Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 105

“Tuy ngoài miệng nàng nói muốn hàn gắn với ta, nhưng ngoài chuyện có thể chung chăn gối ra thì nàng cảm thấy giữa chúng ta còn giống phu thê nữa hay không?”

Đáy mắt của Tạ Ngọc không kìm được mà thoáng nhuốm một tầng u ám, hắn hơi nghiêng mặt đi, không muốn để nàng nhìn thấy vẻ lạnh lùng tức giận hiện rõ trên gương mặt mình.

Thật sự hắn rất tức giận.

Rõ ràng nàng là thê tử của hắn, vốn dĩ hai người nên là đôi phu thê thân mật nhất trên đời, rõ ràng chỉ cần một câu nói của nàng là có thể giải quyết xong mọi chuyện, thế nhưng nàng thà tự mình vất vả xoay xở khắp nơi mà cũng không tình nguyện đến tìm hắn hỏi một câu.

Ngoài tức giận ra, trong lòng hắn còn pha lẫn chút thương tâm và tủi hờn.

“Trong lòng nàng có chuyện gì cũng không chịu nói với ta, gặp chuyện cứ một mình cắn răng gánh vác mà cũng không đến tìm ta, nếu nàng không xem ta là trượng phu thì cần gì phải đồng ý hàn gắn với ta chứ?”

Những lời này, vốn dĩ hắn không định nói ra, nhưng một khi đã thốt thành lời thì bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu lạnh nhạt những ngày qua, bây giờ giống như đê vỡ trút nước xuống, không thể nào dừng lại được.

Cũng đâu phải trước đây hai người họ chưa từng ân ái chứ, nếu so với những năm tháng ban đầu thì bây giờ nàng không hề nói một lời thừa thãi, không hề làm việc gì khiến hắn bận tâm, cũng chưa từng chủ động hỏi han hay quan tâm hắn lấy nửa câu.

Mày hắn nhíu chặt, giọng nói trầm xuống: “Có phải nàng đang nghĩ bất cứ lúc nào nàng cũng có thể vứt bỏ ta mà đi không?”

Đối mặt với sự chất vấn đột ngột của Tạ Ngọc, đầu tiên là Thẩm Xuân hơi hoảng hốt, sau đó nàng lắp bắp phân trần: “Chỉ là ta đã quen sống một mình...”

Tạ Ngọc không nói gì, bởi chính nàng cũng không nhận ra, bản thân nàng vẫn luôn giữ một khoảng cách với hắn.

Tại sao nàng lại đề phòng hắn?

Nàng tưởng mình đã buông bỏ được chuyện cũ, nhưng trong khoảnh khắc này, những lo âu và bất an năm xưa lại trỗi dậy, những đêm ngày thấp thỏm lo sợ bị hắn bỏ rơi chưa từng thực sự lùi xa.

Giọng nàng cao dần, vô thức mang theo tiếng nghẹn ngào: “Chàng cũng biết mà, làm trượng phu là chỗ dựa cho thê tử, vậy khi ngày xưa chàng ở đâu? Chàng luôn chê ta phiền phức, chê ta quấn lấy chàng, ép ta phải học cách dựa vào bản thân, ép ta không còn tin vào thứ gọi là tình yêu, ép ta quen với cuộc sống một mình, bây giờ chàng lại nói thích ta, bắt ta xem chàng là trượng phu, bắt ta dựa vào chàng, gần gũi với chàng!”

“Chàng hỏi ta làm sao mới có thể tin chàng hơn, ta cũng muốn biết... đời này ta còn có thể tin chàng thêm lần nào nữa hay không!”

Tạ Ngọc yên lặng.

Thật lâu sau, ngón tay của hắn run lên, hắn muốn lau nước mắt trên má nàng, đầu ngón tay vừa chạm tới thì đột ngột dừng lại, sau đó chậm rãi thu về.

Hắn khàn giọng nói: “Là ta không tốt.”

“Ta ngạo mạn tự phụ, không biết cảm thông, luôn xem thê tử như người lẽ ra phải làm tốt mọi việc, đối xử với nàng chẳng khác gì thuộc hạ bên dưới, chỉ cần nàng làm sai một chút thì ta đã trách cứ nàng gay gắt, ta không đủ coi trọng nàng, cũng chưa từng nghĩ đến việc thổ lộ tâm tình với nàng, lại càng chưa từng thật lòng tôn trọng nàng, gần gũi với nàng.”

“Ta... giờ ta có hối hận cũng đã muộn rồi.”

“Từ trước đến nay đều là ta khiến nàng chịu ấm ức rồi.”

Ngón tay hắn mấy lần ngập ngừng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay nàng, vô cùng cẩn trọng, như sợ làm nàng hoảng sợ: “A Xuân, nàng có thể thử tin ta thêm một lần nữa có được không? Đời này, ta hứa sẽ không phụ nàng.”

Xuyên qua đôi mắt mông lung đẫm lệ, Thẩm Xuân mơ hồ nhìn hắn thật lâu.

Hồi lâu sau, nàng khẽ khịt mũi rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Hai vai Tạ Ngọc lập tức thả lỏng, sống mũi của hắn hơi cay xè, suýt nữa hắn cũng xúc động rơi lệ theo nàng.

Lần thổ lộ này, cả hai đều kiệt sức, xe ngựa chở hai người họ về nhà.

Thật ra Tạ Ngọc rất muốn tiếp tục truy hỏi xem rốt cuộc nàng đồng ý ở lại bên hắn là thật lòng thích hắn, hay là nàng chỉ nghĩ đến việc báo đáp ân tình của hắn? Nhưng lời vừa đến bên miệng thì hắn lại nuốt trở vào.

Hắn hiểu rõ, trong lòng nàng đối với Tạ Vô Kỵ đã khắc sâu bao nhiêu nhung nhớ, chính hắn cũng từng tận mắt nhìn thấy nàng ở bên Tạ Vô Kỵ, lúc đó nàng vui vẻ rạng rỡ thế nào, cười nói rộn ràng, thần thái tự nhiên.

Nếu không phải Tạ Vô Kỵ vứt bỏ quốc gia thì e rằng bây giờ hai người họ đã là một đôi thần tiên quyến lữ rong ruổi nơi chân trời góc bể rồi, người nàng yêu chính là kiểu người như Tạ Vô Kỵ… mà hắn, từ tính tình, sở thích cho đến cách ăn mặc, y phục, đều hoàn toàn trái ngược với Tạ Vô Kỵ.

Thôi thì bất luận trong lòng nàng nghĩ đến ai, chỉ cần nàng còn ở lại, chỉ cần nàng vẫn còn ở lại bên cạnh hắn, vậy là đủ rồi.

Khi hai người bước vào trong phủ, trời đã về khuya, Tạ Ngọc giúp nàng đun nước ấm: “Trời đã tối rồi, nàng rửa mặt xong thì nghỉ sớm chút đi.”

Thẩm Xuân ngẩng mắt nhìn hắn, hình như nàng muốn nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ lặng lẽ kéo chăn ra: “Chàng cũng nghỉ sớm đi.”

Tạ Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại góc chăn.

Tạ Ngọc còn có việc quan trọng liên quan đến việc tra xét ôn dịch chưa xử lý xong, trời chưa sáng thì hắn đã phải rời giường, hắn rón rén đứng dậy, lại quay đầu liếc nhìn Thẩm Xuân đang ngủ bên giường, thấy nàng nhắm mắt an tĩnh nằm đó, không bị hắn đánh thức thì hắn mới yên tâm, sau đó hắn cẩn thận khoác lên mình bộ quan phục màu xanh đậm.

Gần đây công vụ của hắn bận rộn nên hắn phải dậy từ rất sớm, lại sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên mấy ngày liên tiếp hắn đều không dùng bữa sáng.

Hắn đẩy cửa phòng ra, bên ngoài trời vẫn tối om, may mà đoạn đường từ phòng ra đến cửa viện đã quá quen thuộc, hắn đang định dò dẫm đi ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng nàng gọi vang lên sau lưng: “Chàng chờ một chút!”

Tạ Ngọc xoay người, phát hiện thế mà nàng đã thức giấc rồi.

Trên người Thẩm Xuân khoác một chiếc áo bông mỏng, nàng dụi mắt bước tới, lấy một gói giấy dầu trong tủ ra rồi đưa vào tay hắn: “Cái này cho chàng.”

Tạ Ngọc khẽ ngẩn người, hắn mở ra xem thử thì thấy bên trong là bánh muối tiêu, thịt khô, thanh mai, mứt đào... toàn là những món ăn vặt nàng thường nhâm nhi mỗi khi rảnh rỗi.

Hắn hơi kinh ngạc: “Nàng cho ta mấy thứ này làm gì?”

Thẩm Xuân lại bọc thêm một lớp giấy dầu bên ngoài, giúp hắn buộc dây lại thật chặt, lúc này nàng mới nói: “Gần đây sáng nào chàng cũng bận đến mức không kịp ăn, cơm trưa cơm chiều cũng chỉ ăn qua loa đại khái. Nếu chàng đói bụng thì cứ ăn chút đồ ăn vặt lót dạ trước, kẻo để đói quá hại dạ dày.”

Nàng cầm lấy chiếc đèn lồng để trên bàn, dùng gậy đánh lửa châm sáng, ánh đèn ấm áp lan tỏa chiếu rõ con đường phía trước mặt hắn.

Nàng siết chặt áo bông trên người: “Đi đi, sau này để ta tiễn chàng ra tận cửa, đừng lần mò trong bóng tối như vậy nữa, coi chừng vấp ngã đấy.”

Hốc mắt của Tạ Ngọc hơi cay xè, hắn cúi người hôn nhẹ lên thái dương của nàng rồi cất giọng trầm khàn: “Đa tạ nàng.”

Thẩm Xuân khẽ cúi đầu rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Không phải phu thê với nhau vốn nên như thế sao? Có gì đáng phải cảm tạ đâu?”

Nàng nghĩ, nếu đã quyết định sống hết quãng đời còn lại cùng Tạ Ngọc rồi, nếu nàng cứ lạnh nhạt như trước thì chẳng bằng sống một mình còn hơn.

Có lẽ nàng có thể thử dần thấu hiểu hắn, học cách tin tưởng hắn.

Trên đoạn đường ra cửa này, thậm chí nàng còn chủ động hỏi đến việc của hắn: “Dạo gần đây ôn dịch trong thành và các trấn vẫn còn lan rộng sao? Việc tra xét của chàng thế nào rồi?”

Nhắc tới chính sự, sắc mặt của Tạ Ngọc trầm xuống: “Kỳ quái ở chỗ là những người nhiễm ôn dịch mới tới trong thành, ta đã sắp xếp hết vào các y quán lớn, họ đều bị quản thúc nghiêm ngặt nên không dễ ra ngoài tự do đi lại. Theo lý mà nói thì bệnh dịch không nên tiếp tục lây lan nữa mới phải, thế nhưng mấy ngày nay thì số ca bệnh vẫn tiếp tục tăng lên, điều này cho thấy...”

Hiện tại phản ứng của Thẩm Xuân cũng linh hoạt hơn trước rất nhiều, nàng vô thức tiếp lời: “Cho thấy nguyên nhân đưa dịch bệnh vào thành vẫn chưa được tìm ra, vẫn đang lẩn khuất khắp nơi.” Nàng lo lắng sốt ruột: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e là toàn bộ Kế Châu đều trở thành địa ngục trần gian mất.”

Nếu cứ tiếp tục lây lan, không nói đến dân chúng chịu khổ mà ngay cả Tạ Ngọc bị lây nhiễm cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, ai bảo hắn là người đứng mũi chịu sào chứ!

Tạ Ngọc liếc nhìn nàng một cái đầy tán thưởng rồi thản nhiên nói: “Hôm nay ta định sẽ điều động toàn bộ sai dịch để điều tra nguyên nhân, bất luận thế nào, hôm nay nhất định phải tìm ra người đó.”

Thẩm Xuân do dự hỏi hắn: “Hồ Thành Văn có chịu phối hợp không?”

Đáy mắt của Tạ Ngọc thoáng lộ vẻ lạnh lẽo đầy sắc bén: “Không phải chuyện ông ta có đồng ý hay không.”

Hắn làm việc rất quyết đoán, Thẩm Xuân cũng không hỏi thêm nữa, nàng chợt nhớ ra một việc: “Đúng rồi, chàng có biết không? Ta thấy Hồ Thành Văn giống như bị bệnh rồi đấy.”

Ngay lập tức Tạ Ngọc khựng lại một bước: “Thật sao?”

Bình Luận (0)
Comment