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá, người cứu mạng tới rồi!

Phù Dữu cũng vô thức giật mình, bị hắn gọi tên như vậy ở trước mặt mọi người, nàng quả thực khó tránh khỏi có chút ngại ngùng.

Đám người tản ra, Giang Hoài Chi vẫn mặc chiếc áo bào cổ tròn màu be ban sáng, trong ống tay áo dài bọc một con mèo nhỏ toàn thân trắng như tuyết, cái đuôi đen tuyền, điều này khiến mặt mày hờ hững của hắn càng trở nên dịu dàng hơn: “Đến giờ thính sự (*) rồi, điện hạ, đi thôi.”

(*): Nghe báo cáo và quyết định chính sự

Lý Càn Cảnh bĩu môi, thở dài: “Được rồi, bắt đầu thôi.”

Xung quanh yên tĩnh, Phù Dữu chỉ nhìn thoáng qua cánh cửa được người cuối cùng đóng lại, vội vàng chạy tới trước mặt Giang Hoài Chi, cẩn thận tiếp nhận con mèo nhỏ: “Tiểu Mễ, em không ngủ mà chạy đi đâu thế?”

“Tên của nó à?”

“Đúng vậy!” Phù Dữu gật đầu, cảm ơn hắn: “Mặc dù tiên sinh hay khiến người ta tức giận, nhưng vẫn cảm ơn tiên sinh đã giúp ta tìm Tiểu Mễ về.”

“… Có đôi khi, trò có thể lược bỏ nửa câu đầu.” Hai hàng lông mày của Giang Hoài Chi lặng lẽ cau lại, hơi bất đắc dĩ nói: “Các quan viên trực thuộc tới tìm Càn Cảnh, mèo nhỏ của trò sợ hãi. Trong cơn hoảng loạn nó đã cào người khác bị thương, đợi bọn họ ra ngoài, trò nên đi xin lỗi.”

“Rõ ràng là bọn họ doạ Tiểu Mễ trước, nó chưa bao giờ cào ai!” Từ trước đến nay nàng không thích người khác nói về mèo của mình, cái miệng nhỏ vểnh lên: “Ta không xin lỗi.”

“Đông Cung có quy định, không được nuôi thú cưng.”

Giang Hoài Chi tự nhận mình đã đối xử với nàng kiên nhẫn hơn Lý Càn Cảnh bảy tám phần.

“Trò tự ý mang nó đến đây, nhưng lại không trông coi được nó, như vậy là trò đuối lý.”

“Thế… Thế cũng không được! Không đời nào!”

“Chưa nói tới việc trò chỉ là tiểu thư nhà Thừa tướng đương triều, cho dù tương lai có trở thành Thái tử phi, một khi làm sai chuyện hay tổn thương ai đó thì cũng nên nói lời xin lỗi. Trò không cần cảm thấy mất mặt, đối xử chân thành với mọi người sẽ luôn đổi lại được sự tôn trọng thật lòng.”

Giang Hoài Chi thuần thục giảng giải đạo lý mà mình lười nghe nhất, nụ cười dịu dàng luôn được thể hiện trước mặt người khác giờ lại có chút không gắng gượng duy trì nổi.

Một đứa trẻ nghịch ngợm còn chưa đủ, giờ lại tới một đứa nữa.

Hắn đến đây làm Thái phó, không phải đến nuôi con cho hoàng thất!

Dường như Phù Dữu không ngờ mình lại bị thuyết phục vài phần, nàng c*n m** d*** suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy lời hắn nói có lý, nhưng rồi lại cảm thấy mình quá hèn nhát khi chịu thua người này nhanh như vậy. Nàng vẫn cứng cổ cãi thêm một câu: “Vậy cũng không có lý gì Phù tiểu nương tử ta phải xin lỗi!”

Quả nhiên.

Ánh mắt Giang Hoài Chi tối sầm lại, ngay sau đó khóe môi lại cong thành một độ cong tuyệt đẹp.

“Vậy thì không còn cách nào khác.”

Hắn lắc đầu.

“Ngài… Ngài muốn làm gì!”

“Là người dạy học, ta có thể làm gì.” Giọng điệu của hắn rất dịu dàng hoà nhã: “Truyền thống từ xưa đến nay, cứ cáo trạng thôi.”

Nhìn hắn mặt không đổi sắc nói muốn cáo trạng với cha mình, tiểu cô nương nhất thời sốt ruột: “Giang tiên sinh có diện mạo tuấn tú như thế, vì sao hết lần này tới lần khác cứ phải đáng ghét như vậy! Ngài đừng cáo trạng với cha ta, ta xin lỗi là được chứ gì!”

“Ta…” Giang Hoài Chi hơi ngẩn ra, sau đó cười khẽ: “Thật sự đẹp đến mức trò phải treo trên miệng cả ngày à?”

“Tất nhiên rồi, tiên sinh là công tử tuấn tú nhất mà ta từng gặp ở kinh thành!”

Lời này buột miệng thốt ra theo bản năng, nói xong nàng mới cảm thấy có chút không ổn, hừ một tiếng quay đầu sang chỗ khác.

“Cái miệng dẻo nịnh nọt cũng vô dụng thôi.”

Hôm nay, nhìn điệu bộ của Giang Hoài Chi, có vẻ hắn không định buông tha cho nàng.

“Còn nữa, sau này ở trước mặt người khác, không được gọi tên huý của Thái tử.”

“Y đặt tên không phải để gọi sao…” Bị giáo huấn liên tiếp, cái miệng nhỏ của Phù Dữu càng dẩu cao hơn: “Ngài cũng gọi mà.”

“Ta không gọi trước mặt người khác.”

“Vậy ta không phải người à!”

“…” Giang Hoài Chi im lặng, sau đó đột nhiên cười khổ: “Ở trong hoàng cung này, không có ai giống người hơn Dữu Nhi.”

Dám nói dám cãi, dám chơi dám cười, một đôi mắt sạch sẽ trong veo thấy đáy, một tính cách ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ. Tính tình như vậy, hắn đã tận mắt nhìn thấy Lý Càn Cảnh dần đánh mất khi trưởng thành, càng không cần phải nói bản thân hắn đã đánh mất điều đó từ bao giờ. Hiện tại ở chung với tiểu cô nương này vài ngày, hắn khó tránh khỏi việc có chút bùi ngùi xúc động.

Phù Dữu chưa trải đời nhiều, đôi mắt to chớp chớp hai lần, cũng không hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của hắn, chỉ nghĩ hắn đang nói móc mình, ngược lại càng giận hơn: “Không gọi thì không gọi, ngài đừng mách tội ta là được!”

“Thật không?”

“Thật, ai đổi ý người đó là chó con!”

“Vậy được.” Giang Hoài Chi nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc nhất thời, ngồi xuống chiếc ghế gỗ dưới hành lang, nhẹ nhàng dựa cột, cẩn thận ngắm nghía cánh hoa đỏ trên tay rụng xuống từ cây mai gần đó: “Thật ra… Dù có thế nào ta cũng sẽ gửi một phần tài liệu vào cung và phủ Thừa tướng, miêu tả đúng sự thật về biểu hiện của các trò mỗi ngày.”

Phù Dữu tỉnh ngộ: “Vậy nên, vừa rồi dù ta có nhận sai hay không, có nói xin lỗi hay không, ngài vẫn sẽ cáo trạng sao?!”

“Có thể hiểu như vậy.”

“Nhưng ít nhất… Ta sẽ nói tốt cho trò vài câu.”

Ánh nắng phản chiếu trên nền tuyết, hất nhẹ lên sườn mặt tuấn tú của người trước mặt, sự dịu dàng như có như không đọng lại trên đôi mày kiếm, nếu để ý kỹ sẽ thấy vài vết nứt khó tả. Hắn cứ hờ hững dựa vào hiên nhà như vậy, bộ trường bào màu vàng be càng khiến khí chất quanh người hắn trở nên cao quý nổi bật hơn. Giữa ngón tay trắng nõn thon dài kẹp một đóa hoa tươi xinh đẹp, dù chỉ bóp nhẹ cũng khiến trái tim người nhìn lỡ nhịp.

Nói đến cũng lạ, bên trong đôi mắt lạnh lùng nhưng luôn ngậm ý cười kia, nàng có thể nhìn ra một chút nỗi buồn rất nhạt.

Khoé mắt hắn liếc thấy nàng chỉ nhìn mình không nói lời nào, Giang Hoài Chi hơi nghiêng đầu, trong mắt chỉ còn lại chút quan tâm đối với học trò của mình: “Sao thế, giận đến mức không nói nên lời à?”

Không biết lúc đó đang nghĩ gì, Phù Dữu buột miệng hỏi: “Tiên sinh không vui sao?”

“… Dựa vào đâu mà trò nói như vậy?”

“Không biết, chỉ là luôn cảm giác nụ cười của ngài… Không giống như đang cười thật lòng, nụ cười mà ta từng thấy không phải như vậy!”

Giang Hoài Chi có chút kinh ngạc trước sự nhạy cảm của nàng, nhưng hắn cũng chỉ lắc đầu đáp: “Công tử thế gia, chức vụ Thái phó, còn gì không hài lòng.”

Nói xong, không cho nàng cơ hội tiếp tục nói chuyện, hắn chế nhạo một câu.

“Dữu Nhi vẫn nên nghĩ xem lát nữa xin lỗi thế nào đi, tránh đến lúc đó mặc dù chán ghét tiên sinh, nhưng vẫn muốn tiên sinh giúp.”

“Ngài!” Nàng bị hắn k*ch th*ch đến mức nhe răng, ngay cả mèo con trong ngực cũng vươn móng vuốt sáng bóng ra: “Lỗi của ta là đưa nó đến đây, Tiểu Mễ đáng yêu như vậy, nó cào ai cũng không sai!”

“Ta không nghĩ nó sai.”

Phù Dữu hơi mở to mắt, hai mắt sáng ngời: “Tiên sinh cũng nghĩ như vậy?”

“Ừm.” Giang Hoài Chi có vẻ hơi xấu hổ, nhưng vẫn thành thật trả lời nàng: “…Quả thực rất đáng yêu.”

“Ngài tinh mắt đấy!” Tiểu cô nương lập tức hưng phấn, cũng quên luôn việc mình vừa bị hắn giáo huấn cả nửa buổi trời: “Ta biết ngay mà, người như tiên sinh tuyệt đối không giống những người khác, bọn họ đều không thích Tiểu Mễ!”

Giang Hoài Chi bật cười.

“Đi thôi, buổi chiều trò có thể tự học, thấy sắc trời hơi tối thì về nhà sớm đi, ngày mai vẫn giờ Mão lại đến nghe giảng bài.”

Phù Dữu tựa như không nghe thấy lời này, nàng ôm chú mèo nhỏ chạy đến trước người hắn: “Tiểu Mễ vừa ngoan vừa mềm, tiên sinh có muốn sờ một chút không?”

“… Không cần.”

“Vậy được rồi.”

Thấy hắn đứng dậy muốn rời đi, Phù Dữu ngẫm nghĩ một lát, sau đó quyết đoán vươn tay ngăn cản: “Ta còn một chuyện muốn hỏi tiên sinh!”

“Trò nói đi.”

“Lúc trước chuyện Oanh Nguyệt rơi xuống nước, tiên sinh đã điều tra được hung thủ chưa?”

“Biết đại khái.” Giang Hoài Chi gật đầu: “Đừng nóng vội, ta sẽ cho trò một lời giải thích.”

“Nhưng ta cũng muốn giúp đỡ!” Thân hình nhỏ bé của Phù Dữu đứng trước mặt hắn, cố gắng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Bọn họ đã bắt nạt lên đầu ta và Oanh Nguyệt, ta không muốn ngồi yên chờ đợi kết quả người khác đưa tới …”

Hắn không ngờ nàng sẽ nói như vậy, không khỏi hơi cụp mắt nhìn nàng. Mắt hắn tựa như chiếc gương phản chiếu gương mặt hơi đỏ lên vì nôn nóng của nàng, thật lâu sau mới lộ ra chút ý cười không dễ phát hiện.

Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, ý cười này từ đáy mắt len lỏi đến tận đáy lòng, tựa như gió xuân thổi qua, ngàn đoá hoa lê nở rộ chỉ sau một đêm. Nhiều năm sau, lúc nửa đêm nhàn rỗi, nghĩ lại vẫn cảm thấy xúc động.

“Mấy ngày nữa là sinh nhật của trò phải không?”

Hắn không trả lời câu hỏi trước đó của nàng.

“Hả?… Vâng!” Phù Dữu có hơi mù mờ trước câu hỏi khó hiểu của hắn: “Sao tiên sinh biết?”

Là Thái tử phi tương lai, gần như một nửa quãng thời gian trưởng thành của nàng là ở trong hoàng cung. Sinh nhật hàng năm của nàng đều được Đế Hậu đặc biệt cho phép tổ chức tiệc mừng ở trong cung. Có lẽ năm nay cũng vậy, chỉ là nàng đã tổ chức sinh nhật nhiều năm như thế, hình như chưa từng nhìn thấy Giang Hoài Chi xuất hiện trong bữa tiệc của mình. Nếu không thì tại sao đến bây giờ nàng mới biết tới vị công tử ấm áp như ngọc này.

“Năm nay ta cũng tiến cung.”

Giang Hoài Chi nhàn nhạt ném ra một sự ám chỉ mà hắn tự cho là rất rõ ràng.

“Tiên sinh muốn tham dự sinh nhật ta sao?” Phù Dữu trực tiếp phớt lờ sự ám chỉ của hắn, ánh mắt lóe lên vài phần hưng phấn: “Mặc dù tiên sinh rất đáng ghét, nhưng ta vẫn hy vọng tiên sinh sẽ tới!”

“… Đã nói rồi, có thể lược bớt nửa câu đầu.”

Hắn đỡ trán nói với nàng.

Quên mất, nàng là đứa nhỏ ngốc.

“Chuyện này nếu trò muốn xử lý, đến lúc đó ta sẽ nói cho trò biết nên làm thế nào.”

“Được! Vậy ta chờ tiên sinh!”

Phù Dữu trịnh trọng gật đầu, chợt nở nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, mây đen dày đặc trên gương mặt lập tức được xua tan.

Mặt mày Giang Hoài Chi dịu dàng, giọng điệu hiếm khi có chút nuông chiều: “Vui rồi, có thể thả tiên sinh đi được chưa?”

“Nhưng mà tiên sinh…”

Tiểu cô nương v**t v* chú mèo con đã ngủ say trong ngực, nâng nó lên cao tới trước mắt hắn, một sợi lông đuôi màu đen rơi chuẩn xác vào ống tay áo không nhiễm một hạt bụi nào của hắn.

“Tiểu Mễ quả thật rất đáng yêu, ngài thật sự không muốn sờ thử sao?”

Giang Hoài Chi: “…”

Bình Luận (0)
Comment