Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 40

Thẩm Xuân lần đầu tiên biết, vị đại ca này thế mà còn có chút bản lĩnh làm thổ phỉ, sau khi hắn cướp hoa tai của nàng xong, thế mà quay đầu liền chạy, nàng muốn ngăn lại mà không thể.


 

May mắn qua một lát, hộ vệ Tạ gia liền tìm tới, Xuân ma ma từ trên xuống dưới dò xét vài lần, thấy Thẩm Xuân vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, lại kinh ngạc nói: "Nương tử, hoa tai làm sao thiếu một bên rồi?"


 

Thẩm Xuân sờ lên lỗ tai, không dám nói bị đại ca cướp đi, tùy tiện sờ tai: "Có thể là vừa rồi không cẩn thận mất." Hoa tai này cũng là Tạ Ngọc làm cho nàng, nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Rất quý giá sao?"


 

Xuân ma ma giải thích nói: "Quý giá tất nhiên là quý giá, đồ vật lang quân tặng cho người không có chỗ nào mà không phải là trân phẩm hiếm thấy, nhưng đây cũng không phải mấu chốt, người là vọng tộc nữ quyến, nếu như những vật thân tín bị người khác nhặt được, chỉ sợ sẽ lưu lại phiền phức."


 

Thẩm Xuân thế mới biết, thì ra là do hoa tai thuộc về vật thân tín.


 

Nghĩ đến lúc Tạ Vô Kỵ lấy đi hoa tai, ngón trỏ trong lúc vô tình đảo qua vành tai của nàng, nàng lập tức không được tự nhiên, lại nhịn không được sờ lên lỗ tai của mình, trong lòng sinh ra một cảm giác khác thường.


 

Hộ vệ đã dắt một cỗ xe ngựa khác rộng rãi tới, Xuân ma ma đỡ Thẩm Xuân lên xe, không nhịn được nói: "Con ngựa này đều đã được huấn luyện chuyên môn, xe ngựa cũng là ngày ngày kiểm tra, làm sao lại đột nhiên liền xảy ra chuyện đây?"


 

Thẩm Xuân nhẹ nhàng giật cả mình.


 

Đúng vậy a, xe cùng ngựa đều là có người chuyên phụ trách, vì sao lại bị người khác động tay chân chứ? Trừ phi. . . Người trong nhà.


 

Nàng không còn dám nghĩ sâu nữa.


 

Tạ Ngọc khi còn bé đã cứu nàng, thành hôn về sau cũng nhiều lần che chở nàng, có thể nói hắn đối nàng tốt nhất trong tất cả mọi người, nàng không nên hoài nghi hắn.


 

Thẩm Xuân lặp lại những lời này từng lần một tự tẩy não mình, thần sắc dần an định lại, trong lòng bàn tay lại không phát giác đổ mồ hôi tự bao giờ.


 

Nàng không kể việc xe ngựa bị động tay chân cho ai, chỉ nói ngựa đột nhiên nổi điên, va chạm với kiệu của quý nhân, vì lẽ đó bị quý nhân cầm đao chém giết, lại để cho hộ vệ thu xác ngựa và xe ngựa tàn tạ, lúc này mới khởi hành trở về Tạ phủ.


 

Ngày kế tiếp chính là hai mươi tám tháng chạp, năm trước ngày mồng tám tháng chạp, Trưởng công chúa đều sẽ một thân một mình đi tới Bạch Mã tự cầu phúc, năm nay có thêm Thẩm Xuân, bà do dự mãi, vẫn là đưa Thẩm Xuân đi cùng.


 

Gần đây sự việc Thác Bạt châu nhất định phải gả cho Tạ Ngọc đang cấp bách, Trưởng công chúa không chào đón dị tộc Yêu Cơ gây sóng gió như vậy, cũng bởi vậy xem Thẩm Xuân thuận mắt không ít.


 

trên đường đi Bạch Mã tự, bà cùng Thẩm Xuân ngồi chung một xe, khó tránh khỏi căn dặn: "Con gả đến cũng non nửa năm đợi lát nữa đi Bạch Mã tự, nhớ kỹ cầu một hài tử nối dõi."


 

Thẩm Xuân nghĩ đến trước đó vài ngày muốn hài tử bị Tạ Ngọc cự tuyệt, biểu lộ có chút xấu hổ, cúi đầu đồng ý.


 

Trưởng công chúa thấy nàng dịu dàng, không khỏi lộ ra mấy phần vẻ hài lòng, lại vỗ vỗ tay của nàng: "Con yên tâm, Tạ gia cho dù không phải Hoàng gia, cũng không phải chỗ Yêu Cơ họa thủy gì cũng có thể đến, con chỉ để ý làm tốt chuyện thuộc bổn phận của con được."


 

Trưởng công chúa tính tình xưa nay kiên cường, tính khí cũng không tốt, lại có thể vào lúc này nói ra lời nói giải sầu này.


 

Thẩm Xuân lại nghĩ tới Tạ Ngọc, lông mi động: "Mẫu thân, con đã biết."


 

Trước mấy ngày Trường An lại có tuyết rơi, đường xá trơn trượt khó đi, trên đường cũng vô cung xóc nảy, không tới nửa đường, Trưởng công chúa liền nôn đến mấy lần, chờ xe ngựa đi đến Bạch Mã tự, cả người bà đều mệt lả, tựa ở gối mềm,  một ngón tay cũng không thể động đậy.


 

Thẩm Xuân một mặt lo lắng: "Mẫu thân, người còn có thể đi cầu phúc không?"


 

Nàng nếu là nhớ không lầm, toàn bộ quá trình cầu phúc vừa vụn vặt lại phiền phức, Trưởng công chúa thân thể này sợ là chống đỡ không nổi.


 

Nàng suy nghĩ một chút nói: "Mẫu thân, hay là con thay người đi?"


 

Trưởng công chúa tất nhiên không muốn, ráng chống đỡ, suy nghĩ muốn đứng dậy thì lại ngã xuống, bà đành phải bất đắc dĩ nói: "Thôi, chỉ có thể để con đi."


 

Kể lại tỉ mỉ quá trình cho Thẩm Xuân một lần, lại nói: "Bạch Mã tự là quốc chùa, luôn luôn là cực linh nghiệm, sau khi con đi vào không thể bốn phía nhìn loạn, không thể lớn tiếng ồn ào, biết chưa?"


 

Thẩm Xuân gật đầu, Trưởng công chúa lại chỉ nữ quan bên người đi theo nàng nhắc nhở: "Tốt, con đi đi, ta ở bên ngoài chờ con."


 

Bạch Mã tự bên ngoài, phương trượng cùng mấy cao tăng sớm đã chờ bên ngoài, ông ấy nhìn thấy tới là Thẩm Xuân, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Những năm qua đều là Trưởng công chúa tự mình đến, hôm nay làm sao đổi thành phu nhân tới?"


 

Thẩm Xuân tùy ý giải thích: "Mẫu thân thân thể khó chịu, vì lẽ đó hôm nay liền do ta thay người tới trước cầu phúc."


 

Phương trượng liền không hỏi thêm nữa, cười dẫn Thẩm Xuân cùng tôi tớ đi vào.


 

Phật tự chính điện không cho phép người cầm trong tay binh khí vào, hộ vệ Tạ gia ở ngoài điện chờ đợi, Thẩm Xuân mang theo tôi tớ đi vào, đốt xong hương về sau, nàng nhắm mắt lắc ống thẻ, một tỳ nữ kinh hô tiếng: "Chủ tử, là thích khách, thích khách! Mau vào bảo hộ phu nhân!"


 

Mấy tăng nhân lập tức lộ ra sát khí, liền nghe ầm một tiếng, cửa chính đại điện trực tiếp bị đóng lại.


 

Thẩm Xuân đang muốn đứng dậy, liền gặp mấy tăng nhân áo bào xám rút lưỡi dao ra sát hại tỳ nữ trong điện, lại kề lưỡi dao trên cổ nàng, ngữ điệu âm trầm mà nói: "Không muốn chết thì đừng cử động."


 

Biến cố này xảy ra trong khoảnh khắc, nàng chưa phản ứng lại, bỗng nhiên phần gáy đau, cả người liền mất đi ý thức.


 

Một mảnh ảm đạm bên trong, nàng chỉ cảm thấy mình bị người khác dìu bước nhanh đi vội, sau đó bị liên tục ném tới một chỗ gạch trên mặt đất, phía sau lưng nàng không biết đập vào đâu, đau đến rên rỉ âm thanh.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, Lọt vào trong tầm mắt là một gian phòng u ám, mấy người mặc tăng phục, tháo mặt nạ dịch dung xuống, là người Đột Quyết thầm thì  nói chuyện: "Làm sao lại bắt Tạ Ngọc thê tử, không phải mẫu thân của hắn?"


 

"Thôi, thê tử cũng được, dù sao cũng phải thử xem một chút."


 

"Đều im miệng lại, nàng ta tỉnh rồi!"


 

Vài con mắt đồng loạt nhìn lại.


 

Nếu là trước kia, Thẩm Xuân gặp trường hợp như vậy, đoán chừng dọa cũng phải ngất đi, nhưng nàng bây giờ đã trải qua một chút chuyện, mặc dù chân có chút như nhũn ra, nhưng vẫn là ráng chống đỡ mở miệng: "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?"


 

người Đột Quyết cầm đầu kia thế mà cười với nàng: "Tạ phu nhân, chớ căng thẳng."


 

Hắn ở Đột Quyết hẳn là chức vị cao, khí độ so mấy người khác thong dong nhiều hơn mấy phần.


 

Hắn ta phảng phất nói bình thường cùng Thẩm Xuân: "Người Hồi Cốt bội bạc, lừa quỵt bọn ta kết minh cùng với các ngươi, hại Đột Quyết chúng ta đại bại, tướng sĩ tử thương vô số, phụ thân của ta và đệ đệ đều chết tại trong trận chiến đường sông kia, ta đương nhiên không thể trơ mắt nhìn các ngươi kết thông gia cùng Hồi Hột được."


 

Thẩm Xuân làm người Hán, từ nhỏ không ít nghe nói Đột Quyết cướp bóc đốt giết, làm nhiều chuyện gian ác, cũng căm thù Đột Quyết đến tận xương tuỷ..

Nàng cực kỳ muốn phản bác lại lời hắn ta nói, lại vẫn cứ nhẫn nhịn, cẩn thận nói: “Điều này, điều này lại không liên quan gì đến ta, các ngươi bắt để ta làm cái gì?"


 

Hắn ta cười ha ha một tiếng: "Hồi Hột công chúa kia không phải rất thân với Tạ Ngọc các ngươi sao? sứ đoàn Hồi Hột từ trước đến nay tới Trường An, các hạng công việc đều là Tạ Ngọc phụ trách, chúng ta muốn làm chính là bắt ngươi đến trao đổi lấy vị Hồi Hột công chúa kia!"


 

Hắn ta căn bản không có ý định giữ cho Thẩm Xuân sống, vì lẽ đó cũng không kiêng kỵ nói ra toàn bộ kế hoạch cho nàng biết.


 

Nếu như Hồi Hột công chúa chết tại triều Tấn, lại là trọng thần Tạ Ngọc của triều Tấn tự tay đem người giao ra, Hồi Hột tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó hai bên không khai chiến mới lạ, sao còn có thể liên minh nữa?


 

Biện pháp này lợi hại đến mức không giống như là dùng vũ lực, người Đột Quyết nghĩ ra được, bọn hắn ta vốn là muốn bắt cóc Trưởng công chúa, nhưng Thẩm Xuân lại xui xẻo, đúng lúc đụng phải.


 

Hắn ta chậm ung dung thăm dò: "Tạ phu nhân, Tạ Ngọc ngày thường đối đãi với ngươi như thế nào a?"


 

Mới vừa rồi trên điện, bọn hắn ta vốn đang chưa quyết định ra tay với Tạ phu nhân, không nghĩ tới kia tỳ nữ kia hoảng sợ về sau chợt lên tiếng, bọn hắn ta chỉ có thể tùy tiện ra tay giam giữ vị Tạ phu nhân này.


 

Bọn hắn ta đã sai người truyền lời cho Tạ Ngọc, nếu như vị Tạ phu nhân này còn có hữu dụng, bọn hắn ta ngược lại là tạm thời có thể giữ cho nàng một cái mạng, nếu như vô dụng, bọn hắn ta liền giết nàng chạy trốn, ngày sau lại từ từ tính kế.


 

Nghe hắn ta nói ra vài câu này, Thẩm Xuân cả người như rớt vào hầm băng.


 

Nhưng nàng còn không dám biểu lộ ra, lỡ đâu để mấy người này phát giác được nàng không có giá trị lợi dụng, nàng nhất định sẽ mất mạng!


 

Nàng cắn đầu lưỡi, rõ ràng trong lòng đã tính toán, trên mặt còn thể hiện ra vẻ được người yêu để tâm đến.


 

Nàng ngẩng đầu nói: "Phu quân xưa nay đối đãi ta vô cùng tốt, ta khuyên các ngươi tốt nhất hiện tại thả người, ta còn có thể nể mặt nơi này là phật tự tha cho các ngươi một mạng, nếu không chờ phu quân ta tới, nhất định sẽ chặt các ngươi thành bảy tám khúc!"


 

Tên thủ lĩnh lại cười cười, chậm rãi lau đao trong tay: "Thật sao? Ta hai ngày trước nghe qua, Tạ Ngọc đã vài ngày không có về nhà, bên ngoài còn tin đồn Hồi Hột công chúa kia muốn kết hôn cùng hắn, chuyện này là sao nữa?"


 

Tim Thẩm Xuân đập lỡ một nhịp, lập tức nói: "Tất nhiên sẽ không, đều là bên ngoài loan truyền."


 

Thủ lĩnh từ trên xuống dưới đánh giá nàng vài lần, thần sắc lấp lóe một lát, chợt nhấc đao lên, từng bước một hướng về Thẩm Xuân.

Ánh đao chiếu trên mặt nàng, kích thích nàng rùng mình run rẩy, phảng phất lưỡi đao đã sát vào thân thể, Thẩm Xuân lạnh người, lại nghe thấy có người dùng tiếng Đột Quyết gọi hắn ta một tiếng.


 

Thủ lĩnh dừng lại, quay người ra phòng, liền nghe bọn thủ hạ hạ giọng nói: "Tạ Ngọc tới."


 

. . .


 

Dựa theo thủ lĩnh yêu cầu, Tạ Ngọc đơn độc một mình vào Bạch Mã tự, trong chùa bên ngoài chùa đều có mai phục người của Đột Quyết, thủ lĩnh cũng không sợ Tạ Ngọc chạy.


 

Hắn ta cười ha ha nói: "Tạ Ngọc à Tạ Ngọc, không nghĩ tới ngươi đúng là người si tình." ánh mắt hắn ta dần dần nghiêm ngặt: "Thác Bạt công chúa đâu? Mang đến chưa? !"


 

Tạ Ngọc đứng dưới bậc thang, nói vọng với hắn ta, không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi nên biết, vương tử của Đột Quyết các ngươi đang ở Trường An làm con tin, ngươi làm việc như vậy, không sợ triều Tấn giận lây sang Ca Thư Thương sao?"


 

Thủ lĩnh đáy mắt lóe lên, vẫn là nói: "Ta chỉ là đào binh từ trên chiến trường may mắn sống sót, mai danh ẩn tích đến Trường An, một lòng vì phụ thân huynh trưởng báo thù, vương tử hoàng tôn có liên can gì tới ta? !"


 

Tạ Ngọc thần sắc nhàn nhạt: "Ồ? Nói như vậy, chuyện này về sau, ta muốn giết Ca Thư Thương cho hả giận, ngươi cũng sẽ không để ý?"


 

Thủ lĩnh sắc mặt biến hóa, lại ý thức được mình bị Tạ Ngọc nắm mũi dẫn đi, hắn ta hung tợn nói: "Bớt nói nhảm, dài dòng nữa ta liền chặt một ngón tay của Tạ phu nhân đưa ngươi, Thác Bạt công chúa đâu?"


 

Tạ Ngọc đáy mắt rốt cục toả ra sát khí hiếm thấy, trầm mặc xuống, mới nói: "Việc Hồi Cốt và triều Tấn thông gia liên quan đến quốc sự, ta không có quyền đem Thác Bạt Châu đến giao cho ngươi." Hắn chậm rãi nói: "Sứ đoàn Hồi Cốt do Lễ bộ tiếp đãi, người khác cũng không thể tùy ý nhúng tay."


 

Câu thứ hai nói rõ, thật sự là hắn đã nghĩ tới việc đem Thác Bạt Châu mang đến đây.


 

Thủ lĩnh biểu lộ dữ tợn, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Tạ Ngọc nói: "Nhưng các ngươi có thể biến thành người khác."


 

Hắn hướng lên bước ba bậc thang, mặt không đổi sắc: "Thả nàng ấy ra, để ta làm con tin của các ngươi."


 

Thủ lĩnh dừng lại, không thể tin, từ trên xuống dưới dò xét hắn vài lần: "Ngươi nguyện ý đổi chỗ cho nàng ta? !"


 

Nếu bàn về giá trị, Tạ Ngọc cao hơn nhiều so với thê tử của hắn, nếu là có thể trói hắn lại, chẳng khác nào trên tay cầm lá vương bài, dù là không cách nào lợi dụng, chỉ là giết hắn thôi cũng đầy sức trọng thương đến triều Tấn!


 

Thê tử chết rồi có thể tái hôn, hắn ta cũng không tin Tạ Ngọc không biết mình có giá trị đến đâu.


 

Tạ Ngọc thần sắc nhàn nhạt: "Ta nếu đã  nói ra, tự nhiên là làm được."


 

Thủ lĩnh vẫn là không tin: "Ngươi tự cởi bỏ y phục và binh khí trên người xuống."


 

Tạ Ngọc hạ mắt xuống, rút nhuyễn kiếm  bên hông ra ném sang một bên, hắn cởi hết y phục chỉ để lại một lớp nội y.


 

Tới gần cuối năm, Trường An thời tiết rét lạnh, trên mặt đất đã kết một hơi sương tuyết mỏng.


 

Thần sắc hắn không thay đổi, chân trần từng bước giẫm lên bậc thang, trên thân thể chỉ còn lại một bộ nội y mỏng dính, bị gió lạnh thổi bay, trong gió tuyết như là một cánh bạch hạc tung bay.


 

Xác nhận Tạ Ngọc trên thân không có giấu binh khí gì, thủ lĩnh vẫn không yên lòng, lại ném môt cây chủy thủ đến trước mặt hắn, cười lạnh nói: "Chỉ cần ngươi chịu đánh gãy gân mạch tay phải, ta lập tức thả người!"


 

Tạ Ngọc có thể kéo hàng trăm lần cung tên, cũng có thể viết văn chương tuyệt diệu, tất cả đều là dùng cái tay phải này, tầm quan trọng của tay phải không thua gì cái mạng của hắn.


 

Tạ Ngọc chỉ ngừng lại một chút, liền khom lưng nhặt chủy thủ lên.


 

Ngay tại lúc này, thiền phòng phía sau chùa bỗng nhiên nổi lên cuồn cuộn khói đặc!


 

. . .


 

Thẩm Xuân cũng không cảm thấy, Tạ Ngọc sẽ lấy Thác Bạt Châu ra đổi lấy mình, nàng cũng không muốn để cho những dị tộc chà đạp bách tính này đạt được mục đích!


 

Chờ thủ lĩnh kia đi về sau, nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh một vòng, nơi này hẳn là trong thiền phòng của Bạch Mã tự, bởi vì ánh sáng u ám, vì lẽ đó giữa ban ngày cũng phải đốt đèn.


 

Mấy người Đột Quyết đại khái là không hề để một tiểu nha đầu như nàng vào mắt, chỉ là trói cổ tay của nàng thôi, cửa ra vào có hai người Đột Quyết trông coi, Thẩm Xuân không để lại dấu vết tới gần nến, chịu đựng nỗi đau như thiêu đốt kịch liệt, cuối củng cũng đốt cháy dây trói cổ tay nàng.


 

Hai tay vừa được tự do, nàng nhanh chóng ném ngọn nến về phía rèm che dễ cháy, đảo mắt trong phòng liền đốt.


 

Thừa dịp trong phòng náo loạn, nàng phá tan cửa sau liền chạy ra ngoài..

Bình Luận (0)
Comment