Sau khi Tạ Vô Kỵ ra chỉ thị xong, hắn ta nhắc nhở: “Sau khi chúng ta rời đi thì hãy làm, đừng để Tiểu Xuân phát hiện.”
Thẩm Xuân ngủ say suốt đêm. Ngày hôm sau, nàng thức dậy sớm, sau khi tạm biệt gia đình ba người trong quán trọ thì rời đi, tiếp tục lên đường cùng Tạ Vô Kỵ.
Sau khi lên xe ngựa, Tạ Vô Kỵ nháy mắt với đám thuộc hạ, bọn họ theo lệnh của hắn ta, cầm kiếm đi vào quán trọ.
Trong chốc lát, có vài người bình tĩnh bước ra khỏi nhà trọ và lau sạch máu còn sót lại trên thanh kiếm.
Xe ngựa đi chưa đầy nửa dặm, Thẩm Xuân đột nhiên vỗ trán, kêu lên một tiếng, rút ra từ trong tay một tấm lụa mỏng manh: “Muội quên chưa đưa sợi dây đã hứa này cho nàng ấy rồi!”
Tên của cô bé đó là Tuệ Tỷ Nhi. Đêm qua nàng ta tìm được vài sợi dây sau đó nhờ Thẩm Xuân giúp nàng ta kết vài nút thắt.
Thẩm Xuân bật người dậy, định nhảy xuống xa ngựa, nói với Tạ Vô Kỵ: “Đợi muội ở đây, muội đi đưa cho nàng ấy rồi quay lại ngay.”
Họ còn chưa đi được mấy bước, nàng sẽ quay lại ngay thôi.
Sắc mặt Tạ Vô Kỵ hơi thay đổi, hắn ta duỗi tay ôm lấy eo nàng: “Chỉ là mấy tấm lụa thôi mà, quên đi, không đáng để muội phải quay lại như vậy.”
Thẩm Xuân hơi vặn eo, giãy dụa mấy lần: “Muội đã hứa với bọn họ rồi.” Nàng lại nói: “Muội sẽ sớm quay lại, nếu huynh lo lắng thì có thể đi cùng với muội.”
Tạ Vô Kỵ hơi dùng sức, ôm nàng trở về vị trí ban đầu: “Không có gì to tát hết, muội đừng đi.”
Thẩm Xuân có chút khó hiểu: “Chỉ là vài bước thôi mà, sao huynh cứ phải ngăn cản muội đi?”
Tạ Vô Kỵ vội vàng thay đổi sắc mặt, cười nói: “Ta chỉ lo muội đi bộ sẽ mệt, nếu muội nhất quyết muốn đưa cho nàng ta, ta sẽ sai khiến người của ta đi giao giúp muội, được không?”
Nhìn thấy hắn ta như vậy, vẻ bối rối trên mặt Thẩm Xuân cũng tan biến: “Được.”
Tạ Vô Kỵ cầm lấy tấm lụa rồi ra lệnh cho người của mình mang đi.
Sau nửa ngày nổ lực, cuối cùng Tạ Vô Kỵ cũng dẫn được quân vào trong thành Tín Dương. Căn cứ của hắn ta đều đặt ở ngoại thành, khu đất liền ở phía đông con sông chính là lãnh thổ của hắn ta. Ngược lại, vì nhiều năm trước Tạ Ngọc đẫ dẫn quân tiến về phía đông của bờ sông, hoàng đế lo lắng hắn sẽ can thiệp vào việc quân triều nên luôn có cảnh giác cao độ với hắn, không cho phép hắn can thiệp vào biên giới.
Tạ Vô Kỵ có một chuyện bí mật cần phải giải quyết, tất nhiên không thể ở tại những nơi như nhà trọ hay quán trọ. May mắn thay, hắn ta có một ngôi nhà nhỏ trong thành, đó cũng là căn cứ bí mật trước đây của hắn ta. Nơi này được trang bị đầy đủ mọi thứ từ kiếm, vũ khí đến các căn phòng và lối đi bí mật vậy nên hắn ta đã để người của mình đến đây trước.
Sau khi vào trong thành, hắn ta đã cởi bỏ hoàn toàn thái độ lo lắng trước đây, thậm chí còn muốn dẫn Thẩm Xuân đi dạo quanh thành.
Đây là dịp hiếm hoi mà hắn ta được thư giãn. Hắn ta muốn mua tất cả mọi thứ cho Thẩm Xuân. Hắn chỉ chọn những món tốt nhất, đắt tiền nhất, không chấp nhận bất cứ thứ rẻ tiền nào. Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã bị hắn lấy đầy.
Mãi đến tối, khi đám tùy tùng của hẵn ta cuối cùng cũng không thể vác nổi thêm đồ nữa, hắn ta mới miễng cưỡng kéo Thẩm Xuân về nhà, về tới nơi, hắn vào bếp nấu cho cô một bát canh bổ dưỡng.
Khi các nha hoàn đang giúp họ cất đồ đi, đột nhiên có một khóa vàng nhỏ rơi ra từ tay một người đan ông. Thẩm Xuân thấy quen quen, nhìn kỹ hơn rồi thốt lên: “ Đây không phải ổ khóa vàng của Tuệ Tỷ sao? Sao lại ở trên người ngươi?”
Nam nhân này là người được Ca Thư Thương phái đến để hỗ trợ Tạ Vô Kỵ. Hắn ta là người lai giữa người Thổ Nhĩ và người Hán, vẻ bề ngoài trông giống như người Hán hơn nhưng hắn lại lớn lên ở Thổ Nhĩ từ khi còn nhỏ vậy nên đã học được cách đốt phá, giết chóc và cướp bóc của người Thổ Nhĩ.
Sau khi hắn ta giết chết ba người kia, hắn ta lợi dụng sự mất tập trung của đồng bọn để lấy hết vàng bạc, đồ trang sức và đồ vật có giá trị trên xác chết, đem giấu đi. Hắn ta không ngờ được rằng mình lại bị vạch trần vào lúc này.
Tạ Vô Kỵ luôn coi Thẩm Xuân như đôi mắt của mình. Trước mặt nàng, hắn luôn che giấu con người kia của mình một cách cẩn thận và ra lệnh nghiêm ngặt cho họ không được để lộ bất cứ điều gì.
Lưng người đan ông kia đã túa đầy mồ hôi lạnh. Hắn ta vôi vàng cầm chiếc khóa vàng lên và xin lỗi: “Người nhầm rồi, ta làm cái này để tặng cho con gái ta.”
Nếu như ngay từ đầu hắn ta đã nói như vậy thì chắc chắn Thẩm Xuân sẽ không suy nghĩ gì nhiều, nhưng hắn ta lại tỏ ra vẻ hoảng sợ như vậy, nàng không khỏi nhíu mày, đưa tay ra nói: “Đưa cho ta xem.”