Tiếng pháo hoa chúc mừng dần vang lên khắp đầu đường cuối ngõ, hồ Bạch Diên nổi tiếng kinh thành được bao phủ bởi lớp băng cuối cùng, hiện tại đã là thời điểm cận Tết.
Tiếng ồn ào thắp đèn hàng ngày ở phủ Thừa tướng bắt đầu sớm hơn thường lệ, các sân dù có quan hệ gần hay xa thì đều đã suy tính chuẩn bị chút lễ mọn từ sớm. Xe ngựa của các quan viên lớn nhỏ trong triều cũng ùn ùn kéo đến tặng quà chúc mừng, tất cả đều được chuyển vào Ẩm Khê Uyển.
Bị kéo lê như chó chết suốt một tuần, Phù Dữu vẫn chưa quen với cuộc sống của vua chúa, trời còn chưa sáng đã phải rời giường. Mộc Lan kéo căng cổ họng gọi nàng cả chục lần, cuối cùng không nhịn được vén chăn lên, nàng mới chậm rãi đi đến trước gương trang điểm như người mất hồn.
Nhưng Mộc Lan lại không trực tiếp bắt tay vào trang điểm cho nàng, chỉ bưng vài chậu nước trong tới, nhìn nàng súc miệng rửa tay, sau đó gọi mấy nha hoàn mang bữa sáng vào, xếp đầy một bàn.
Một bên là đĩa ngọc trong suốt đựng bánh bao hấp còn bốc hơi nóng và bát mì ngọc nóng hổi. Bên còn lại, lọt vào trong tầm mắt là món bánh bơ sữa vàng óng được đặt trong lồng hấp, bột củ sen, bánh hoa quế cùng vài món điểm tâm khác hay dùng. Trước mặt là món canh mầm trà non dùng để làm ấm dạ dày và thông cổ họng, Phù Dữu hít một hơi thật dài, lười biếng vươn vai, vô cùng thỏa mãn.
“Thật —— Thơm!”
Vừa dứt âm cuối, nàng lập tức lấy một miếng bánh ngọt, hương vị thơm ngọt của món bánh cũng không bịt được miệng nàng.
“Mộc Lan, sao sáng nay lại nấu cơm cho ta?”
“Hôm nay là sinh nhật của tiểu nương tử, tiểu nương tử quên rồi sao?” Mộc Lan đứng bên cạnh hầu hạ nàng, hưng phấn nói: “Ăn sáng xong, tiểu nương tử phải đi tìm lão gia và phu nhân để tiến cung! Hôm nay không cần đến Đông Cung đọc sách!”
Nàng vô thức “Ồ” một tiếng.
Không cần đến Đông Cung đọc sách, vậy chẳng phải nàng sẽ không thể nhìn thấy gương mặt đẹp tới mức dù thế nào nàng cũng không quên được của Giang Hoài Chi hay sao?
Mộc Lan cũng sửng sốt theo, tiểu nương tử suốt ngày than trời trách đất khi phải dậy sớm, nhưng sao hôm nay nói không cần đi, trái lại tiểu nương tử lại không vui?
“Không có không có.”
Sau khi phản ứng lại, Phù Dữu vội vàng xua tay cười ngượng ngùng, cúi đầu ăn món mì ngọc của nàng.
“Ồ ——” Mộc Lan lập tức hiểu ra, kéo dài giọng điệu trêu chọc: “Tiểu nương tử và Thái tử điện hạ quả đúng là cặp thanh mai trúc mã đẹp đôi, tiểu nương tử muốn gặp điện hạ đến thế sao.”
“Ngươi đừng nói bậy!” Phù Dữu đột nhiên nổi giận, giọng nói giòn giã nhưng quyết liệt: “Rõ ràng là ta…”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại không dám nói nữa.
Nàng cảm nhận rõ ràng động lực khiến mình ra sức đi học khi trời còn chưa sáng giữa thời tiết giá rét này, chính là Giang Hoài Chi chứ không phải Lý Càn Cảnh. Nhưng nếu nói những lời đó ra, sợ rằng toàn bộ Phù gia đều phải gặp hoạ theo nàng. Nàng vốn không ngốc, cần gì phải gây rắc rối cho mình.
Cũng may Mộc Lan nhanh chóng tiếp lời: “Là nô tỳ nhiều lời, tiểu nương tử dốc lòng học tập, gần đây trong những tài liệu được gửi về phủ, Giang Thái phó thường xuyên khen ngợi tiểu nương tử.”
“Hắn không nói xấu ta là tốt lắm rồi.”
Phù Dữu lẩm bẩm, không nói thêm gì nữa, chỉ rầu rĩ dùng đồ ăn sáng, sau đó yên lặng ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho Mộc Lan trang điểm.
Nhìn dáng vẻ và thái độ khác thường này của nàng, Mộc Lan vẫn không nhịn được nói thêm vài lời: “Tiểu nương tử có tâm sự sao?”
“Không có.”
Ngoài miệng nàng phủ nhận, nhưng không hiểu sao trong lòng lại vô cùng rối loạn.
Nàng cũng không biết vì sao mỗi ngày đến Đông Cung đều muốn gặp hắn, luôn bị hắn chọc giận nhưng vẫn muốn nói chuyện với hắn.
Tuy rằng kể từ sau ngày hôm đó, hắn không còn tự tay dạy nàng cầm bút, dù nàng vừa ngốc lại không hiểu nhưng hắn vẫn chỉ ngồi bên trên hướng dẫn nàng bằng lời nói. Tuy nhiên mỗi khi nàng nhớ tới nhiệt độ đầu ngón tay hắn chạm vào tay mình, đáy lòng luôn ngứa ngáy.
Tiểu nương tử mải miên man suy nghĩ, hiếm khi không ríu rít như chim tước, ngay cả việc hôm nay muốn mặc bộ váy nào cũng lười dặn dò. May mà Mộc Lan hiểu nàng, thuần thục lấy ra chiếc váy cổ tích hoạ tiết bướm xinh màu anh đào, cuối cùng theo đoàn xe rời phủ tiến cung.
Mỗi năm nàng đều tới hoàng cung vài lần để gặp Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, thỉnh thoảng cũng chạm mặt các phi tần. Có khi là nàng tự tới, có khi là cha mẹ dẫn nàng tới, cũng có khi là đến Kim Loan Điện bái kiến, lại có khi chỉ đến hậu cung tràn ngập hoa lan và hương thảo để trò chuyện.
Làm đủ mọi thứ.
Suy nghĩ của nàng rất hỗn loạn.
Cha mẹ đang chào hỏi các đại thần trong triều khi tình cờ chạm mặt ở phía trước, nàng chỉ đi theo phía sau cắt bỏ mớ hỗn độn trong lòng. Nhìn đoàn người đi vòng qua tòa đại điện nguy nga, rẽ thêm vài lần, sau đó tiến vào một điện nhỏ có mái ngói lưu ly màu vàng, nền đá cẩm thạch trắng, trên tường điểm xuyết ngọc trai, mùi quế vấn vít quanh các cây cột, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may năm nay không phải đến chính điện gặp mặt nói chuyện giọng quan cách, chỉ cần ăn một bữa cơm là xong.
Ăn còn không ngăn được bọn họ hỏi đông hỏi tây hay sao? Nhất định có thể ngăn được.
Cung nữ phía trước đưa tay vén rèm cho nàng, Phù Dữu ổn định tinh thần, đưa áo khoác lông cáo màu trắng như tuyết cho người bên cạnh. Trong lòng thầm nghĩ về những lễ nghi trong cung mà Giang Hoài Chi chỉ dạy mấy ngày hôm nay, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát.
… Đúng là ra vẻ.
Nàng chửi thầm.
Trước kia nàng thật sự không như vậy, lần nào vào cung mà không vui vẻ nhảy nhót ăn uống ngon miệng. Nhưng năm ngoái, vào sinh nhật cập kê của nàng, Bệ hạ hiếm khi quát lớn dáng vẻ không chút quy củ của nàng. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại đến bầu không khí lúc đó, nàng vẫn muốn chui xuống khe nứt trên mặt đất.
Cho nên năm nay nàng thật sự không muốn tới.
Mím môi bước vào noãn các một cách quy củ, liếc thấy Lý Càn Cảnh đột nhiên vọt tới đụng vào người nàng, trong lòng chợt cảm thấy không ổn.
“Tiểu Dữu Tử!” Lý Càn Cảnh có vẻ vô cùng kinh ngạc, đi vòng quanh nàng vài vòng: “Muội thật sự đeo nó! Sáng sớm ta đã sai người gửi quà tới, muội mau nói xem nó có đẹp hay không?!”
Khóe miệng Phù Dữu giật giật: “Cái gì?”
“Trâm ngọc.” Y cười hì hì duỗi tay chạm vào tóc nàng, cây trâm ngọc với hoạ tiết con Ly (*) được y giám sát suốt quá trình chế tác cuối cùng đã hoàn thành, hiện tại đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, trông rất đẹp mắt: “Ta đã giám sát rất lâu, muốn tặng nó làm quà chúc mừng Tiểu Dữu Tử!”
(*): Con rồng không sừng trong truyền thuyết dùng để trang trí các công trình kiến trúc hoặc công nghệ phẩm.
Thật ra nàng hoàn toàn không để ý trên người mặc váy áo gì, trên đầu cài trâm gì, có lẽ đây là suy nghĩ tinh tế của Mộc Lan, biết lập tức cài món quà này tới đây để lấy lòng Thái tử điện hạ, nàng cũng thuận miệng đáp: “Đẹp, cảm ơn Thái tử điện hạ.”
“Hả?”
Lý Càn Cảnh giật mình thấy rõ, nhất thời không chấp nhận được giọng điệu đột nhiên trở nên xa lạ của nàng.
“Nhìn Cảnh Nhi của chúng ta xem, tín vật đính ước cũng tặng rồi này.” Một giọng nữ dịu dàng hào phóng từ ngoài cửa truyền vào, lúc này y mới nhận ra mẫu hậu nhà mình tới rồi: “Tình cảm của hai đứa nhỏ này vẫn luôn tốt.”
“Ừ.” Người đàn ông trung niên mặc long bào đi bên cạnh bà, nhàn nhạt quét qua những người đang quỳ dưới đất một vòng, cuối cùng dừng lại trên người tiểu cô nương hiếm khi biết quy củ kia: “Dữu Nhi lại trưởng thành hơn rồi.”
Đã sinh nhật rồi, có thể không trưởng thành sao!
Phù Dữu đang định đứng dậy làm nũng theo thói quen, trong đầu đột nhiên nhớ tới buổi huấn luyện ma quỷ mà Giang Hoài Chi đã dạy riêng nàng ngày hôm qua, lời nói sắp ra khỏi miệng lại bị nuốt trở về: “Cảm ơn lời khen của Bệ hạ, Dữu Nhi cũng chúc Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương phúc thọ an khang, mọi việc thuận lợi không phải bận lòng lo toan.”
?
Những người có mặt đều bị lời nói của nàng làm cho kinh sợ, đồng loạt im lặng nửa phút.
Tình huống gì thế này?
Theo bản năng nàng cho rằng mình nhớ nhầm câu chúc, vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp một chút tán thưởng hiếm có trong mắt Hoàng đế: “Đọc sách cùng Cảnh Nhi nửa tháng, tiến bộ không ít.”
“Đứa nhỏ này rất cố gắng.” Lúc này Phù Tòng Nam mới nở nụ cười, nhanh chóng tiếp lời, đứng dậy mời Đế Hậu ngồi xuống: “Trong tài liệu Đông Cung gửi tới mấy ngày qua, Giang Thái phó dành không ít lời khen cho con bé.”
“Đúng đúng đúng!” Lý Càn Cảnh cũng chen miệng: “Hiện giờ Tiểu Dữu Tử rất chăm chỉ, muội ấy còn tới thư quán trước cả con!”
“Dữu Nhi đã biết cố gắng, con suốt ngày vẫn chỉ biết hi hi ha ha.” Hoàng đế ngồi xuống vị trí chủ trì, liếc nhìn y: “Thái tử một nước, không ra cái thể thống gì.”
“…” Phù Dữu rất muốn cười, nàng nhịn đến mức hai tai đỏ bừng, trong lòng cũng thoải mái hơn chút.
Nàng biết hôm nay phải vào cung, nên sau giờ học nàng lén tìm Giang Hoài Chi hỏi vài câu chúc, hiển nhiên hiệu quả rất tốt, người nào đó không biết nói lời hay xứng đáng bị ăn mắng.
Những người xung quanh lần lượt ngồi vào chỗ của mình, nàng đi theo Lý Càn Cảnh như mọi năm, cùng ngồi xuống vị trí đầu tiên bên phải của Hoàng đế. Vừa ngồi xuống, Lý Càn Cảnh đã vội vàng nghiêng người sang, thấp giọng: “Tiểu Dữu Tử, muội chơi xấu, đã nói sẽ cùng làm theo ý mình, nhưng muội lại lén học quy củ!”
“Bản thân huynh không nghe tiên sinh giảng bài, huynh còn trách ai!” Phù Dữu vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nhưng miệng lại nhỏ giọng tranh cãi với y: “Huynh cách xa ta một chút, ta không muốn bị mắng!”
“Được được được, hiện tại muội lại ghét bỏ ta!”
Phù Dữu không để ý đến y nữa.
Hôm nay từ lúc rời giường nàng đã mang tâm sự nặng nề, thứ nhất là vì những suy nghĩ ngổn ngang không rõ ràng của tiểu cô nương. Lý do còn lại là vì hôm qua Giang Hoài Chi đã chính thức nói cho nàng biết hung thủ thực sự hại Oanh Nguyệt rơi xuống nước.
Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật bình thường, không quá phô trương, tầm mắt của Phù Dữu đảo quanh một số đại thần lớn tuổi cùng vài phi tần được sủng ái, cuối cùng rơi xuống người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy đến tham dự.
“Này” Nàng dùng móng vuốt nhỏ đụng vào chân người bên cạnh: “Người kia là Ngu Phi sao? Người mặc đồ đỏ ấy.”
“Đúng vậy.” Lý Càn Cảnh chỉ liếc mắt một cái rồi chán ghét rời đi: “Mẫu hậu ta vẫn còn ngồi ở đây, mặc đồ đỏ rực như thế, thật sự coi mình là chủ nhân của nơi này à.”
Có thể đoán được.
Nghe nói hiện tại bà ta đang là phi tử được Bệ hạ sủng ái nhất, quả nhiên cũng chọn loại trang phục trông có vẻ không coi ai ra gì nhất.
Nàng hơi ngốc, nhưng tuyệt đối không phải bánh bao mềm, dám làm hại bạn thân nhất của nàng, hôm nay nhất định nàng sẽ khiến bà ta đẹp mặt!
Đang suy nghĩ, đột nhiên cửa điện truyền đến tiếng động rất nhỏ, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn qua ——
Là Giang Hoài Chi đến.
Nàng tận mắt nhìn thấy hắn mặc bộ áo bào tay bó màu trắng xanh, thắt lưng ngọc mạ vàng đen quấn quanh eo, thanh cao như một cây tùng xanh chậm rãi từ ngoài điện bước vào, tiến đến vị trí trung tâm hành lễ. Cảm giác mát lạnh do tuyết rơi bên đường mang lại lập tức làm dịu đi cảm giác bực bội còn sót lại trong lòng nàng, như thể chỉ cần nhìn hắn một cái là sẽ có hàng ngàn cách để tận hưởng sự mát mẻ trong ngày hè nóng bức.
“Này, Tiểu Dữu Tử.” Sắc mặt Lý Càn Cảnh có chút kỳ lạ, giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Muội nhìn gì thế, trên mặt hắn có bạc à?”
“… Hắn, hắn không có, trên mặt huynh có sao?”
Nàng vội chớp lông mi, chột dạ cúi đầu xuống.
“Đứng lên đi.”
Hoàng đế trên cao gật đầu hài lòng.
“Năm nay cuối cùng cũng chịu tới, trẫm thấy đứa nhỏ ngươi quá quy củ, phụ thân ngươi sống trong cung, sao ngươi lại không đến được? Chắc hẳn Càn Cảnh nghịch ngợm cũng gây ra cho ngươi không ít phiền phức.”
Hắn thì quy củ cái gì, mỗi ngày sau khi Lý Càn Cảnh hạ triều đều kể lại chuyện trong triều cho hắn.
Phù Dữu lén chửi thầm một câu.
“Bệ hạ quá lời rồi.” Ở bên kia, Giang Hoài Chi vẫn giữ nụ cười ôn hoà quen thuộc, trả lời kín kẽ không chút sai sót: “Thái tử điện hạ trời sinh thông minh, lương đống chi tài (*), thần nguyện dốc toàn lực chia sẻ nỗi lo cùng Bệ hạ.”
(*): “Nhân tài trụ cột” là ẩn dụ cho những nhân tài có thể gánh vác trọng trách quốc gia.
Không phải nói ta vừa đần vừa ngu à?
Lý Càn Cảnh nghe vậy cũng nhe răng trợn mắt, chửi thầm một câu.
Khoé môi Giang Hoài Chi lặng lẽ giật giật.
Sắc mặt hai đứa nhóc kia ngày càng kỳ lạ, nói không chừng lại đang lén chửi thầm mình.
“Ngồi đi.”
Hoàng đế hơi phất tay, mời hắn ngồi xuống vị trí đầu tiên bên trái, đối diện hai người bọn họ.
Từ trước đến nay Đại Tĩnh luôn đề cao văn chương và lễ nghi, tôn sư trọng đạo, mỗi gia tộc đều có lối nghiên cứu học thuật vô cùng nghiêm khắc. Với gia tộc Đế sư như Giang gia, gia chủ làm Đế sư, hầu hết các thành viên trong gia tộc cũng mở lớp dạy học. Tuy không phải gia tộc giàu có, nhưng lại có uy tín và địa vị không thể thay thế trong hoàng thất và kinh thành.
Phù Dữu chỉ liếc qua rồi lại vội vàng cúi đầu giả vờ nhìn trái cây trên bàn, như thể muốn nhìn chúng nở thành hoa.
Hoa còn chưa kịp nở, các cung nữ đã nối đuôi nhau tiến vào lấy trà quả xuống, sau đó từng chiếc đĩa ngọc đựng các món ngon như sốt đuôi hươu (1), kim ngân giáp hoa bình tiệt (2), lãnh thiềm nhi canh (3) được đặt lên bàn, còn đặc biệt đặt thêm hai đĩa bánh anh đào và quý phi hồng (4) ở trước mặt nàng.
(1)Sốt đuôi hươu là một món ăn cao quý thời nhà Đường làm từ đuôi hươu. Hươu thường tích tụ một lớp mỡ dày vào mùa đông, một phần mỡ được cô đặc tinh chất lại ở đuôi, vì vậy "Tinh chất đuôi hươu" một năm chỉ có một lần.
(2)Kim ngân giáp hoa bình tiệt là một món ăn nổi tiếng thời nhà Đường. Để làm món ăn này trước tiên nhồi bột, cán bột thành miếng mỏng, sau đó dàn trứng cua lên, rồi đến thịt cua, cuộn lại. Sau đó cắt chéo, hấp chín để thấy thịt cua màu trắng giữa trứng cua vàng óng ánh
(3)Lãnh thiềm nhi canh là một món ăn từ thời Đường. Món ăn được làm từ ngao tuyết, ngân nhĩ, hoa quê và kỷ tử.
(4)Quý phi hồng là một giống dâu tây siêu to, siêu ngọt.
Sau đó là những lời chúc mừng như mọi năm, nàng lần lượt cảm ơn những lời chúc mừng hoặc thật lòng hoặc giả dối của chư vị có mặt ở đây, cuối cùng mới xem như ăn được nửa miếng bánh nguội lạnh.
Chỉ là miếng bánh nhỏ kia vừa mới vào miệng được một nửa, vị công tử tuấn tú ngồi đối diện đột nhiên dịu dàng nói: “Dữu Nhi, sinh nhật vui vẻ.”
Một câu nói khiến nàng suýt nữa sặc chết, nàng vội vàng nuốt hết miếng bánh, mơ hồ không biết nên nhai nhanh hay nên trả lời nhanh, trên môi vẫn còn dính chút vụn bánh anh đào do tham ăn nếm trước: “Cảm… cảm ơn tiên sinh!”
Xấu hổ muốn chết!
Thoáng nhìn thấy vẻ bỡn cợt nhàn nhạt trong mắt Giang Hoài Chi, nàng có lý do chính đáng để nghi ngờ người này cố ý, người tốt không ai chọn lúc người khác ăn để nói chuyện!
“Hiện giờ Càn Cảnh và Dữu Nhi cũng coi như bạn cùng lớp.” Hoàng hậu nương nương tiếp lời, nụ cười hào phóng đúng mực: “Chỉ không biết, ở chỗ Giang Thái phó Dữu Nhi thể hiện có tốt không?”
“Tất nhiên là tốt rồi.” Giang Hoài Chi khẽ gật đầu, hắn cũng không nói xấu nàng: “Dữu Nhi chăm chỉ học tập, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, có thể giảng dạy cho thiên kim nhà Thừa tướng đại nhân cũng là vinh hạnh của thần.”
Phù Dữu có cảm giác, những lời khen mà người này sử dụng luôn cao hơn nàng không chỉ một bậc…
Không để nàng kịp suy nghĩ lung tung, Phù Tòng Nam ở bên kia nghe vậy thì rất hài lòng: “Tiểu nữ nghịch ngợm làm phiền Thái phó đại nhân phải lo lắng, nếu có chỗ nào mạo phạm, Thái phó cứ việc đến chỗ ta cáo trạng!”
Trưởng Công chúa An Dương cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Thái phó cứ tùy ý dạy dỗ, chúng ta chắc chắn sẽ không phản đối.”
Quả nhiên là cha mẹ ruột!
Hoàng đế nghe vậy dường như cũng yên tâm hơn một chút, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng hơn, thản nhiên hỏi: “Càn Cảnh thấy thế nào?”
“Tiểu Dữu Tử đương nhiên là tốt!” Lý Càn Cảnh lập tức trả lời, sợ chậm một giây sẽ khiến người ta cảm thấy mình do dự: “Tiểu Dữu Tử rất tốt, nhi thần thích ở bên nàng!”
Lời này vừa nói ra, nụ cười của Hoàng hậu nương nương và vợ chồng Thừa tướng đều sâu hơn, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phù Dữu yên lặng ném con mắt hình viên đạn qua, nhưng đương sự vẫn vui vẻ tiếp tục dùng bữa như chưa hề nhìn thấy, trông y còn không nhạy bén bằng nàng.
Người nhạy bén tất nhiên đang chờ nàng.
Mọi người trò chuyện hồi lâu, vị sủng phi xinh đẹp ngồi bên dưới kia, nghi phạm được Phù Dữu xác nhận, cuối cùng cũng yêu kiều buông đũa, mở miệng với giọng nói ngọt ngấy.
“Sinh nhật của Phù tiểu nương tử, được sự cho phép của Bệ hạ, thần thiếp cũng muốn tặng quà chúc mừng.”
Dứt lời, đôi tay yếu ớt của bà ta nhẹ nhàng vỗ thành tiếng trong không khí, lập tức có cung nữ đẩy một vật lớn tới, vật kia được che kín bằng vải đỏ, không thể nhìn ra thứ gì.
Phù Dữu liếc nhìn bà ta, không có hứng thú nói chuyện.
Nhưng trông Ngu Phi lại rất có hứng thú, đung đưa dáng người tựa cành liễu tới trước tấm vải đỏ, đầu ngón tay vén lên từng chút, một quả hồ lô may mắn được điêu khắc tỉ mỉ từ băng mùa đông lập tức hiện ra trước mặt mọi người!
Ánh mắt của mọi người không khỏi sáng lên, Phù Dữu lại cau mày ngay tức khắc, trong mắt chứa đầy vẻ khó tin, sau đó hung tợn nhìn thẳng vào bà ta.
Điêu khắc băng.
Đây chẳng phải là sự khiêu khích tr*n tr** đối với nàng hay sao?