đằng sau Phật tự vừa mới bốc cháy, Tạ Ngọc liếc mắt qua, liền thu được tín hiệu ám vệ của mình ở nơi bí mật gần đó, tay hắn cầm lưỡi dao, vung tay lại, liền cắt đứt yết hầu của kia thủ lĩnh, máu tươi lập tức phun ra đầy đất.
Phật tự bên ngoài đã sớm giấu kín cung thủ lúc này bắn ra vạn cung tên, trong nháy mắt liền kết thúc sinh mạng của những người Đột Quyết kia.
Trường Lạc thấy Tạ Ngọc trên thân chỉ mặc nội y, cuống quít mang áo khoác tới trùm lên cho hắn: "Tiểu công gia, ngài đừng bị đông cứng mất nhé!"
Nét lạnh lùng trên mặt Tạ Ngọc vạn năm không thay đổi rốt cục có dấu hiệu rạn nứt, giữa lông mày có một sự thả lỏng nhỏ, trầm giọng nói: "Đừng để ý ta, mau chóng tìm phu nhân!"
Hắn cũng không để ý chính mình còn để trần đôi chân, sải bước muốn tới đằng sau tìm người.
Đúng vào lúc này, Bộ Khúc đưa tin: "Tiểu công gia, tìm được phu nhân rồi, phu nhân ẩn thân trong rãnh nước ở hậu viện!"
Tạ Ngọc lập tức quay đầu, liền thấy sau lưng Bộ Khúc còn có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt nàng đều là tro đen, thân trên lại ướt dầm dề, một bộ dáng chật vật đáng thương không chịu nổi.
Hắn cởi áo khoác trên người ra đi về phis nàng.
Bộ Khúc vừa đi vừa cùng Tạ Ngọc hồi báo: "Phu nhân quả thật cơ trí, bị mấy người Đột Quyết tạm giam liền nghĩ ra cách làm đổ nến, đốt rụi phòng, thừa dịp mấy tên đạo tặc kia tự cứu, người lập tức trốn vào bên trong rãnh nước, hậu viện lớn như vậy lửa cũng không đốt được phu nhân!"
Tạ Ngọc liền giật mình.
Trong lòng hắn, thê tử đơn thuần nhát gan, cần người chăm sóc, hắn không nghĩ qua, nàng thế mà thuận lợi đào thoát khỏi tay mấy tên thổ phỉ.
Biết được nàng bị người Đột Quyết bắt đi, cơ hồ trong lòng hắn đại loạn, dù là đến lúc này, mắt thấy nàng bình an trở về, lo nghĩ vẫn như cũ không thể bình phục.
Hắn nhíu nhíu mày: "Dù vậy, việc phóng lần này cũng quá mức mạo hiểm." Hắn ngẫm lại liền trong lòng nghĩ mà sợ, mặt mày hơi trầm xuống: "Hậu viện hiện tại đã đốt cháy hết rồi, nàng có nghĩ tới, nếu là hậu viện không có rãnh nước kia thì lúc này nàng đã chôn thân giữa biển lửa rồi hay không.”
Hắn nói lời này cũng không sai, vừa rồi tại lúc đó Thẩm Xuân suýt chút nữa bị thiêu chết.
Thẩm Xuân vô ý thức tránh đi ánh mắt của hắn, cấp tốc xin lỗi: ". . . Thật xin lỗi. . . lần sau ta sẽ không."
Tạ Ngọc dừng lại.
câu nói kia của hắn hoàn toàn không có ý trách cứ nàng, chỉ là lo lắng nàng bất chấp hậu quả làm bị thương chính mình, nên có hơi lớn tiếng.
Hắn hướng tay về phía nàng: "Đi thôi, về trước rồi nói."
Thẩm Xuân thế mà vô ý thức lui về sau một bước.
Tay Tạ Ngọc cứng lại ở giữa không trung.
Hắn rốt cục đã nhận ra có ý đó không đúng, vùng lông mày nhăn lại: "Nàng sao thế?"
Hai người gần một tháng không gặp, hắn cảm giác thê tử thay đổi rất nhiều.
"Không có gì a." Thẩm Xuân còn cúi đầu: "Ta rất mệt mỏi, ta đi về trước."
Người Đột Quyết đòi Tạ Ngọc đưa Thác Bạt Châu đến đổi nàng.
Thác Bạt Châu hiển nhiên không ở nơi này.
Nàng không chừng còn bị hắn trách cứ, vì không cẩn thận, tại sao lại bị người Đột Quyết bắt lấy, tại sao để làm chậm trễ chính sự của hắn.
Nàng toàn thân rét run, đã không còn dám nhớ lại.
Lời đến khóe miệng, Tạ Ngọc lại không tiện mở miệng, hắn khoác áo cho nàng: "Đi thôi."
Trưởng công chúa chờ đợi tại cửa phật tự, nhìn thấy Thẩm Xuân cùng Tạ Ngọc đều vô sự thì mừng đến mức niệm Phật, niệm xong lại đi tới, hối hận nói: "Không nên niệm Phật, chuyện hôm nay đều là do niệm Phật mà ra!"
Lại khen Thẩm Xuân: "Khó mà con bình tĩnh được như vậy, nếu là người bình thường, chỉ sợ dọa đến mức ngất đi."
Bà ngừng lại, cuối cùng hỏi: "Thân thể không có sao chứ? Chờ chút vào cung thỉnh thái y đến khám cho con một chút."
Thẩm Xuân muốn cười một chút, nhưng thực sự cười không nổi.
Một tháng này nàng gặp phải quá nhiều chuyện, nếu lại không có điểm tiến bộ, cuộc sống này thật sự là không cần sống nữa.
Nàng há to miệng: "Mẫu thân, con không sao."
Tạ Ngọc nhìn ra thần sắc của nàng không đúng, nhẹ giọng ngắt lời Trưởng công chúa: "Mẫu thân, để nàng ấy lên xe ngựa đi đã, sự tình sau trở về rồi hãy nói."
Trên xe ngựa đã sớm chuẩn bị canh gừng nóng, Tạ Ngọc lấy chén thứ nhất trước đưa cho Thẩm Xuân, lúc nàng đưa tay đỡ lấy, lộ ra mấy vết bỏng rộp trên hai cổ tay, chỉ nhìn, liền có thể tưởng tượng ra khi đó đau đớn đến mức nào.
ánh mắt Tạ Ngọc ngưng lại, lấy trong tủ ra lọ thuốc bôi bỏng, có chút không vui: "Bị thương nghiêm trọng như vậy, làm sao không nói cho ta?"
Hắn đổ ra một chút, nắm lấy cổ tay của nàng giúp nàng xoa thuốc, tận lực cẩn thận tránh đụng phải vết thương của nàng, Thẩm Xuân căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nàng do dự thật lâu, đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe Trường Lạc ở phía ngoài nói: "Điện hạ, Lễ bộ bên kia có lời muốn hỏi ngài, ngài nhanh đi một chuyến."
Tạ Ngọc chỉ có thể đặt thuốc qua một bên, xuống xe trước, hắn ngoái nhìn Thẩm Xuân: "Nàng sau này ở trong nhà tĩnh dưỡng cho khoẻ, đừng có chạy lung tung."
Hắn lại bổ sung một câu: "Nhớ kỹ đúng giờ xoa thuốc."
đi một vòng bên bờ sinh tử, nàng cũng không chờ hắn đến an ủi.
Thẩm Xuân lại yên lặng ngậm chặt miệng, người núp ở trong xe ngựa, tự suy ngẫm lại sự việc hôm nay mình xém chút mất mạng.
Có lẽ nàng thật không thích hợp với Tạ Ngọc, hôm nay bị bắt cóc, ai biết mai kia lại sẽ xảy ra chuyện gì? Ai biết nàng lần sau còn có thể sống sót hay không?
Nàng vẫn giống bảy năm trước thích Tạ Ngọc như cũ, nhưng hắn có lẽ chính mình cũng không nhớ rõ chuyện này, nàng thích thì có ý nghĩa gì chứ —— hiện tại ở trước mắt nàng, chính là tính mệnh của gia đình.
Bắt cóc người là người Đột Quyết làm, Tạ Ngọc trước tiên đưa mấy thi thể này gửi cho Ca Thư Thương, Ca Thư Thương bị dọa đến gần chết, liên tục phủ nhận quan hệ với những người này, còn nói những người này là phản thần của Đột Quyết, chuyện ở Trường An là bọn hắn ta tự chủ trương.
Vì biểu hiện trong sạch, hắn ta còn cố ý gửi thư cho Đột Quyết Khả Hãn.
Một phong thư, nói rõ với Khả Hãn thân phận phản thần của mấy người kia.
Tạ Ngọc ngược lại là không để ý tới dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn ta lần này, mượn cơ hội này, lại phái gấp đôi binh sĩ chặt chẽ trông giữ, lại thừa cơ chém hết mấy cái tai mắt của hắn ta tại Trường An.
Làm xong những việc này, Tạ Ngọc rốt cục có thể được chủ trì năm tiệc rượu ở tiền viện, cũng không có cơ hội nói riêng một chút với Thẩm Xuân —— cái này khiến hắn có chút không tập trung.
Chạng vạng tối, năm tiệc rượu chưa bắt đầu, Trường Lạc đến truyền lời: "Tiểu công gia, Tạ nhị. . . Ai da, Tạ Cẩm tới, còn mang theo hậu lễ, hỏi ngài có thể để ngài ấy tới đập đầu với phụ thân mẫu thân ngài và thúc bá trưởng bối hay không."
Trường Lạc cũng chính là hỏi một chút, kỳ thật không có ôm hi vọng quá lớn, lúc trước Tạ Cẩm vì tình loạn trí, nguyện ý từ bỏ tiền đồ cưới công chúa, Tạ Ngọc dưới cơn nóng giận khai tông từ, trục xuất hắn ta ra khỏi Tạ gia, từ đó về sau hàng năm đến tiệc tất niên Tạ Cẩm đều đến, nhưng Tạ Ngọc mỗi năm đều để hắn ta ở ngoài cửa, thềm cửa đều không cho hắn ta vào.
Tạ Ngọc tâm địa lạnh lẽo cứng rắn, có thể thấy được chút ít!
Có thể nói, hắn bình sinh không nhìn được nhất chính là mấy chuyện nam nữ si tình!
Trường Lạc âm thầm cảm khái, Tạ Ngọc nhìn về phía chân trời một đôi ngỗng trời, lặng im một lát mới nói: "Để hắn ta trở về đi." Hắn hơi dừng lại: "Tiệc giao thừa có thể ở lại."
Trường Lạc con mắt đều trừng lớn.
Tạ Ngọc cũng không nhiều lời, chủ trì năm tiệc rượu như bình thường.
Hoàng thượng biết gần đây Tạ Ngọc liên tiếp có chuyện không vui, vì hòa hoãn quan hệ, ông ấy đưa ra chín món đồ ăn, sáu đồ ăn một chén canh cộng thêm hai phần món điểm tâm ngọt, tôi tớ đang muốn lần lượt đem đồ ăn mang lên bàn, Tạ Ngọc bỗng nhiên lên tiếng gọi lại: "Chờ một chút ."
Hai món điểm tâm ngọt, một cái là đường rưới anh đào, dùng nước đường đun sôi rưới lên anh đào tươi giòn, bóc hết hạt trong quả vải, dùng lạc giòn đổ vào bên trong quả vải.
Hắn chỉ nhớ rõ Thẩm Xuân thích ăn hai thứ này, cũng đang quên chính mình ngồi trên ghế, nhân tiện nói: "Đem hai điểm tâm này tới bàn cho nữ quyến đưa cho phu nhân."
Lời nói này vừa xong, tất cả mọi người trong bữa tiệc biểu lộ kỳ quái, muốn cười lại không dám, cuối cùng vẫn là Trần thượng thư nhịn không được, cười trêu chọc một câu: "Xem ra vị Thẩm phu nhân này rất được sủng ái a."
Hắn. . . Sủng ái Thẩm Xuân?
Tạ Ngọc đời này, cũng không nghĩ tới mình lại được người khác dành riêng cho hai chữ sủng ái, hắn vô ý thức muốn phủ nhận, lời nói đến đầu lưỡi, lại không biết dừng lại từ bao giờ.
Nếu không phải sủng ái, sẽ không vô thức nhớ rõ nàng thích ăn gì uống gì, thích mặc quần áo gì.
Nếu không phải sủng ái, sẽ không mạo hiểm tới phật tự, mạo hiểm định phế tay phải để cứu nàng.
Nếu không phải sủng ái, cũng sẽ không nghĩ đến từng lời nói cử chỉ của nàng ở trong lòng mình.
Như thế xem ra, thật sự là hắn đối với nàng có một ít tình ý không giống bình thường.
Đám người thấy hắn như có điều suy nghĩ một lát, chợt giãn mặt ra, thản nhiên cười một tiếng ha ha, lại trêu ghẹo hỏi: "Nếu tình phu thê như keo như sơn vậy, dự định lúc nào sinh hài tử a?"
Tạ Ngọc trước đó một mực không cân nhắc qua việc sinh con nối dõi, một là thật sự không vội, hai cũng là cảm thấy hai người còn cần tiếp xúc thêm, lần trước sáng tỏ việc vì ngôi vị hôn thê mà muốn tính kế mang thai, khiến hắn có chút không vui, hắn không hi vọng hài tử sinh ra chính là công cụ để tranh đấu, cũng không hi vọng nàng không thương tiếc thân thể của mình như vậy, chưa chuẩn bị gì liền muốn sinh con nối dõi.
Nhưng bây giờ, hắn thế mà thật sự có chút ước mơ hai người có hài tử.
Nếu như đứa bé kia là nữ nhi, nhất định sẽ đức hạnh xuất chúng như nàng.
Hắn cười một cái, lại như xuân phong hóa vũ, sương tuyết tan rã: "Ta sẽ mau chóng chuẩn bị nhanh nhất."
Chờ năm tiệc rượu xong xuôi, Tạ Ngọc dự định đi tìm Thẩm Xuân nói chuyện cẩn thận.
Trước đó Thác Bạt Châu nhiều lần sinh sự, lại thêm hắn trong lòng có bất mãn với nàng, vì lẽ đó quan hệ của hai người ngày càng ngượng ngùng, bây giờ nghĩ đến, đều là vì một chút việc nhỏ.
Nghĩ đến lập tức sẽ nhìn thấy nàng, trong lòng Tạ Ngọc đột nhiên thấy xao xuyến, tự nhiên bước nhanh hơn.
Nữ quyến bên kia cũng từng người tản đi, Thẩm Xuân rửa mặt xong, ngồi bên cửa sổ lặng yên nhìn về phía ngoài.
Tạ Ngọc trong lòng mềm nhũn, đi đến phía sau nàng, chậm rãi lên tiếng hỏi: "Giờ Tý hoàng thành sẽ bắn pháo hoa, nàng đang chờ pháo hoa sao?"
Thẩm Xuân ngoái nhìn nhìn hắn một cái, nhẹ gật đầu.
Tạ Ngọc dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cùng kiên nhẫn nói: "Nàng có gì muốn nói với ta sao?"
Hắn nghĩ nên để Thẩm Xuân bộc lộ cảm xúc trước, không cần biết là tức giận bất mãn hay là ủy khuất, chỉ có bộc lộ cảm xúc trước thì sau đó hai người mới dễ nói chuyện.
Thẩm Xuân lại nhẹ nhàng gật đầu, con mắt nghiêm túc nhìn hắn, hỏi một câu: "Bảy năm trước, ở trên cơ thể chàng xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?" Nàng lại bổ sung một câu: "Có liên quan đến ta."
Vấn đề này thực sự khiến người khác phải động não nghĩ lại, Tạ Ngọc hồi ức một lát, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta thật không nhớ nổi."
Hắn rất nhanh lý giải mạch suy nghĩ, trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ chúng ta bảy năm trước đã gặp qua?"
Hắn vừa dứt lời, bầu trời liền ầm ầm nổ pháo hoa, một đóa tiếp tục một đóa, như là lụa Lưu Vân óng ánh.
Thẩm Xuân kinh ngạc nhìn nhìn hắn thật lâu, nếu hắn không có ghi nhớ, vậy coi như chưa từng xảy ra đi.
Bên trong màn pháo hoa rực rỡ, hắn nghe nàng nói: "Tạ Ngọc, chúng ta hòa ly đi."