"... Dựa theo lời ngươi nói thì bổn quan cũng nhiễm phải ôn dịch sao?"
Sắc mặt của Hồ Thành Văn thấp thoáng nét giận, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Trần đại phu ở bên cạnh.
Trần đại phu lấy khăn lụa che mặt, khom người đáp: "Mạch tượng của đại nhân lúc phù lúc trầm, khi mạnh khi yếu, lại thêm mấy ngày nay thường xuyên phát sốt, đầu váng mắt hoa, nếu không phải trúng phong cảm lạnh thì e rằng chính là ôn dịch rồi." Ông ta dừng lại một chút rồi vội bổ sung thêm: "Đương nhiên, lời của thảo dân cũng chỉ là ý kiến cá nhân, chưa chắc đáng tin, đại nhân có thể mời thêm đại phu khác tới hội chẩn."
Ngay lập tức Hồ Thanh Văn dứt khoát nói: "Không cần! Việc này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài!"
Mấy ngày gần đây thân thể của ông ta không khoẻ, phát sốt nhức đầu liên miên, thật ra bản thân ông ta đã có linh cảm từ lâu rồi, chẳng qua lời của đại phu chỉ là để xác thực suy đoán của ông ta mà thôi.
Chỉ là ông ta vẫn không nghĩ ra, bây giờ bệnh dịch đang dần được khống chế, ông ta cũng không tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, vậy thì rốt cuộc ông ta bị nhiễm từ đâu?
Trần đại phu lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nhưng nếu đại nhân đã nhiễm bệnh thì dù sao cũng cần tĩnh tâm điều dưỡng, làm sao có thể giấu chuyện này được đây?"
Điều dưỡng chỉ là một mặt, mấu chốt là ôn dịch có khả năng truyền nhiễm! Nếu Hồ Thành Văn đã mắc bệnh mà còn tùy tiện đi lại khắp nơi, chẳng phải là hại người hay sao?
Hồ Thành Văn nhíu mày nhưng không nói lời nào.
Đương nhiên ông ta quý trọng tính mạng, nhưng nếu lần này ngã bệnh, chỉ sợ phải điều dưỡng ít nhất một tháng mới khỏi.
Trước đây Tạ Ngọc chủ trì công tác phòng dịch, tiếng tăm vang dội, ông ta nhân cơ hội đó mới có thể chen chân vào, mưu tính đoạt lấy phần công lao này.
Bây giờ ông ta và Tạ Ngọc ở thế như nước với lửa, đúng lúc then chốt trong công cuộc phòng dịch, một khi ông ta phải lui về dưỡng bệnh thì với danh vọng và thế lực của Tạ Ngọc lúc bấy giờ, chắc chắn hắn sẽ nhân cơ hội này bịa đặt lời đồn, khiến ông ta thân bại danh liệt.
Nếu đổi lại là người khác, chưa chắc đã có bản lĩnh xoay chuyển trời đất, nhưng là Tạ Ngọc thì Hồ Thành Văn tin rằng hắn tuyệt đối có bản lĩnh này.
Quan trường biến hóa khôn lường, một khi bỏ lỡ cơ hội này thì chắc chắn ngày sau sẽ không còn đường nào để cứu vãn nữa.
Ông ta cân nhắc hồi lâu, sau đó trầm giọng hỏi: "Bệnh tình của bổn quan có nghiêm trọng không?"
Trần đại phu lập tức trả lời: "Bệnh của đại nhân xem như vẫn nhẹ hơn người khác, vẫn có thể sinh hoạt bình thường như người khỏe mạnh, bây giờ phương thuốc điều trị ôn dịch cũng đã dần được tìm ra, xin đại nhân yên tâm, chắc chắn đại nhân sẽ bình an vô sự."
Hồ Thành Văn nói: "Nếu đã như vậy thì ngươi cứ đúng hạn sắc thuốc cho bổn quan là được, việc này đừng nên để người ngoài biết đến."
Lần ôn dịch này có điểm tốt là một khi khỏi rồi thì sẽ không tái nhiễm nữa, chỉ cần bệnh không nặng, có thể chữa trị là được, còn người khác sống chết thế nào thì có liên quan gì đến ông ta?
Chỉ cần ông ta còn nắm thực quyền trong tay, vài mạng bá tánh chết đi cũng chẳng đáng kể gì.
Đương nhiên ông ta không có ý định ở nhà điều dưỡng, Trần đại phu giật mình hoảng hốt, vội vàng khuyên can: "Đại nhân, tuy ngài mắc bệnh nhẹ nhưng vốn dĩ ôn dịch là bệnh truyền nhiễm, cho dù không vì bá tánh thì cũng vì thân thể của ngài..."
Ánh mắt của Hồ Thành Văn thoáng hiện vẻ u ám: "Trần đại phu, bổn quan đã nói rồi, ngươi chỉ cần làm tốt công việc của mình là được." Ông ta ghé sát vào Trần đại phu: "Nghe nói phụ mẫu và thê nhi của ngươi đều đang ở Kế Châu, nếu để lộ chuyện này ra ngoài nửa lời, e rằng bổn quan không thể đảm bảo an toàn cho họ đâu."
Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối trên trán của Trần đại phu, ông ta lập tức quỳ xuống dập đầu: "Đại nhân yên tâm, một chữ thảo dân cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài!"
Lúc này Hồ Thành Văn mới vừa lòng, cho phép ông ta lui xuống sắc thuốc.
Trần đại phu khổ không nói nên lời.
May mà có Tạ Ngọc trấn giữ, dịch bệnh mới chỉ lan ra mấy thôn gần đó, vẫn chưa xâm nhập sâu vào trấn và nội thành.
Bây giờ rõ ràng Hồ thứ sử đã nhiễm bệnh lại còn muốn giấu giếm, chỉ e ôn dịch sẽ bùng phát dữ dội!
Ôi, dù biết Thứ Sử sẽ hại mạng người nhưng một đại phu nho nhỏ như ông ta thì biết làm thế nào đây?
...
Cuối cùng gần đây Thẩm Xuân đã khỏi bệnh, nàng vội vã tới y quán của Chu gia để giúp đỡ, dạo gần đây Chu thái y vẫn luôn ở vùng nông thôn chữa trị bệnh nhân ôn dịch, nàng đã thay ông ấy trông coi mọi việc trong y quán.
Mấy ngày nay không hiểu vì sao, rõ ràng tình hình ôn dịch đang từng bước chuyển biến tốt đẹp, vậy mà gần đây lại có dấu hiệu lan rộng, trong trấn có không ít người lần lượt ngã bệnh, chuyện này khiến mấy hôm nay Tạ Ngọc phải tăng cường dẫn người điều tra kỹ lưỡng nguồn lây bệnh.
Không ai biết rốt cuộc dịch bệnh lây truyền vào trấn bằng cách nào, càng không biết nguyên nhân chính có còn đang tiềm ẩn hay không, liệu có khiến ôn dịch tiếp tục lan rộng, quả thật việc này vô cùng nghiêm trọng, mấy thôn trấn lân cận có hơn vạn người, Tạ Ngọc đành phải cho người điều tra từng nhà.
Sáng nay, vừa đến y quán, Thẩm Xuân đã thấy dược đồng vội vã chạy tới:
“Không hay rồi Thẩm nương tử, đêm qua lại có thêm hơn mười bệnh nhân mới tới, lão phu nhân vì vội vàng chăm sóc họ mà cũng đổ bệnh rồi, bây giờ trong y quán hết sạch dược liệu rồi!”
Ngay lập tức Thẩm Xuân biến sắc, nàng đang định đến hậu viện thăm bệnh nhưng dược đồng đã vội ngăn lại: “Thẩm nương tử đừng vội, bệnh tình của lão phu nhân nhẹ thôi, đã được Liễu đại phu và vài người khác xem qua rồi, tạm thời không có nguy hiểm.”
Hắn ta lại thấp giọng nói tiếp: “Chỉ là bây giờ còn thiếu một vị thuốc Ngưu Hoàng, chúng ta phải nhanh chóng bào chế mới được!”
Ngưu Hoàng là dược liệu then chốt để trị ôn dịch lần này, lúc đầu khi dịch bệnh vừa bùng phát, có rất nhiều dược thương vô lương tâm nhân cơ hội này mà tăng giá, khiến dân thường không kham nổi giá thuốc, đành chịu bị bệnh mà không có thuốc chữa. May nhờ Tạ Ngọc kịp thời can thiệp, xử trảm đám dược thương ác tâm kia để răn đe, rồi thu gom toàn bộ Ngưu Hoàng trong tay các tiệm thuốc ở Kế Châu, giao cho quan phủ thống nhất quản lý, lúc đó mới ổn định được tình hình khó khăn.
Nhưng cũng vì thế mà bây giờ không thể tìm thấy Ngưu Hoàng trên thị trường, chỉ có thể đến quan phủ lấy thuốc.
Thẩm Xuân nhanh chóng phản ứng lại: “Việc này dễ, chúng ta đến nha môn một chuyến.”
Chu thái y là danh y có tiếng tăm ở trong trấn, bây giờ ông ấy lại phụ trách điều trị cho bệnh nhân ở tuyến đầu, chắc là y quán Chu thị không đến mức không lãnh được thuốc.
Thẩm Xuân cố ý mang theo danh thiếp của sư phụ đến nha môn, nào ngờ lại gặp phiền toái, thái độ bên phía nha môn khá tốt, nhưng hỏi đến thì họ bảo là binh doanh quản lý, đến hỏi binh doanh thì lại nói đó là dược liệu hiếm, cần thư lại giữ kho xác nhận.
Cứ như thế loanh quanh bốn năm lượt, Thẩm Xuân dần cảm thấy không ổn nên xác nhận lại cùng dược đồng: “Sao ta cảm thấy quan phủ cố tình không muốn cấp dược liệu cho chúng ta thế nhỉ?” Nàng nói xong cũng khó mà tin được: “Nhưng sư phụ của ta đang ở tiền tuyến điều trị bệnh cho dân, tại sao quan phủ lại dám cắt xén dược liệu của chúng ta?”
Dược đồng nhìn quanh một vòng: “Người còn chưa biết…” Hắn ta hạ giọng nói: “Tính tình của tiên sinh trước giờ luôn cương trực, trước đó Hồ thứ sử từng muốn chen chân vào nhờ tiên sinh chẩn trị cho người nhà quyền quý nhưng lại bị tiên sinh cự tuyệt thẳng thừng, Hồ thứ sử ghi hận trong lòng, lại thêm việc tiên sinh và Tạ đại nhân có giao hảo, thế là hai bên càng lúc càng gay gắt, theo ta thấy thì tám phần là họ cố tình không phát thuốc cho y quán của chúng ta.”
Thẩm Xuân vừa nghe đến Hồ thứ sử thì còn gì không hiểu nữa? Nàng hận đến nghiến răng: “Lão cẩu đáng chết! Sao ông trời không có mắt, còn chưa trút ôn dịch lên đầu lão ta đi?!”
Bây giờ nàng đã quen tự mình giải quyết mọi chuyện, nàng nhíu mày trầm tư hồi lâu rồi bỗng nhiên ánh mắt sáng rỡ: “Ta có chủ ý này!”
Dược đồng vội vàng hỏi là gì, Thẩm Xuân ghé tai hắn ta thì thầm vài câu, rồi hai người vội vã trở lại trà lâu gần cổng nha môn ngồi canh.
Gần đây Hồ Thành Văn hành sự rất có quy luật, mỗi sáng đều đến doanh địa của dịch bệnh trong thôn ngoài thành làm bộ làm tịch một phen, đến chính ngọ thì trở về nha môn xử lý công vụ. Thẩm Xuân và dược đồng chưa đợi đến nửa canh giờ, quả nhiên thấy một đoàn người hộ tống Hồ Thành Văn về nha môn.
Trước mặt bao người, Thẩm Xuân lập tức bước ra rồi lớn tiếng nói: “Đại nhân dừng bước!”
Hồ Thành Văn nhận ra là Thẩm Xuân, vốn dĩ ông ta chẳng muốn để tâm đến nữ tử này, nhưng ngặt nỗi xung quanh đầy bá tánh và quan viên đang dõi theo nên ông ta đành thu lại vẻ khó chịu nơi đáy mắt, bày ra bộ dạng hòa nhã: “Thì ra là tiểu Thẩm đại phu, chẳng phải gần đây ngươi đã khỏi bệnh rồi sao? Tìm bổn quan có chuyện gì?”
Thẩm Xuân hành lễ, cung kính nói: “Dân nữ biết đại nhân công vụ bận rộn, chỉ là việc này khẩn cấp, nên đành phải mạo muội đến đây cầu xin đại nhân.”
Hai tay của nàng dâng danh thiếp của Chu thái y lên: “Gần đây ôn dịch lan rộng trong trấn, y quán nhà ta tiếp nhận không ít bệnh nhân, dược liệu đã gần cạn kiệt, sư nương của ta cũng vì vất vả mà bị lây bệnh, nay chỉ có thể lãnh Ngưu Hoàng từ chỗ nha môn, nhưng không biết là có chuyện gì xảy ra mà ta đến nha môn cầu xin một vòng, chỗ nào cũng nói là không được lãnh thuốc.”
Vẻ mặt của nàng thành khẩn: “Sư phụ của ta đang ở thôn có dịch để chẩn trị cho bệnh nhân, gia quyến ở y quán thì cơm ăn bữa nay phải lo bữa mai, chẳng phải khiến lòng người lạnh giá sao? Ngài là chính phái thì chắc sẽ hiểu đạo lý này, bởi vậy ta mới đường đột cầu xin, mong đại nhân trách phạt.”
Vốn dĩ không cho Thẩm Xuân lãnh dược liệu là do Hồ Thành Văn hạ lệnh, sao ông ta có thể không biết? Nhưng tuyệt đối ông ta không nghĩ đến việc Thẩm Xuân lại dám chặn đường ông ta giữa thanh thiên bạch nhật, vạch trần chuyện này ngay đường cái! Nếu lúc này mà ông ta không đồng ý thì sẽ bị coi là hôn quan vô năng, làm tổn thương lòng người, làm hại thanh danh.
Khó trách Tạ Ngọc coi trọng nữ tử này, quả nhiên quỷ kế đa đoan, không phải hạng tầm thường!
Trong lòng Hồ Thành Văn giận dữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng ngoài mặt lại phải giả bộ tức giận: “Thế mà lại có chuyện này sao, lẽ nào lại có chuyện như thế thật à?”
Thẩm Xuân đã dồn ép ông ta đến bước đường không thể không phát thuốc, ông ta đành phải nói: “Bổn quan lập tức cấp cho ngươi một phong thủ lệnh, ngươi cầm thủ lệnh đến kho là sẽ lãnh được thuốc.”
Thẩm Xuân nịnh nọt tươi cười: “Nghe đại nhân nói như vậy, dân nữ yên lòng rồi, đại nhân quả không hổ danh là thanh thiên của Kế Châu!”
Hồ Thành Văn bị lời nàng nói làm cho nghẹn họng, ông ta ho khan mấy tiếng cho qua chuyện rồi gượng gạo đáp lại một câu, sau đó phất tay áo rời đi.
Thẩm Xuân lại chú ý thấy tiếng ho của ông ta khàn đụ, hình như còn có đờm nữa, vô cùng khác lạ.
Nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy Hồ Thành Văn bước đi lảo đảo, dưới mắt ẩn hiện sắc xanh đen, rõ ràng là có bệnh trong người.
Nhưng do yêu cầu phòng dịch, ai nấy đều mang mạng che mặt, nàng không thể nhìn rõ bệnh trạng của ông ta, nàng chỉ hồ nghi nhìn theo một cái rồi vội vàng đi cùng dược đồng đến nhà kho nhận thuốc.
Trong tay nàng có thủ lệnh của Hồ Thành Văn, viên quan trông coi kho không dám chậm trễ, nhưng vẻ mặt như đưa đám, hắn ta giải thích: “Thẩm đại phu, không phải chúng ta không muốn cấp thuốc cho ngươi, chỉ là các vị đến chậm một bước, Ngưu Hoàng trong kho đã điều phối xong rồi, toàn bộ chuyển đến dịch thôn hết rồi, phải hai ngày nữa mới có thể bổ sung lại.”
Trong y quán có nhiều bệnh nhân đang chờ kê đơn như thế, nếu phải đợi thêm hai ngày thì chỉ sợ cơ thể của họ sẽ lạnh cóng cả thôi.
Thẩm Xuân không tin, nàng tự mình vào kho đi quanh một vòng, tức đến giậm chân, hận không thể đánh cho viên quan coi kho kia một trận cho hả giận, đều tại tên vương bát đản này gây cản trở, nếu buổi sáng chịu cấp thuốc cho nàng thì lấy đâu ra nhiều chuyện sóng gió như thế?
Nàng nhất thời tức giận, đứng trước cửa nhà kho mắng ầm lên, đang mắng hắng say thì bỗng nghe phía sau vang lên một giọng nói nhàn nhạt, mang theo chút nghi hoặc: “A Xuân?”
Cơ thể Thẩm Xuân cứng đờ.
Nàng vội vàng nhớ lại bộ dáng mình chống hông mắng mỏ như nữ nhân chanh chua, mặt mày lập tức tái nhợt.
Nàng vội ngẩng đầu, hoảng hốt liếc mắt nhìn Tạ Ngọc một cái.
Trong lòng Tạ Ngọc biết rõ, nàng tức giận như thế chắc là có nguyên do, hắn cũng không vội trách nàng mà chỉ hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thẩm Xuân hắng giọng một cái rồi kể lại chuyện thiếu thuốc cho hắn nghe, sau đó nàng lại giải thích: “Ta cũng không phải cố ý làm ầm ĩ mất mặt như thế đâu, chỉ là hôm nay cứ bị người ta đá qua đá lại như quả bóng cao su, thực sự ta tức không chịu nổi.”
Ánh mắt của Tạ Ngọc khẽ động, hắn gắng đè nén cảm xúc trong lòng: “Chỗ ta còn Ngưu Hoàng đấy, nàng cần bao nhiêu, ta sẽ sai người đưa đến y quán.”
Hắn thấy sắc mặt của Thẩm Xuân do dự thì nói thêm: “Nàng yên tâm, vốn dĩ số dược liệu này được tồn trữ từ trước, chuẩn bị ứng phó khi dịch bệnh đột ngột lan rộng, chỗ ta có số lượng dược liệu đầy đủ.”
Hắn làm việc luôn có dự liệu từ trước, cho dù tình huống cấp bách xảy ra thì cũng không hề luống cuống.
Cuối cùng vấn đề sinh tử cũng được giải quyết, Thẩm Xuân không khỏi thở dài một hơi, nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán: “May mà có chàng.”
Bỗng nhiên nàng cảm thấy trong lòng yên ổn lạ thường, giống như cho dù trời có sập xuống thì chắc chắn người này cũng sẽ đứng ra chống đỡ vì nàng.
Tạ Ngọc nhìn nàng một cái, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ đem lệnh bài giao cho dược đồng rồi kêu hắn ta đi lấy thuốc.
Thẩm Xuân đang định đi theo thì bị Tạ Ngọc gọi lại: “A Xuân, nàng đi theo ta một chuyến.”
Nàng theo Tạ Ngọc lên xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thì thấy khóe môi của hắn mím chặt, sắc mặt phảng phất vài phần lạnh lẽo, dường như hắn đang giận.
Nàng hơi ngơ ngác: “Chàng làm sao thế?”
Tạ Ngọc cố gắng điều chỉnh sắc mặt, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh: “Y quán thiếu dược, tại sao nàng không tới tìm ta trước?”
Thẩm Xuân bị hắn hỏi đến ngẩn người nên vô thức nói: “Ta quên mất.”
Đến lúc này nàng mới chợt bừng tỉnh, dù là công hay tư thì nàng đi tìm Tạ Ngọc sẽ là cách nhanh chóng và ổn thỏa nhất.
Rõ ràng hai người là phu thê thân thiết, thế mà nàng lại làm như đã ném hắn ra sau đầu, cứ thế mà không nghĩ đến việc đi tìm hắn, quả thật là kỳ lạ mà.
Tạ Ngọc ngừng lại một lúc.
“A Xuân.” Hắn đưa tay ra rồi lướt nhẹ qua khuôn mặt của nàng, ánh mắt đầy mệt mỏi và mất mát: “Ta phải làm thế nào đây, phải làm thế nào để nàng tin tưởng ta thêm một chút đây?”