Gả Cho Thái Phó - Giang Hàm Ngư

Chương 61

Nhưng Thất tiểu nương tử nào chịu nghe những lời ấy, nước mắt dường như một khi chảy ra thì sẽ không thể ngăn lại được, càng khóc càng dữ dội, như thể muốn khóc sạch hết thảy mọi ấm ức tích tụ bấy lâu.

Lão bà tử trong tay vẫn cầm chiếc khăn lau, nghe động tĩnh liền vội vã chạy đến.

"Thất tiểu nương tử, người làm sao vậy?"

Nói rồi, bà ta cau mày nhìn sang nam nhân xa lạ bên cạnh, lập tức quát lớn:

"Ngươi là ai!"

Lời đuổi người còn chưa kịp thốt ra, Giang Oanh Nguyệt bỗng nhiên bật lên một tiếng quát giận dữ.

"Tránh ra!"

Lão bà tử giật mình kinh hãi.

Xưa nay chưa từng thấy Thất tiểu nương tử dịu dàng lại có bộ dạng quát tháo như thế, nhưng nam nhân lạ mặt xông vào hậu viện quả thật là đại sự, sao có thể làm ngơ!

Giang Hoán ý thức được điều này, lập tức tháo khối ngọc bội khắc dấu hiệu của Tam Công tử bên hông xuống, lật tay đưa ra trước mắt bà ta, lúc này mới miễn cưỡng đuổi được người lui xuống.

Mặc dù động tác hắn lưu loát như nước chảy mây trôi, nhưng hắn vẫn không đứng dậy. Chỉ là thân hình hắn quá đỗi cao lớn, dẫu có quỳ một gối dưới chân nàng, tầm mắt vẫn ngang với nàng.

"Tiểu thư..."

Hắn vụng về lên tiếng, bao năm chinh chiến sát phạt, nhưng cuộc đời chưa bao giờ dạy hắn cách dỗ dành một tiểu thư khuê các.

"Đừng buồn nữa."

Nào ngờ Giang Oanh Nguyệt lại càng khóc to hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào cánh tay, thân mình run rẩy không ngừng.

"Tại sao lúc nào cũng trách mắng ta..."

Giọng nàng nghẹn ngào xuyên qua mặt bàn đá, vọng vào tai hắn.

"Ta đã làm tốt hết sức có thể rồi, ta chỉ muốn có bằng hữu, muốn như người khác có thể tự do dạo phố..."

"Tiểu thư vốn dĩ có bằng hữu mà."

Giang Hoán lần đầu tiên nhận ra chính mình cũng có lúc luống cuống.

"Tiểu nương tử Phù gia mà người vừa nhắc đến, không phải là bằng hữu tốt của người sao?"

"Nhưng nếu lần nào nàng ấy mời ta đi chơi, ta cũng từ chối, lâu dần nàng ấy sẽ không còn là bằng hữu của ta nữa."

Nàng nức nở.

"Tiểu Dữu Tử rất tốt, gia thế tốt, tính tình cũng tốt, nàng ấy nhất định sẽ có rất nhiều bằng hữu."

"Nếu đã là bằng hữu tốt, ắt hẳn cũng sẽ không vì một chút bất đắc dĩ mà từ bỏ tiểu thư."

"Sẽ đó!"

Giang Oanh Nguyệt bướng bỉnh phản bác, không rõ là bởi vì xung quanh không có người hay là vì người trước mặt nàng lúc này cho nàng một loại cảm giác tin tưởng khó hiểu, mà chiếc mặt nạ nàng luôn đeo đã bị tháo xuống, chỉ còn lại sự ngây thơ và ngang bướng của một cô nhóc.

"Không ai thích một kẻ cứng nhắc khô khan, lần trước ta mang theo nha hoàn đi chơi cùng nàng ấy, nàng ấy rõ ràng đã không vui rồi!"

"Tiểu thư tâm tư tinh tế, nhưng không cần phải nghĩ nhiều đâu, có lẽ tiểu nương tử Phù gia không có ý đó. Nếu cứ mải lo nghĩ thì chỉ khiến tiểu thư tự chuốc lấy phiền não thôi."

"Ta nhìn sắc mặt người khác rất chuẩn đấy!"

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy nước mắt giờ đây đã ửng đỏ, đôi mắt sưng húp, hàng mi cong mềm mại dính đầy nước mắt chụm lại thành một đường.

"Mỗi ngày ta đều quan sát sắc mặt mẫu thân, ngày nào cũng đoán xem phụ thân đánh giá ta ra sao, ta không hiểu tại sao gần như tất cả những người xung quanh ta đều quá hà khắc với ta!"

Sự kiềm nén và bướng bỉnh bị đè nén bấy lâu chợt bùng nổ trong khoảnh khắc này. Giang Oanh Nguyệt mắt đỏ hoe, bàn tay nhỏ bé hất mạnh, chiếc bát sâm dược trên bàn liền rơi xuống đất!

Tiếng sứ trắng vỡ nát trên nền đá thanh âm giòn tan, tựa như vạch ra một lằn ranh vô hình trong không khí, khiến không gian xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng đến lạ thường.

Giang Oanh Nguyệt giật mình, bàn tay run lên.

"Xin, xin lỗi..."

Nàng vội vàng cúi xuống muốn thu dọn mảnh vỡ, lại bị một bàn tay thô ráp, mạnh mẽ ngăn lại.

"Để ta."

Giọng Giang Hoán trầm ổn, nghe vào lòng lại khiến người ta an tâm lạ thường.

Nàng có chút luống cuống đứng bên cạnh, đầu ngón tay vô thức bấu chặt lấy vạt áo nhỏ, trong lòng đầy sợ hãi vì cơn nóng nảy và l* m*ng khi nãy.

"Phát tiết ra được cũng tốt."

Hắn không giỏi dỗ dành người khác, nhưng cũng cố gắng làm dịu giọng nói.

"Chỉ là một cái bát mà thôi, không ai trách tội tiểu thư đâu."

"Sẽ có."

Nàng khe khẽ đáp lời.

"Mẫu thân ắt sẽ trách mắng ta, bảo ta không khác gì đám phụ nhân thô lỗ nơi đầu phố. Hơn nữa, ta thất thố như vậy, lại càng không ai thích ta nữa."

"Vừa rồi ta đã dùng ngọc bội của công tử, trong viện này đều là những kẻ hiểu chuyện, tự nhiên sẽ không dám tới gần."

Hắn thu dọn mảnh vỡ gọn gàng, động tác gọn gàng dứt khoát.

"Tiểu thư xem, đến giờ vẫn chưa có ai bước vào đây."

Giang Oanh Nguyệt lấy hết dũng khí ngẩng lên, liền trông thấy trong tiểu hoa viên vẫn vắng vẻ như cũ, chỉ có vài đóa mai nở sớm đung đưa theo gió.

"Ca ca lợi hại thật."

"Công tử là chủ nhân tương lai của Giang gia, bọn họ không rõ thân phận của ta bên cạnh công tử là thế nào, tất nhiên sẽ không dám đắc tội."

Hắn khẽ đỡ nàng, dìu nàng đang run rẩy ngồi trở lại ghế đá.

"Trước giờ tiểu thư không dám làm thế, nên mới cảm thấy đó là chuyện kinh thiên động địa."

Hắn nhận ra sự hoảng loạn và bất lực trong ánh mắt nàng.

"Thật ra, phát tiết một chút cũng không phải là chuyện gì to tát lắm."

Những giọt nước mắt nóng hổi như đứt chỉ, lã chã lăn xuống. Giang Oanh Nguyệt ngây người nhìn hắn, trong mắt gần như là cầu xin.

"Đừng nói với ai khác."

Nàng nức nở.

"Đừng nói với ca ca."

"Thuộc hạ hứa với tiểu thư."

Giang Hoán hơi cúi người, gom hết những mảnh vỡ vào lòng bàn tay, rồi đi về phía một gốc mai.

"Chôn xuống đất, sẽ không ai biết cả."

"Thật sao?"

Sợ hãi vì sự thất thố của mình, nàng vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt, đôi mắt nhòe lệ nhìn về phía hắn, tò mò hỏi.

"Ngươi… chỉ dùng tay thôi mà cũng có thể đào đất sao?"

"Đất không cứng lắm đâu."

Hắn mỉm cười trấn an.

"Nhưng mà… tay ngươi dính đầy bùn rồi kìa."

"Rửa là sạch, không sao cả."

Hắn chẳng hề bận tâm, chỉ cẩn thận chôn kín mảnh vỡ xuống đất.

Giang Oanh Nguyệt cúi đầu lặng lẽ nhìn.

Không sao ư?

Nàng thực sự ngưỡng mộ dáng vẻ tùy ý mà ung dung của hắn, một phong thái mà nàng chưa từng có.

Hắn mặc y phục chẳng theo quy tắc gì, tựa hồ lớp lông trắng nơi cổ tay và cổ áo chỉ là tùy ý khoác lên cho ấm. Da hắn có nứt nẻ cũng không vội vàng xử lý, dường như hoàn thành nhiệm vụ của ca ca mới là chuyện hệ trọng nhất; tay hắn lấm lem bùn đất, vậy mà không chút lo lắng về việc thất lễ hay bị người khác xem thường, chỉ đơn giản nghĩ rằng lát nữa rửa sạch thì không có gì đáng nói cả.

Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy làm một tử sĩ, có lẽ so với làm một tiểu thư khuê các còn dễ chịu hơn.

"Tiểu thư đã từng nghịch bùn chưa?"

Chôn xong mảnh vỡ, Giang Hoán tiện miệng hỏi.

"Chưa từng. Tiểu Dữu Tử nói hồi nhỏ nàng ấy thường hay hơi, nhưng lớn rồi thì không chơi nữa."

"Xuân hạ thu đông luân chuyển, đất đai tất có lúc xốp mềm, nhất là khi gặp mưa tuyết."

Giang Hoán chậm rãi giải thích.

"Nếu tiểu thư thấy chỗ này vẫn còn lộ rõ, thì cứ lén lút dùng chân giẫm nhẹ lên, sẽ không ai phát hiện đâu."

"Vậy… ngươi cũng sẽ giữ bí mật chứ?"

Nàng cẩn thận hỏi.

"Thuộc hạ tất nhiên sẽ vì tiểu thư mà giữ kín chuyện này."

Hắn lui ra mấy bước, cung kính hành lễ.

"Đã chậm trễ quá lâu, thực có lỗi với tiểu thư, nhưng thuộc hạ phải cáo lui rồi."

"Ê… đợi đã!"

Hắn đi quá đột ngột, khiến Giang Oanh Nguyệt vội vàng lên tiếng gọi lại.

Bị đôi mắt tang thương ấy nhìn chăm chú, nàng bỗng chốc lúng túng, lời nói cũng trở nên vấp váp.

“Ơ… Bên kia, bên kia có nước.”

Nàng khẽ giơ bàn tay nhỏ nhắn, chỉ về phía xa.

“Ngươi rửa sạch rồi hãy quay về.”

“Thân phận thuộc hạ thấp hèn, sao dám làm bẩn ao nước của tiểu thư.”

Giang Hoán mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối.

“Lát nữa ra ngoài dắt ngựa, tiện thể rửa qua là được.”

“Vậy cũng được.”

Nàng không biết phải nói gì thêm, chỉ đơn thuần muốn níu giữ hắn lâu hơn một chút.

“Sau này… ngươi còn đến nữa không?”

“Nếu có thư cần đưa, tất nhiên sẽ đến.”

“Vẫn sẽ là ngươi sao?”

“Hẳn là vậy.”

“Ta biết rồi.”

Nàng khẽ gật đầu.

“Cảm ơn ngươi đã giữ bí mật cho ta, đi đường cẩn thận.”

“Đa tạ tiểu thư quan tâm.”

Giang Hoán lại cúi mình hành lễ, rồi xoay người rời đi.

Lần này, chẳng còn lý do gì để gọi hắn lại nữa. Giang Oanh Nguyệt lặng lẽ đứng trong viện, mãi đến khi bóng dáng cao lớn ấy khuất xa, thật lâu sau nàng mới chợt nhận ra mình đã bị gió đông thổi lạnh đến run rẩy.

Nàng kéo chặt lại áo choàng lông cừu, xoay người đi qua hành lang gấp khúc, hướng về noãn các của mình.

Bên trong, thị nữ đã sớm chuẩn bị bánh sữa, chờ nàng trở về. Vừa thấy nàng, lập tức vội vã mở cửa noãn các, lại thêm vài khúc than vàng vào lò sưởi, khiến căn phòng càng thêm ấm áp.

“Thất tiểu nương tử, khi nãy có phải là thân tín bên cạnh Tam công tử không? Nô tỳ nghe thấy chút động tĩnh, nhưng ngại có Tam công tử ở đó, cũng không dám tùy tiện đến gần.”

“Ừm.”

Nàng đáp lại qua loa, rồi ngồi xuống trước án thư bên cửa sổ nhỏ.

“Là ca ca đưa thư đến nói chút chuyện riêng với ta thôi, không có gì, đừng lo lắng.”

“Vậy thì tốt.”

Thị nữ chưa từng nghĩ nàng sẽ nói dối, nên cũng yên lòng.

“Giờ cũng đến lúc luyện cờ rồi, tiểu thư dùng xong dĩa bánh sữa này lót dạ, nô tỳ sẽ mời nữ tiên sinh vào.”

“Chờ một lát.”

Nàng căn dặn.

“Mực có chút khô rồi, phiền ngươi mài thêm giúp ta.”

“Tiểu thư muốn viết thư sao?”

“Muốn hồi âm cho ca ca vài câu, nhưng lại không tiện nhờ hộ vệ ấy chuyển lời.”

Một lý do rất hợp lý.

Thị nữ cũng chuyên tâm đứng bên cạnh mài mực, nhìn nàng viết từng nét từng nét chữ tiểu khải thanh tú.

Những lời muốn gửi đến ca ca không ít, viết ra thành lời cũng không khó, với tài văn chương của nàng, không bao lâu đã viết thành một đoạn dài dằng dặc.

Chỉ là, trong tâm tư này, lại vô cớ vướng mắc vài điều không nên có.

Nàng vẫn muốn gặp lại hắn.

Không rõ vì sao, chỉ cảm thấy lần sau gặp hắn, nhất định phải chuẩn bị sẵn một lọ dược hảo hạng để dưỡng da.

Hoặc nói cho hắn biết, lớp lông hồ trên cổ áo mặc ngược rồi, mặt có thêu trúc nhỏ mới là mặt ngoài.

Cũng muốn nghe thêm đôi ba chuyện giang hồ huyên náo từ miệng hắn, nàng luôn cảm thấy, đó mới chính là dáng vẻ nên có của nhân gian.

Nam tử mà nàng từng tiếp xúc không có bao nhiêu người, người mà nàng tín nhiệm nhất, cũng chỉ có hai người, Đại ca và Nhị ca của nàng.

Thế nhưng hôm nay, nàng bỗng cảm thấy, người này hình như cũng không tệ.

Bức thư viết trên tờ thiếp hoa đào nghiền mịn từ cành đào đầu xuân được nàng cẩn thận gấp lại, đôi tay thon dài, khẽ phủ lớp sơn móng sắc đỏ lên trang giấy, rồi nôn nóng giao cho thị nữ đang chờ.

“Phiền ngươi, đưa thư này gửi cho Nhị ca đang ở Nam Hạ.”

“Thất tiểu nương tử lại khách khí rồi.”

Nàng luôn nhã nhặn như thế, nên những người dưới đều cam tâm tình nguyện chạy việc cho nàng, chẳng ai có lấy nửa câu oán than.

Quả nhiên, đã đến giờ luyện cờ.

Rồi thời gian trôi qua, nàng lướt qua từng quân cờ đen trắng bằng ngọc, búng đứt một sợi tơ đàn lạnh giá, hạ bút mười thiên văn chương biền ngẫu, cất giọng ngâm trăm câu thi phú, vậy mà cửa viện tĩnh lặng tiêu điều ấy, mãi đến tận bây giờ mới có động tĩnh.

Mùa đông đã chạm đáy rét mướt, người xoay mình xuống khỏi lưng con tuấn mã lông đen vẫn gọn gàng, dứt khoát như trước. Chỉ là, làn da màu lúa mạch kia càng thêm tróc nứt, nàng chỉ nhìn từ xa, cũng có thể thấy vài chỗ lởm chởm không đều.

Giang Oanh Nguyệt mặc váy dài sắc khói pha chút hồng thêu hoa, khoác bên ngoài áo choàng gấm đỏ thẫm, đôi giày thêu nhỏ nhắn khẽ cất bước, tà váy dệt kim tuyến sắc trắng cũng theo đó tung bay.

Nàng khẽ nắm chặt lọ dược nhỏ đã chuẩn bị từ trước, chỉ chạy lên trước hai bước, rồi lại ngượng ngùng không dám tiến thêm. Hoa mai nở rộ, từng cánh rụng xuống theo gió, lướt qua mái tóc nàng.

“Tiểu thư.”

Là thanh âm trầm ổn, quen thuộc ấy.

“Tam công tử có thư gửi đến, bảy ngày nữa sẽ hồi phủ đón Tết.”

“Tốt quá.”

Nàng khẽ mỉm cười đáp, lại không có thêm động tác nào.

“Sao người không mở thư đọc?”

“Ta muốn nghe… những câu chuyện mới của ngươi trên đường đi trước.”

(Ngoại truyện – Kết thúc hồi ức cũ)

Bình Luận (0)
Comment