Trước mặt nhiều quan chức như vậy, Thẩm Xuân rất lo lắng, nhưng vì tính mạng con người đang bị đe dọa, nên dù có lo lắng đến đầu cũng phải lên tiếng.
Thiệu Ân không thèm để ý đến việc nàng là vợ của Tạ Ngọc, tức giận đến mức nổi nay râu, trừng mắt: “ Vô lý, Trường phu nhân có thể sinh con ở quân Tĩnh Chiếu sao? Làm sao có thể như vậy!” Ông ta quay sang Tạ Ngọc: “Chúng ta đưa bà ấy đến phòng khám gần nhất!”
Thẩm Xuân vô thức phản bác: “ Không được, nước ối của bà ấy đã vỡ, ông muốn cô ấy sinh con trên phố sao?”
Có người khuyên nhủ: “Tôi biết phu nhân có ý tốt, nhưng quận Tĩnh Chiếu toàn đàn ông, không có thái y cũng không có bà đỡ, không phải sẽ cảng nguy hiểm hơn sao?”
Thẩm Xuân căng thẳng đến mức chân mềm nhũn, nhưng nàng vẫn kiên trì: “Ta có thể!”
Tạ Ngọc khẽ nhíu mày: “ Chuyện này ta sẽ xử lý, nàng về trước đi.”
Không phải hắn không tin tưởng vợ mình, nhưng Thẩm Xuân chỉ là một cô gái chưa sinh con, sao có thể làm ra chuyện như phụ nữ sinh con?
Quả thực là một trò đủa quá đáng.
Nàng lo lắng đến nỗi mồ hôi túa ra trên trán. Nàng phản bác: “Thiếp biết một ít y thuật, thiếp đã giúp đỡ các bà đỡ đỡ đẻ nhiều lần ở nông thôn. Thiếp nguyện ý thử một lần. Nếu chúng ta trì hoãn thêm nữa thì quá muộn!”
Tạ Ngọc chưa kịp nói gì thì Thiệu Ân đã không nhịn được: “Không, tuyết đối không được! Phu nhân, người đừng gây chuyện!”
Ông ta không nghĩ đến vẫn đề kỹ thuật của Thẩm Xuân, trịnh trọng nói với Tạ Ngọc: “Hoàng thượng, hoàng đế rất coi trọng Trường phu nhân. Nếu Trường phu nhân có thể sinh nở thuận lợi thì tốt rồi. Nhưng nếu Trương phu nhân có vấn đề gì thì đã đươc phu nhân của ngài đỡ đẻ ở Tĩnh Chiếu Ân. Lúc đó, ngài, chúng ta và phu nhân không thể trốn tránh trách nhiệm! Ta nghĩ chúng ta nên đợi thái y và bà đỡ đến rồi mới quyết định!”
Thẩm Xuân không tin, ngơ ngác: “Ngươi cứ để cho thai phụ vỡ nước ối vì sợ bị phạt sao?”
Lúc ở nông thôn, bị quan viên vô trách nhiệm lừa gạt, cho rằng mình xui xẻo gặp trường hợp cá biệt, không ngờ quan viên trên đời đều như vậy!
Trong giới quan chức, phải cẩn thận, tự bảo vệ mình, sao có thể cho người khác cái quyền lớn như vậy? Nếu như nàng ta in lặng thì tốt rồi nhưng nàng ta lại mở miệng nói muốn đỡ đẻ cho Trường phu nhân, nàng ta chính là tự rước họa vào thân, cực kỳ ngu ngốc! Thiệu Ân có chút mất kiên nhẫn: “Phu nhân, người quá nghiêm túc rồi. Chúng ta không bỏ qua đâu, chúng ta chỉ chờ một lát thôi, thái y sẽ đến ngay thôi!” Ông ta sợ Thẩm Xuân sẽ lại nói ra điều gì ngu ngốc nữa vậy nên cố tình dọa nàng: “Phu nhân, Trường phu nhân và đứa con chưa chào đời của bà ấy là những người mà bệ hạ coi trọng. Nếu bà ấy có chuyện gì xảy ra trong tay người, ta sợ rằng bệ hạ sẽ trừng phạt người!”
Lúc này, tâm trí của Thẩm Xuân rất rõ ràng: “Đừng dọa ta. Nếu hoàng đế thực sự trừng phạt ta vì đã làm điều tốt, liệu có ai trên thế giới này dám làm điều tốt không? Chẳng phải sẽ rất hỗn loạn sao! Nếu bệ hạ thực sự trừng phạt ta vì điều đó, ta không sợ. Ta đã làm những gì ta nên làm!”
Nàng thực sự không thể hiểu được dòng suy nghĩ của những người này. Người phụ nữ đang chuyển dạ đã bước vào cổng địa ngục còn những người này không nghĩ đến việc làm thế nào để cứu bà ấy, mà lại là làm thế nào để trốn tránh trách nhiệm? Họ là loại người gì thế này!
Nàng tức giận đến mức hét lớn: “Ta không hiểu quy củ của quan lại quý tộc cũng không biết bảo vệ bản thân là gì. Ta chỉ biết mạng người quan trọng hơn hết thảy! Triều đình tả lưỡng cho các người không phải là vì muốn làm việc này sao? Đến lúc cần thì thúc đẩy hết việc này đến việc khác. Nếu không muốn làm nữa, sao không tìm người nguyện ý làm việc chân chính!”
Câu nói này để chỉ toàn bộ quan viên đang có mặt, mắng chửi thậm tệ đến mức ngay cả Tạ Ngọc cũng bị liên lụy.
Những người này ngày thường ăn nói lưu loát trong triều đình, nhưng giờ họ lại cảm thấy xấu hổ vì ngôn ngữ giản dị có chút giọng địa phương, và trong phút chốc họ không biết phải bắt đầu lại thế nào.
Thiệu Ân chỉ có thể quay sang Tạ Ngọc nói: “Thưa Ngài, xin hãy quyết định thay ta.”- cô gái trẻ này không hiểu được ưu và nhược điểm, nhưng Tạ Ngọc thì luôn hiểu.
Nghe vậy, Thẩm Xuân cũng quay đầu chăm chú nhìn hắn, không còn vẻ ngượng ngùng sợ hãi như trước nữa.
Tạ Ngọc im lặng từ lúc nàng bắt đầu nói, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng kỳ lạ.
Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định: “Trường phu nhân đã được đưa vào hậu viên, nàng có thể đến đó thử xem, nếu có gì cần cứ nói.”
Tạ Ngọc luôn nghiêm trang, hắn vừa mở miệng thì những người còn đang huyên thuyên cũng đều im lặng, bất kể có bất mãn thế nào cũng phải nghe theo.
Thẩm Xuân thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn hắn một cái, bảo mọi người chuẩn bị gạc, kéo, nước sôi, rượu mạnh các loại, gọi Xuân ma ma, nhấc váy chạy nhanh ra sau nhà.
Thiệu Ân cuối cùng cũng không nhìn được nói: “Đại nhân! Người biết rõ hoàng đế đối xử với người... người chính là tự tìm phiền toái!!”
Ông ta là tri kỷ của Tạ Ngọc cũng là người duy nhất dám nói ra lời này. Tạ Ngọc bình tĩnh hỏi ngược lại: “Nếu chúng ta cứ kéo dài như vậy, chẳng phải sẽ gây thêm phiền toái sao?”
Vì đã xảy ra chuyện ở Kinh Chiếu phủ, nếu Kinh Chiếu phủ chậm chễ hành dộng, cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Thiệu Ân hiểu được điều này, bĩu môi một lát, nhưng vẫn không nhìn được nói: “Nhưng phu nhân của ngươi dù sao cũng không phải là bà đỡ chuyên nghiệp, hơn nữa còn chưa từng sinh con. Ta cũng sợ Trường phu nhân xảy ra chuyện...”
Nói đến đây Tạ Ngọc cũng không thể thật sự đảm bảo, hắn thậm chí còn không biết Thẩm Xuân biết y thuật, đã từng đỡ đẻ.
Nhưng theo hắn biết, Thẩm Xuân ở nông thôn không biết chữ, phần lớn y thuật nàng học đều từ những thái y dạo, nếu còn có cách khác, hắn chắc chắn sẽ không để Thẩm Xuân đỡ đẻ cho Trường phu nhân.
Hắn suy nghĩ rồi nói: “Nhanh chóng dẫn người của ngươi đi tìm thái y và bà đỡ gần đây , đề phòng.”
...
Trường phu nhân hiện đã ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, hiện tại cũng coi là một bà mẹ già rồi. Bà ta đã ngất đi vì đau đơn. Thẩm Xuân chỉ có thể để vú nuôi cho bà ăn canh nhân sâm để giúp bà hồi phục sức lực.
Nàng lại chạm vào tư thế thai nhi của phu nhân Trương, sắc mặt lặp tức thay đổi- tư thế thai nhi không bình thường, hơn nữa đây là tư thế thai nhi hướng xuống dưới, rất nguy hiểm, rất nhiều phụ nữ mang thai và trẻ em tử vong ở tư thế này.
Mọi ca sinh nở mà nàng đã từng giúp đỡ trước đâu đều là sinh thường, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến tư thế thai nhi nguy hiểm như vậy.
Trường phu nhân khó khăn lắm mơi lấy lại được chút sức lực, thấy sắc mặt của Thẩm Xuân không ổn, bà nhẹ giọng: “Tieur thư, thai nhi nằm không tốt sao?” Bà đã từng sinh ba đứa con, cho nên lúc này vẫn còn bình tĩnh.
Thẩm Xuân do dự một lát rồi gật đầu: “Tôi có thể thử giúp khôi phục lại, nhưng, nhưng...”
Trường phu nhân tiếp tục nói: “Nhưng rất nguy hiểm, đúng không?”
Mặc dù vô cùng mệt mỏi và yếu ớt, nhưng bà vẫn mỉm cười. Mặc dù bà là phụ nữ nhưng bà vẫn có khí chất anh hùng: “Cứ thử xem. Chuyện của lão Trường còn chưa được báo thù, trời đang trông chừng. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi và đứa trẻ này!”
Với tính khí của bà, chẳng trách bà dám một mình đến Kinh Chiếu phủ đòi công lý cho chồng.
Thẩm Xuân bị sự bình tĩnh của bà ảnh hưởng, gật đầu, bảo bà điều chỉnh tư thế đầu gối- ngực. Nàng hít một hơi thật sâu, đưa tay ra giúp bà ấy điều chỉnh...
..
Tạ Ngọc và một nhóm quan viên đang đợi bên ngoài. Ngoại trừ Tạ Ngọc còn giữ được bình tĩnh, những người khác đều vô cùng lo lắng. Ngay cả khi vợ mình sinh con, họ cũng không lo lắng như vậy.
Đột nhiên, mọi người nghe thấy tiếng Trường phu nhân kêu thảm thiết, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Sắc mặt Thiệu Ân tái nhợt. “ Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Trường phu nhân...”
Mọi người nín thở chờ đợi, nhưng trong nhà không có tiếng động nào truyền ra, Thiệu Ân không nhịn được, đang định tiến lên gõ cửa, thì cửa vào viện trong đột nhiên mở ra.
Góc áo của Thẩm Xuân nhuốm đầy máu, vẻ mặt mệt mỏi, bước chân có chút loạng choạng, mọi người đều ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng thật sự làm được, chắp tay sau lưng tự hào nói
“Mẹ và con đều bình an.”
Dường như có ai đó nhẹ nhàng chạm vào dây đàn trong lòng Tạ Ngọc.