Gả Ma

Chương 43

Biên tập: Bảo Bảo.

Thích Ẩn cầm tờ giấy Phù Lam để lại cho hắn, im lặng hồi lâu.

Mấy sư huynh đệ tỷ muội quây xung quanh đèn nhìn tờ giấy kia, tờ giấy được cắt rất cẩn thận, mép giấy sắc gọn, không hề có chút râu ria nào. Dòng chữ viết trên đó rất đẹp, nét nào nét nấy vô cùng dứt khoát, là phong cách nhất quán của ca hắn.

Nhưng trên đó chỉ viết bốn chữ —

“Đi lát rồi về”.

Cuối cùng Lưu Bạch chốt: “Ngốc sư đệ không bị bắt cóc, đây là y tự để lại.”

Một tờ giấy không đầu không đuôi đặt bên gối hắn, mới đầu Thích Ẩn hoang mang không hiểu gì cả, cho đến khi tiếng trống canh ba vang lên mà vẫn không thấy bóng dáng ca hắn đâu, hắn mới hiểu tờ giấy này là có ý gì.

“Tên khốn này…” Thích Ẩn ôm đầu, tự nhiên có một loại cảm giác người vợ tào khang bị phu quân bạc tình vứt bỏ. Hắn tức giận xì khói, nói: “Sao không nói tiếng nào đã đi rồi? Cũng không thèm bảo là đi đâu nữa!”

“Đừng có vu oan cho người ta, người ta để lại bốn chữ rành rành đây này.” Vân Tri vỗ vỗ lưng Thích Ẩn.

“Không bằng huynh ấy bảo mình đi chết bên ngoài cho rồi!” Thích Ẩn cả giận.

Tên nhóc này rốt cuộc đã đi đâu? Lần đầu huynh ấy đến Vô Phương, không lẽ huynh ấy đi ám sát chưởng môn Vô Phương? Này đâu giống phong cách của huynh ấy chứ. Điều khiến hắn giận nhất là huynh ấy không dẫn mình theo! Ngực Thích Ẩn đau nhói, hắn giận dỗi ngồi một chỗ, trong lòng thầm nghĩ chờ đồ khốn nạn kia quay về sẽ trừng phạt huynh ấy, cho huynh ấy biết thế nào là quy củ. Bắt huynh ấy quỳ ván giặt đồ? Hay là đánh mông huynh ấy? Suy nghĩ cả buổi trời vẫn cảm thấy không ổn, như thể một bà thím ngang ngược quản thúc đàn ông nhà mình vậy.

Mọi người đang bàn bạc đi báo với hai vị sư thúc, bỗng nhiên cửa bị gõ vang, Tang Nhược mở cửa, là Chiêu Nhiễm đứng bên ngoài. Hắn chắp tay với mọi người, hỏi: “Xin hỏi Vân Lam sư thúc có về đây không?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Vân Tri hắng giọng nói: “Sư đệ vì muốn nhanh chóng hoàn thành hình phạt, ngày nào cũng quét đến khuya, có lẽ lúc này cũng còn đang quét tuyết.”

“À.” Chiêu Nhiễm lo lắng nói, “Thỉnh chư vị sư thúc đi theo ta, e là Vân Lam sư thúc gặp bất trắc rồi.”

Mọi người đều sửng sốt, cùng đến Huyền Không Giai, nơi đó đã chen chúc đầy người. Thích Linh Xu ngồi xuống quan sát dấu chân, trên bậc thềm có một cái chổi, đúng là cây Phù Lam thường dùng. Thích Ẩn vội vàng chen vào, hỏi: “Ca ta làm sao vậy?”

Thích Linh Xu trầm ngâm hồi lâu, quay đầu nhìn hắn, sắc mặt nghiêm trọng, nói: “Dấu chân của Vân Lam sư đệ tới đây thì gián đoạn, cũng không có dấu chân quay về. Nếu ta đoán không sai, có lẽ y sơ ý trượt chân ngã xuống. Nhìn độ dày tuyết rơi trên dấu chân, y ngã xuống ít nhất cũng non nửa canh giờ rồi.”

Thích Ẩn sửng sốt trông chốc lát, bỗng nhiên ngộ ra. Chỗ dưới kia của Phù Lam còn khỏe hơn gà trống, sao có thể trượt chân được? Tám chín phần mười là y tự nhảy xuống. Thích Ẩn rướn cổ ra nhìn, bên dưới mênh mông, trước mắt tối đen như mực. Phía dưới có lẽ là rừng cấm, ngày mai mới là ngày xuất phát đi tìm Thích Thận Vi, Phù Lam ăn no rửng mỡ, nhảy xuống rừng cấm làm gì?

Thích Linh Xu túm cổ áo hắn kéo về, nói: “Việc này không nên chậm trễ, cứu người quan trọng, các ngươi phái người đi báo cho chưởng môn sư thúc và nhị vị sư thúc Phượng Hoàn Sơn, sau đó phái một người theo ta xuống cứu người.”

Chiêu Minh đứng phía sau ấp úng nói: “Còn cần phải cứu sao? Huyền Không Giai này của chúng ta năm nào cũng có người ngã xuống, mỗi lần đi xuống tìm, hoặc là tìm được bộ xương nát bấy, hoặc là đã bị yêu quái kéo đi ăn mất, cả vụn cũng không còn.”

Hắn vừa dứt lời, xung quanh chìm vào im lặng. Tang Nha không biết nội tình, còn tưởng rằng Phù Lam thật sự không xong rồi nên khóc nức nở. Thích Linh Xu xoay người lại, đanh mặt nhìn Chiêu Minh, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết.

“Đều là đệ tử tiên sơn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Trước giờ y vẫn luôn như vậy, nói chuyện cứng ngắc như chày gỗ, cũng không thèm để tâm mặt mũi của người ta. Chiêu Minh rùng mình một cái, cúi đầu im thin thít. Thích Linh Xu lấy lệnh phù rừng cấm, mở trận pháp Di Độn ra. Y là thủ đồ Vô Phương Sơn, lại là người điều động dưới trướng tám tòa trưởng lão, cũng nắm trong tay một phần lệnh phù cấm địa. Ánh vàng rực rỡ hiện ra trên mặt đất, biến thành một hình vẽ phức tạp rất lớn. Mọi người xung quanh nhao nhao lui ra ngoài, Chiêu Minh xung phong nhận việc, bước vào pháp trận.

Đây chính là cơ hội tốt vào rừng cấm, so với theo đuôi trư yêu an toàn hơn rất nhiều. Vân Tri nắm lấy Thích Ẩn, túm hắn vào pháp trận: “Tiểu sư thúc, dẫn ta và Vân Ẩn theo nữa!”

Ánh sáng vàng rực bỗng nhiên chợt lóe lên, bên trong có vô số ảo ảnh hỗn loạn xoay vòng tròn. Chớp mắt một cái, Huyền Không Giai trống trơn, mọi người không thấy bọn họ đâu nữa.

Chiêu Nhiễm nhận lệnh Thích Linh Xu, nhanh chóng đến điện Vô Phương bẩm báo Nguyên Tịch. Đi được nửa đường, bỗng nhiên gặp Thanh Hòa đang ôm đàn chậm rãi đi tới, Chiêu Nhiễm cúi đầu hành lễ. Thanh Hòa mỉm cười gật đầu, hỏi hắn đi đâu. Chiêu Nhiễm nhỏ giọng đáp lời, Thanh Hòa à một tiếng thật dài, cười nói: “Vừa khéo ta định đến chơi cờ với chưởng môn Nguyên Tịch, việc này cứ giao cho ta.”

Chiêu Nhiễm chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn chắp tay hành lễ, “Làm phiền sư thúc.”

Trong nháy mắt trời đất quay cuồng, lục phủ ngũ tạng như sông cuộn biển gầm, khoảnh khắc đó tựa như một năm trôi qua, vất vả lắm chân mới chạm mặt đất, Thích Ẩn không đứng nổi, quỳ rạp trên mặt đất nôn khan. Vân Tri ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lưng hắn, hơn nửa ngày trời mới bình tĩnh lại được, phát hiện trong đội có gì đó lạ lạ, hình như dư một cô nương.

Phương Tân Tiêu lẻ loi đứng một chỗ, lúng túng vê góc áo, nói: “Ta cũng muốn giúp mọi người tìm Lam ca ca.”

Thích Linh Xu nghiêm túc như một khối băng, không hề chớp mắt, mở lệnh phù ra, lạnh lùng nói: “Trở về.”

Phương Tân Tiêu sắp khóc đến nơi, nhìn nhìn mọi người, ánh mắt trông mong có ai đó nói đỡ cho mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thích Ẩn. Thích Ẩn làm thủ thế đành chịu, không nói tiếng nào.

Thích Linh Xu cảm thấy phiền chán, y không thể hiểu nổi, vì sao những người này cứ bắt y phải lặp lại nhiều lần mới hiểu được. Y day day huyệt thái dương, kiên nhẫn nói thêm lần nữa: “Trở về.”

Hai mắt Phương Tân Tiêu đỏ ửng lên, vẫn không nhúc nhích. Nàng dụi mắt, nghẹn ngào nói: “Tiểu sư thúc, người biết vì sao mọi người không dám đến gần người không!”

Thích Linh Xu sửng sốt.

“Người lúc nào cũng thế, người khác có ý tốt với người, nhưng người không bao giờ có thái độ tốt với người ta cả. Lần trước luận đạo, hai sư tỷ của ta thấy người ngày ngày dậy sớm luyện kiếm, mới sáng sớm đã dậy hầm canh sườn cho người tẩm bổ. Còn người, chớp mắt một cái đã phạt đánh hai mươi thước vào lòng bàn tay người ta.” Khóe mắt Phương Tân Tiêu đỏ bừng, nàng tiếp tục nói, “Không cần thì thôi, người từ chối là được, hà tất chà đạp tâm ý người ta như vậy làm gì? Lam ca ca không giống thế, ta hầm canh cho y, y sẽ nói cảm ơn, còn rửa sạch chén trả lại nữa.”

Hầm canh? Thích Ẩn buồn bực, Phù Lam ăn sương uống gió không ăn không uống, sao lại nhận canh của người ta. Từ từ, bỗng nhiên hắn nhớ ra buổi tối mấy hôm trước Phù Lam có mang canh về cho hắn và Miêu gia. Phù Lam xưa nay hiền huệ, hắn tưởng là Phù Lam tự nấu, hoá ra tên nhóc này lấy canh người ta cho mượn hoa hiến phật.

Phù Lam không hiểu nhân tình, có lẽ y không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nếu cô nương này biết bát canh sườn mình hầm cực khổ cho tình lang hết thảy đều vào bụng người khác chắc chắn sẽ đau lòng chết mất. Thích Ẩn yên lặng bụm mặt, Vân Tri cũng đoán được nội tình, dù sao thì bát canh kia hắn cũng ké mấy hớp, nên vịn đầu vai Thích Ẩn nín cười đến mức đau cả ruột.

Mọi người thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, Chiêu Minh nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao vậy.”

Thích Ẩn nghiêm mặt che miệng hắn lại, nói: “Không có việc gì, hắn bị khùng, đánh một cái là khỏe.”

Thích Linh Xu đứng dưới bóng cây, khuôn mặt trắng nõn cứng đờ như một hòn đá cẩm thạch. Y mím môi, không nói câu nào.

Vân Tri vất vả lắm mới nhịn cười được, kéo tay Thích Ẩn ra, bước qua nói: “Lời này của tiểu sư muội sai rồi, ai nói mọi người đều không muốn tới gần tiểu sư thúc? Ta rất thích,” hắn cười hì hì câu lấy cổ Thích Linh Xu, nháy mắt với y, “Dù sao hai ta cũng là tình nghĩa mặc chung cái quần rách đáy đúng không?”

Thích Linh Xu: “…”

Bộ dạng kề vai sát cánh của Vân Tri thật sự lưu manh, Thích Linh Xu dưới khuỷu tay hắn hệt như thiếu nữ nhà lành bị ép làm kỹ nữ. Chiêu Minh giận đen mặt, nói: “Ngươi… Ngươi mau bỏ cái tay dơ bẩn đó ra! Tiểu sư thúc của chúng ta tiên phong đạo cốt, há có thể để thứ bẩn thỉu như ngươi chạm vào!”

“Im miệng.” Thích Linh Xu nói.

Chiêu Minh không tình nguyện mà ngậm miệng, oán hận trừng Vân Tri một cái.

Thích Linh Xu bỏ tay Vân Tri ra, thở dài, hỏi Phương Tân Tiêu: “Bảng xếp hạng luận kiếm.”

Phương Tân Tiêu nhỏ giọng nói: “Vừa vặn thứ một trăm, trên người còn vết thương cũ, nếu không có thể đánh tốt hơn một chút.”

Đệ tử luận kiếm ít nhất cũng phải ba trăm người, cô nương này mới nhập môn giống Thích Ẩn mà có thể leo lên hạng một trăm, là thành tích vô cùng phi thường. Cái mặt già của Thích Ẩn đỏ lên.

Thích Linh Xu không nói gì nữa, thu lại lệnh phù, xoay người dẫn đường. Phương Tân Tiêu thấy y ngầm đồng ý, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười. Mọi người đều đeo túi thơm đuổi yêu, tay cầm đăng phù, dùng kiếm chặt dây mây mở đường, đi vào rừng sâu.

Suốt một đường đi nhanh, ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng khu rừng tăm tối, cỏ dại tươi tốt, cao ngang tầm với người, cành lá sắc bén xước đau cả mặt. Trên mặt đất có tuyết đọng lại, đất thấm nước nên rất lầy lội. Thích Linh Xu không cho mọi người nói chuyện, rừng cấm yên lặng như một bãi nước tù, ngay cả tiếng chim kêu cũng không có, trong bóng đêm dường như có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Rừng cấm Vô Phương Sơn khác xa Phượng Hoàn Sơn, Thích Ẩn nhớ rất rõ cấm địa Phượng Hoàn, ban đêm gió thổi hiu hiu, tiếng hát du dương của giao nhân văng vẳng truyền tới, ấm áp và mềm mại, tựa như bàn tay của nữ nhân khẽ lướt qua gò má. Còn trước mắt tối đen như mực, cây cối bụi rậm hòa vào màn đêm đen kịt, bên trong tựa như có vô vàn móng vuốt răng nanh đang chờ thời đớp bọn họ.

Thích Ẩn rất muốn biết ca hắn rốt cuộc đã đi đâu, trong rừng cấm có thứ gì hấp dẫn y ư? Sao lại đi đột ngột thế? Hết thảy vẫn là dấu chấm hỏi, chỉ đành chờ tên khốn kia về mới có lời giải đáp. Hương thơm khổ qua hòa quyện với mùi vị mục nát trong rừng quanh quẩn nơi chóp mũi, bọn họ đi ngang qua một cái xác tái nhợt của đại yêu, vòng qua một đầm lầy, cuối cùng cũng tới chỗ Phù Lam rơi xuống.

Nơi đây có một cái hố lớn cỡ mười trượng, bụi cây xung quanh hố đều ngã rạp xuống đất, còn có mấy khúc cây to ở một bên. Đây đúng là chỗ Phù Lam rơi xuống, xung lực và linh lực từ trên cao bổ xuống đã phá hủy cây cỏ chung quanh, tạo ra một cái hố to giống hệt trong giấc mơ của hắn.

Chiêu Minh trợn mắt há hốc mồm: “Thân thể Vân Lam cũng cường tráng thật…”

Thích Linh Xu không nói tiếng nào, cẩn thận cầm đăng phù kiểm tra bên trong hố và xung quanh. Trong hố có một loạt dấu chân, chạy dài từ chính giữa ra bên ngoài, nhưng đến bụi cây thì biến mất.

Chiêu Minh lẩm bẩm nói: “Ngã xuống từ nơi cao như vậy, sao y còn có thể đứng dậy đi được thế?”

Người bình thường ngã xuống chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, chỉ có Phù Lam mới có thể không tổn hại lông tóc gì. Thấy chuyện sắp bại lộ, Vân Tri vội đi qua nói: “Sao có thể là sư đệ ta được? Có lẽ là yêu quái khiêng y đi rồi. Da thịt sư đệ ta mềm mịn, rất hợp khẩu vị yêu quái.”

Thích Ẩn cũng ngồi xổm xuống làm bộ làm tịch nhìn nhìn dấu chân, tiếp lời: “Không sai, đây không phải dấu chân của ca ta. Chân ca ta bảy tấc tám, kích cỡ này không đúng.”

“Vậy chúng ta mau lên,” Phương Tân Tiêu sốt ruột nói, “Nếu bị yêu quái kéo về hang ăn, chỉ sợ Nữ Oa nương nương hiển linh cũng không cứu kịp đâu.”

Mọi người lập tức lên đường, đi theo hướng dấu chân. Trong bóng đêm Vân Tri lẻn đến bên cạnh Thích Ẩn, thấp giọng nói một câu: “Thích Linh Xu có hơi kì lạ đó.”

Hắn không nói Thích Ẩn cũng phát hiện, lời nói dối của bọn họ thật ra có rất nhiều sơ hở. Dựa theo độ sâu của dấu chân này, tuyệt đối không thể nào là trọng lượng của một con yêu cộng với Phù Lam được, huống hồ vốn không hề có dấu chân đi vào hố. Người khác thì không nói, Thích Linh Xu từ nhỏ đã đi theo Thích Thận Vi hàng yêu trừ ma, không có chuyện không phát hiện được, nhưng mà từ đầu đến cuối y không nói câu nào. Thích Ẩn nhìn nhìn chàng trai áo trắng đằng trước, bóng cây loang lổ dưới ánh trăng hắt lên khuôn mặt y, lúc tối lúc sáng, không rõ thần sắc, trông nghiêm nghị bức người.

Mọi chuyện càng lúc càng kỳ quái, Thích Ẩn chau mày, tiểu đứng đắn này rốt cuộc đã biết bao nhiêu rồi?

Không biết đã đi bao lâu, vòm trời phía đông tờ mờ sáng lên, lá cây mận gai tắm mình dưới ánh mặt trời, giống như được phủ một lớp nước bàng bạc bên trên. Trong rừng sương mù mênh mang, Thích Linh Xu liên tục ngồi xổm xuống kiểm tra dấu chân, gạt cỏ dại ra, trên mặt đất có rất nhiều dấu chân hình lưỡi liềm của mã yêu, còn có dấu móng hình bán nguyệt của con la, cùng với vết trượt dài của loài bò sát. Mọi người đều mệt lả, Thích Linh Xu quay đầu lại quan sát, sau đó nói: “Nghỉ ngơi khoảng nửa nén hương rồi đi tiếp.”

Chỉ có Thích Ẩn và Vân Tri biết bọn họ hoàn toàn đi sai hướng, Thích Linh Xu một mực nhìn dấu chân, nhưng sự thật là Phù Lam nhảy trên những cành cây, bởi vì một canh giờ trước Thích Ẩn phát hiện dấu giày của Phù Lam trên một chạc cây bách. Vân Tri đi qua thương lượng với Thích Linh Xu: “Có lẽ chúng ta nên đến mộ phần của tiền bối Vô Phương nhìn một cái.”

Thích Linh Xu nhìn hắn, chờ hắn nói câu tiếp theo.

“Chúng ta tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy hài cốt của Vân Lam, nếu y bị yêu quái ăn, dựa theo tập tính của yêu quái, nhất định sẽ để lại vết máu, hoặc ít nhất là tay chân bị đứt gì đó. Điều này chứng tỏ rất có khả năng là Vân Lam trên đường đi đã khôi phục ý thức, nghĩ cách trốn thoát.” Vân Tri trợn mắt nói dối, vô cùng thuyết phục, “Nơi nào an toàn nhất trong rừng cấm, đương nhiên là mộ phần của tiền bối, yêu quái bình thường không dám tới gần nơi đó.”

Thích Linh Xu hờ hững “Ừ” một tiếng, nói: “Tiếp tục.”

Vân Tri mở bản đồ ra, chỉ vào một cái vòng tròn màu đỏ ở bên trên, nói: “Mộ phần gần đây nhất là của Thích sư thúc, có lẽ đi cỡ một nén hương là tới.” Hắn nhướng mày cười, “Muốn qua thăm một chút không?”

Thích Ẩn ngồi dưới gốc cây xoa chân, Thích Linh Xu đúng là người sắt, chạy lâu như vậy mà cũng không mệt chút nào. Móc túi nước từ túi càn khôn ra uống, rồi dùng khăn tay lau mồ hôi. Góc khăn tay có một con cá trắm đen nho nhỏ, là ca hắn thêu cho hắn, cá đang vẫy đuôi, còn thổi ra bong bóng nữa. Thích Ẩn sờ sờ cá nhỏ, lại nhớ tới chàng trai ngốc nghếch kia, buồn bực lại dâng lên trong lòng. Nói gì mà thương hắn yêu hắn, ra khỏi nhà cũng không dẫn hắn theo! Thích Ẩn càng nghĩ càng oán hận, giận đến mức lấy ngón tay chọc chọc vào con cá trên góc khăn tay.

Hừ, đồ ngốc.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ miên man, phía sau truyền đến một tiếng hô rất nhỏ. Thích Ẩn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng đi qua. Bọn Chiêu Minh đang vây quanh đầm lầy, Phương Tân Tiêu che mũi lại, bộ dạng sắp nôn tới nơi. Còn chưa tới gần mà Thích Ẩn đã ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc, thật sự rất khó ngửi, vô cùng buồn nôn. Thích Ẩn che mũi miệng bước tới, thấy Thích Linh Xu và Vân Tri đang ngồi xổm bên cạnh thi thể.

Thi thể kia rất kì lạ, mặt chôn trong bùn lầy, hai tay bị vặn ngược ra sau lưng, trông như trước khi chết bị ai bẻ quặt ra sau. Đáng sợ hơn là trên thân thể người này có vô số lỗ thủng, như thể bị cả nghìn cây kim to đâm qua vậy.

Phương Tân Tiêu đỏ mắt nói: “Là Lam ca ca sao?”

Thích Ẩn an ủi nàng, nói: “Ngươi nhìn chiều cao này đi, thấp hơn ca ta rất nhiều, chắc chắn không phải y.”

Vân Tri là một tên lớn gan, dùng nhánh cây chọc chọc mấy cái lỗ trên thi thể, vẻ mặt ngạc nhiên: “Chẳng lẽ bị nhím tinh giết?”

Thi thể kia máu thịt lẫn lộn, có vẻ là con người. Thích Ẩn hỏi: “Đây là người hay yêu?”

“Rừng cấm chúng ta lấy đâu ra con người, đương nhiên là yêu.” Chiêu Minh nói.

“Nhưng mà…” Thích Ẩn càng nhìn thi thể kia càng thấy giống một người, nhưng nếu là yêu quái hóa hình người, nếu chết rồi thì phải hiện nguyên hình mới đúng.

Đang lúc thắc mắc, Thích Linh Xu đột nhiên ngẩng đầu, quát: “Nó chưa chết, lui ra sau!”

Vừa dứt lời, thi thể kia đột nhiên chấn động, cánh tay vặn vẹo như cái bánh quai chèo, bẻ gãy khớp xương, phát ra âm thanh răng rắc ê người.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bình Luận (0)
Comment