Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 103

Trước mắt Thẩm Xuân đã “bình phục” nhưng để tránh khiến người ngoài nghi ngờ,  tạm thời nàng vẫn ở lại tiểu viện của vùng ngoại ô, đợi mấy vị đại phu thay phiên nhau chẩn trị xong thì nàng mới có thể tự do đi lại.

Tiểu viện này do Tạ Ngọc mua lại từ một hương thân, đã hơi có chút dấu vết của năm tháng, mái nhà ở phòng tây có vài chỗ hở gió, nàng khiêng thang trèo lên mái nhà để bịt kín chỗ hở gió lại, rồi quét sạch tuyết đọng trên mái.

Bị giáng chức đến Kế Châu, đương nhiên Tạ Ngọc không thể sống cuộc sống hô nô gọi tỳ như trước kia nữa, hắn không đưa theo bất cứ hạ nhân hay tỳ nữ nào, chỉ đưa theo vài thủ hạ thân tín, mà bây giờ họ đều đang bận làm việc bên ngoài, chuyện trong nhà đều do Thẩm Xuân một tay đảm đương.

Tạ Ngọc vừa bước vào cửa thì biến sắc: “Nàng đang làm gì thế?!” Hắn nghiêm giọng quát: “Mau xuống đây!”

Vừa nói hắn vừa định trèo lên, Thẩm Xuân vội xua tay ngăn hắn lại: “Chàng đi đi, đừng đứng đó mà xem náo nhiệt nữa, cẩn thận đè sập cả mái nhà đấy.”

Nàng tiện tay dọn sạch máng nước bên hiên nhà rồi nhanh nhẹn bước xuống khỏi thang.

Tạ Ngọc vừa định đưa tay đỡ nàng, nàng chưa kịp nhìn thấy cánh tay đó thì dưới chân đã giẫm hụt rồi rơi xuống đất.

Nàng giang tay ra rồi ra hiệu cho hắn: “Chàng xem đi, chẳng phải ta vẫn bình an vô sự đó sao?”

Từ đầu tới cuối, Tạ Ngọc không hề có chỗ chen chân vào giúp một tay.

Hắn trầm mặc hồi lâu rồi chỉ có thể dặn dò: “Lần sau nếu lại gặp chuyện thế này thì nàng cứ để đó, đợi ta về rồi làm.”

Thật ra sáng nay hắn đi từ rất sớm, về cũng hơi trễ, vốn định báo cho nàng một tiếng nhưng thấy dáng vẻ của nàng hoàn toàn không hỏi han gì đến hắn, cho nên lời tới bên miệng rồi mà hắn chỉ đành nuốt trở vào.

Thẩm Xuân thầm nghĩ chờ hắn về thì rau cúc vàng cũng đã nguội lạnh rồi, cho nên ngoài miệng nàng chỉ qua loa ứng phó: “Được rồi được rồi, ta biết rồi.” Nàng vừa đi về phía nhà bếp vừa nói: “Ta nấu cơm tối xong rồi, chàng mau đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Lúc ăn cơm, Thẩm Xuân lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện sinh kế.

Ngoài phần tiền bạc để dành cho lúc khẩn cấp thì bây giờ trong tay nàng cũng chẳng còn bao nhiêu, trước đó vì mua lợn con mà còn phải vay mượn thêm một khoản, giờ lợn thì chạy mất mà tiền cũng mất theo, bây giờ phải làm thế nào để trả số nợ ấy khiến nàng đau đầu muốn chết.

Còn về phần Tạ Ngọc, nàng tin chắc Tạ Ngọc có mang theo tiền bạc từ Trường An đến, nhưng đừng quên, dưới quyền hắn còn đang phải nuôi dưỡng mấy chục bộ khúc, người nào người nấy cao to vạm vỡ, võ nghệ cao cường, nuôi cả một đoàn nào người nào ngựa như vậy thì sao có thể không tốn tiền chứ? Hắn đến nơi này cũng không mua sản nghiệp gì, mấy thứ đó tiêu ít một cái thì đỡ một cái, có thể tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm.

Bây giờ hắn chỉ là một tiểu quan lục phẩm, đương nhiên bổng lộc không bằng ngày xưa được, lại còn thường xuyên bị cấp trên khấu trừ, Trường An cách Kế Châu núi cao sông dài, cũng không kịp mang tiền bạc đến cho hắn được, chắc ngân lượng trong tay hắn cũng chẳng còn bao nhiêu… Hơn nữa, cho dù hắn có bạc thì Thẩm Xuân cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào hắn, dù sao hắn cũng không còn như trước đây nữa.

Nghĩ tới chuỗi ngày thiếu thốn sắp tới, ngay lập tức Thẩm Xuân cảm thấy cơm cũng không còn ngon nữa!

Nàng chậm chạp nhai từng hạt cơm, vừa ăn vừa tự phiền lòng, cũng không nói một lời nào với Tạ Ngọc.

Đây vốn dĩ là bữa cơm đầu tiên hai người cùng ăn chung sau khi giảng hòa, vậy mà lại trầm mặc đến mức lạ thường, rõ ràng hai người ngồi đối diện nhau nhưng dường như cách nhau muôn sông nghìn núi.

Tạ Ngọc cũng không phải kẻ lắm lời, ngày thường hai người cùng nhau ăn cơm thì đều là Thẩm Xuân chủ động bắt chuyện với hắn, căn bản là không cần hắn hao tổn tâm trí để suy nghĩ.

Hắn suy nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng tìm ra một câu chuyện: “Hôm nay trong quân doanh có một tướng sĩ đau bụng rồi nôn mửa không ngừng, ta lo rằng trong quan phủ cũng có người nhiễm ôn dịch, nên đã cho hắn về nghỉ sớm.”

Thẩm Xuân còn đang bận nghĩ cách kiếm tiền, thế là ông nói gà bà nói vịt mà trả lời: “Đau bụng nôn mửa? Hắn mang thai à?”

Tạ Ngọc: “... Nam nhân.”

Thẩm Xuân thất thần: “À à, được mấy tháng rồi?”

Tạ Ngọc phiền não xoa thái dương.

So với tình cảm thắm thiết thuở xưa thì bây giờ hai người họ chẳng khác nào bằng hữu sống chung dưới một mái hiên.

Dù không có hắn, A Xuân cũng có thể sống một mình rất tốt.

Cho dù nàng có chuyện gì cũng không cần hắn giúp, có tâm sự gì cũng không thổ lộ cùng hắn, đến nỗi hắn cảm thấy bản thân hắn có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Lúc này vẫn chưa qua tháng chạp, trời đã tối xuống rất sớm, hai người vừa ăn cơm xong thì trời đã sập tối rồi, cuối cùng Tạ Ngọc cũng tìm được việc để làm, hắn vội đứng dậy thu dọn chén đũa.

Thẩm Xuân nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Chàng biết rửa chén sao? Nếu không rửa sạch chén bát, dễ bị đau bụng lắm đấy.”

Tạ Ngọc bất đắc dĩ nói: “Ta cũng đâu phải loại người tay chân vụng về, chẳng phân biệt nổi ngũ cốc, không phải mấy ngày trước ta cũng từng sống ở nông thôn rồi đó sao.” Hắn không thể không tự chứng minh: “Ta cũng từng bị lưu đày tới huyện thành heo hút làm huyện lệnh, sau đó lại vào quân doanh cầm quân.”

Vốn dĩ tính tình của hắn là như thế, ngày thường chẳng dính bụi trần, nhưng nếu thật sự gặp tình cảnh khó khăn thì có ăn cỏ ăn trấu cũng chẳng kêu than.

Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Xuân để mặc hắn rửa bát, còn mình thì về phòng trải giường, gấp chăn.

Mở tủ đầu giường ra, Thẩm Xuân lại chau mày phiền não, rốt cuộc nên lấy một chăn hay hai chăn đây? Rốt cuộc hai người họ có nên ngủ chung giường hay không đây?

Không nói đến Tạ Ngọc, ngay cả bản thân Thẩm Xuân cũng cảm thấy giữa hai người có một tầng khoảng cách mơ hồ, tựa như sợi chỉ mảnh níu lấy, không rõ ràng nhưng lại thật sự có tồn tại, cho nên nàng cũng chẳng gấp gáp muốn gần gũi với hắn.

Chuyện gì cũng từ từ rồi nói sau vậy, Thẩm Xuân gãi má, cuối cùng vẫn lấy hai cái chăn và hai cái gối ra, trải hai bên trên giường, ở giữa còn cách một khoảng chừng nửa thước, nàng thay y phục xong thì lên giường, nàng nằm phía trong, để lại phần bên ngoài cho Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc đang nghĩ cách làm sao để thân thiết với nàng hơn, nhưng khi vừa bước vào phòng ngủ thì nhìn thấy chăn gối trên giường chia thành hai bên rõ ràng, ánh mắt của hắn không khỏi trầm xuống.

Bỗng nhiên hắn nhớ lại lúc hai người vừa thành thân cũng từng ngủ riêng như vậy, khi đó là hắn chủ động đề xuất cần tu thân dưỡng tính, sợ bản thân vì sắc đẹp mà mê muội, bây giờ thì hay rồi, gậy ông đập lưng ông, cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.

Hắn đứng bên mép giường hồi lâu, sau đó mới vén chăn chui vào, cởi áo nằm xuống giường.

Rèm che buông xuống chỉ còn lại một khoảng trời nho nhỏ, hương thơm cỏ cây thoang thoảng trên người nàng nhanh chóng lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp, khiến tim của Tạ Ngọc đập dồn dập, máu nóng trào dâng, hô hấp cũng có phần hỗn loạn.

Nhưng chưa được bao lâu, bên gối đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, đương nhiên nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ rồi.

Tạ Ngọc âm thầm thở dài, cuối cùng hắn vẫn không cam tâm để nàng dễ dàng lảng tránh như thế, hắn khẽ lên tiếng: “A Xuân.”

Quả thật Thẩm Xuân đã ngái ngủ, nàng chậm rãi đáp lại: “Có chuyện gì?”

Tạ Ngọc hạ giọng, trong bóng tối, giọng nói của hắn nghe rất cẩn trọng và quyến luyến: “Trên người nàng rất thơm.”

“Thế sao?” Thẩm Xuân ngửi thử tay áo mình: “Chắc là mùi xà phòng thơm ta mua đấy, cũng không biết là dùng cái gì chế ra nhưng mùi này thơm hơn nhưng nơi bán xà phòng khác.”

Nghe xong lời nàng nói, Tạ Ngọc hơi nghẹn họng, nhưng hắn cũng buồn cười, hắn dứt khoát nói theo nàng: “Cũng coi như ta có chút hiểu biết về điều chế hương, nàng lại gần đây để ta ngửi kỹ xem.”

Vì Tạ Ngọc quanh năm mang bộ dạng nghiêm trang giống như thần tiên thiên tướng, cho nên căn bản Thẩm Xuân không nhận ra hắn đang tán tỉnh mình, nàng nửa ngồi dậy, nghiêng người lại gần hắn: “Vậy chàng ngửi thử đi, ta cảm thấy giống mùi hoa quế, chàng... A!”

Nàng còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên eo bị siết chặt, giống như bị một đoạn lụa mềm quấn lấy, cả người ngã vào lòng Tạ Ngọc.

Nàng vô thức muốn lùi về sau, nhưng Tạ Ngọc nhận ra ý định tránh né của nàng nên siết nhẹ tay ôm lấy vòng eo của nàng khiến nàng không còn đường lui.

Hắn cười khẽ, âm thanh vang lên bên tai nàng: “Bắt được nàng rồi.”

Nàng đang mặc loại quần mở đáy, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Tạ Ngọc nhẹ nhàng trượt xuống, ngón tay chầm chậm lướt qua nơi nhạy cảm giữa hai ch.ân nàng.

Tuy động tác không hề đứng đắn, nhưng lực tay lại vừa phải đến mức hoàn hảo.

Hắn cảm nhận được cơ thể nàng dần mềm nhũn, hơi thở cũng dần rối loạn, một tay còn lại của hắn trượt lên rồi đan chặt với mười ngón tay của nàng.

Hắn còn khẽ cười nói bên tai nàng: “Hôm nay ta cũng mặc quần mở đáy.”

Thẩm Xuân im lặng hồi lâu, nàng còn nhớ rõ lúc trước Tạ Ngọc nghe đến loại quần này thì hết sức kinh ngạc, biểu cảm chẳng khác nào ghét bỏ, thế mà giờ đây hắn không chỉ tán thưởng mà lại còn khám phá ra cách dùng mới.

Nàng nghiến răng, giận dữ cắn lên vai hắn một cái, nhưng không ngờ lại bị hắn nhân cơ hội này mà tiến sâu thêm, nàng không chịu được nên rên khẽ, nghẹn đến mức không thốt nên lời.

Trên trán Tạ Ngọc rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, chờ nàng thích ứng rồi hắn mới chậm rãi cử động.

Rèm che khẽ rung lên, từng đợt sóng nhấp nhô kéo dài đến tận nửa đêm mới dần yên ắng trở lại.

Sáng hôm sau, Tạ Ngọc như cá gặp nước, cực kỳ thân thiết với nàng.

Trong lòng hắn tràn đầy ấm áp, âu yếm ôm nàng trong lòng, còn ghé sát bên tai nàng dịu dàng ngâm nga: “Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ, vui vẻ cả đêm nay...”

Thẩm Xuân đang vội xuống giường làm việc, nghe hắn cứ lải nhải bên tai nên cầm lấy cái phất trần trên đầu giường rồi đánh hắn một cái: “Sáng sớm chàng đừng có lải nhải mấy câu chua lòm ấy nữa, nếu chàng rảnh rỗi thì đi gánh nước tưới rau đi, đừng lượn lờ vô dụng ở đây nữa!”

Chẳng phải chỉ ngủ một đêm thôi sao, sao Tạ Ngọc cứ dính người thế không biết!

Nàng thành thạo mặc y phục lại tử tế, sau đó không nói thêm một lời mà xách giỏ nhỏ đi ra hậu viện gieo hạt giống.

Tạ Ngọc: “...”

Hắn giống như một cô nương bị đùa giỡn xong rồi bị bỏ rơi, ngồi thê lương một mình bên mép giường.

Bình Luận (0)
Comment