"Con tính đặt thể diện của mình ở đâu hả?!"
Tiếng đập bàn vang dội, bả vai bé nhỏ của Thất nương tử run lên, đầu gối mềm nhũn lập tức quỳ rạp xuống đất.
Trước mắt nàng là phụ nhân trung niên cao quý, khoác áo lông hồ ly trắng viền, người này cũng chính là mẫu thân nàng. Năm tháng gánh vác chuyện nội vụ trong nhà cùng việc sinh dưỡng đã khiến mái tóc bà lấm chấm bạc, nhưng ánh mắt uy nghiêm vẫn như trước, khiến nàng không khỏi sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
"Mẫu thân..."
"Ta không có nữ nhi như con!"
Tiếng gọi khe khẽ của nàng lập tức bị quát ngắt ngang, Giang Oanh Nguyệt ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối, không dám hó hé thêm một lời nào.
Hôm nay, nàng nhận được thiệp mời từ tiểu nương tử Phù gia của phủ Thừa tướng. Vốn dĩ nàng phải ở nhà luyện đàn, nhưng lòng hiếu kỳ cùng khát khao tự do không kìm nén nổi, nàng đã len lén trốn ra ngoài qua một khe hở nhỏ trong phủ, vui chơi cả một ngày dài.
Tiểu nương tử Phù gia kia tính tình hoạt bát vô tư, vừa trông thấy thuyền hoa trên hồ thì nằng nặc đòi lên. Nàng biết rõ nơi đó không phải chốn tốt lành gì, nhưng vì không chống lại nổi mấy lời năn nỉ ỉ ôi, cộng thêm lòng hiếu kỳ, nên cũng miễn cưỡng bước lên nhìn thử.
Không ngoài dự liệu, bọn họ bị một vị triều quan đang say sưa trong yến tiệc trên thuyền nhận ra gia huy thêu trên xiêm y.
Vậy là cơn thịnh nộ của mẫu thân giáng xuống.
"Con đã làm mất mặt Giang gia với Hộ bộ người ta rồi đấy!"
Giang phu nhân vẫn không ngừng quở trách:
"Thân là một khuê nữ đoan chính, thế mà lại bén mảng đến chốn ô uế đó, còn để người ta nhận ra! Con nghĩ thể diện Giang gia không đáng một đồng hay sao?!"
"Oanh Nguyệt biết sai rồi..."
Nàng lí nhí đáp.
"Lần sau... sẽ không mặc xiêm y Giang gia ra ngoài nữa."
Giang phu nhân giận quá hóa cười:
"Đây là vấn đề của xiêm y sao?!"
"Không... không phải... Oanh Nguyệt sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy nữa, nếu không được mẫu thân cho phép, cũng sẽ không tùy tiện ra ngoài chơi!"
Giang Oanh Nguyệt bị tiếng quát lớn dọa cho sợ hãi, nàng nức nở rơi nước mắt, giọng cầu xin mang theo âm mũi nghẹn ngào, nói đi nói lại mãi mới rõ ràng.
"Ta đã nhắc nhở con bao nhiêu lần, tránh xa tiểu nương tử Phù gia kia ra! Ai ai cũng biết con nhóc đó bướng bỉnh vô học, vậy mà con suốt ngày cứ dính lấy chơi chung với nó! Con là ai chứ? Là khuê nữ nức tiếng đoan trang nhã nhặn, văn hương đầy mình, bao nhiêu gia đình danh môn vọng tộc đang chờ con đến tuổi cập kê! Nay con làm ra chuyện này, khác nào tự hủy tiền đồ?!"
Giang phu nhân tiếp tục mắng mỏ, lời lẽ như mưa rào đổ xuống không một chút nể nang.
"Tiểu nương tử Phù gia kia, số nàng ta tốt! Phụ thân nàng là Thừa tướng, khi Bệ hạ đăng cơ đã lập đại công, nàng ta sinh ra đã mang số mệnh Thái tử phi. Dẫu có ngang ngược đến đâu cũng không ai dám trách, bởi Bệ hạ đã hứa hôn, lời quân vương không thể xem nhẹ. Nhưng còn con thì sao?! Mấy năm nữa, hôn sự của con phải dựa vào danh tiếng mà định đoạt! Con không hiểu sao?!"
"Con là đích nữ duy nhất của Giang gia, thân phận này dẫu có thế nào thì cũng không thấp, nhưng giữa người tốt và người tốt hơn, chẳng lẽ con không muốn mình được chọn lựa? Con không muốn giúp ca ca ngươi củng cố địa vị Giang gia sao?! Nếu con không cố gắng, mai sau ca ca ngươi kế nhiệm gia chủ, Giang gia ta có thể trông cậy vào con được cái gì chứ?!"
"Giang gia chúng ta có tổ huấn, nữ nhi tuyệt đối không được bước chân vào hoàng thất! Vậy nên giữa các danh gia vọng tộc, địa vị ra sao, công tử nào thích hợp hơn, con cứ quỳ đây mà nghĩ cho kỹ! Nghĩ thông suốt rồi mới được đứng dậy!"
Cửa từ đường bị đóng sầm lại, bốn bề tức khắc trở về tĩnh mịch.
Tiếng quở trách liên miên của mẫu thân khiến đầu nàng đau nhức. Tiểu Giang Oanh Nguyệt run rẩy đưa tay ôm lấy đôi tai, cả thân mình cũng khẽ run lên. Mãi lâu sau, nàng mới cố gắng áp chế cơn ù tai đang dội vào đầu óc.
Thật đáng sợ.
Mỗi lần mẫu thân nổi giận, dáng vẻ ấy như thể muốn nuốt chửng nàng vào bụng, hoàn toàn khác hẳn với sự đoan trang ngày thường của một chủ mẫu quản việc nhà. Tựa như mỗi lần nàng phạm sai lầm dù chỉ là một chút, đó cũng là lúc mẫu thân phát tiết cơn tức giận đè nén bấy lâu.
Dẫu cho chỉ là hạ bút quá mạnh khi luyện chữ, hay gảy sai một nốt khi luyện cầm, đều sẽ bị ma ma giáo dưỡng ghi chép lại. Đợi khi tích lũy đủ, sẽ bị dẫn đến từ đường mà tính toán từng việc một.
Nàng ngẩng đầu nhìn, ánh nến cháy dài bất tận được sắp xếp ngay ngắn, lay động nhẹ theo từng cơn gió len lỏi qua khe cửa sổ. Cái bóng của nàng phản chiếu lên linh vị tổ tiên, chập chờn quấn lấy, tựa như một vệt ám ảnh chẳng thể thoát ra.
Kỳ thực, nàng rất hâm mộ Phù Dữu.
Nàng luôn tỏ ra đoan trang ôn hòa khi xuất hiện bên ngoài, cho nên những nữ nhi quý tộc khác chỉ có thể đứng từ xa so sánh mà không ai thật lòng kết giao. Dần dà, chẳng ai nguyện ý chơi với nàng. Người ta chỉ khách sáo nói đôi ba câu, ngoài mặt thân cận vô cùng, nhưng khi thả diều lại chẳng ai chủ động gọi nàng.
Thế nhưng Phù Dữu thì không như vậy.
Nàng ấy chưa bao giờ để tâm đến những lời nhận xét ấy. Lúc nào cũng kéo nàng đi chơi, dù Giang phu nhân công khai hay ngấm ngầm bày tỏ sự không hài lòng, vẫn luôn nghĩ đến nàng đầu tiên mỗi khi có thứ hay ho. Đến khi bị quản thúc, quay về phủ cáo trạng, lúc nào An Dương Trưởng Công chúa cũng đứng ra che chở.
Phù tiểu nương tử còn tùy hứng hơn nàng gấp bội, vậy mà nàng chưa từng nghe nói An Dương Trưởng Công chúa có khi nào mắng chửi nữ nhi mình như mẫu thân nàng đã làm.
Giang Oanh Nguyệt quỳ trên nền đá lạnh, theo bóng trăng khuyết di chuyển mà đầu gối nàng càng lúc càng đau nhức. Nàng cắn chặt răng chịu đựng, không dám tự ý đứng dậy.
Nhị ca không ở trong phủ.
Không có ai có thể đứng ra nói đỡ cho nàng.
Có lẽ lần sau, nếu Tiểu Dữu Tử lại đến gọi, nàng thực sự sẽ không đi nữa.
Nhưng mà… nàng vẫn muốn đi.
Vì sao mỗi ngày đều phải cấm túc trong khuê phòng, rèn luyện cầm kỳ thư họa đến mức tinh thông? Cho dù văn chương nàng viết ra được người trong kinh thành ca ngợi, nàng cũng không cảm thấy vui sướng gì, ngược lại chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai càng lúc càng nặng hơn.
Chỉ cần sơ suất một chút, nàng sẽ bị xem là nỗi nhục nhã của Giang gia.
Nàng không hiểu.
Rõ ràng nàng chỉ là một nữ nhi bình thường, trong nhà chưa bao giờ được coi trọng, vậy tại sao khi phạm sai lầm lại như thể nàng đã làm sụp đổ cả bầu trời Giang gia?
Giang Oanh Nguyệt vừa xoa đầu gối, vừa ôm lấy ngực, dốc sức suy nghĩ về tất cả những điều ấy, chỉ để bản thân không bị cơn choáng váng nuốt chửng.
Không ngoài dự liệu, đây là một sự thất lễ nghiêm trọng.
Mãi đến khi trời đông ló rạng, nàng mới run rẩy đứng dậy, đẩy cửa từ đường, đón lấy làn gió bắc lành lạnh đầu mùa, lặng lẽ dụi dụi cái mũi đã đông cứng của mình.
Những bà tử và nha hoàn trong viện đã sớm thấy quen cảnh này, vội vã bưng lên một bát canh sâm cùng cháo nóng ủ ấm thân mình.
Nàng phất tay bảo bọn họ lui xuống, tự mình bê một chén, ngồi trên băng đá trong viện thất thần nhìn vào hư không.
Lại có một chiếc lá rụng xuống.
Là mùa đông rồi.
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên ba lượt. Nàng khẽ nhíu mày, trong lòng thoáng nghi hoặc kẻ nào sáng sớm lại đến bái phỏng. Nghiêng đầu nhìn ra, liền thấy một thân ảnh xa lạ cao lớn, tuấn dật mà trầm ổn.
Không phải công tử thế gia mình vận kim ngọc, y chỉ khoác một bộ y phục đen gọn gàng, trên vai phủ chút lông thú giữ ấm. Đôi mắt sắc bén như ưng, gương mặt màu lúa mạch bị gió đông thổi đến nứt nẻ, tựa hồ còn chưa kịp bôi dược.
"Ngươi là ai?"
Giọng nói ôn nhu nhưng ẩn chứa vài phần cảnh giác, không hề lộ ra nửa điểm hoảng hốt.
"Bẩm tiểu thư, thuộc hạ tên là Giang Hoán, là tử sĩ dưới trướng Tam công tử. Lần này đến đây, là để giúp công tử đưa thư."
Hắn trả lời rành mạch, không kiêu không nịnh, khiến nàng bất giác sinh hảo cảm.
"Ca ca có điều gì căn dặn sao?"
"Cũng không phải lời căn dặn gì, chỉ là công tử lần này đến phía Nam vì công vụ trì hoãn, e rằng khó lòng hồi kinh đúng hẹn, dặn dò tiểu thư nên mặc thêm y phục giữ ấm."
Hắn đưa bức thư trong tay, rồi cung kính đứng chờ một bên.
Bức thư toàn là lời tâm tình giữa huynh muội. Giang Oanh Nguyệt đọc xong, khóe môi nhẹ cong, dịu dàng gật đầu.
"Ta đã rõ. Phiền ngươi hồi báo ca ca, bảo huynh ấy giữ gìn sức khỏe."
Ánh mắt nàng lướt qua vết nứt trên gò má hắn, bàn tay khẽ nâng lên.
"Nếu không vội, uống một bát canh sâm cho ấm người rồi hẵng đi. Bát này ta chưa động qua, nếu ngươi để ý, ta có thể sai người múc bát khác."
"Tiểu thư quan tâm, thuộc hạ nào dám chối từ."
Hắn đáp một cách thản nhiên, nhưng lòng lại dâng lên tia ấm áp khó hiểu. Nhiều ngày bôn ba khiến hắn mệt mỏi, nay được một bát canh sâm nóng hổi, dạ dày se lạnh bỗng chốc dịu đi không ít.
Ánh mắt vô tình lướt qua sắc môi trắng bệch của nàng, hắn thuận miệng hỏi:
"Tiểu thư không khỏe sao?"
Một câu quan tâm đơn giản lại khiến lòng nàng chua xót. Giang Oanh Nguyệt cố đè nỗi tủi hờn đang dâng trào xuống, cười thản nhiên đáp:
"Chỉ là trời lạnh mà thôi, không có gì đáng ngại."
Giang Hoán nhìn ra nàng có điều bất thường, nhưng phận mình không thể truy hỏi nhiều. Hắn im lặng, đầu ngón tay vô thức miết nhẹ vành chén sứ.
"Chữ của tiểu thư rất đẹp."
Hắn gượng gạo chuyển chủ đề.
"Chỉ là tùy tay viết vài nét, chẳng đáng thành thi văn."
Nàng mỉm cười, tựa như chợt nhớ ra điều gì, bèn lật tờ giấy hoa đào, đưa đến trước mặt hắn.
Giang Hoán không nhận.
"Thuộc hạ không biết chữ, không hiểu được tâm tư của tiểu thư."
"Ngươi không biết chữ?"
Nàng có chút kinh ngạc.
"Nhưng ta thấy ngươi ăn nói đâu có giống kẻ không học."
"Công tử học thức uyên bác, thuộc hạ theo hầu lâu ngày, cũng nhiễm chút phong thái thư hương."
Hắn cười nhẹ, có phần bối rối.
"Cũng chỉ là vẽ hổ không thành mà thôi."
"Vậy ngươi thường hầu hạ bên cạnh ca ca sao?"
Hàng mi dài của Giang Oanh Nguyệt khẽ lay động, ánh mắt hàm chứa tò mò.
"Ngươi nói ngươi là tử sĩ, vậy ngày thường làm những việc gì?"
"Công tử tính tình độc lập, không cần người hầu hạ nhiều. Chỉ là thuộc hạ may mắn được tín nhiệm, mỗi khi có việc, thường là người được gọi đến đầu tiên."
Giang Hoán cung kính đáp lời:
"Những lúc khác, phần lớn là xuất hành làm nhiệm vụ. Khi thì vung đao l**m máu, khi lại chỉ là truyền đạt tin tức, tất cả đều tùy công tử phân phó."
"Vung đao l**m máu?"
Nàng càng thêm tò mò.
"Những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, nghe thật đáng sợ."
"Cũng không hẳn, lần trước chỉ là đến một tiểu huyện ngoài kinh thành để xử lý một tham quan mà thôi."
Xét thấy Thất tiểu nương tử tuổi còn nhỏ, hắn cố ý tránh đi chữ "giết".
"Điều thú vị là, thuộc hạ lục soát cả phủ đệ lẫn nha môn đều không thấy tung tích hắn, lại vô tình bắt gặp hắn trốn trong khuê phòng của một nữ tử. Còn chưa kịp ra tay bắt người, chính thất của hắn đã âm thầm theo dõi thuộc hạ suốt dọc đường bất thình lình xông vào, đánh hắn một trận nhừ tử… Hầy…"
Giang Hoán như sực tỉnh điều gì, vội vàng đưa tay che miệng.
"Xin thứ lỗi, tiểu thư. Thuộc hạ quả thực là kẻ th* t*c , không nên kể những chuyện ô uế ấy cho người nghe."
"Không sao cả. Ta từng đọc những chuyện như thế trong thoại bản, không ngờ ngươi lại tận mắt chứng kiến. Quả thực rất thú vị."
Giang Oanh Nguyệt không hề thấy bị mạo phạm.
"Nếu ta có thể thường xuyên ra ngoài, ngắm nhìn non sông tươi đẹp, cho dù bắt gặp những chuyện ngươi gọi là ô uế kia, ta vẫn sẽ vui vẻ."
"Tiểu thư rất muốn xuất môn sao?"
"Tất nhiên rồi. Chỉ là mỗi lần ra ngoài đều vì nhà có việc mới được đi, thi thoảng trốn đi chơi Tiểu Dữu Tử, trở về lại bị mẫu thân trách mắng."
Nói chuyện lâu, nàng dần dần buông xuống tâm phòng.
"Ta thật sự rất ngưỡng mộ tiểu nương tử Phù gia đó. Nàng ấy dường như không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, được phụ mẫu, huynh trưởng nâng niu trong lòng bàn tay. Dù việc học hành dở tệ, nhưng mỗi ngày đều vui vẻ vô lo vô nghĩ."
Giang Hoán từ nhỏ đã không biết phụ mẫu mình là ai, lớn lên nhờ cơm thừa canh cặn, bôn ba chốn đầu đường xó chợ. Hắn trời sinh tính tình nhạy bén, vừa nghe đã đoán ra tâm tư nàng.
"Tiểu thư đừng buồn. Người có hoàn cảnh riêng, Giang phu nhân có lẽ không nghĩ giống người. Chỉ cần làm điều bản thân mong muốn là được."
Không ngờ câu nói này như đụng trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng. Bao uất ức cùng không cam lòng bị đè nén bấy lâu tựa con đê vỡ lở, nàng bỗng nghẹn ngào bật khóc.
Giang Hoán nhất thời hoảng hốt, vội quỳ một gối xuống đất.
"Tiểu thư... Đừng, đừng khóc mà!"