Biên tập: Bảo Bảo.“Bạch Lộc! Bạch Lộc ngươi tỉnh dậy đi!” Thích Ẩn hoảng loạn vỗ tượng thần mấy cái, âm thanh kinh hoàng của hắn vang vọng khắp chốn này, nhưng không một ai đáp lại. Một người sống sờ sờ lại cháy thành tro bụi trước mắt hắn khiến hắn gần như điên lên, hắn đá mạnh một cái vào tượng thần Bạch Lộc, khàn giọng gào to: “Bạch Lộc, ngươi ra đây cho ta!”
Khoảng không tối tăm lặng ngắt như tờ.
Quay đầu lại, Thích Linh Xu đang chống đầu gối đứng dậy từ mép đài đá, sắc mặt trắng bệch như phủ một lớp sáp. Vân Tri đỡ y, sợ y đứng không vững ngã xuống. Thích Ẩn chậm rãi ngồi xổm xuống, vò đầu bứt tai nói: “Xin lỗi, ta vốn không biết câu nói cuối cùng của Bạch Lộc là lời cảnh cáo. Ta…” Cổ họng hắn nghẹn đắng, hai mắt đỏ bừng chạm vào tượng thần, “Rõ ràng ta sờ vào đâu có gì đâu, ta không ngờ là…”
“Không phải ngươi sai, Hắc Tử.” Vân Tri xoay mặt Thích Ẩn qua, nhìn vào mắt hắn, nhấn mạnh từng chữ, “Không phải ngươi sai.”
Thích Linh Xu sững sờ nhìn vực sâu. Vân Tri cũng kéo y qua, đè y ngồi xuống, “Ngươi cũng đừng đứng đó tự ngược nữa, cái thần Bạch Lộc đồ bỏ này nói chuyện chỉ một nửa, mẹ nó ai mà biết trên tượng thần có vu trớ chứ? Hai người các ngươi, nhìn vào mắt ta này.”
Thích Ẩn lau mặt, ngước mắt lên nhìn hắn, cái tên này bình thường cà lơ phất phơ giờ lại vô cùng nghiêm túc. Thích Linh Xu cũng mím môi nhìn hắn, sắc mặt trắng đến mức gần như trong suốt.
“Ở đây ta lớn tuổi nhất, dựa theo bối phận hai ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư huynh, nên các ngươi phải nghe lời ta.” Vân Tri gằn từng chữ, “Cái chết của Chiêu Minh không thể đổ lỗi cho bất kỳ người nào trong chúng ta được. Đừng gánh trách nhiệm vô căn cứ lên vai mình, cũng đừng tự trách mình, Chiêu Minh sẽ không trách chúng ta đâu. Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta bây giờ là tìm Tân Tiêu sư muội về, sau đó chúng ta phải nguyên vẹn rời khỏi nơi này, biết chưa?”
Thích Ẩn và Thích Linh Xu đồng loạt gật đầu.
Thích Ẩn cúi đầu nhìn tay mình, hỏi: “Vì sao ta sờ tượng thần lại không bị sao cả?”
“Bởi vì ngươi có huyết mạch của thần Bạch Lộc,” Thích Linh Xu cau mày nói, “Vu trớ trên đồ vật phải có điều kiện mới kích hoạt được, nếu ngươi không phù hợp với điều kiện của nó đương nhiên không thể kích hoạt. Có lẽ bởi vì ngươi có huyết mạch của đại thần nên vu trớ mới nhận ngươi thành bản tôn của Bạch Lộc. Giống như những tội đồ kia, ban đầu chúng ta cứ tưởng là vì chúng ta đột nhập nên mới đánh thức bọn họ, giờ ngẫm lại thì không phải thế. Chúng ta ở phía sau cánh cửa đá lâu như vậy mà tội đồ vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sau khi sư tôn lôi ngươi đi thì bọn họ liền tỉnh ngay. Có lẽ là vì lúc đó ngươi chảy quá nhiều máu, mùi máu tươi tản ra, máu của ngươi khiến bọn họ nghĩ rằng thần đến đây.”
“Thần không nhúng tay vào chuyện của thế gian, điều này có thể giải thích vì sao không một ai từng gặp qua thần.” Vân Tri nói, “Thực ra thống lĩnh bộ tộc sinh dân vốn là vu chúc không phải thần, sinh dân viễn cổ rất dã man, có rất nhiều kẻ dùng người sống và yêu quái để hiến tế, cho nên vu trớ tàn nhẫn như vậy cũng không có gì lạ cả.”
“Đại thần không ăn không uống, vậy bọn họ dùng vật sống hiến tế để làm gì?” Thích Ẩn hỏi.
“Tế phẩm cũng không nhất định là để ăn, còn có ý chuộc tội nữa. Phàm là gặp thiên tai nhân họa, bọn họ đều cho rằng là thần linh giáng tội nên chọn một vật tế thần đứng ra chịu tội thay. Kẻ chịu tội thay thường là nô lệ hay tù binh gì đó.” Vân Tri xoa tay nói, “Sinh dân thượng cổ là bộ dạng gì thì Thanh Hòa sư thúc có từng nói qua, ngươi chỉ cần nhìn Nam Cương bây giờ là biết. Nam Cương không thay đổi nhiều như nhân gian, ngày nay vẫn còn nhiều bộ tộc san sát nhau, không khác thời thượng cổ cho lắm.”
Thích Linh Xu suy đoán nói: “Thứ bậc thời viễn cổ rất nghiêm ngặt, có lẽ chỉ có vu mới có tư cách chạm vào tượng thần, giống như chỉ có quý tộc mới được học văn tự lễ nhạc, đây là một loại thân phận cùng với tượng trưng của quyền lực.”
Vân Tri gật đầu, “E là vẫn còn những nơi khác trong lăng mộ này được yếm chú trớ, từ giờ trở đi, Hắc Tử không được chảy một giọt máu nào nữa, tránh cho đánh thức thứ quỷ quái nào đó. Nếu không cần thiết thì đừng chạm vào đồ vật trong mộ, muốn chạm thì để Hắc Tử.”
Thích Linh Xu xé một mảnh vải trên y phục quấn tay mình lại, nói: “Thế này.”
“Vẫn là tiểu sư thúc thông minh.” Vân Tri cũng xé một mảnh vải quấn tay trái không đeo găng của mình.
“Đi thôi.” Thích Linh Xu đứng lên.
Ra khỏi chính điện, nơi lối giữa tĩnh mịch truyền đến những tiếng than khóc của tội đồ như quỷ khóc sói tru. Thích Ẩn nghe mà tê dại cả da đầu, tiếng than khóc kia hòa với gió lạnh liên tục ập vào sống lưng hắn, khiến hắn đổ một lớp mồ hôi lạnh. Thích Linh Xu đi đầu, Vân Tri bọc hậu, ba người chậm rãi tiến vào lối giữa tìm kiếm tung tích của Phương Tân Tiêu khắp nơi. Thích Linh Xu đang đi đằng trước bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vân vê một chiếc lá trên mặt đất.
“Trên người tội đồ sao?” Thích Ẩn thấp giọng hỏi.
“Không phải,” Thích Linh Xu ngửi ngửi, “Là cỏ ngải, từ túi thơm đuổi yêu.”
Bọn họ thật cẩn thận thả đăng phù ra, một chấm cỏ ngải rơi dưới nền gạch, cách vài bước thì phát hiện một cái, ngoằn ngoèo như thể dẫn đường. Thích Ẩn tức khắc hiểu ra, nhất định là Phương Tân Tiêu để lại tín hiệu chỉ đường. Mọi người mừng thầm trong bụng, để lại một cái đăng phù nhìn đường, sau đó im lặng men theo lối rải cỏ ngải. Cách đó không xa vang lên tiếng tội đồ than khóc, Thích Linh Xu vội thu đăng phù lại, mọi người đồng loạt thò đầu ra góc rẽ nhìn thử, trong bóng tối có khoảng mấy chục cái đầu đen thui đang lang thang khắp nơi, giống như những cô hồn vô chủ kêu khóc rất bi thương. Thích Ẩn yên lặng nhìn bọn họ, vậy mà hắn không thấy khủng khiếp, chỉ cảm thấy họ rất đáng thương.
Xài lại chiêu cũ, ba người nín thở rón rén đi vòng qua bọn họ. Thích Ẩn kiễng mũi chân, vừa bước vào lối giữa thì đột nhiên tất cả các tội đồ quay ngoắt đầu lại, mấy khuôn mặt khô gầy cháy đen đồng thời nhắm thẳng về phía Thích Ẩn. Trái tim Vân Tri vọt lên cuống họng, hắn vội vàng túm cổ áo hai tên phía trước lôi mạnh về. Ba người vội trốn vào góc ngoặt ban nãy, căng thẳng dò mắt ra nhìn thử thì thấy thân hình gầy khòm của bọn họ đang lê đôi chân khô quắt ra khỏi lối giữa tìm kiếm mùi Thích Ẩn khắp nơi.
Thích Linh Xu điểm một cái đăng phù, dùng tay áo che ánh sáng lại, vầng sáng nhàn nhạt nho nhỏ hắt lên khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch của ba người. Thích Ẩn làm khẩu hình: “Ta không có chảy máu.”
Vân Tri đau đầu mà khoa tay múa chân, “Ngươi không tắm mấy ngày rồi phải không, bốc mùi kinh như vậy? Tới mức bọn họ cũng ngửi được?”
“Ngươi cút đi, ông đây ngày nào cũng tắm hết.” Thích Ẩn tức giận làm khẩu hình.
Thích Linh Xu lấy một lá bùa vàng óng ra, sau đó cắt lên đầu ngón tay Thích Ẩn một cái. Thích Ẩn đau đến nỗi suýt nữa đã hét lên, khẽ hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
Giọt máu nhỏ lên lá bùa, Thích Ẩn mút ngón tay nghi ngờ nhìn y. Thích Linh Xu thả huyết phù ra, phù chú lấp lánh ánh sáng vàng rực, lảo đảo bay về phía những tội đồ kia. Vừa mới đến gần thì tất cả những tội đồ gần như hóa điên mà gào lên, vươn tay đuổi theo huyết phù. Chỉ trong chốc lát tất cả tội đồ đã ra khỏi lối giữa, mấy cái đầu đen xì nhao nhao lao về phía trước như thủy triều cuồn cuộn. Huyết phù tiếp tục bay về phía trước, tội đồ cũng kêu khóc đuổi theo.
“Thông minh.” Vân Tri tán thưởng một tiếng.
Ba người nhanh chóng cất bước chạy vào lối rẽ kia, đằng trước trở nên sáng sủa, không ngờ lại là một cung điện. Dưới chân dính nhớp, không biết đã dẫm phải cái gì. Không rảnh thời gian coi kĩ, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, tối như hũ nút, Thích Ẩn điểm đăng phù, ánh sáng yếu ớt dần thắp sáng không gian nơi đây, mọi người tức khắc sửng sốt.
Bên trong cung điện được bao phủ bởi vô số tơ nhện bàng bạc, chúng kết thành mạng nhện thật dày, vừa dính vừa nhớp rất ghê tởm. Giữa điện có treo vài cái kén trắng hình thù kì quái, có cái mang hình dạng con người. Tất cả đều chổng đầu ngược xuống, cả người đung đưa giữa không trung. Trên mặt đất cũng có vài cái kén khổng lồ đã bị phá, đăng phù bay qua, lộ ra một góc mấy con yêu quái bị chặt đứt tay chân máu me đầm đìa, nội tạng và máu dơ vươn vãi đầy đất, mùi máu tươi xộc lên mũi khiến người ta buồn nôn.
Vân Tri nhìn là biết ngay đây là nơi nào, liền nói: “Hắc Tử, chúng ta vào kho lương của cha ngươi rồi. Ngươi nhìn đống yêu quái này đi, có lẽ là từ cấm địa đi nhầm vào đây rồi bị cha ngươi bắt được.”
Thích Ẩn mặt cắt không còn giọt máu, mờ mịt nói: “Ông nội ơi, sức ăn của ông ta cũng khỏe thật, mấy người chúng ta da mỏng thịt mềm, vốn không đủ nhét kẽ răng ông ấy.”
“Tìm Phương Tân Tiêu nhanh lên,” Thích Linh Xu nghiêm mặt bước vào, “Nếu là kho lương của… sư tôn, chắc chắn người sẽ nhanh chóng quay lại.”
Thích Linh Xu và Vân Tri cùng nhau kéo mấy cái kén người trên xà nhà xuống, Thích Ẩn kiểm tra mấy thi thể khuyết thiếu trên mặt đất xem có Phương Tân Tiêu không. Mấy cỗ thi thể kia so với nhau chỉ có ghê hơn chứ không có ghê nhất, ruột chảy ra như sáp, máu thịt bấy nhầy, Thích Ẩn khó mà chịu đựng nổi. Hắn bịt mũi tìm qua một lượt, đều là xác yêu, không có người phàm. Thích Ẩn thoáng yên tâm, sau đó đi qua chỗ bọn Vân Tri. Bọn họ vừa kéo kén người xuống, dùng dao găm cắt miệng kén ra, bên trong là một khuôn mặt người tái nhợt, nó vừa mở mắt liền nhe cái miệng đầy răng nanh vồ về phía Thích Ẩn. Vân Tri nhanh chóng vung kiếm đâm vào tim nó. Đôi mắt của “Người” trợn trắng, ánh sáng xanh lục yếu ớt chợt lóe lên rồi hóa thành một con mãng xà to lớn màu sắc rực rỡ.
“Cẩn thận một chút,” Vân Tri vỗ vỗ vai Thích Ẩn, “Chắc chắn là đám yêu quái bị nhốt ở đây lâu lắm rồi không được ăn uống gì.”
Thích Ẩn sợ tới mức trái tim suýt nữa vọt ra khỏi cuống họng, hắn vuốt ngực, tiếp tục đi theo bọn họ cắt cái kén khác. Lúc này hắn rút kinh nghiệm, không dựa vào đầu nữa. Cắt liên tục ba cái, ba người đều mệt đến mức mồ hôi mồ kê đầy đầu. Đến cái thứ tư, lúc cắt tơ nhện ra nhìn thì đúng là Phương Tân Tiêu, nàng nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay trắng bệch như nữ quỷ. Thích Ẩn vỗ vỗ má nàng, Phương Tân Tiêu yếu ớt tỉnh lại, nhìn thấy Thích Ẩn thì mếu máo, suýt nữa khóc thành tiếng.
“Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi.” Thích Ẩn an ủi nàng.
Sợ trên người nàng có thương tích, mọi người không dám kéo ra, trước tiên cắt kén, sau đó lột từng lớp một. Khắp người nàng toàn là vết trầy, nghiêm trọng nhất là vết thương lớn trên đùi phải, da thịt lật lên, gần như có thể thấy xương trắng bên trong. May mà tơ nhện bó miệng vết thương lại, giúp nàng cầm máu, không bị mất máu mà chết, coi như là phúc trong họa. Mọi người tháo túi thơm đuổi yêu trên người xuống, lấy cỏ ngải ra đắp lên để cầm máu. Túi thơm này không đuổi được Thích Thận Vi, nhưng giờ ngược lại có ích.
Không gặp Chiêu Minh, trong lòng Phương Tân Tiêu có lẽ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nước mắt đảo quanh hốc mắt, không dám hỏi nhiều.
Tìm được Phương Tân Tiêu rồi thì tức khắc rời khỏi đây, để tránh gặp lại Thích Thận Vi. Vân Tri cõng Phương Tân Tiêu lên, mọi người vừa định xuất phát, Thích Ẩn ngẩng đầu nhìn mấy cái kén người còn lại trên xà nhà, chần chờ nói: “Các ngươi nói thử xem, trong đó có Diêu Tiểu Sơn không?”
Mọi người đều dừng lại, dọc đường đi không gặp tên điên kia, quả thực rất có khả năng gã đã bị bắt đến đây. Diêu Tiểu Sơn là đứa con duy nhất còn sống của Diêu gia, Thích Ẩn không thể bỏ mặc gã ở đây được. Hắn cắn răng, nói: “Nếu các ngươi đồng ý cứu gã, chúng ta sẽ đánh ngất gã rồi đưa đi. Nếu các ngươi không đồng ý, ta không ép buộc, giờ lập tức rời khỏi đây.”
Thích Linh Xu nói: “Ta đồng ý.”
Vân Tri nhún vai, “Ta không có ý kiến.”
“Ta cũng không có ý kiến,” Phương Tân Tiêu nhỏ giọng nói, “Nhưng tốt nhất là mọi người phải nhanh lên, nãy giờ lâu như vậy… Thích trưởng lão hẳn là đói bụng rồi…”
Vân Tri đặt Phương Tân Tiêu ở ngay cửa, để nàng nằm trên mặt đất nghe ngóng động tĩnh. Bọn Thích Ẩn không dám chậm chạp, nhanh chóng thả bốn kén người còn lại xuống, cắt từng lớp tơ nhện trên mặt ra. Đống tơ nhện này thực sự rất dai, nó quấn lấy dao găm của Thích Linh Xu. Vân Tri trực tiếp rút Hữu Hối ra cắt hết bốn cái, tất cả đều không phải.
“Đi!” Vân Tri nhanh chóng thu kiếm, quay lại cõng Phương Tân Tiêu.
Đúng lúc này, ở sâu trong lối giữa truyền đến tiếng kêu la như quỷ hồn: “Chó Con –”
Mọi người cả kinh, máu trên người thoáng đông lại. Vân Tri chườn eo rướn đầu ra nhìn thử, Thích Thận Vi ở cuối lối giữa, đang bò cực kì nhanh, trong chớp mắt đã sắp đến đây. Hắn lập tức đóng cửa, cõng Phương Tân Tiêu lên, thấp giọng nói: “Mau, mau, tìm chỗ trốn đi!”
Tiếng kêu kia quả thực như đòi mạng, hai chân Thích Ẩn bủn rủn, hắn chạy vào sâu trong cung điện, phía trước có một cánh cửa đá. Mọi người nhón chân nín thở đi vào, Thích Ẩn nhanh chóng đóng cửa, mới vừa khép lại, nương theo khe cửa thấy bóng dáng khổng lồ của Thích Thận Vi đang xông vào điện.
Vân Tri thả Phương Tân Tiêu xuống, sau đó cùng với Thích Linh Xu vẽ bùa dựng kết giới. Vẽ vẽ mấy cái, Thích Linh Xu bỗng giơ tay, thấp giọng nói: “Không cần vẽ nữa.”
“Sao?”
Thích Linh Xu sờ sờ cửa đá, sau đó điểm đăng phù. Da đầu Thích Ẩn run lên, hắn định nói coi chừng sáng quá gây chú ý Thích Thận Vi, bỗng nhiên thấy trên cánh cửa đá khắc đầy phù chú. Thích Linh Xu rót linh lực vào, ánh vàng lấp lánh chợt lóe lên, kết giới phù chú được triển khai.
“Có người từng bày kết giới ở chỗ này sao?” Vân Tri nghiên cứu phù chú kia, hạ giọng nói, “Nét bút lưu loát, không hề trúc trắc, độ đậm nhạt của từng nét đều như nhau. Họa pháp này vô cùng thành thạo, lẽ nào từng có cao nhân bị nhốt ở đây như chúng ta ư?”
“Trên tường cũng có.” Phương Tân Tiêu nhỏ giọng hô lên.
Mọi người cầm đăng phù qua nhìn thử, trên vách đá cũng khắc đầy phù văn, vết tích cũ kỹ, đã mất đi hiệu lực, nhưng kiểu dáng của phù văn rất kì quái, thoạt nhìn không giống phù chú của đạo môn.
“Không giống nhau,” Thích Ẩn nói, “Trên cửa là đạo phù, còn trên tường… hình như là vu phù.”
“Vì sao?” Thích Linh Xu hỏi.
Thích Ẩn chỉ vào một hoa văn có đường nét quấn quanh nói: “Đây là đồ đằng của thần điện Ba Sơn, Bạch Lộc có nói với ta.”
“Hắc Tử, ngươi có chảy máu không?” Vân Tri bên kia đột nhiên hỏi.
“Không, làm gì?”
Vân Tri nhếch miệng hất hàm về phía giữa gian, Thích Ẩn quay đầu lại nhìn, ở chính giữa có một cột đá rất to, cỡ một người ôm, bên dưới cột đá là một pho tượng bằng vàng cao cỡ một người, trên người quấn vài vòng xích bạc đen tuyền to cỡ cổ tay, y phục dài, ống tay áo rộng, mặt đeo mặt nạ Bạch Lộc, tai đeo chiếc khuyên bằng vàng rất lớn, thoáng nhấp nháy dưới ánh sáng yếu ớt của đăng phù.
“Đây là tội đồ ư?” Thích Ẩn sợ thứ bên trong bị huyết mạch của mình đánh thức nên không dám tới gần, chỉ dám đứng xa xa quan sát, “Một tên tội đồ giàu có sao?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※