Biên tập: Bảo Bảo.“Có giàu hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là một tội đồ tội ác tày trời.” Vân Tri cười cười, đoạn nói, “Vàng, bạc đen và đồng là ba kim loại chính thời thượng cổ, là vì ba thứ này trữ linh khí ít bị tan đi nhất. Hầu hết pháp khí của chúng ta làm bằng lưu ly cũng là vì cớ này, tuy không thể so được với vàng bạc đồng, nhưng giá rẻ hơn nhiều. Tất cả tội đồ bên kia đều bị phong trong tượng đá, duy chỉ vị huynh đệ này được đãi ngộ rất cao, dùng vàng đúc tượng và bạc đen làm khóa trói. Nếu ta đoán không sai, phù văn khắc trên bốn vách tường cũng là để giam cầm, nhưng trải qua năm tháng nên mất đi hiệu lực.”
“Tội xúc phạm thần linh đã nghiêm trọng rồi, ông anh này có thể phạm tội gì hơn thế nữa chứ?” Thích Ẩn nói, “Chẳng lẽ hắn ‘Ôn chuyện tình bên dưới thần án’?”
Thích Linh Xu khó hiểu, hỏi: “Ôn chuyện tình cái gì?”
Vân Tri cười ái muội, “Tiểu sư thúc là người đứng đắn, nhìn là biết chưa từng nghe hí rồi. Đây là vở 《 Tô Tam Khởi Giải 》 vừa ra, ta xướng cho ngươi nghe một đoạn,” nói xong thì gật gù đắc ý, bắt đầu ngân nga, “‘Ngày nọ Kim ca đến báo tin, tay đeo bạc ròng thăm tình nhân. Không màng dơ bẩn ôm vào lòng, bên dưới thần án ôn chuyện tình’…”
Thằng nhãi này cười cười nhìn y, khóe miệng vươn ý cười như hoa đào. Thích Linh Xu không cần nghe câu chữ, chỉ cần nghe giọng điệu õng ẹo này là biết nội dung phóng túng cỡ nào. Hai vành tai y dần dần đỏ lên, y cau mày quay mặt đi, không thèm đáp lại.
“Vân Tri sư thúc, ngươi xác định vị tiền bối này mang tội ác tày trời sao?” Phương Tân Tiêu chợt run giọng hỏi, “Tội ác tày trời, có phải hung ác lắm không?”
“Sao thế?” Vân Tri giương mắt nhìn thì thấy không biết Phương Tân Tiêu đã lê chân bò ra phía sau tượng đá từ khi nào.
Phương Tân Tiêu chỉ vào mặt sau tượng vàng nói: “Mọi người nhìn đi, tượng này rỗng.”
Mọi người cả kinh, ra phía sau nhìn thử, sau lưng tượng vàng có một cái lỗ lớn, bên trong rỗng tuếch.
Thứ bên trong biến mất, vậy hắn đi đâu rồi?
Mọi người nhanh chóng lui về đứng chung với Phương Tân Tiêu, Vân Tri và Thích Linh Xu chắn trước người Phương Tân Tiêu và Thích Ẩn, Thích Ẩn cũng rút kiếm Quy Muội ra, bảo hộ Phương Tân Tiêu sau lưng mình. Thích Linh Xu thả đăng phù, nó yếu ớt bay lên, gian phòng nhỏ này tức khắc bừng sáng.
Thích Ẩn thấp tha thấp thỏm, hắn sợ khi mình ngửa đầu lên nhìn sẽ thấy thứ gì đó kì quái nấp đâu đó trong góc, hoặc bám trên xà nhà. Không gian đủ ánh sáng nên mọi người nhìn gian phòng nhỏ rất rõ ràng, ngoại trừ ba người bọn họ đang thở hổn hển thì không còn gì khác. Mọi người thở phào một hơi, có lẽ thứ trong tượng vàng này đã ra ngoài từ lâu, giờ đang lắc lư ở chốn nào đó rồi.
Gian phòng sáng sủa, lộ ra rất nhiều thứ mà ban nãy không phát hiện. Chính giữa cột đá kia khắc rất nhiều thứ trông như phù văn gì đó, kê sát vào nhìn thử thì phát hiện là Kim Thác Thư. Miêu gia có dịch rất nhiều Kim Thác Thư, tất cả đều được ghi chép lại trong một quyển sổ nhỏ, đúng lúc Thích Ẩn có mang theo, vội vàng móc từ túi càn khôn ra.
Đối chiếu hai bên, có lẽ trên này viết quá trình chế tác tội đồ. Các bước cũng na ná với cách làm người mật, nhưng có nhiều hơn vài bước, trước tiên vu chúc sẽ hun mù mắt tội đồ, sau đó ngày ngày ép tội đồ uống nước hoa mạn đà la tím, đồng thời dùng nó để tắm gội. Liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng mổ bụng ra, nhét đầy hoa mạn đà la tím vào, sau khi khâu lại thì tiến hành nghi thức nguyền rủa và phong bế vào bên trong tượng.
Mẹ nó tàn nhẫn quá, Thích Ẩn sởn cả tóc gáy. Bảo sao mắt của đám tội đồ ngoài kia không được tốt lắm, hóa ra trước khi phong ấn đã bị hun cho mù. Còn nguyền rủa thế nào nhỉ? Bên trên có khắc hai ký hiệu, có lẽ là một chữ nào đó. Thích Ẩn lật lật vài trang, cuối cùng cũng chắp vá được nghĩa của nó —
Bất tử.
Nguyền rủa tội đồ phải chịu, là bất tử.
Một lớp mồ hôi lạnh chảy dài theo sống lưng Thích Ẩn, đám tội đồ đó mắt không thể nhìn, bị nhốt trong tượng không thể nhúc nhích, nhưng bọn họ cũng không chết được, bọn họ vẫn sẽ luôn sống, bị mắc kẹt trong ngôi mộ u ám và im lặng đến chết người này, ngày ngày tháng tháng năm năm, đến tận vĩnh viễn.
Khó trách tội đồ giết không chết, bởi vì bọn họ đã trúng lời nguyền bất tử.
Bỗng nhiên hắn nhớ ra, lúc trước Bạch Lộc nói có thể cho hắn trường sinh bất lão, không lẽ là hạ cái lời nguyền này lên người hắn à? Lông tơ Thích Ẩn dựng ngược, may mà không đồng ý, nếu không đã phải chịu cảnh giống đám tội đồ này rồi.
Thích Ẩn cất quyển ghi chép, mới vừa đứng lên đã nghe thấy Vân Tri bên kia hít một hơi thật sâu. Thích Ẩn đi qua đó, bọn họ đang đứng trước vách đá ở nơi sâu nhất của gian phòng, không biết đang xem cái gì. Thích Ẩn chen đến bên cạnh Thích Linh Xu, thấy vách đá có vết tích bị mài mòn, tất cả phù văn vu phù đều bị mài đi, bên trên vách đá gồ ghề khắc bản đồ lăng mộ cùng với một sơ đồ khổng lồ về cửu tạng và đường kinh mạch của động vật, trông rất mới. Bản đồ cực kỳ chi tiết, từng gian mộ thất dùng để làm gì đều ghi rất rõ, đồng thời dùng mực đỏ đánh dấu vị trí của họ, có một đường màu đỏ ngoằn ngoèo dẫn đến cửa vào, đúng là hướng dẫn bọn họ làm thế nào để ra ngoài.
Sơ đồ kinh mạch còn rối rắm hơn, kinh mạch đan xen ngang dọc, giống như một cái địa đồ phức tạp. Có chỗ còn dùng mực đỏ đánh dấu, dường như là nút kết quan trọng nào đó. Mỗi một dấu đỏ đều vẽ một đường nhỏ dẫn xuống dưới rồi chú thích, ghi rõ vị trí này cách lớp da mấy tấc, kích thước bao nhiêu.
“Sơ đồ ư? Chi tiết quá, sơ đồ kinh mạch này của ai chứ?” Thích Ẩn kinh hỉ.
Thích Linh Xu giật mình một cái, sắc mặt trắng bệch, không nói tiếng nào.
Trong lòng Thích Ẩn bỗng dâng lên một dự cảm xấu, Vân Tri kéo hắn nói: “Ngươi lùi ra xa một chút thì biết.”
Thích Ẩn lui ra sau vài bước, toàn bộ sơ đồ thu hết vào đáy mắt hắn. Các đường nét hội tụ lại phác họa ra hình dáng của một con nhện, Thích Ẩn cũng ngây ra như phỗng, hắn lẩm bẩm: “Là cha ta…” Hắn nghi ngờ, quay đầu nhìn Vân Tri, “Sao có thể chứ? Sao ở đây lại có sơ đồ kinh mạch và cửu tạng của ông ấy chứ… Đúng rồi, cao nhân, hồi nãy ngươi nói từng có một cao nhân bị nhốt ở đây, có phải hắn vẽ không?”
“Thích Ẩn,” Thích Linh Xu vươn tay, vuốt ve kia sơ đồ kinh mạch kia, cất giọng khàn khàn, “Ngươi có còn nhớ ta từng cho ngươi xem bút ký của sư tôn không. Trên đó cũng có rất nhiều bức vẽ, còn có bút ký này, ngươi không thấy quen sao?”
“Là sao…” Thích Ẩn không hiểu.
“Chẳng có cao nhân nào ở đây cả,” Ánh mắt Thích Linh Xu vô cùng bi thương, khuôn mặt ảm đạm, “Ở chỗ này làm gì còn ai khác? Chỉ có sư tôn. Phù chú là sư tôn khắc, sơ đồ kinh mạch cũng là sư tôn vẽ, chính tay người đã vẽ chúng trước khi thần trí hoàn toàn tẫn táng. Dấu đỏ này, chính là vị trí trái tim của sư tôn.”
“Đùa gì vậy?” Thích Ẩn không tin nổi những gì mình nghe được, “Phân bố của kinh mạch cửu tạng thì thôi đi, ông ấy có thể sử dụng linh lực dò ra được. Nhưng vị trí trái tim ở dưới da mấy tấc, kích thước bao nhiêu, làm sao mà ông ấy biết được chứ?”
Thích Linh Xu gằn từng câu từng chữ, tựa như rỉ máu, “Đương nhiên là… tự mổ ngực!”
Tựa như tiếng sấm giáng xuống vang dội cả đất trời, mọi người chấn động đến nỗi há hốc mồm. Bên ngoài gian phòng truyền đến âm thanh sột soạt, là Thích Thận Vi đang bò vào, không chừng còn đang ăn thức ăn. Không ai dám ngó ra ngoài xem thử cả, cảnh tượng như vậy ai mà chịu nổi chứ. Không một ai tưởng tượng được cẩu kiếm tiên kia lại tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy, tự mổ ngực chính mình. Có lẽ ông ấy rất muốn tự sát, nhưng lại không có cách nào cả, ông không có kiếm, nếu tất cả trái tim không bị phát hủy cùng một lúc thì chúng vẫn sẽ tiếp tục chữa lành thương, ngay cả giết bản thân mình ông cũng không làm được.
Nên ông đành gửi gắm hi vọng cho người đến sau, ông xây sẵn một nơi ẩn náu an toàn cho bọn họ, sau đó tự tay khắc sơ đồ kinh mạch của mình lên vách đá. Ông nói với bọn họ rằng:
Giết ta.Bi thương đè nén khiến Thích Linh Xu gục ngã, y nhắm mắt, tựa đầu vào vách đá, bờ vai gầy gò khẽ run run.
“Ở đây có một phù chú.” Vân Tri cúi xuống nhặt một lá bùa phủ bụi trong góc, hắn thổi mấy cái, bụi bặm tản mác, lộ ra phù văn màu đỏ sậm. Đỏ đậm như vậy, nhìn vào là biết dùng máu tươi vẽ. Hắn cúi đầu nhìn kỹ một chút, sau đó nói: “Là phù Lưu Âm.”
Hắn đưa phù chú cho Thích Linh Xu, bàn tay Thích Linh Xu run rẩy, bắt đầu rót linh lực vào phù.
Ánh sáng vàng rực nhanh chóng thiêu cháy lá bùa, phù văn màu đỏ sậm thoáng trở nên tươi đẹp vô cùng. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy gian phòng, cho đến khi bọn họ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“Đồ nhi Linh Xu của ta, cuối cùng con… vẫn đến.”Âm thanh trong trẻo, không hề nghe ra được dấu vết của tháng năm, giọng nói của người đàn ông này rất êm tai, gợi cho người ta nhớ đến vầng trăng lưỡi liềm lành lạnh, bóng trăng nghiêng nghiêng trên con đường lát đầy đá xanh, đong đưa trong gió, mặt nước trắng sáng lạnh lẽo.
Mười tám năm qua, ngoại trừ hai tiếng ‘Chó Con’ trong miệng con nhện khổng lồ ngoài cửa thì đây là lần đầu tiên Thích Ẩn nghe người đàn ông này nói chuyện. Thích Ẩn chậm chạp ngồi xổm xuống, ngẩn ngơ nhìn lá bùa kia, dường như hắn đang nằm mơ vậy, bỗng hắn nhận ra, đó là phụ thân hắn đang nói chuyện, thực sự nói chuyện.
“Ta biết con nhất định sẽ đến đây, lúc con thấy lá bùa này, thần trí của ta đã tẫn táng, hóa thành yêu ma.” Âm thanh của người đàn ông nọ vô cùng bình tĩnh, không hề nghe được chút gợn sóng nào trong đó,
“Con không cần đau buồn vì vi sư đâu, đạo trời vận hành có quy luật, số mệnh đã định, ta chưa từng oán, đồ nhi của ta tất cũng không nên hận. Linh Xu, trên vách là sơ đồ kinh mạch và cửu tạng của ta, chỗ màu đỏ là trái tim. Ta bị tim yêu nhập thể, ban đầu là năm cái, sau đó chúng nó sinh sôi, ba mươi ngày sau, tổng cộng ba mươi ba cái. Con phải chia bóng kiếm thành ba mươi ba thanh đồng thời đâm vào tim ta, không được sai thanh nào, nếu không mọi nỗ lực trước đó đều hóa thành công cốc.”Thích Linh Xu siết chặt nắm đấm, khàn giọng gọi: “Sư tôn…”
“Đồ nhi Linh Xu của ta… hẳn là bây giờ con đau lòng lắm đúng không?” Giọng nói của ông có vài phần bất đắc dĩ. Ông trầm mặc trong chốc lát, tựa như đang suy nghĩ làm thế nào để an ủi Thích Linh Xu, hồi lâu sau mới cất giọng bảo,
“Linh Xu, có lẽ con cũng biết, thê tử của vi sư, sư nương của con. Nếu con không vội, cũng có thể nghe vi sư kể chuyện của nàng.”Thích Ẩn sửng sốt, trái tim như bị ai đó siết mạnh một cái, lẩm bẩm: “Mẹ ta ư…”
“Thê tử A Phù của ta, lòng mang chí khí của anh hùng trong thiên hạ, nếu là nam tử, tất hào kiệt một phương. Năm xưa, lúc ta du ngoạn nhân gian, có duyên tương phùng ở Ô Giang, kết thành phu thê. Ngày nọ ta ra ngoài trừ yêu, có hai con tiểu yêu lẻn vào trong nhà, A Phù cầm một cái kẹp gắp thang lượn khắp các xà nhà rồi giết chết hai chúng nó. A Phù cũng không biết gì về đạo pháp, lại có thể giết yêu tự vệ. Ngày ta rời đi, A Phù một tay cầm kiềm, một tay xách rắn, ngạo nghễ nói với ta: Thích kiếm tiên, so với chàng thế nào?” Âm thanh hời hợt của chàng trai vươn chút ý cười, “Thế nào là sao? Đương nhiên là không sánh kịp nàng rồi. Mỗi lần nhớ tới hai con tiểu yêu kia là ta sợ khiếp vía.”Thích Linh Xu ngẩn ngơ, quên cả rơi lệ. Thích Ẩn gãi gãi đầu, nói: “Lúc ta ở với mẹ ta ta còn quá bé, không nhớ mấy chuyện đó nữa. Nhưng ca ta nói mẹ ta đúng là rất hung dữ.”
“Thê tử A Phù của ta, không sợ yêu tà ma quái, không sợ thế tục gièm pha, ta chẳng sánh kịp. Dưới lòng đất lạnh lẽo này, những khi nhớ tới giọng nói và dung mạo tươi cười của A Phù, tuy tướng mạo dị dạng, thần trí điên khùng, nhưng ta lại không sợ gì cả. Linh Xu, ta ắt đã thế rồi, con đừng sợ.” Người đàn ông dừng một chút, sau đó nói tiếp,
“Còn một chuyện nữa, cần con giúp vi sư. Ta một thân một mình, chết cũng không oán, chỉ có một đứa con trai, tên là Khuyển Nô, ngày trước sống cùng mẹ tại Ô Giang, hiện giờ không biết lưu lạc nơi nào, cũng không biết sống chết ra sao, có khỏe mạnh hay không. Vì vấp phải tranh chấp hiểm ác, phụ vợ con mười tám năm, lòng này hổ thẹn. Khi con thoát khỏi nơi này, chớ phản sư môn, đi về Giang Nam tìm nhược đệ, quy ẩn nhân gian, đời này cũng đừng bao giờ quay lại Vô Phương. Phải nhớ kĩ, không được quay lại Vô Phương.”Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài, tựa như đã giãi bày hết ưu tư nửa đời người,
“Đời người nhiều âu lo, nhân sinh như tầm gửi. Lòng ta trói buộc, chỉ mỗi chuyện này. Đến tìm nhược đệ, lập bài vị cúng điếu tổ tiên ta, ta… mới có thể nhắm mắt.”Ánh sáng trên lá bùa bỗng nhiên chợt lóe lên, sau đó thu lại, phù văn dày đặc dần dần mờ đi.
Vân Tri sửng sốt: “Không có?” Hắn cầm lá bùa, lật qua lật lại nhìn thử, “Sao ông ấy… Sao ông ấy không nói mình đã gặp phải chuyện gì? Đến tột cùng là ai đã hại ông ấy? Tranh chấp hiểm ác, tranh chấp hiểm ác thế nào? Ông ấy chưa nói rõ mấy chỗ quan trọng này.”
“Bởi vì người không muốn ta báo thù.” Thích Linh Xu ngước mắt lên, Vân Tri thấy ánh mắt đau thương của y, bi ai như tro tàn phủ kín nơi đáy mắt. Y nói: “Nếu ta không biết kẻ thù là ai, sẽ không thể báo thù.”
Thích Ẩn ngẩn ngơ, trái tim như bị đục khoét một lỗ lớn, gió lạnh ù ù thổi qua. Rốt cuộc cẩu kiếm tiên kia đã gặp phải chuyện gì? Thích Ẩn nhớ lại ngữ điệu chậm rãi lúc ông kể chuyện, bình tĩnh như thế, dịu dàng như thế. Ông ấy yêu vợ, cũng yêu cả con trai mình. Thích Ẩn lê chân đến bên cạnh cửa đá, đầu gối mềm nhũn, hắn ngồi xổm xuống, nương theo khe hở vọng ra cung điện ảm đạm bên ngoài. Nơi đó giăng đầy tơ nhện, mặt đất dính nhớp, có một bóng đen rất lớn dịch tới dịch lui, phát ra âm thanh sột soạt.
“Cha…” Thích Ẩn lẩm bẩm gọi.
“Chó Con –”
Ông gào khóc, vừa yếu ớt vừa thê lương, tựa như một linh hồn đau khổ đang chịu dày vò trong cái thân xác đó.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※