“Chu Nghĩa Minh đã bị bắt và áp giải về quy án rồi sao?” Trong tay Tạ Ngọc cầm hồ sơ, sắc mặt thản nhiên.
Trường Lạc gật đầu: “Đã phái sai dịch đưa người về quy án rồi, chỉ có điều hắn sống chết không chịu mở miệng, chỉ một mực nói rằng Thẩm Xuân có ý đồ chiếm đoạt gia sản của Chu gia, vì nôn nóng nhất thời nên hắn mới đi vào con đường tà đạo, muốn tung tin đồn thất thiệt.”
Y cau mày: “Dù thẩm vấn thế nào thì hắn cũng nhất quyết không nhận là do Hồ Thứ Sử sai khiến, chỉ cứng đầu im lặng không chịu khai.” Y lạnh giọng cười: “Chuyện này rõ ràng là do Hồ Thứ Sử bày mưu tính kế, nếu không phải như vậy, một dân thường áo vải như hắn, lấy đâu ra lá gan này chứ?”
“Phụ mẫu và người nhà của hắn đều thuộc quản lý của Kế Châu, nếu thật sự hắn khai ra Hồ Thành Văn thì mới là chuyện lạ.” Tạ Ngọc cũng không lấy làm bất ngờ, hắn trầm ngâm nói: “Dù thật sự hắn chỉ mặt gọi tên Hồ Thành Văn thì cũng khó lấy đó mà định tội ông ta, vốn dĩ ta cũng không định dùng việc này để lật đổ ông ta, chỉ là rung cây dọa khỉ, khiến ông ta tạm thời thu liễm lại mà thôi.”
Cho nên hắn cố tình ép cung khiến Chu Nghĩa Minh không thể không đi tìm Hồ Thành Văn cầu cứu.
Trường Lạc thở dài, khuyên nhủ: “Hồ Thứ Sử đã chiếm giữ Kế Châu nhiều năm, cây lớn rễ sâu, chỉ e là không dễ lật đổ ông ta đâu, đại nhân cũng đừng nóng lòng quá.”
Tạ Ngọc mới đến Kế Châu, có thể nói bốn bề đều là địch, liên tiếp bị Hồ Thành Văn gây khó dễ, bây giờ hắn còn có thể nhẫn nhịn, nhưng tình thế trước mắt đang dần khởi sắc, ngược lại hắn lại không nhịn được, điều này khiến Trường Lạc không khỏi lo lắng thay cho hắn.
“Hồ Thành Vũ có thể bị đưa ra xét xử, toàn nhờ A Xuân khôn khéo tung tin đúng lúc, Hồ Thành Văn hận nàng thấu xương, lần trước nếu không nhờ A Xuân nhạy bén thì e rằng đã bị ông ta hại rồi, sao ta có thể để ông ta tồn tại quá lâu đây?” Sắc mặt của Tạ Ngọc trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh như đao.
A Xuân đã bằng lòng nối lại duyên xưa với hắn, ngược lại hắn lại càng để tâm đến chuyện quan trường, ít nhất là để nàng được yên ổn mà sống, trừ bỏ hết tất cả những tai họa ngầm cho nàng.
Dù tạm thời hắn chưa thể cho nàng vinh hoa như ngày xưa lúc ở Trường An, nhưng hắn cũng muốn nàng có thể sống những ngày bình yên, đó là trách nhiệm cơ bản của một nam nhân.
Hắn chau mày suy nghĩ một lát, sau khi bàn bạc xong chính sự với Trường Lạc thì hắn chợt hỏi: “Hôm qua... Hôm qua ở tiểu viện ở vùng ngoại ô, ta thấy ngươi nói chuyện cùng phu nhân, sau khi ngươi nói xong thì phu nhân lập tức quyết định ở lại, ngươi nói gì với nàng ấy thế?”
Trường Lạc không ngờ thế mà hắn lại nhìn thấy, trên mặt y lộ ra hoảng hốt, y không dám giấu giếm nửa lời: “Ti chức chỉ muốn để phu nhân hiểu được tấm lòng của đại nhân, cho nên... cho nên ti chức mới nói chuyện... vì đại nhân muốn gánh tội thay cho phu nhân mà bị giáng chức.”
Y kể lại từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện của ngày hôm đó, sau đó quỳ xuống xin tội: “Là ti chức nhiều lời, xin đại nhân trách phạt.”
Dường như Tạ Ngọc có chút thất thần, hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Thôi được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Chờ Trường Lạc rời đi rồi, sắc mặt của Tạ Ngọc mới dần hiện lên mấy phần chán nản, nét mặt cũng vì thế mà lộ ra vài phần non trẻ, không còn vẻ trầm ổn như thường ngày nữa.
Tuy rằng A Xuân đã chấp nhận cho hắn cơ hội nối lại tình xưa, nhưng nàng đối đãi với hắn đã không còn mặn nồng thắm thiết như thuở mới thành thân nữa, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng trở nên độc lập hơn rất nhiều, không còn thích nũng nịu hay dính người như xưa nữa, nhận thức ấy khiến cõi lòng Tạ Ngọc cứ thấp thỏm không yên.
Giống như một tấm gương phản chiếu, bây giờ nàng có thể độc lập đối diện với cuộc sống của mình, tất cả đều do người từng làm trượng phu là hắn lại không làm tròn trách nhiệm của trượng phu, tất cả đều là lỗi của hắn.
Khi xưa hắn thiết tha mong nàng trưởng thành trầm ổn, trở thành một gia phụ xứng đáng, bây giờ nàng đã dạn dày kinh nghiệm sống, đủ sức để gánh vác một phương thì hắn lại nhung nhớ dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, vô cùng ỷ lại vào hắn của năm nào.
Tạ Ngọc ra sức xoa nắn hai bên thái dương.
Những lời Trường Lạc nói càng khiến Tạ Ngọc thêm tin vào suy đoán trong lòng mình, nàng không phải là vì còn tình cảm với hắn mới bằng lòng cho hắn cơ hội nối lại tình xưa, mà rất có thể chỉ vì cảm kích và áy náy nên nàng mới đồng ý ở lại.
Nhận thức này khiến trong lòng Tạ Ngọc càng thêm lo được lo mất, bởi vì ân nghĩa và cảm kích rồi cũng sẽ có ngày phai nhạt, đến khi nàng cảm thấy hai người họ không còn nợ nần gì nhau nữa, nàng có tiếp tục lựa chọn ở lại bên cạnh hắn nữa không?
Ban đầu hắn cho rằng chỉ cần A Xuân chịu ở lại bên cạnh mình là đủ rồi, nhưng bây giờ nàng đã chịu ở lại thì hắn lại bắt đầu để tâm đến việc lòng nàng có thật đặt ở nơi hắn hay không, lúc trước nàng từng trải qua những ngày tháng cơ cực ăn không no ngủ không yên, mà bây giờ đã đến lượt hắn phải nếm trải rồi.