Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 25

Trong mắt Tạ Ngọc, Thẩm Xuân là người có tính cách giản dị.

Tuy rằng nàng tốt bụng, nhưng xuất thân từ gia cảnh khiêm tốn, hai người lại không có nhiều thời gian nói chuyện với nhau, Tạ Ngọc cũng không kỳ vọng quá cao vào nàng. Nhưng hôm nay, nàng lại công khai bác bỏ lời của mọi người rằng bọn họ đã cố bảo vệ bản thân. Tuy rằng nàng không đọc nhiều sách, nhưng nàng vẫn có thể bác bỏ được những xu hướng không lành mạnh trong giới quan lại, dũng cảm tiến lên đỡ đẻ cho Trường phu nhân vào thời khắc mấu chốt. Tấm lòng trong sáng của nàng quả thực rất hiếm có, mang đến cho hắn một ít bất ngờ ngoài ý muốn.

Hắn đột nhiên nhận ra rằng có thể hắn vẫn còn nhiều điều chưa biết về phu nhân của mình.

Đỡ đẻ là một công việc nặng nhọc, lúc Thẩm Xuân ra ngoài, nàng thấy chân mình hơi run. Một bàn tay đưa ra giữ lấy nàng, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn nàng, nàng đã vất vả rồi.”

Hắn suy nghĩ một lát, nhắc nhở nàng: “Sau này nếu gặp phải chuyện tương tự, nàng có thể bàn bạc riêng với ta trước.”

Nàng đề nghĩ đỡ đẻ cho Trương phu nhân ở nới công cộng, thực ra là đang tự chuốc họa vào thân. Tạ Ngọc phải lo lắng không biết nếu sinh không thành công thì phải làm sao. May mắn thay, nàng đã thành công.

Thẩm Xuân lần này không cố chấp nữa, gật đầu đáp : “Được.”

Tạ Ngọc luôn thưởng phạt rõ ràng, không đợi Thẩm Xuân nói, sắc mặt dịu xuống hỏi: “Vụ án của Trường tướng quân mà Trường phu nhân nhắc đến rất quan trọng, nàng đã giúp ta rất nhiều, nàng có muốn gì không?”

Nói chung, quà tặng cho phụ nữ chỉ quanh quẩn là trâm cài tóc, nhẫn, trang sức,..v..v.. Hắn ta vừa nghĩ đến việc chọn chứ gì trong kho tàng bên trong nhà mình làm quà tặng nàng, không ngờ Thẩm Xuân sững người một lát rồi mắt nàng nhanh chóng sáng lên: “Có một lễ hội đèn lồng ở phía đông thành phố vào ngày 15 tháng này. Thiếp nghe nói rằng sẽ có người đến biểu diễn tung hứng Tây Tạng và mọi người sẽ đốt pháo hoa, treo cây ước nguyện vào ban đêm. Chàng có thể đi cùng thiếp không?”

Hội chợ đền thờ ở phía đông thành mà Tạ Ngọc nói với nàng khi họ còn nhỏ. Hắn không chỉ mô tả Lễ hội đèn lồng Trường An một cách sống động mà còn nói rằng trước nửa đêm, nếu một cặp đôi có thể treo một chiếc túi có ngày tháng sinh và tên của nhanh lên cây ước nguyện cùng một lúc, họ sẽ có thể già đi cùng nhau và yêu nhau mãi mãi.

Hắn cũng hứa với cô, nếu sau này có cơ hội gặp nhau ở Trường An, hắn sẽ dẫn cô đu hội chùa. Thẩm Xuân đã rất mong chờ, không ngờ hai người lại trở thành phu thê, điều này càng khiến nàng có lý do để treo túi.

Tạ Ngọc hiển nhiên không phải người thường xuyên ra ngoài vui chơi, sửng sốt một lát mới nhớ tới lễ hội đèn lồng mà nàng nhắc đến. Hắn nghĩ Thẩm Xuân sẽ nhờ hắn làm gì đó, không ngờ nàng lại chủ động rủ hắn đi chơi, dù sao nàng cũng chỉ là đứa trẻ.

Hắn không thể đảm bảo, chỉ nói: “Vụ án mà Trương phu nhân nói rất nghiêm trọng, tháng này ta có thể sẽ không rảnh.”

Hắn nhìn thấy vẻ buồn cả của Thẩm Xuân, dừng lại một lát, nói: “Nếu hôm đó ta rảnh, ta nhất định sẽ đi cùng nàng.”

Có cơ hội còn hơn không. Thẩm Xuân thất vọng một lúc nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên, lấy từ trong tay áo ra hai chiếc túi, một chiếc có bột củ sen, một chiếc có bột chàm. Rõ ràng là nàng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nàng bỏ bột củ sen vào trong đó. Nàng đưa cho hắn chiếc túi đựng và nói: “Trong này có ghi tên và cả ngày tháng năm sinh của thiếp. Chúng ta cùng treo túi đựng này lên cây nhé, sau này chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.”

Tạ Ngọc từ nhỏ đã học hành, sau khi vào làm quan, hắn hầu như không dành thời gian cho việc giải trí. Bản thân hắn cũng không hứng thú với việc ăn uống, vui chơi, nhưng nghe nàng nói chuyện phiếm, hiếm khi hắn cũng muốn đi du lịch.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, cất túi vào trong tay áo, mỉm cười nhẹ: “Được.”

Thẩm Xuân vẫn lo lắng, nghĩ ngợi một lát, đột nhiên móc ngón út của mình vào ngón tay hắn.

Ngoại trừ việc ở trên giường, hai người rất ít khi có tiếp xúc thân thể. Tạ Ngọc hơi sửng sốt, sau đó thấy Thẩm Xuân móc ngón út của hắn lắc qua lắc lại: “Ghim lại, trăm năm không đổi.”

Cuối cùng, nàng đặt ngón cái của mình lên ngón cái của hắn, đón dấu, nghiêm túc nói: “Thiếp đã đón dấu rồi, chàng phải đén, thiếp sẽ quay về trước.”

Tạ Ngọc nhìn bóng lưng nàng rời khỏi phủ, khóe môi khẽ mỉm cười.

Trước tiên, hắn nhờ người đưa Thẩm Xuân về nhà. Thẩm Xuân vừa đi, thái y trong cung vôi vã chạy đến, vội vàng chăm sóc Trường phu nhân sau khi sinh nở đã suy yếu. Sau nửa đêm bận rộn, Trường phu nhân cuối cùng cũng có thể nói chuyện.

Tạ Ngọc thân hình kiên định như núi, bình tĩnh hỏi: “Phu nhân, hôm qua phu nhân nói cái chết của Trường tướng quân có điểm mờ ám là có ý gì?”

Khi Trường phu nhân cùng phu quân lần đầu gặp mặt, hắn vẫn là một thiếu niên cực kỳ tuấn tú ít nói, hiện tại thời gian trôi qua, từ một thiếu niên đã trở thành một thanh niên, khi chất uy nghiêm như vực sâu, như núi cao, quả thực là vị quan quyền thế lừng lẫy trong triều đình và quốc gia.

Nhân tài xuất hiện ở mỗi thế hệ. Bà ấy không khỏi thở dài trong lòng: “Lão Trường qua đời vào mùa hè nóng nực. Thi thể phải hỏa táng càng sớm càng tốt, nếu không sẽ gây ra dịch bệnh. Lúc đó ta đang mang thai, bọn họ ngăn cản ta đi xem. Ta muốn nhìn lão Trường một lần cuối, sau đó ta nhìn thấy...”

Bà ấy dừng lại hít một hơi thật sâu: “Có một mũi tên xuyên qua lưng ông ấy! Nếu Trường tướng quân bị quân Thổ bắn chết, mũi tên hẳn là bắn từ phía trước, nhưng vết thương chí mạng của hắn lại ở phía sau, điều này chỉ có  thể nói rằng có người bắn từ phía sau. Nhất định là gián điệp hoặc là phản đồ!”

Tạ Ngọc nhướng mày: “Phu nhân, người chắc chứ?”

Trường phu nhân cười lạnh: “Ta đã theo lão Trường ra chiến trường mấy chục năm, sao có thể sai lầm chỉ vì một mui tên? Ta không chỉ thấy mũi tên bắn ra từ phía sau lưng lão mà còn thấy cùng thủ kia hẳn là cách lão không xa, lúc lão không có chuẩn bị gì mà bắn trúng. Nhất định là người lão tin tưởng!”

Các quan viên khác bao gồm cả Thiệu Ân đều hít vào một hơi lạnh, nhưng Tạ Ngọc vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục hỏi: “Trong trường hợp này, phu nhân tại sao người lại không thẩm vấn ngay tại chỗ?”

Hắn chậm rãi nói: “Bây giờ thi thể của Trường tướng quân đã hỏa táng, sợ rằng sẽ không có chứng cứ.”

Trường phu nhân vẻ mặt cay đắng: “ Ta vốn định đêm đó làm ầm ĩ chuyện này, tìm ra hung thủ nhưng đêm đó vừa trở về đã gặp hơn mười tên thích khách võ công cao cường, tám mươi chín tên thị vệ do lão Trường để lại đều bị giết chết. Ta may mắn sống sót, muốn ngăn cản bọn họ thiêu thi thể lão Trường, không ngờ đêm đó tang đường lại bốc cháy, không còn sót lại gì. Ngài có thể tưởng tượng, đám người đó mạnh đến mức có thể một tay che trời!”

Bà thở dài: “ Vào thời điểm đó, Hà Đạo Đông đang trong tình trạng đổ nát. Người Hán, người Duy Ngô Nhĩ và người Thổ Nhĩ đều ở trong thành phố. Hơn nữa, có một người hoặc gián điệp hoặc là kẻ phản bội đang theo dõi trong bóng tối. Ta không dám tin tưởng bất kỳ ai, mọi người ai cũng trông giống như gián điệp! Ta đã chịu đựng suốt chặng đường đến Trường An. Ta thậm chí còn không dám mang theo một người hầu. ta đến đây một mình để đánh trống báo cáo sự việc.”

Bà thở dài: “Nếu ta ở một mình, ta sẽ liều mạng. Đi thì có sao? Nhưng ta vẫn còn một đứa con trong bụng, vì nó ta phải cẩn thận hơn.”

Hành trình đến Trường An của bà ấy thật sự đầy rẩy nguy hiểm. Mọi người đều rất ấn tượng. Tạ Ngọc khẽ gật đầu, nói: “Ta sẽ báo sự thật với hoàng thượng. Phu nhân đừng lo lắng. Hoàng thượng sẽ đòi lại công lý cho Trường tướng quân.”

Việc này liên quan đến rất nhiều người. Không chỉ có quận Kinh Triệu phải vào cuộc mà ngay cả bộ chiến tranh và bộ tư pháp cũng phải tham gia. Họ đều phải cử người đi điều tra phía đông sông.

Tạ Ngọc bận rộn đến tận mười lăm giờ mới về nhà. Khi trời gần tối, hắn đặt tập văn kiện cuối cùng xuống, dùng ngon tay xoa xoa mi tâm hỏi Trường Lạc: “Hôm nay là ngày mười lăm? Phu nhân đã phái người truyền lời chưa?”

Trường Lạc gật đầu đáp: “Phu nhân vừa đưa người đến hỏi ngài.”

Tạ Ngọc gật đầu cười: “Chuẩn bị xe ngựa đi về phía đông thành.”

Tạ Ngọc thay quan phục, đeo túi tiền mà nàng mang đến vào người. Không ngờ, trước khi ra khỏi phủ, Thiệu Ân đã vội vã chạy tới: “May mà ngài còn chưa đi, nơi này xảy ra chuyện, e là phải xử lý.”

Tạ Ngọc nhíu mày, cũng không hỏi là chuyện gì, người lại nói: “Ngươi không tự mình giải quyết được sao?”

Thiệu Ân nghe vậy thì sửng sốt.

Người đàn ông trước mặt anh ta chính là Tạ Ngọc tham công tiếc việc, người một mình kéo toàn bộ quận Kinh Triệu xuống trong nửa giờ, người mà khi bận rộn, có thể xem xét công văn liên tục hai đêm mà vẫn đủ năng lượng đễ dẫn dắt người ra ngoài xử lý vụ án vào ngày hôm sau.

Hắn thực sự đã giao công việc cho người khác sao?

Nếu không phải Tạ Ngọc đang đứng bất động, hắn ta hẳn sẽ nghĩ sư phụ mình bị quỷ nhập!

Hắn ta sửng sốt một lát, sau đó cười khổ nói: “Ta thật sự không xử lý được chuyện này. Mấy học viên ở học viện xảy ra xung đột, không biết tại sao lại truyền đến tai phụ huynh bọn họ. Bây giờ trên phố dài có mấy chục người đang đánh nhau, hạ thần, hạ thần quả thực không ngăn cản được bọn họ!”

Tạ Ngọc vừa nghe đã biết tại sao hắn ta gặp rắc rối rồi. Rất nhiều học viên ở học viện đều là con của các quan viên cấp cao, đều là thanh niên năng nổ, quan viên bình thường căn bản không coi trọng bọn họ, đến đó cũng không nghe. Cần phải có người có địa vị cao mới có thể không chế được tình hình- mà người đó nhất định phải là Tạ Ngọc.

Chuyện này không lớn nhưng cũng không nhỏ. Trường Lạc nhìn quanh, thấp giọng nhắc nhở: “Thiếu gia, phu nhân vẫn đang đợi ngài.”

Tạ Ngọc do dự một lát, nếu là trước kia, hắn sẽ không phải cân nhắc lựa chọn giữa công việc và chuyện riêng, nhưng bây giờ, hắn hiếm khi càm thấy có chút gian nan.

Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã nói: “Chờ tôi thay quan phục rồi sẽ tới.”

Hắn quay sang Trường Lạc nói: “Phái người báo cho phu nhân biết là ta sẽ tới đó.”

Trường Lạc không còn cách nào khác, đành nhắm mắt lại.

Y nghe lệnh đi nhưng không ngờ lễ hội đèn lồng lại đông đúc đến vậy, đường phố trật trội người y phái đi thì kẹt giữa đường, không thể đi qua.

.....


 

Hôm nay tâm trạng của Thẩm Xuân rất tốt, nàng thay bộ hồng y mà hắn thích nhất, buổi trưa đến phía đông thành chờ. 

Người làm trong phủ biết hôm nay sẽ có rất nhiều người từ phía đông thành đến, sợ nàng đắc tội nên đã đặc biệt đặt một phong riêng ở lầu ba của “Hàn Nham Châu” có vị trí tốt nhất. Không ngờ vừa đến đã gặp mấy kẻ phiền phức. 

Triệu Hoa ngồi ở phòng bên, thấy nàng, nàng ta nói giọng châm biếm: “Ồ Tạ phu nhân cũng đến xem Tết Nguyên Tiêu sao?”

Nàng ta cố ý nghiêng người nhìn: “Nếu ta nhớ không nhầm thì phụ nữ có chồng sẽ cùng chồng đi xem Tết Nguyên Tiêu, Tạ Tam Lang đâu? Sao hắn ta không đi chùng ngươi?”

Theo lời Thẩm Xuân, cô và Triệu Hoa không hợp nhau, gặp nhau chắc chắn sẽ cãi nhau.

Nghe vậy, nàng hất cằm, cố ý dùng giọng điệu chọc tức: “Chàng ấy nói sau khi hoàn thành công việc sẽ tới đón ta.”

Triệu Hoa vẻ mặt buồn rầu nói: “Không biết có thể đến không.”

Các tiết mục tung hứng và ảo thuật liên tiếp bắt đầu. Thẩm Xuân lúc đầu rất hứng thú xem nhưng khi cô quay lại nhìn đồng hồm phát hiện ra đã 11 giờ đêm. Nàng cảm thấy có chút bất an, không nhịn được liên tục nhìn đồng hồ.

Triệu Hoa chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nhân cơ hội này chết giễu nàng, đắc ý nói: “Ta nghĩ cũng sắp hết rồi đúng không? Tạ Tam lang nhà ngươi sao còn chưa tới?”

Nàng ta che miệng cười nói: “Có lẽ hắn căn bản không có ý định tới, ngươi cố ý nói dối để giữ thể diện?”

Nàng ta vừa nói xong, nhưng nữa đồng bạn khác cũng khẽ cười. Hơn nữa, Tạ Ngọc nổi tiếng là người ham công tiếc việc ở Trường an, mọi người bắt đầu bàn tán: “Ta còn đang nghĩ Tạ Ngọc Lang thay đổi tính cách thế nào, lại còn biết ra ngoài chơi. Hiện tại xem ra có vẻ không phải thật rồi?”

“Hôm nay không phải ngày lễ, Tạ Ngọc Lang mà ra ngoài thì thật kỳ lạ.”

Thẩm Xuân mặt đỏ bừng vì bị chết giễu. khi một cỗ xe ngựa đi ngang qua dưới lầu, nàng không khỏi thò đầu ra nhìn, rồi lại thất vọng thu hồi ánh mắt, kỳ vọng của nàng lần nữa bị dập tắt.

Bọn họ cứ như vậy đợi đến buổi tối, đột nhiên trời đổ mưa to. Trời đã rất tối, những người bán hàng rong và người tung hứng ở phía đông thành lần lượt rời đi. Triệu Hoa không còn gì để xem nữa, đang định đứng dậy thì liếc nhìn Thẩm Xuân, phát hiện nàng đang đợi ai đó bên lan can, không hề để ý đến tóc và áo trước của mình bị mưa phùn làm ướt.

Không nói Tạ Ngọc có tới hay không, lúc ra ngoài nàng không mang theo ô, bây giờ lại mưa to như vậy, làm sao nàng có thể về được?

Triệu Hoa cong môi nói với thị nữ: “Đi, đưa ô của ta cho nàng ấy.’

Thẩm Xuân nhận ô, nhìn Triệu Hoa khó hiểu: “Ngươi làm gì vậy?”

Triệu Hoa hắng giọng: “Ta đưa cho thì ngươi cầm lấy đi. Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?” nàng ta lại cong môi: “Mau về đi, Tạ Ngọc không thể đến đây.”

Nàng ta vốn cho rằng Thẩm Xuân một cô thôn nữa gả cho Tạ Ngọc là vớ được một món hời. Bây giờ xem ra, mỗi người đều có nỗi bất mãn riêng. Tạ Ngọc quả thực có ngoại hình như tiên tử, nhưng tính tình cũng giống tiên tử, coi mọi thứ như chó rơm, không để ai trong lòng.

Nếu Thẩm Xuân thật sự có thể khiến cho tiên nhân yêu mình, Triệu Hoa có lẽ sẽ hận đến tận xương tủy, nhưng hiện tại xem ra tiên nhân vẫn là tiên nhân vô tình vô dục vô cầu. Thấy Thẩm Xuân bị đối xử lạnh nhạt như vậy, cảm thấy nàng có chút đáng thương, cũng may mình không phải là người gả đi. Nàng ta không chịu nổi sự sỉ nhục này, có lẽ không được mấy ngày mà buồn rầu chết mất.

Thẩm Xuân nhéo túi xách bên hông cố chấp nói: “Không được, ta phải đợi ở đây. Lỡ chàng ấy đến mà không tìm thấy ta thì sao?”

Triệu Hoa trợn mắt nói: “Ngươi thật sự không biết hắn là người như thế nào sao? Thôi bỏ đi, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không quan tâm ngươi.” Nói xong nàng ta nắm tay thị nữ đi xuống lầu.

Không biết qua bao lâu, mưa dần dần tạnh, ông chủ của “Hàn Nham Châu” đích thân đi lên xin lỗi, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Phu nhân, gần nửa đêm rồi, cửa hàng sắp đong cửa rồi. Người xem....” ông ta không dám trực tiếp bảo Thẩm Xuân rời đi, liền nói: “Hay là tôi đưa cô đến phòng riêng dưới lầu nhé?”

Thẩm Xuân dường như vừa mới lấy lại tinh thần, lau mặt ngơ ngác, tùy ý lắc đầu: “Không cần, ta đi ngay đây.’

Nàng cúi đầu đi xuống lầu. Có một bóng người cao lớn thẳng tắp đang đứng cạnh cây liễu rủ bên bờ sông cách toàn nhà không xa. Bóng người cao lớn thẳng tắp đứng nghiêng người về phía nàng, một đường ánh sáng mờ nhạt kéo xuống, đó là Tạ Ngọc!

Thẩm Xuân vui mừng vui đến nỗi không buồn cầm ô, nàng chạy tới, vén váy lên, dang rộng hai tay ôm hắn từ phía sau, vừa than vừa trách: “A Lang, sao vừa rồi chàng lại không tới?”

Thân ảnh hắn cừng đờ một lúc, không phản ứng gì.

Thẩm Xuân nghi hoặc, đang muốn hỏi đột nhiên nghe thấy bên kia bờ sông có tiếng nói: “Ngươi đang làm gì?”

Giọng nói trong trẻo, như ngọc, nhưng lại ẩn chứa một tia nghi ngờ.

Thẩm Xuân giật mình nhìn sang, chỉ thấy phu quân của mình, người đàn ông bận rộn đang đứng cạnh cỗ xe ngựa bên kia bờ sông.

Vậy thì người nàng đang ôm trong vòng tay là ai? 

Bình Luận (0)
Comment