Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 18

Mặc dù là viên phòng nhưng trong lòng Thẩm Xuân vẫn luôn có chút cảm giác mất tự nhiên không thể nói rõ được, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng thành thân viên phòng cho nên cũng không thể nói được rốt cuộc là chỗ nào không hợp lý.

 

Mặc cho Xuân ma ma có dỗ dành nhưng nàng lật qua lật lại mãi đến canh ba mới ngủ, ngủ chưa đầy một canh giờ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân cố gắng thả nhẹ bước đi trong phòng.

 

Thẩm Xuân ngủ không sâu, mở mắt nhìn lên, chỉ thấy Tạ Ngọc đang gỡ quan phục từ trên giá treo xuống, xem ra là phải chuẩn bị vào triều rồi.

 

Hắn thấy Thẩm Xuân mở mắt: "Đánh thức nàng rồi, là ta sơ ý, xin lỗi."

 

Rõ ràng mới tối hôm qua hai người còn ngủ chung một phòng , theo lý mà nói đáng lẽ là phải thân thiết hơn mới đúng thế nhưng hắn vẫn khách khí không khác gì trước đây, cứ giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.

 

Thẩm Xuân vén chăn lên đứng dậy: "Xử lý xong công sự chưa? Để ta giúp chàng thay quần áo đi." Dựa theo quy củ ma ma dặn dò thê tử theo lý nên giúp trượng phu của bản thân thay y phục.

 

Ánh sáng trong phòng mờ tối, nàng không thấy được mấy sợi tơ máu nhàn nhàn dưới đáy mắt Tạ Ngọc.

 

Đôi môi Tạ Ngọc khép rồi lại mở, hắn muốn từ chối theo bản năng nhưng lại kiềm chế lại, nâng cánh tay dài lên: "Làm phiền nàng rồi."

 

Thẩm Xuân bị sự khách khí của hắn làm cho càng mất tự nhiên hơn, lúc chỉnh cổ áo cho hắn, ngón tay nàng vô ý xẹt qua hầu kết nhô ra của hắn, để lại một vệt hồng nhàn nhạt.

 

Hai mắt Tạ Ngọc khép hờ, hầu kết nhẹ nhàng dịch chuyển lên xuống, dường như đang cố gắng đè nén thứ gì đó.

 

Nàng vội hỏi: "Chàng có sao không? Ta không cố ý đâu."

 

Ở nơi nàng không nhìn thấy, bàn tay Tạ Ngọc âm thầm siết chặt, thế nhưng giọng nói hắn vẫn vân đạm phong khinh: "Không sao."

 

Hắn lặng lẽ lùi về sau một bước: "Ta đi phải vào triều rồi, nếu nàng mệt thì đi ngủ thêm một chút đ."

 

Không nghĩ tới Tạ Ngọc mới đi không bao lâu, trong viện đã có một vị khách lui tới, Cảnh Bình công chúa người chưa tới nhưng tiếng đã tới trước, thấy Thẩm Xuân đang ăn điểm tâm liền lên tiếng chào: "Tam đệ muội đang dùng đồ ăn sáng sao? Phu quân của ngươi không ăn cùng ngươi sao?"

 

Thẩm Xuân lắc đầu: "Chàng ấy đi vào triều rồi."

 

Nàng vừa nói vừa đứng lên, do dự không biêt nên hành gia lễ hay nên hành thần lễ với nàng ta, cơ thể nửa ngồi nữa đứng chồm hổm lảo đảo, Cảnh Bình nhin thấy thì nhất thời không kìm được nở nụ cười khúc khích, tiến lên đỡ nàng dậy: "Có thể không cần mấy lễ nghi đó, ta một mình đến đây để cảm ơn ngươi."

 

Thẩm Xuân nghi ngờ nói: "Cám ơn ta cái gì?"

 

Cảnh Bình cười híp mắt nói: "Cám ơn ngươi hôm qua đã giúp ta nói với Nhị Lang." Nàng ta tỏ ý bảo thị nữ đưa hộp đựng thức ăn lên: "Đều là người một nhà, đưa lễ vật thì ngược lại có phần hơi xa cách, ta nhờ ma ma trong cung làm chút điểm tâm mang đến, ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

 

Thẩm Xuân nhớ lại một chút chuyện vừa mới nhớ tới, hôm qua nàng vì phu thê Tạ Cẩm mà cãi cọ vài câu với Tạ Ngọc không ngờ hôm nay nàng ta lại vì chút chuyện nhỏ này mà tới tận cửa cảm tạ —— đây là lần đầu tiên nàng tiếp khách đến nhà sau khi thành thân, nhất thời cảm thấy hưng phấn ...nàng mang quả cầu lông gà quý giá nhất mà mình mới làm đưa cho công chúa làm quà đáp lễ.

 

Xuân ma ma sống chết ngăn cản, mí mắt giật giật nhìn Thẩm Xuân cầm quả cầu lông gà đưa cho công chúa kim chi ngọc diệp, bà vắt óc nghĩ cách hóa giải tình thế, ngược lại không nghĩ đến Cảnh Bình vung tay ném quả cầu đi, quả cầu xoay một vòng trên không trung rồi vững vàng đáp xuống mũi chân nàng ta.

 

Thẩm Xuân lại chưa từng thấy quý nhân nào dễ nói chuyện như vậy, có chút cảm giác như nhìn thấy người bạn lâu năm, vô cùng kích động.

 

Không chỉ mỗi Thẩm Xuân thích đá cầu, Cảnh Bình cũng rất thích, mẫu phi nàng ta xuất thân là gia đình võ tướng, lúc nuôi dạy nàng cũng là dạy thẳng thắn có gì nói đó cảm thấy phiền phức nhất chính là vòng vòng vo vo, cũng vì vậy cho nên cũng phải chịu thua thiệt không ít, hôm nay gặp được Thẩm Xuân liền thấy cảm mến tính tình nàng.

 

Tuy rằng xuất thân của hai người khác nhau một trời một vực, nhưng nói tới nói lui càng nói lại càng thấy hợp nhau, bất tri bất giác cũng đã sắp tới giờ cơm trưa, ngoài trời cũng bắt đầu nổi gió, có một thị nữ lớn tuổi cầm áo choàng đi tới:: "Điện hạ, Nhị Lang quân nói trời nổi giõ rồi, đặc biệt kêu nô tài đưa áo choàng cho ngài."

 

Bà ấy không nhịn được cười nói: "Nhị Lang quân còn hỏi, lúc nào thì ngoài trở về? Hai canh giờ không gặp, ngài ấy bắt đầu nhớ ngài rồi."

 

Vừa dứt lời, mấy ma mà trong phòng đều mang biểu cảm kìm nén giống nhau, bản thân Cảnh Bình cũng không nhịn được, cười mắng: "Bà kêu chàng bớt dài dòng đi, giờ ta liền về đây!"

 

Vẻ mặt Thẩm Xuân ước ao: "Nhị đường huynh đối với ngươi tốt thật đó."

 

Cảnh Bình khua khua tay, ngoài mặt ghét bỏ, nhưng trong giọng nói không giấu nổi chút khoe khoang: "Chàng ấy cũng chỉ có chút sở trường này thôi, cứ có thời gian là lại dính ta làm mấy trò sến súa này, thực sự rất đáng ghét. Bọn ta thành hôn cũng đã năm sáu năm, khó tránh khỏi có nhưng lúc có tị hiềm. Đôi khi chàng ấy thượng triều, cứ quấn lấy ta dây dưa mấy canh giờ, khiến ta sáng sớm không thể dậy nổi."

 

Nàng ta nói xong đứng dậy rời đi, Thẩm Xuân lại ngồi ở chỗ cũ, bộ dạng như có điều gì đó suy nghĩ.

 

Cuối cùng nàng cũng hiểu rốt cuộc tối qua nàng thấy lạ ở điểm nào rồi —— tựa như lời Cảnh Bình nói, nếu như tình cảm của hai người thực sự tốt thì tại sao lại không ngủ cùng nhau.

 

Thời điểm hôm qua Tạ Ngọc đụng vào nàng, rõ ràng là một bộ dạng rất miễn cưỡng, thậm chí ngay cả xiêm y của hai người cũng chưa từng cởi, hắn không muốn đụng vào nàng, cũng không muốn bị nàng đụng vào, hắn hoàn toàn chỉ muốn ứng phó cho qua chuyện.

 

Điều này khiến lồng ngực Thẩm Xuân ê ẩm, nàng biết Tạ Ngọc không thích nàng, đối với nàng chỉ có lễ nặng đối với thê tử nhưng nàng không ngờ đến thế mà hắn lại ghét bỏ nàng như thế.

 

...

 

Nha môn phủ Kinh Triệu.

 

Trên bàn làm việc của Tạ Ngọc ở nha môn đang bày môn chiếc cốc mỹ nhân trang trí, cốc mỹ nhân sờ vào có cảm giác nhẵn nhụi, độ cong mượt mà tựa như thắt lưng mỹ nhân đúng với cái tên của nó, món đồ trang trí này từ ngày Tạ Ngọc chính thức nhậm chức đã được đặt ở đó, hắn cũng không quá để tâm đến, nhưng hôm nay hắn vô ý liếc qua, cuối cùng tầm mắt liên tục dừng lại nhiều lần ở thắt lưng mỹ nhân.

 

Đây là lần đầu tiên Tạ Ngọc phân tâm như vậy, Trường Lạc ho nhẹ thành tiếng, xin chỉ thị của công gia nhà mình: "Tiểu công gia, Chu phu nhân đã nắm được bằng chứng chính xác mấy năm nay Trần Bỉnh Nhiên làm việc thay cho Đới Vương dâng lên, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?"

 

Cuối cùng Tạ Ngọc cũng thôi suy nghĩ, thản nhiên nói: "Tiến cung."

 

Có thể nói lúc này Tạ Ngọc đang có những chứng cứ vô cùng xác thực, Trần Bỉnh Nhiên đương nhiên là kẻ đứng mũi chịu sào, đã bị cách chức đưa vào đại lao để điều tra, Trần Bỉnh Nhiên ngược lại cũng kiên cường, vì để gia tộc bình an mà dám cắn răng nhận hơn nửa tội trang, nhưng phần còn thừa lại vẫn đánh đến Đới Vương, ngay cả hoàng thượng cố tình che chở nhưng cũng không thể tổn hại đến luật pháp, chỉ có thể để hắn tạm thời buông bỏ binh quyền trước, tiếp theo ở vương phủ chờ xử lý.

 

Thời điểm ra khỏi hoàng cung, Đới Vương đã không thể kìm nén được sắc mặt giận dữ nữa, cười lạnh với Tạ Ngọc: "Thủ đoạn của Tạ phủ doãn đúng là hay thật đó."

 

Tạ Ngọc hời hợt: "Thần chẳng qua chỉ làm việc theo lẽ công mà thôi, Vương gia quá khen rồi."

 

"Làm việc theo lẽ công. . ." Năm chữ này được Đới Vương gằn giọng lặp lại giữa răng môi, lông mày y nhướng mạnh lên: "Nói đến làm việc theo lẽ công thì bản vương còn một cọc án tử phải làm phiền Tạ phủ doãn nhọc lòng đây, trường sử Trần Nguyệt Dật của bản vương đã mất tích ba bốn ngày rồi, chỗ ở và tư trạch của hắn bản vương đều đã lục soát qua nhưng đều không một bóng người, cò phải làm phiền phủ doãn, bản vương sống phải thấy người chết phải thấy xác."

 

Tạ Ngọc thong dong nói: "Đương nhiên."

 

Đới Vương bất giác nheo mắt lại, giữa chân mày mang theo vài phần khiêu khích: "Ta còn nghe nói, Trần Nguyên Dật và tôn phu nhân từng là người quen cũ, phủ doãn cho rằng chuyện hắn ta mất tích, liệu có quan hệ với tôn phu nhân hay không?"

 

Tạ Ngọc nâng mi mắt lên, hờ hững nói: "Vương gia xin hãy cẩn trọng lời nói, nương tử ta luôn luôn thận trọng, cũng không thường giao du với bên ngoài."

 

Đới Vương đã bị mất quyền, lại thấy hắn là người thận trọng như vậy, không khỏi cười lạnh: "Được được được, quan hệ phu thê hai người rất tốt." Hắn ta hất cằm: "Kêu phu nhân ngươi ở lại trong trạch viện đợi cho tốt, miễn cho ngày nào đó rơi vào tay bản vương!"

 

Dứt lời liền phẩy tay áo bỏ đi.

 

...

 

Qua hai ngày nữa là Tết Trung thu rồi, trong cung tổ chức yến hội, Tạ Ngọc rời nha môn về nhà sớm, Xuân ma ma và hạ nhân thì hầu hạ nàng chuẩn bị để vào cung yết kiến nhận y phục cáo mệnh.

 

Chờ nàng từ sau bình phong hậu đi ra, hắn tùy ý quét mắt, ánh mắt bất giác dừng lại.

 

Bộ y phục này nhìn qua thật ra rất đoan trang trang nhã, chỉ là phần áo trước ngực vô cùng thấp, lộ ra một mảng da thịt trước ngực, hơn nữa dáng người nàng căng tràn yểu điệu, đáng chú ý rất.

 

Trên cổ nàng còn đeo một chuỗi ngọc, một viên hồng ngọc lớn rũ xuống, sáng loáng rũ trước ngực, giống như một mặt trời tỏa sáng chói chang.

 

Tuy rằng nàng rất mỹ mạo, nhưng lại chưa từng để ý đến chuyện ăn mặc, nay lại bất ngờ mặc y phục như vậy, giống như một đóa hoa đương lúc nở rộ vậy, khiến người nhìn loá mắt.

 

Thẩm Xuân sống đến chừng này tuổi đây cũng là lần đầu tiên mặc y phục phóng khoáng như vậy, nhất là phần ngực có cảm giác mát lạnh, có điều hạ nhân hầu hạ nàng thay y phục cũng khen nàng mặc đẹp, nàng càng xấu hổ hơn nên khó tránh khỏi có chút để ý đến nơi đó hơn.

 

Thấy Tạ Ngọc tiến đến, nàng theo bản năng cố gắng đứng thẳng lưng, hai mắt nàng tỏa sáng lấp lánh, mang theo chút mong đợi nhìn về phía hắn: "Ta mặc bộ y phục này có được không?"

 

Tạ Ngọc chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, chỉ là khóe môi có hơi nhếch lên: "Cũng không tệ lắm."

 

Hắn đi sát với nàng: "Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị tiến cung thôi."

 

Thẩm Xuân thấy hắn không có chút phản ứng nào thì buồn buồn ‘ừm’ một tiếng.

 

Hai người vừa mới lên xe ngựa, Tạ Ngọc liền cầm một quyển “Tả truyện” lên, đọc vô cùng chăm chú, ngay cả dư quang cũng chưa từng liếc mắt về phía nàng.

 

Trong lòng Thẩm Xuân cũng cảm thấy có hơi mất tự nhiên, cho nên cũng dứt khoát không nói gì, cúi đầu nghiêm túc chỉnh lại làn váy.

 

Trong lúc nhất thời, trong xe ngựa chỉ còn tiếng ma sát của quần áo và đồ dùng hằng ngày, còn có tiếng va chạm lanh lảnh dễ nghe của chuỗi châu ngọc trên cần cổ nàng.

 

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Tạ Ngọc đều bình tĩnh không một gợn sóng, chưa từng chú ý đến thê tử trang điểm lộng lẫy, chỉ là đầu ngón tay cầm gáy sách có hơi dùng sức.

 

Hai người cứ đi một đường không ai nói chuyện với ai như thế cho đến ngoài cung.

 

Từ trước đến giờ, Thẩm Xuân chỉ mới tiến cung có một lần, lần đầu tiên tiến cung còn bị rơi xuống nước được Tạ Ngọc cứu lên, lúc đó nàng mới vừa tới Trường An chưa được bao lâu, cả người vẫn đen nhẻm như một cục than, mặt mày da dẻ thô ráp, không ít người ở sau lưng chê cười tướng mạo thôn nữ của nàng.

 

Nhưng được ăn ngon ít ngày, cũng không cần mỗi ngày đều vất vả làm việc hiện tại da thịt cả người nàng đều được nuôi mềm mại rung động lòng người, dưới ánh đèn cung tựa như một loại tơ lụa thượng hạng nhất, tỏa ra màu sắc mật ngọt sáng bóng, ngũ quan còn đẹp hơn so với Trầm quý phi đang được sủng ái nhất trong cung, nàng vừa mới bước ra khỏi xe ngựa, xung quanh liền có không ít người cả trai lẫn gái trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc, liên tục đưa mắt nhìn về phía nàng.

 

Lúc Thẩm Xuân xuống xe phải khom lưng đạp lên băng ghế, vì động tác này cho nên một mảnh da thịt mềm mại trước ngực nàng liền lộ ra, vài ánh nhìn càng thêm dán chặt vào nàng.

 

Tạ Ngọc ở một bên hờ hững nói: "Ban đêm quá lạnh rồi, nàng khoác thêm áo choàng đi."

 

Hắn bất ngờ nói lời này, Thẩm Xuân quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn đứng chắp tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng không liếc mắt về phía nàng lấy một cái.

 

Nàng liền khó hiểu sờ sờ sau gáy vì nóng mà đổ vài giọt mồ hôi.

 

Lạnh sao?

 

Dù sao yến tiệc trong cung cũng có nhiều tiết mục quy củ, làm từng bước từng bước, mắt thấy yến hội đã sắp đến tiết mục kết thúc, ai biết được Đới Vương lại chợt đứng dậy, vừa hướng về phía hoàng thượng vừa chắp tay, cười híp mắt nói: "Tiệc Trung Thu năm nào cũng là mấy tiết mục này, hoàng huynh không chán, thần đệ cũng đều chán rồi, không bằng chúng ta thử so tài bắn cung một lần đi? Cũng để khiến tiệc tối náo nhiệt hơn một chút."

 

Thánh thượng cười ha ha một tiếng: "Ngươi đây là đang bắt nạt người khác sao, nếu so về tài bắn cung, những người đang ngồi ở đây có người nào có thể hơn ngươi được chứ?"

 

Đới Vương võ công cao cường, khi xưa nước Triêu chưa bình định, y còn từng vì hoàng thượng mà lĩnh binh xuất chinh, nghe nói y một hơi tàn sát liên tục ba thành, nuôi thành một thân máu tanh lệ khí, thật sự là từ núi xương biển máu mà bò ra, những quý nhân Trường An hưởng phú quý này đương nhiên không thể sánh bằng y.

 

Có điều thánh thượng vẫn luôn luôn cưng chiều người tiểu đệ này, sờ râu cười: "Ngươi muốn so tài như thế nào?"

 

"Nếu đã so tài bắn tên, đương nhiên là phải có phần thưởng." Trong mắt Đới Vương đầy vẻ ác ý, ánh mắt lướt qua Tạ Ngọc, suồng sã quét một vòng trước cổ và ngực Thẩm Xuân: "Không bằng liền lấy chuỗi ngọc trên cổ phu nhân Tạ phủ doãn làn phẩn thưởng đi, mọi người thấy sao?"

 

Đồ trang sức của nữ nhân ngàn vạn lần không thể tùy tiện đưa cho người khác phái, huống chi còn là đồ trang sức đeo sát trên người, Đới Vương như vậy rõ ràng là đang bỡn cợt Thẩm Xuân trước mặt toàn thể mọi người, có ý định nhục nhã Tạ Ngọc, vẫn là vì chuyện bản thân bị tước quyền mà ghi hận trong lòng.

 

Bất kể có đáp ứng hay không đáp ứng lời này, Tạ Ngọc đều khó mà tránh khỏi việc bị làm nhục, Thẩm Xuân càng không may, Đới Vương náo loạn như vậy trước mặt quần chúng, sau này nàng còn mặt mũi nào mà ra đường gặp người?

 

Thánh thượng lập tức trách mắng: "Hồ đồ, chuyện liên quan đến danh dự của Tạ phu nhân, ngươi há có thể vui đùa lung tung!"

 

Đới Vương đã làm mất mặt Tạ Ngọc trước mặt mọi người, cũng không dây dưa nữa, vừa hướng về phía Tạ Ngọc vừa hơi chắp tay, cười ha hả: "Là bản vương rượu vào lỡ lời rồi, xin Tạ phủ doãn thứ lỗi, đừng tính toán với bản vương."

 

Y giơ chung rượu lên, hướng Tạ Ngọc xa xa ý bảo: "Bản vương tự phạt một chén."

 

Người này nói tới nói lui, hoàng thượng và Đới Vương qua lại đôi lời cuối cùng định nghĩ chẳng qua chỉ là vui đùa, xin lỗi Tạ Ngọc trước mặt mọi người, coi như hai bên nể tình lẫn nhau, Tạ Ngọc uống rượu Đới Vương kính, vừa hay có thể nương bậc thang này mà đi xuống.

 

Chỉ là Thẩm Xuân tương đối xui xẻo, chuyện này bản thân nàng không thể tự mình đáp lại, nhưng nếu như chuyện này truyền ra ngoài, ngày sau mỗi lần rảnh rỗi lại không biết có bao nhiêu lời khó nghe được thốt ra, nhưng Tạ Ngọc vốn đã không thích người thê tử này, đương nhiên cũng sẽ không ra mặt cho nàng.

 

Sắc mặt khách khứa mỗi người một vẻ, nhưng đều không hẹn mà gặp cùng nhau nhìn xem phản ứng của Tạ Ngọc.

 

Bản tay Tạ Ngọc khớp xương rõ ràng đưa về phía chung rượu kia, ngay tại thời điểm mọi người cho rằng hắn sẽ một hơi cạn sạch thì tà áo dài của hắn xoay một vòng, trực tiếp hất văng chung rượu ra phía trước.

 

Vẻ mặt hắn thản nhiên: "Nếu thần nhất định phải tính toán thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment