Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 17

Tạ Ngọc hiếm khi cảm thấy khó xử như vậy trong đời, hắn nhíu mày nhẹ trở về phòng ngủ.

Thẩm Xuân đã xõa tóc, thay đồ ngủ, ngồi trước bàn tập viết chữ. Nàng đã học xong những cuốn cơ bản như Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn, trước mặt đang mở một cuốn Kinh Thi đang nghiêm túc ghi chép. Tạ Ngọc đi tới, hỏi nàng một cách tùy ý: "Đang chép bài nào vậy?"

Thẩm Xuân chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra chữ, chưa hiểu được ý nghĩa, nên trả lời: "Tề Phong – Tệ Cẩu.*"

(*) Tệ Cẩu (敝 笱): Bài thơ nằm trong phần Tề Phong. Năm 692 TCN, phu nhân Văn Khương gặp Tề Hầu ở đất Chước. Năm 690 TCN, thết đãi Tề Hầu ở Chúc Khâu. Năm 689 TCN, đến Tề Sư. Năm 687 TCN, gặp Tề Hầu ở đất Phòng, lại gặp Tề Hầu ở đất Cốc. Người nước Tề lấy việc cái giỏ rách không bắt được cá to mà ví với Lỗ Trang Công không ngăn được bà Văn Khương dâm loạn

Biểu cảm của Tạ Ngọc đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Thẩm Xuân thành tâm hỏi: "Bài này có ý nghĩa gì vậy?"

Tạ Ngọc nuốt nước bọt, dịch theo nghĩa đen: "Nói về cảnh cá bơi qua bơi lại trong cái giỏ."

Tuy nói về cái giỏ và cá, nhưng thực ra cả bài đều mô tả cảnh nam nữ hoan ái. Thẩm Xuân chọn đúng bài này để hỏi hắn, thật là vi diệu.

Thẩm Xuân nghe mà chỉ hiểu được một nửa, còn phải giả vờ hiểu: "À à? Ồ."

Hắn khép sách lại nhắm mắt, rồi lại liếc nhìn trước người nàng - vì ở trong phòng nên nàng chỉ mặc áo ngủ, bên trong không mặc áo lót, mềm mại đầy đặn tựa vào mép bàn.

Tuy áo ngủ đó không trong suốt, nhưng vẫn có thể thấy được đường nét mơ hồ.

Hắn tránh ánh mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Nàng cứ từ từ chép, ta có việc phải ra ngoài trước."

Tạ Ngọc cứ thế bình tĩnh bước ra ngoài, cho đến khi ra khỏi cửa, hắn mới tăng nhanh bước chân.

Hắn rất chắc chắn, thê tử hắn đang ngầm ám chỉ điều gì đó - nếu không thì trong 300 bài Kinh Thi, sao nàng lại chọn đúng bài "Tề Phong – Tệ Cẩu" đó.

Lại còn ăn mặc như vậy...

Hai người đã đại hôn gần một tháng mà chưa động phòng, thê tử thúc giục cũng là điều hợp lý.

Đối với người đứng đầu gia tộc, việc nối dõi tông đường cũng là điều quan trọng hàng đầu. Huống chi hắn là trượng phu, không thể cứ lạnh nhạt với thê tử mãi được. Mặc dù Tạ Ngọc gặp một số trở ngại, nhưng hắn vẫn sẵn lòng cố gắng hết sức.

Nhưng trước đây hắn đã lạnh nhạt với Thẩm Xuân quá lâu, giờ muốn động phòng với nàng cũng phải có cách nói. Tạ Ngọc suy nghĩ một lúc, rất có nghi thức mà cầm bút, viết một bức thư xin lỗi kèm cầu hoan, văn chương đối ngẫu, hoa mỹ tuyệt vời. Nếu bức thư này lưu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ lưu danh thiên cổ.

Tạ Ngọc viết một mạch xong mới nhớ ra, trình độ văn hóa hiện tại của Thẩm Xuân có lẽ ngay cả chữ trên đó cũng chưa chắc đã nhận ra hết. Tuy nhiên người thông minh luôn có cách, hắn bẻ một bông hải đường song sinh từ ngoài cửa sổ đặt ở góc lá thư, rồi đặt cả hoa hải đường và bức thư dưới gối Thẩm Xuân.

Hoa hải đường song sinh là hoa cầu ái, đây cũng là cách hắn đáp lại nàng, hắn tin Thẩm Xuân sẽ hiểu ý hắn.

Hắn chuẩn bị cho việc đồng phòng cả ngày, không tránh khỏi có chút nóng nảy. Đến tối, Tạ Ngọc tự cho rằng đã ngầm hiểu với nàng, nên chủ động đề nghị ở lại ngủ.

Khi đi ngủ, hai người như thường lệ chia hai chăn, Tạ Ngọc còn rất chu đáo thổi tắt hai ngọn nến cuối cùng bên giường. Hắn hạ thấp hơi thở, chờ đợi nàng đưa ra ám hiệu.

Trước đây nàng luôn tắm bằng sữa bò, thường khiến cho trong màn trướng toàn mùi sữa ngọt ngào, Tạ Ngọc không dễ chịu với điều này. Có lần hắn nhắc nhở nàng, nàng liền đổi sang tắm bằng nước sạch.

Trong màn trướng có thêm mùi hương cỏ cây thanh nhã, có lẽ đó chính là mùi hương của nàng. Tạ Ngọc không kìm được nhớ lại có lần đi trên con đường nhỏ đầy cỏ dại ở nông thôn, những ngọn cỏ mềm mại cọ xát quanh người hắn, khiến hắn dần nảy sinh một cảm giác khác lạ. Hắn không còn vô cảm như những lần đồng sàng trước đây, thậm chí hiếm khi thấy có chút không kiềm chế được, trong lòng âm thầm mong đợi nàng chủ động gần gũi.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi một lúc, bỗng bên cạnh truyền đến tiếng hừ hừ như lợn con.

Tạ Ngọc: "..."

Ngủ rồi sao?

Chẳng phải nàng ám chỉ muốn động phòng với hắn ư?

Nàng không thấy lá thư và hoa hải đường hắn để lại à?

Nàng cứ thế qua loa với phu quân của mình như vậy sao?

Tạ Ngọc nhắm mắt lại, dẹp bỏ chút bất mãn trong lòng, do dự một lúc giữa việc đi ngủ và hành động, cuối cùng quyết tâm. Hắn hơi nghiêng người, tay phải vươn ra, cách lớp chăn lụa, nhẹ nhàng nắm lấy vòng eo mảnh khảnh đó.

Thẩm Xuân trong mơ dường như có cảm giác, theo bản năng cựa quậy hai cái.

Cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay có phần ngoài dự đoán của hắn. Có lẽ do làm việc ở nông thôn, nàng không phải loại thân hình mềm mại, mảnh mai nhưng lại mang theo sự dẻo dai, dưới ngón tay hắn như một con cá đầy sức sống, nhảy lên sống động.

Nhưng có vẻ nàng thực sự đã ngủ.

Lợi dụng lúc nàng ngủ để làm bậy không phải là hành vi của quân tử, Tạ Ngọc do dự không động đậy, không biết có nên tiếp tục hay không.

Nhưng hắn cứ dùng dằng như vậy, Thẩm Xuân cuối cùng cũng lấy lại chút ý thức, trong mơ màng cảm thấy có một cánh tay đặt trên eo mình.

Nàng từng có kinh nghiệm suýt bị sàm sỡ ở quê, theo bản năng ngồi bật dậy như cá chép vượt vũ môn, ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo, trở tay tát một cái.

May mà Tạ Ngọc phản ứng kịp thời, một tay nắm chặt cổ tay nàng, hơi bất đắc dĩ nói: "Là ta."

Hắn cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng: "Nàng không định động phòng với ta sao?"

Giọng Thẩm Xuân rất mệt mỏi, trả lời hơi chậm chạp: "Hả? Động phòng gì cơ?"

Tạ Ngọc: "..."

Hắn không nhịn được nói: "Ta để một cành hoa hải đường song sinh bên giường nàng, nàng không thấy sao?"

"Cái để cùng tờ giấy đó à?" Thẩm Xuân không hiểu một cành hoa có liên quan gì đến việc động phòng, giọng nói mơ hồ trả lời: "Để hoa trên giường dễ thu hút muỗi lắm, thiếp để sang một bên rồi."

Tạ Ngọc: "..." Hắn cuối cùng cũng hiểu thế nào là đốt đàn nấu hạc, trâu gặm mẫu đơn*.

(*) 焚琴煮鹤, 牛嚼牡丹: ý chỉ phá hoại phong tình mỹ cảnh (lấy đàn làm củi đốt, nấu chim hạc làm đồ ăn, cho trâu ăn hoa mẫu đơn)

Hắn tưởng hai người đã ngầm hiểu nhau, thực ra chỉ là hắn tự mình đa tình? Uổng công hắn cả ngày suy nghĩ về chuyện này, thậm chí còn ôn tập lại bí thuật động phòng, hóa ra đều trở thành công cốc.

Bây giờ hắn đã có phản ứng, nhưng nàng lại mơ hồ không biết?

Hắn đưa tay xoa xoa sống mũi, khẽ nói: "Còn nhớ bài Tề phong – Tệ Cẩu nàng hỏi ta ban ngày không?"

Thẩm Xuân ngáp liên tục, đầu óc thậm chí không phân biệt được hắn muốn nói gì, chỉ muốn mau đi ngủ: "Cái về cá và cái giỏ đó hả?"

"Đó là dịch trực tiếp." Giọng Tạ Ngọc rất nhẹ, nhưng như một sợi dây cung kéo căng, tên đã lên dây: "Cá chỉ tính khí sinh dục nam, cái giỏ ám chỉ âm hộ nữ, cả bài Tệ Cẩu nói về việc nam nữ hoan ái."

Hơi thở ấm áp phả vào tai, như có thực chất, Thẩm Xuân rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo, mặt nóng đến mức có thể luộc chín trứng.

Ai viết bài thơ này vậy, vừa không đứng đắn lại vừa không biết xấu hổ!

"Giờ nàng đã biết ý nghĩa của bài này rồi." Đầu ngón tay Tạ Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve dây áo của nàng, cảm nhận được sự tỉnh táo của nàng, hắn thậm chí cười rất khẽ: "Được không?"

Giọng hắn càng lúc càng thấp, mang theo chút quyến rũ không thể nói ra, khiến đầu óc nàng trống rỗng trong chốc lát.

Ngay cả trên giường, đôi mắt hắn vẫn không hề rối loạn, vẫn là dung mạo thanh tao, cao không thể với tới.

Thực sắc tính dã*.

(*) Thực sắc tính dã (食色性也): ý chỉ ăn uống và tình dục là bản tính con người.

Thẩm Xuân gật đầu.

Tạ Ngọc hành động cấp tốc, Thẩm Xuân rất nhanh cảm nhận được cơn đau như bị dao búa đục vào thân. May mắn là không kéo dài quá lâu, vội vàng kết thúc.

Sau khi kết thúc, Tạ Ngọc không do dự rút ra, động tác của hắn quá nhanh, như đang che giấu điều gì đó.

Hắn nhhắn chóng chỉnh trang lại dây áo, thậm chí không nhìn nàng, quay đi nói: "Ta đột nhiên nhớ ra còn có việc, ta đi phòng sách trước."

Hắn dừng lại một chút, nhấn mạnh giọng, có vẻ cố ý giải thích: "Chu Công Chi Lễ đã trọn vẹn, nàng ngủ sớm đi."

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Thẩm Xuân, hắn lật người xuống giường, bước nhanh ra ngoài.

Phu quân nửa đêm rời đi không phải chuyện nhỏ, một lúc sau, Xuân ma ma bưng ngọn nến đi vào, vội hỏi: "Phu nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Trước đây những người hầu do Thẩm gia phái đến làm của hồi môn đều đã bị Tạ Ngọc xử lý, chỉ còn Xuân ma ma và hai nữ tỳ là còn dùng được, Thẩm Xuân tạm thời do ba người họ hầu hạ.

Thẩm Xuân ôm gối ngồi trên giường, hơi ngơ ngác lắc đầu.

Xuân ma ma dịu dàng khuyên: "Người hãy nghĩ lại xem, có phải đã làm gì khiến tiểu công gia không vui không? Nếu có vấn đề gì, nên giải quyết sớm thì tốt hơn."

Theo lời ma ma, Thẩm Xuân mới miễn cưỡng suy nghĩ.

Trước khi đại hôn có người chuyên dạy nàng cách động phòng, nhưng cách Tạ Ngọc làm hoàn toàn khác với những gì ma ma dạy. Hắn hành động nhanh gọn, không hề kéo dài, thậm chí không chạm vào những nơi khác, đến nỗi sau khi kết thúc, quần áo của cả hai vẫn gần như nguyên vẹn.

Giống như hắn nói, hắn chỉ đang làm theo nghi thức, hoàn thành lễ nghĩa.

Vì vậy sau khi làm xong, hắn trở về thư phòng như thường lệ, lạnh lùng tỉnh táo và kiềm chế mà rời đi.

...

Thư phòng.

Tạ Ngọc đang đọc sách dưới ánh đèn, vẻ mặt như mặt nước hồ thu không gợn sóng.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trang sách này đã lâu không lật.

Thời gian đã trôi qua một lúc, nhưng tim hắn vẫn đập dữ dội.

Hắn phát hiện ảnh hưởng của Thẩm Xuân đối với mình có phần vượt quá dự đoán.

Sự thuần khiết của nàng pha lẫn chút hoang dã, làn da màu mật ong, đôi mắt đen láy, ngay cả giọng nói trong trẻo hơi mang âm điệu quê mùa, tất cả đều phù hợp với sở thích của hắn.

Hắn không phải chưa từng gặp những nữ nhân khác, nhưng không ai có thể khiến hắn bị thu hút như vậy. Sự thu hút này là về mặt thể xác, dường như xuất phát từ bản năng, khó kiểm soát.

Khi đạt đến khoái cảm tột cùng, hắn thậm chí đã vứt bỏ lý trí, quên đi cục diện triều đình, công việc ở nha môn, đạo lý luân thường và cả đại đạo của thánh hiền, trong đầu chỉ còn ý nghĩ ôm nàng đến thiên hoang địa lão.

Nhưng rất nhanh, suy nghĩ nguy hiểm này đã bị sự tự chủ và tỉnh táo được rèn luyện nhiều năm kiềm chế lại. Hắn muốn rời khỏi nàng thiếu nữ đã khơi dậy vô số ý nghĩ tà niệm trong hắn, ý nghĩ kiềm chế vừa nảy sinh, chỉ trong nửa chén trà hắn đã kết thúc.

Lần đầu tiên trong đời Tạ Ngọc cảm nhận được thế nào là xấu hổ không còn chỗ dung thân.

Bình Luận (0)
Comment