Gả Ma

Chương 42

Biên tập: Bảo Bảo.

Thích Ẩn xuống núi, đi thẳng đến Tàng Kinh Lâu. Thanh Hòa, Thanh Minh và Vân Tri đang ngồi đối diện nhau cách một cái bàn nhỏ, hai tên lưu manh Thanh Minh và Vân Tri không coi lễ tiết ra gì cả, người thì dạng chân kẻ thì nghiêng ngả, trông không đứng đắn chút nào. Chỉ có Thanh Hòa đoan chính ngồi quỳ trên đệm hương bồ thong thả pha trà, chung trà bằng sứ vẽ cánh hoa sen mơ màng giữa làn khói trắng, đầu ngón tay người đàn ông kia đặt ở mép chung càng tô thêm phần trong suốt.

Vô Phương cấm thực, bao gồm cả trà, sư thúc Phượng Hoàn Sơn cầm đầu vi phạm lệnh cấm, Vô Phương không giống Phượng Hoàn không biết xấu hổ, không thể không nể mặt mà trách phạt người ta, đành phải giả vờ không biết. Thích Ẩn vén mành đi vào, ngồi xếp bằng đối diện Thanh Hòa, “Có chuyện này ta muốn nói với mọi người.”

“Đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi,” Vân Tri ngồi dậy, kéo vai Thích Ẩn qua, “Biểu ca của ngươi không về nhà, gã mất tích.”

“Mất tích thật à!” Trong lòng Thích Ẩn có hơi hoảng hốt. Diêu Tiểu Sơn là cây độc đinh của Diêu gia, nếu gã có chuyện gì, dì và dượng chết không nhắm mắt. Hơn nữa, Ngô Đường còn một bà cụ, chuyện này làm thế nào cho phải đây? Thích Ẩn cau mày, nói, “Ta và ca ta ở thạch thất Tư Quá Nhai phát hiện có rất nhiều máu, đã được tẩy sạch, nhưng mùi hương tàn dư vẫn bị ca ta ngửi thấy. Năm mùi máu riêng biệt, vừa vặn năm người.”

Hắn không có nói thuật pháp tiểu ngư của ca hắn ra, dù ngoài miệng ca hắn bảo là thuật thức hóa hình, nhưng tiểu ngư kia có thể nghe có thể xem có thể ngửi, đôi khi còn có thể thi thuật, biết làm nhiều chuyện hơn cả thần thức đạo gia, hơn nữa còn là bí pháp Vu La của thần điện Ba Sơn, càng ít người biết càng tốt.

Thanh Minh bỏ đậu phộng vào miệng nhai rộp rộp, nói: “Cái chỗ Vô Phương quỷ quái này quả nhiên có ẩn tình.”

“Xem ra sự việc đệ tử tiên môn mất tích gần đây có liên quan đến Vô Phương.” Thanh Hòa rũ mắt trầm ngâm, “Ngày mai trư yêu dời tù, hai mươi đệ tử áp giải, đều là đệ thử thủ hạ dưới trướng bốn tòa trưởng lão. Bọn họ sẽ dùng phù chú mở trận pháp Di Độn ở Thiên Tru Nhai, nối thẳng tới rừng cấm phía nam. Hai người các ngươi cùng với Vân Lam sư điệt đêm nay trở về chuẩn bị, ngày mai nấp dưới Thiên Tru Nhai. Ta sẽ dịch dung cho các ngươi thành Linh Tê Linh Mục và Linh Quân dưới trướng Nguyên Doãn, các ngươi tìm cớ gia nhập đội áp giải, lẻn vào rừng cấm.”

“Tự nhiên chúng ta biến mất, có bị phát hiện không?” Thích Ẩn có hơi lo lắng.

“Sẽ không,” Thanh Minh xua tay, “Người Phượng Hoàn chúng ta bỏ học đâu có lạ gì. Nếu tra xét, ta xuống trấn Cẩm Khê dùng danh nghĩa các ngươi mua ba tình nhân ở Đàn Phương Vạn Ngạc Lâu yểm hộ các ngươi. Nhưng nhỡ mà tra đến Đàn Phương Vạn Ngạc Lâu thật, chỉ sợ ba người các ngươi sẽ bị đuổi khỏi Vô Phương.”

Ông nội ngươi. Thích Ẩn buồn bực trong lòng, sư huynh dẫn sư đệ đi tìm kỹ nữ, đây chính là tai tiếng không thể tẩy trắng được. Nếu truyền tới tai Thích Linh Xu kia, có lẽ y sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn mất.

Thanh Hòa lấy túi càn khôn ra, móc ra ba cái kính lưu ly nạm bạc, “Hai người các ngươi không có thần thức, chúng ta sẽ dùng kính lưu ly truyền tin. Đây là gương Hiểu Thế của phái ta, chân trời góc biển nơi nào cũng truyền tin được cả, các ngươi phải mang theo bên mình. Ta còn làm vài cái túi thơm đuổi yêu, bên trong là khổ qua, yêu ma rất ghét mùi này, chúng nó sẽ giúp các ngươi dọn đường ở rừng cấm. Rừng cấm có cấm chế ngự kiếm, các ngươi chỉ có thể đi bộ. Từ cửa vào rừng cấm đến mộ phần của Nguyên Vi trưởng lão chắc khoảng một canh giờ rưỡi, quật mộ khai quan sau đó đắp lại trọn vẹn thêm nửa canh giờ nữa, lượt đi lượt về hết ba canh giờ rưỡi. Cứ mỗi nửa canh giờ các ngươi phải truyền tin một lần, báo cáo vị trí của các ngươi cho chúng ta.”

Thích Ẩn tò mò lật qua lật lại kính lưu ly, gật đầu đáp ứng.

“Lần này lẻn vào, nhiệm vụ duy nhất của các ngươi là mang Nguyên Vi trưởng lão ra ngoài, bất luận y còn sống hay đã chết. Một khi tìm được y phải lập tức trở về, không được chậm trễ dù chỉ một lát.” Thanh Hòa chậm rãi nói, “Nhưng cũng đừng quá căng thẳng, địch thủ mà các ngươi phải đối mặt ngoại trừ đám yêu quái ở rừng cấm còn có đệ tử Vô Phương phát hiện sự việc đuổi theo phía sau, hai loại này không khó đối phó.”

Có ca hắn ở đó, quả thực không cần phải sợ. Thích Ẩn cực kỳ tự tin.

Thanh Hòa bưng chung trà lên, gật đầu mỉm cười: “Nhị vị sư điệt, thuận buồm xuôi gió.”

Tuyết lại rơi, dưới bầu trời đen thăm thẳm, tuyết rơi tựa như những đóa hoa nhung màu trắng bay bay giữa không trung. Phù Lam đang chăm chỉ quét tuyết, y là một người thật thà, Vô Phương nói quét ba nghìn bậc thềm, y cũng coi như thật mà thầm đếm đếm ở trong lòng, cố gắng ghi nhớ, mỗi một bậc đều phải quét sáng bóng không thấy một hạt tuyết hay bụi nào mới quét đến bậc tiếp theo. Y rất thích quét tuyết, âm thanh dưới tuyết rất yên tĩnh, giống như đất trời đang thì thầm với y, nói những điều chỉ có thần mới hiểu được.

Mèo đen cũng đi theo y, thỉnh thoảng chui vào đống tuyết lăn qua lộn lại. Bọn họ từ từ quét, bất tri bất giác đã đến Thiên Tru Nhai, Chu Minh Tàng đang nằm trong lồng giam huyền thiết buồn chán đếm sao, trên cổ đeo một cái khóa lớn, hai sợi xích dày như hai cánh tay nối vào bên trên khóa, sợi xích đen tuyền vươn ra khỏi hàng rào sắt màu đen, cột trên hai trụ đá cẩm thạch ở Thiên Tru Nhai.

Hắn nhìn thấy Phù Lam, giật mình một cái, ngồi dậy nói: “Phù… Không, bệ hạ, ta biết ngay ngươi sẽ đến cứu ta mà!”

Phù Lam cũng không thèm ngẩng đầu lên, vẫn yên lặng tiếp tục quét tuyết. Mèo đen thong thả bước tới, hừ một tiếng, nói: “Tự mình đa tình, ai muốn cứu cái đầu heo nhà ngươi?”

Chu Minh Tàng vừa thấy nó thì nghiến răng nghiến lợi: “Mèo mập, ngươi nói cái gì!? Các ngươi không cứu ta thì tới đây làm gì!”

Mèo đen hất cằm về phía Phù Lam, “Có mắt sao không tự nhìn đi?”

“Quét tuyết…” Chu Minh Tàng giận đen mặt, nói, “Phù Lam, ngươi là cộng chủ yêu ma mà lại ở chỗ này quét tước cho phàm nhân! Ngươi có biết xấu hổ hay không! Đầu tháng tư ngươi nhảy xuống sông Gia Lăng không từ mà biệt, ông đây vì tìm ngươi mà sụt mười cân, mẹ nó còn ngươi lại ở đây quét tuyết!”

“Tìm cái rắm,” mèo đen cười khẩy, “Chính ngươi định khơi mào đại chiến nhân yêu, đừng có lấy tên ngốc làm cái cớ.”

“Mèo mập chết tiệt,” Chu Minh Tàng cũng cười khẩy, “Ta còn tưởng các ngươi tới Vô Phương là có mưu đồ, hao tổn tâm cơ giúp các ngươi che giấu hành tung, đám đạo sĩ mũi trâu kia còn dùng hình Ngũ Lôi lên người ta, ta vẫn cố không mở miệng. Ai ngờ các ngươi…” Chu Minh Tàng nhìn bộ dạng quét dọn như một cô vợ nhỏ kia của Phù Lam, tức giận đến mức thiếu điều đạp đất thăng thiên, “Phù Lam, đầu óc ngươi bị lừa đá hư rồi đúng không, tự nhiên ngàn dặm xa xôi chạy tới Vô Phương quét rác!”

Phù Lam vẫn không để ý hắn, người này trước giờ là như vậy, hệt như một cái hũ nút cạy miệng không ra. Chu Minh Tàng tức giận thở hổn hển, từ lâu hắn đã nói rằng không phải tộc ta, tất có dị tâm rồi. Tên nhóc Phù Lam này không phải yêu cũng chẳng phải ma, cực kỳ không đáng tin. Nhưng đám đồ đệ thiển cận ở Nam Cương kia đã bị chấn động trước sức mạnh của y, càng lúc càng có nhiều người thôi thúc y đăng đế vị, chờ đợi y bảo vệ Nam Cương, từ nay về sau Nam Cương sẽ không cần phải chịu nỗi lo nội loạn ngoại xâm nữa.

Thôi, tốt xấu gì Phù Lam cũng đồ ma long, hắn nén giận, tới đâu tính tới đó. Đây là lần đầu tiên Nam Cương có đế vương thống nhất từ lúc khai thiên lập địa tới giờ. Trước đây các tộc tự xưng vương, lấy núi làm lãnh thổ riêng, phân tranh không ngừng, thấy Nam Cương sắp được thống nhất, noi theo nhân gian phong bang kiến quốc, khai triều lập đình, nhưng có ai ngờ tên nhóc mặt mũi khôi ngô này lại là một kẻ bất tài.

Hắn còn nhớ rõ lúc mới bình định Cửu Cai, tộc trưởng của hai mươi tám tộc Nam Cương lần đầu tiên nghị triều, Phù Lam ngồi trên ngai long cốt nắm quyền cai trị. Hắn đưa ra chính sách đối nội lập yêu làm quan ma làm hầu, thiết lập tam công cửu khanh[1], đối ngoại nuôi dưỡng liên quân yêu ma, chờ thời cơ chiếm lĩnh nhân gian, Nam Cương từ đây an hưởng thái bình, không sợ ngoại địch. Nhưng mà đám chim sẻ Lương Sơn thiển cận chỉ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, an phận thủ thường, lại càng không muốn nghe theo lệnh vua, quy phục hoàng đế. Hai bên lâm vào tranh chấp, cần Phù Lam đưa ra quyết định, phát hiện y đang ụp mặt lên bàn ngủ say sưa.

[1] Tam công cửu khanh: tam công là ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm thái sư, thái phó, thái bảo. Khanh là chức quan thời xưa.

Ngủ, ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ. Nghị triều ba ngày, cái tên bất tài này ngủ suốt ba ngày. Vì thế đại sự không giải quyết được gì, liên bang minh cũng chưa thành lập. Các tộc phân tán như lúc ban đầu, từng người đóng cửa lại làm vua một cõi, chỉ coi cộng chủ yêu ma Phù Lam này như thần tiên cung phụng trên bệ bếp.

“Phù Lam!” Chu Minh Tàng nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi thân là cộng chủ yêu ma, lẽ nào không lấy việc chấn hưng Nam Cương làm tâm nguyện cả đời sao!”

Nam nhân điềm tĩnh kia cuối cùng cũng có phản ứng, y xoay người lại, ánh mắt nhàn nhạt, “Đó không phải nguyện vọng của ta.”

“Vậy chứ là gì? Chẳng lẽ là yêu cơ quấn quanh, ma nữ đầy phòng? Ao rượu rừng thịt, hàng đêm sênh ca?”

Phù Lam nhẹ nhàng lắc đầu, nâng mắt nhìn trời tuyết, không khí rét lạnh, xoang mũi chua lòm. Y nhớ tới thôn nhỏ Ô Giang rất nhiều năm trước, y hay ôm Chó Con bọc trong cái chăn to đùng ngồi dưới mái hiên, Chó Con ôm mèo đen, ba bọn họ cùng nhau chờ A Phù tan làm về nhà. Khi đó trời cũng đổ tuyết lớn như thế này, cả thế gian toàn là một màu trắng xóa. Mỗi khi nhớ tới Chó Con, ánh mắt của y trở nên dịu dàng và ấm áp, y nhẹ giọng nói: “Nguyện vọng của ta là nuôi tiểu đệ đệ trắng trẻo mập mạp vui vẻ.”

“Đệ đệ?” Mặt Chu Minh Tàng đầy dấu chấm hỏi, “Mẹ nó ngươi không phải quái thai chui ra từ cục đá à? Đệ đệ ở đâu ra vậy?”

Mèo đen liếc hắn một cái, Phù Lam quét tuyết xong rồi, ôm chổi đi ra ngoài. Chu Minh Tàng thấy y sắp đi, tức khắc hoảng lên, nói: “Con rùa rụt cổ nhà ngươi, quay lại cho ta! Rừng cấm Vô Phương giam giữ nhiều yêu quái như vậy, chẳng lẽ ngươi thấy chết không cứu sao!?”

Phù Lam mắt điếc tai ngơ, gió tuyết mênh mang, bóng dáng người thiếu niên áo trắng kia sắp chìm vào màn tuyết trắng, bỗng nhiên Chu Minh Tàng nghĩ ra điều gì, vỗ hàng rào sắt thấp giọng quát: “Quy Nhi, không phải ngươi vẫn luôn tìm thần tích sao? Dưới chân Băng Hải Thiên Uyên có thần tích, ngươi đi xem thử! Tin tức này có đủ đổi mạng của bầy yêu rừng cấm chưa!”

Tuyết vẫn đang rơi, bước chân Phù Lam dừng lại. Chu Minh Tàng mới vừa thở phào một hơi, bóng trắng kia biến mất, ngay sau đó, gương mặt vô cảm của Phù Lam xuất hiện trước mắt Chu Minh Tàng. Hắn khiếp sợ, bỗng nhiên cổ đau nhói, là Phù Lam đang bóp chặt cổ hắn. Chàng trai này nhìn thì gầy yếu, sức lực lại vô biên, bóp đến mức hắn thở không nổi. Phù Lam nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Thật? Hay giả?”

“Sinh mệnh của đám yêu quái ở rừng cấm nằm trong tay ngươi, ta làm sao dám lừa ngươi?” Chu Minh Tàng nắm chặt cổ tay Phù Lam, gian nan nói, “Lúc trước Diệp Khô Tàn mới tới Vô Phương, sửa chữa trận pháp cấm địa, lúc cấm địa đổi trận, kết giới xuất hiện khe hở, ta thấy có mấy huynh đệ trốn ra từ đó. Là bọn họ nói cho ta biết, dòng nước chảy ra từ Băng Hải Thiên Uyên thường có vài viên đá khắc chữ kì lạ, những viên đá đó rất giống với viên đá chảy ra từ dòng Ba Thủy. Phù Lam, không phải ngươi vẫn luôn muốn biết nguồn gốc của ngươi là từ cái gì sao? Ngươi chỉ cần đến dưới Băng Hải Thiên Uyên xem thử, nếu không có, ngươi trở về. Nhưng nếu có, tốt nhất ngươi nên nghĩ cách cứu huynh đệ yêu tộc chúng ta ra ngoài!”

Phù Lam nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng không nói lời nào, ôm mèo đen bỏ đi. Chu Minh Tàng ôm cổ, oán hận đấm xuống đất một cái, “Đồ con rùa chết tiệt, sớm muộn cũng có ngày ông đây tu luyện mạnh hơn ngươi, gọt cái đầu đất kia nhét xuống đũng quần nhà ngươi!” Hắn nằm trên mặt đất ảo tưởng cảnh nhét đầu Phù Lam vào đũng quần y, cơn tức trong ngực tiêu tan đi phân nửa.

Xa xa lại vang lên tiếng đàn vắng vẻ, bước chân Phù Lam dừng ở Huyền Không Giai, cúi đầu nhìn màn đêm mênh mang.

“Ngươi thật sự muốn đi sao?” Mèo đen ngồi xổm bên cạnh y.

“Muốn đi.” Y nói.

“Không dẫn bé con theo sao?”

“Đệ ấy quá yếu, rất phiền.” Phù Lam nói.

“Cũng đúng, thần tích nguy hiểm, ngươi còn phải phá trận pháp cấm địa.” Mèo đen gãi gãi cái mũi, nói, “Vậy ngươi viết giấy để lại cho hắn, nói chúng ta sẽ nhanh chóng quay về.”

Phù Lam lấy giấy bút từ túi càn khôn ra, viết lên một mảnh giấy, cuộn lại bỏ vào ống trúc đưa cho mèo đen. Mèo đen cắn ống trúc đi mất, một lát sau mới trở về. Phù Lam bỏ chổi xuống, bế mèo đen lên, nhẹ giọng nói: “Nhảy.”

Y ngả người ra sau, tựa như một làn khói đen tản ra, đầu hướng xuống dưới, như một dải sao băng lẻ loi mà rực rỡ, từ từ chìm vào màn đêm.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bình Luận (0)
Comment