Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 73

Thẩm Xuân vừa dứt lời, Tạ Vô Kỵ liền sải bước tiến vào sân nhỏ: "Sao thế sao thế? Lăn tăn cái gì sao?"

Nàng đưa tay chỉ một cái: "Trong ngực người này ẩn giấu khóa vàng của Tuệ tỷ nhi." Nàng liên tưởng tới buổi sáng Tạ Vô Kỵ nhiều lần ngăn cản mình trở về, lớn tiếng chất vấn: "Rốt cuộc là mọi người đã làm gì Tuệ tỷ nhi?"

Tạ Vô Kỵ liếc mắt một cái, thuộc hạ liền đổ mồ hôi lạnh, đưa tay sờ lên mũi: "Cái này à. . ."

Hắn ta bất đắc dĩ buông tay: "Nếu bị người phát hiện, ta cũng không gạt người nữa, cả gia đình này đều là mật thám, buổi tối hôm qua cố ý làm hư bánh xe của chúng ta, lừa gạt chúng ta ở lại khách điếm, hôm qua ta phát hiện không đúng về sau sợ dọa đến người, liền không dám nói cho người biết."

Thẩm Xuân sửng sốt một chút: "Vậy, vậy người nhà họ. . ."

Tạ Vô Kỵ dựa theo cách Tạ Ngọc làm việc mà diễn, thong dong trả lời: "Tự nhiên là trói lại trước, chờ về sau đưa cho quan phủ thẩm vấn."

Hắn cũng không thể nói mình không hề thẩm vấn, chỉ là trong lòng sinh nghi, trước hết đem người giết đã—— lúc hắn từng làm mật thám chính là làm việc như thế, hắn lại không có công phu điều tra người đối diện là tốt là xấu, chỉ cần có chút điểm đáng ngờ, trước tiên diệt khẩu rồi tính tiếp.

Tạ Vô Kỵ những năm này giết người nhiều, người muốn tính mạng hắn chiếm đại đa số, khả năng cũng có mấy người bị oan uổng, nhưng vì chính hắn ra mệnh lệnh, cũng chỉ có thể xin lỗi.

Hắn lại liếc mắt nhìn thuộc hạ: "Người này tay chân không sạch sẽ, cầm đồ của người ta, ta sẽ phạt hắn."

Thẩm Xuân biểu lộ hồ nghi: "Vậy vì cái gì huynh không trực tiếp nói cho ta biết?"

 lông mi rậm rạp của Tạ Vô Kỵ rủ xuống, giọng nói sa sút: "Đoạn đường này muội và ta đều đủ lo lắng hãi hùng rồi, ta không nên lại để cho muội quan tâm, sớm biết trong lòng muội không an tâm, ta còn không bằng tự giải quyết.”

Thẩm Xuân liền dính chiêu này, thấy hắn như vậy liền mềm lòng, có chút áy náy mà nói: "Vô Kỵ ca, ta không phải cố ý muốn nghi ngờ huynh, chính là những ngày này xảy ra quá nhiều việc, ta sốt ruột chút, huynh đừng để trong lòng. . ."

khóe môi Tạ Vô Kỵ vểnh lên, cầm tay của nàng: "Ta làm sao nỡ trách muội được? Muội yên tâm, ta đóng quân ở đường sông kinh đô nhiều năm, muội chỉ cần an tâm ở chỗ này là được."

Hắn để nàng ở tiểu viện lớn nhất rộng rãi nhất.

Tạ Vô Kỵ mặc dù ngầm đầu quân Đột Quyết, nhưng bên ngoài lại là tiêu diệt toàn bộ mật thám tới trước, hắn vừa đến đường sông đông liền khôi phục thân phận tham tướng tam phẩm, quang minh chính đại cùng quan viên bản địa xã giao qua lại —— về phần Thẩm Xuân, với bên ngoài hắn chỉ nói là vị hôn thê của hắn.

Kỳ thật nam nữ chưa lập gia đình liền ở cùng một chỗ có chút không hợp quy củ, nhưng quan niệm của dân ở biên quan phóng thoáng, cũng không ai nói chút chuyện nhỏ này.

Nơi này của Tạ Vô Kỵ không có quy củ gì, Thẩm Xuân mỗi ngày ra vào đều mười phần tự do, nhưng ở trong thành đi dạo mấy ngày cũng cảm thấy nhàm chán, lại mỗi ngày đều viết bút ký y thuật, lại bắt đầu học nấu thuốc.

Nàng rất có thiên phú ở  nghề y, nhưng không biết có phải là bởi vì nguyên nhân gà mờ hay không, nàng phối dược còn kém nhiều, mỗi lần chế ra chén thuốc cùng viên thuốc đều không rõ hiệu quả.

—— ví dụ như nàng nghĩ nấu một bình tỳ khai vị dược hoàn, nhưng sau phối thuốc xong, thí nghiệm thuốc liên tiếp bị tiêu chảy bảy tám ngày.

Lại ví dụ như, nàng muốn phối thuốc ngủ an thần, lại làm cho mấy đại hán cao mã ngủ mê hai ba ngày.

Tạ Vô Kỵ ôm bụng cười lăn lộn, hắn còn đặc biệt thành khẩn đề nghị: "Tiểu Xuân, ta cảm thấy muội đừng làm đại phu nữa, muội có muốn thử làm sát thủ hay không? Dựa vào tuyệt chiêu hạ độc này của muội, sau này tuyệt đối là cao thủ trong giới sát thủ."

Thẩm Xuân cả giận: "Huynh còn nói hươu nói vượn nữa, ta đem những thuốc này bỏ vào trong cơm của huynh đó nha!"

Tạ Vô Kỵ mới miễn cưỡng ngưng cười, an ủi nàng: "Đến mai muội lại mua dược liệu nhiều chút, luyện nhiều một chút liền tốt."

Thẩm Xuân chắp tay sau lưng thở dài.

Ngày thứ hai nàng dậy thật sớm, hộ vệ đưa nàng đi tiệm thuốc ở thành đông chọn mua dược liệu, chờ chọn mua xong, lúc đang muốn lên xe ngựa, liền gặp tiểu nương tử có tướng mạo tuấn tú anh khí vây quanh xe ngựa của nàng.

Tiểu nương tử này y phục ngược lại là thanh lịch, nhưng phô trương cũng không nhỏ, hai nha hoàn đi theo phía sau liền không nói, đằng sau thế mà có bảy tám hộ vệ —— Thẩm Xuân trước đó tại Trường An gặp qua không ít huân quý thiên kim, chính là những quý nữ kia, mỗi lần đi ra ngoài đều chưa chắc có thể mang nhiều hộ vệ như vậy.

Thẩm Xuân nghi hoặc, không ngờ tiểu nương tử kia trông thấy nàng trước một bước, nàng ấy ngượng ngùng cười cười với Thẩm Xuân: "Ngại quá, con mèo ta nuôi trốn đi ra ngoài chơi, vừa lúc kẹt tại bên dưới bánh xe ngựa của cô nương, ta đang nghĩ ngợi làm sao bắt nó ra."

Nghe nàng ấy nói như vậy, Thẩm Xuân cũng xoay người liếc nhìn, quả nhiên có bàn tay lớn nhỏ ở bên dưới xe ngựa, bất lực gọi meo meo.

Nàng gọi thêm vài tiếng: "Nó tựa như là bị kẹt lại, tự mình hẳn là không ra được, để ta cho người trước tiên tháo bánh xe ra đi."

tiểu nương tử kia khổ sở nói: "Cái này không được đâu, cũng quá làm phiền mọi người. . ."

Thẩm Xuân khoát tay: "Không sao, tháo ra cũng có thể lắp lại mà."

Tiểu nương tử mặt lộ ý cười, cám ơn lại tạ ơn nàng, lại gọi thủ hạ của mình tới, hai bên hợp lực tháo một bên bánh xe, sau khi ôm được con mèo ra, nàng ấy lại giúp đỡ Thẩm Xuân lắp bánh xe lại.

Nàng ấy một tay vỗ nhẹ đầu Miêu Miêu mấy lần, một bên hướng về Thẩm Xuân hành lễ: "Hôm nay thật sự là đa tạ cô nương, ta họ Ngô, nhũ danh A Đối, không biết cô nương tên là gì? Nhà ở chỗ nào, ta còn chuẩn bị lễ vật tạ ơn cô nương."

Thẩm Xuân cũng thích ấy nàng nói chuyện dứt khoát lại biết lễ nghĩa, thống khoái nói: "Ta tên Thẩm Xuân, cô nương có thể đi tới Tạ phủ ở phía nam tìm ta."

Hai người nói chuyện ăn ý, lại tại ăn bữa cơm với nhau, lúc này mới từng người trở về.

Buổi tối lúc ăn cơm, Thẩm Xuân cùng Tạ Vô Kỵ nói chuyện này, Tạ Vô Kỵ nhíu lông mày: “tiểu nương tử kia họ Ngô, tên Ngô A Song?"

Thẩm Xuân nhẹ gật đầu, nói: "Huynh biết cô nương ấy sao?"

ánh mắt Tạ Vô Kỵ lấp lóe, tùy ý cười nói: "Một vị thiên kim đồng liêu."

. . .

"Tạ Vô Kỵ vừa vào tín dương, tất nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế từ trong tay thợ thủ công Ngô muốn lấy bản thiết kế nỏ máy thần."

Tạ Ngọc lúc này đang ở bên trong một dịch quán giao giữa đường sông đông giới và thành Hán Dương, hắn ngồi quỳ chân tại bàn trà, chầm chậm triển khai một hồ sơ —— phía trên ghi chép cuộc đời thợ thủ công Ngô tính.

Người này vốn là bởi vì vô cùng có thiên phú chế tạo binh giới, một đường thăng chức, mấy năm trước còn nghiên cứu ra nỏ máy thần chuyên khắc kỵ binh Đột Quyết, từng một trận đánh Đột Quyết nghe tin đã sợ mất mật.

Cho đến ngày nay, thần cơ này vẻn vẹn chỉ một mình ông ta sở hữu, Binh bộ cất giữ đều không phải loại nghiên cứu có uy lực lớn nhất, bởi vậy quan chức ông ta tuy thấp, nhưng địa vị lại cực cao, bây giờ quân hộ trong làng theo dõi rèn đúc nỏ máy thần mọi lúc mọi nơi.

Trường Lạc nhíu mày: "Cái này có thể khó làm, đường sông đông chúng ta không chen tay vào được, Tạ tham tướng hiện tại có phải là ý đầu quân Đột Quyết vẫn còn nghi vấn, nhưng dù sao ngài ấy cầm thánh dụ của hoàng thượng, nếu là lấy hoàng mệnh tạo áp lực, buộc thợ thủ công Ngô giao thần cơ ra, chỉ sợ thợ thủ công Ngô cũng không chống lại được."

Tạ Ngọc xuất thần một lát, mới nói: "Trước hết nghĩ biện pháp truyền lời đi, chờ lời đồn đại trong quân đội truyền ra, thợ thủ công Ngô tự thêm mấy phần cẩn thận, cũng có thể kéo dài nhất thời."

Trường Lạc gật đầu, ngón tay Tạ Ngọc như ngọc nhẹ gõ bàn trà: "Chúng ta cũng phải mau chóng tiến vào đường sông đông."

Trường Lạc chần chờ: "Thế nhưng. . ."

Tạ Ngọc tự có biện pháp, thản nhiên nói: "Đường sông đông nhiều binh mã, chúng ta giả trang thành quân hộ vào trong thành."

Trường Lạc nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tạ Ngọc liếc mắt một cái —— hắn mặc dù nhiều năm bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng tâm phúc làm bạn với hắn nhiều năm, Trường Lạc liếc mắt một cái có thể nhìn ra, tiểu công gia nhà hắn ta mấy ngày nay trạng thái cũng không tốt chút nào.

Lúc này giả trang quân hộ vào đường sông đông, sợ cũng là vì phu nhân.

"Đường sông đi về hướng đông, năm mới thu phục trở về, trong thành không biết còn sắp xếp bao nhiêu mật thám Đột Quyết, còn có Thánh thượng, ngài tùy tiện đi vào, thực sự không đủ an toàn." Hắn ta do dự nói: "Chuyện này giao cho ta làm đi, ngài không cần mạo hiểm. . ."

Tạ Ngọc nhắm mắt lại: "Ngươi sắp xếp là được."

Trường Lạc cũng không dám nói thêm cái gì, xoay người vâng lệnh.

Chờ trong phòng không có một ai, Tạ Ngọc mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đã mệt mỏi dường như lại thêm ủ dột.

A Xuân bây giờ đang làm cái gì? Nàng phải chăng đang thân mật với Tạ Vô Kỵ như là đã từng làm với hắn?

Nàng có biết tâm địa mưu mô của Tạ Vô Kỵ không?

Nếu như nàng biết Tạ Vô Kỵ muốn phản bội chạy trốn tới Đột Quyết, lại còn nguyện ý đi cùng với hắn ta, vậy nên làm cái gì mới tốt?

Nàng không có ràng buộc, vô thân vô cố, ở chỗ này cũng không có gì ràng buộc, từ nhỏ đến lớn lại không có thời gian sống tốt, nàng lấy chồng về sau, hắn cũng không để ý tới nàng, suy nghĩ kỹ một chút, nàng nhiều năm như vậy lại chưa sống qua mấy ngày thực sự vui sướng, Tạ Ngọc lặp đi lặp lại cân nhắc, thực sự nghĩ không ra lý do nàng tiếp tục lưu lại.

Những vấn đề này ức chế không nổi khiến đầu óc Tạ Ngọc quay mòng mòng.

Trong phòng tối, mặt hắn vùi sâu vào trong lòng bàn tay, nặng nề hít một hơi.

. . .

kế sách của Tạ Ngọc lại hết sức có hiệu quả, sau khi lời đồn đại truyền ra thợ thủ công Ngô liền mười phần cảnh giác, Tạ Vô Kỵ lấy lý do làm việc cho Thánh thượng mà đàm phán với ông ta hết lời, thợ thủ công Ngô cũng không chịu đem bản vẽ giao ra.

". . . Tả hầu, ta đều nói với ngài rõ ràng lợi hại, đường sông đông mật thám hung hăng ngang ngược, kế hoạch chúng ta nhiều lần thất bại, nỏ máy thần của ngài dĩ nhiên quan trọng, nhưng tóm lại quốc sự hiện tại chính là lúc cần thần cơ để điều ra những mật thám kia."

đốt ngón tay Tạ Vô Kỵ gõ nhẹ mặt bàn, khóe môi tươi cười, đáy mắt lại nhiều mấy phần âm trầm.

thợ thủ công Ngô mười phần cố chấp: "Ta nói rồi, có thể tạo một đồ giả cho các ngươi, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể mang đi."

Tạ Vô Kỵ mạnh mẽ nhíu mày, xì khẽ: "Tả hầu chẳng lẽ đang nói đùa? Ông thật sự cho rằng những mật thám kia đều là đồ đần? Có thể bị một thứ đồ giả lừa gạt?"

thợ thủ công Ngô kiên quyết lắc đầu: "Bản vẽ này can hệ trọng đại, một khi có sai lầm, ai có thể chịu được trách nhiệm này?"

Tạ Vô Kỵ nhéo nhéo lông mày: "Tả hầu yên tâm, ta tự sẽ bảo đảm bản vẽ an toàn." Hắn lần nữa gõ nhẹ bàn trà, nhiều thêm mấy phần thái độ áp bách: "Chẳng lẽ ông muốn kháng chỉ hay sao?"

thợ thủ công Ngô vẫn là nói: "Thánh chỉ chỉ nói để ngài dùng thần cực làm mồi nhử điều ra mật thám Đột Quyết, phía trên cũng không có viết nhất định bảo ta đưa bản vẽ ra!"

Tạ Vô Kỵ hai ngày qua bận rộn, lại thêm trong quân đội lại nhao nhao, nói là có người tính kế muốn trộm lấy thần cực, thợ thủ công Ngô nói, không khỏi trong lòng sinh nghi.

trong lòng Tạ Vô Kỵ thầm mắng, quyết định thật nhanh đứng dậy: "Nếu Tả hầu tâm ý đã quyết, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể báo cáo lên trên."

Lúc hắn về, Ca Thư Thương liền tiến lên đón: "Làm sao? thợ thủ công Ngô vẫn không chịu đưa bản vẽ sao?"

Tạ Ngọc không biết có mục đích gì, thế mà không có trực tiếp giết Ca Thư Thương, ngày ấy sau khi thuyền chìm, thế mà hắn đợi cơ hội chạy ra, tại đường sông đông tụ hợp với Tạ Vô Kỵ.

Tạ Vô Kỵ trầm mặt nhẹ gật đầu.

Ca Thư Thương cười thần bí: "Ta nghe nói ông ta không cha không mẹ, thê tử chết sớm, dưới gối chỉ có một nữ nhi, yêu như trân bảo, nếu như có thể nắm chắc được nàng ta, không sợ thợ thủ công Ngô không theo phép tắc."

"Ngô A Song?" Tạ Vô Kỵ liếc mắt nhìn hắn ta: "Không cần ngươi nhắc nhở ta cũng nghĩ đến việc gốc rễ này, chỉ là nữ nhi này của ông ta xưa nay được hộ vệ bảo vệ cực nghiêm, quân doanh phái hai mươi mấy thủ vệ bảo hộ, trừ phi chúng ta cứng rắn, vạch mặt đem người tới trắng trợn cướp đoạt, nếu không ngươi có thể làm sao bắt được nàng ta?"

Hắn có chút hừ lạnh: "nhưng nếu thật sự là vạch mặt trắng trợn cướp đoạt, bại lộ thân phận hai ta, chỉ sợ chúng ta cũng không thể sống mà đi ra tới đường sông đông."

Ca Thư Thương thần thần bí bí hướng trong thành liếc mắt: "Không phải còn có Thẩm nương tử sao? Nàng ấy bây giờ có giao tình tốt cùng Ngô A Song, ngươi không phải không biết a?"

Thẩm Xuân cùng Ngô A Song giao hảo cũng không phải là ngẫu nhiên, Ca Thư Thương sớm tính toán đến nữ nhi duy nhất của Ngô gia này, chỉ là thủ hạ của Tạ Vô Kỵ đều là người già, cũng không thể tùy tiện kết giao với Ngô A Song, hắn ta liền cố ý để người đưa Thẩm Xuân loanh quanh chỗ nàng ấy, cũng là hắn ta vận khí tốt, hai người thật đúng là lui tới, thậm chí không có gây nên hoài nghi cho thị vệ bên người Ngô A Song.

Tạ Vô Kỵ đương nhiên biết, nhưng ở trong lòng của hắn căn bản không có cân nhắc lợi dụng Thẩm Xuân để làm việc.

ánh mắt Hắn đột nhiên sắc bén, thần thái trên mặt lại giống như cười mà không phải cười: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Ca Thư Thương nhìn chằm chằm ánh mắt sắc bén của hắn, nhắm mắt nói: "Không bằng lợi dụng Thẩm nương tử lừa gạt Ngô A Song, đến lúc đó. . ."

Hắn ta còn chưa có nói xong, Tạ Vô Kỵ buồn cười thành tiếng " là ta cảnh cáo ngươi lúc trước còn chưa đủ à?"

Hắn một tay đã đặt tại trường đao bên hông.

Tạ Vô Kỵ lúc này thật sự là động sát tâm, trước đó hắn không tốt trực tiếp hạ thủ đối với Ca Thư Thương, lúc đầu muốn mượn tay Tạ Ngọc diệt trừ người này, không nghĩ tới tâm cơ Tạ Ngọc càng sâu hơn, thả người này lại cho hắn thêm việc.

Ca Thư Thương giọng phát khô: "Ngươi đừng vội, nghe ta nói. . ."

Hắn ta hít một hơi thật sâu: "Chúng ta có thể để Thẩm nương tử lừa Ngô A Song đến ở hai ngày, vụng trộm lấy một chiếc trâm hoa hoặc là hầu bao từ trên người nàng ta làm tín vật, lừa gạt thợ thủ công Ngô nói Ngô A Song đã rơi vào tay chúng ta, ông ta coi ái nữ như tính mệnh, sẽ không thể chống đối."

Tạ Vô Kỵ nhíu lông mày.

Ca Thư Thương biết trong lòng của hắn để ý cái gì, nói: "Chúng ta lại không làm hại tính mệnh của Ngô A Song, chờ thợ thủ công Ngô giao ra bản vẽ, chúng ta liền thả Ngô A Song trở về là được, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay, Thẩm nương tử càng sẽ không phát hiện, việc này cũng sẽ không liên quan đến gần Thẩm nương tử, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ hay sao?"

Tạ Vô Kỵ đến cùng là diễn xuất kiêu hùng, ở trong lòng quyền hành một phen, lại liếc mắt Ca Thư Thương: "Một lần cuối cùng."

Ca Thư Thương nghe hắn lời này chính là đồng ý, vui mừng, liên tục gật đầu, lại bảo đảm nói: "Tất nhiên, đợi nàng ấy cùng ngươi trở về Đột Quyết chính là vương phi, ta nịnh bợ nàng ấy còn không kịp đâu, nào dám tính kế nàng ấy?"

Sau khi hồi phủ, Tạ Vô Kỵ đi tới viện Thẩm Xuân tìm nàng, nàng đang ở trong sân đan túi.

Hắn rất tùy ý hỏi: "Đây là đưa cho Ngô nương tử?"

Thẩm Xuân rất tự nhiên gật đầu: "Đúng vậy a, trước đó nàng ấy đưa cho muội một đôi hầu bao, đây là quà đáp lễ cho nàng ấy, nàng ấy nói qua chờ chúng ta rảnh rỗi muốn tới tìm muội chơi."

đuôi mắt Tạ Vô Kỵ giương lên: "Không cần đến lúc rảnh rỗi, muội gọi nàng ấy tới chơi lúc nào cũng được."

Thẩm Xuân chần chừ một lúc: "Có phải không tiện lắm hay không?"

Tạ Vô Kỵ sờ lên đầu của nàng: "Ta gần đây bận việc việc phải làm, không trong phủ, có người đến chơi với muội cũng tốt."

Ngô A Song đi ra ngoài luôn có một đống hộ vệ đi theo, xưa nay cũng không có bằng hữu gì, chính Thẩm Xuân đề nghị, nàng ấy liền hứng thú bừng bừng muốn tới phủ nàng làm khách.

Nàng ấy dựa vào lí lẽ biện luận với thủ vệ  phụ trách bảo vệ mình nửa canh giờ, mới rốt cục giảm bớt hộ vệ, chỉ đem bốn năm người liền đến Tạ phủ.

Thẩm Xuân sớm chuẩn bị xong ăn uống, nàng còn đích thân làm mấy đồ ăn vật đặc sắc của Trường An, hai người sau khi dùng bữa trong viện thì ngồi nói chuyện phiếm.

Ngô A Song bỗng nhiên sờ bên hông một cái: "Ai da, hầu bao của ta làm sao không thấy đâu nữa?"

Thẩm Xuân đứng dậy: "Ta bảo người giúp cô nương tìm xem?"

Ngô A Song lại lần nữa ngồi xuống, đĩnh đạc không để ý: "Được rồi, đoán chừng là rơi ở chỗ nào rồi, đêm hôm khuya khoắt tìm cũng không tiện, đợi ngày mai đi."

Thẩm Xuân gật đầu đáp ứng.

. . .

Đầu kia, ngón tay Tạ Vô Kỵ đỡ một cái hầu bao, chậm rãi đẩy lên trước mắt thợ thủ công Ngô: "Lần trước quên nói với Tả hầu, vị hôn thê của ta rất thân với khuê nữ nhà ông, tối nay nàng ấy làm khách ngay tại phủ ta."

Tả hầu nhìn kỹ một chút, trên hầu bao chính là tên của nữ nhi mà thợ thủ công Ngô đích thân thêu?

Ông ta lập tức thay đổi sắc mặt: "Ngươi, ngươi đây là muốn làm gì? !"

Tạ Vô Kỵ một mặt vô tội: "Ta nói, ta chỉ là mời Ngô tiểu nương tử đến phủ ta làm khách mà thôi."

thợ thủ công Ngô nghiêm nghị nói: "Ngươi cũng là quan viên triều đình, dám lấy gia quyến ra bức hiếp ta, ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi muốn làm gì!"

Tạ Vô Kỵ giọng điệu uể oải: "Ta có câu nào bức hiếp Tả hầu? Tả hầu ngược lại là nói rõ để ta nghe một chút, bản vẽ kia Tả hầu có đưa hay không, ta chỉ là báo cho Tả hầu một chút, nữ nhi của ông đang ở phủ ta làm khách."

Hắn mặc dù hỏi có đưa hay không, nhưng thợ thủ công Ngô làm sao dám coi lời này của hắn là thật.

sắc mặt thợ thủ công Ngô biến đổi nửa ngày, cắn răng: "Ngươi với ta là quan đồng liêu, ta cũng không tin ngươi thực sự có can đảm giở trò với gia quyến của ta, trừ phi ngươi muốn tạo phản!"

Trong lòng của ông ta bán tín bán nghi đối với lời nói của Tạ Vô Kỵ, cái hầu bao này cũng không phải  kiểu dáng rất hiếm có, nói không chừng chính là Tạ Vô Kỵ cố ý làm ra cái tương tự để lừa ông ta.

Tạ Vô Kỵ không nghĩ tới ông ta khó chơi đến nước này, sắc mặt cũng trầm xuống: "thợ thủ công Ngô đích thị muốn ta mời nữ nhi đến đến trước mặt ông, ông mới chịu tin sao?"

thợ thủ công Ngô một bước cũng không nhường: "Vậy ngươi thử xem!"

Hai người lại giằng co nhau.

Chuyện này kéo dài càng lâu, khả năng Tạ Vô Kỵ bại lộ lại càng lớn, đến lúc đó mấy người bọn hắn chắc chắn phải bỏ mạng ở đây?

Chuyện này một khi bại lộ, đừng nói là bọn hắn, cho dù Ca Thư thương ở xa Trường An chỉ sợ cũng không thể kết thúc yên lành, thực sự là hậu hoạn vô tận.

Không được, nhất định phải phá vỡ cục diện bế tắc!

Ca Thư Thương nhìn lòng nóng như lửa đốt, hắn ta thực sự kìm nén không được, lặng lẽ lui ra ngoài.

Hắn ta mang người khoái mã chạy về trong phủ, Ngô A Song quả nhiên còn chưa đi, đang đánh bài đùa giỡn cùng Thẩm Xuân, hắn ta cười lạnh, vung tay lên: "Mời Ngô nương tử ra đây cho ta."

Chờ hắn ta cắt lấy lỗ tai của Ngô A Song ném tới trước mặt thợ thủ công Ngô, hắn ta cũng không tin cái này khiến người cha không nghe theo!

Ngô A Song cùng Thẩm Xuân đánh bài đang vui vẻ, thình lình bảy tám đại hán vạm vỡ xông tới hậu viện, hai người cùng nhau giật mình, dọa đến rơi cả bài trong tay.

Thẩm Xuân gặp qua Ca Thư Thương, chỉ coi hắn ta là thủ hạ của Tạ Vô Kỵ, mắt thấy hắn ta phái người muốn đưa Ngô A Song ra ngoài, nàng mới rốt cục kịp phản ứng, lập tức nhào tới bảo vệ người ở sau lưng.

Nàng nghiêm nghị nói: "Các ngươi làm cái gì!"

Ca Thư Thương lười nhác nói nhảm cùng nàng, tùy ý qua loa: "Quấy rầy Thẩm nương tử hào hứng, chỉ là Tạ tham tướng bây giờ đang làm việc phải làm, cần mời Ngô nương tử đi qua một chuyến."

Mấy người kia từng người sát khí ngút trời, hiển nhiên không chỉ là muốn mời người đi qua đơn giản như vậy!

mặc dù Thẩm Xuân còn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng nàng đưa ra lựa chọn —— tuyệt không thể để Ngô A Song đi.

Nàng không chút suy nghĩ liền nói: "Không được, nàng ấy là khách ta mời tới, ta không thể để các ngươi tùy tiện đưa người đi!" Nàng lần nữa chất vấn: "các ngươi rốt cục là muốn làm gì!"

Từ khi nàng ở bên cạnh Tạ Vô Kỵ trở đi, Ca Thư Thương liền cảm thấy nữ nhân này có thể sẽ làm hỏng đại sự của bọn hắn, bây giờ thấy nàng ngăn cản, tâm hắn ta càng là chán ghét.

Hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Thẩm nương tử tránh quá đề cao bản thân, nếu không phải nể mặt Tạ tham tướng, ngươi cho rằng ngươi có tư cách ở chỗ này kì kèo cùng ta sao?"

Hắn ta là thật sự không có coi Thẩm Xuân ra gì, tiện tay đẩy nàng ra liền muốn bắt Ngô A Song sau lưng nàng.

Thẩm Xuân rút cây trâm sắc bén trong tóc ra, Ca Thư Thương cho là nàng muốn động thủ, cười nhạo một tiếng tỏ vẻ nàng không biết tự lượng sức mình.

Hắn ta đang muốn đưa Ngô a song đi, liền thấy cây trâm trong tay Thẩm Xuân chuyển động, trực tiếp đưa lên cổ của mình.

Ca Thư Thương khẽ giật mình.

Thẩm Xuân lớn tiếng nói: "Ngươi dám đụng tới nàng ấy một chút, ta liền đâm chết mình, xem ngươi đến lúc đó có thể ăn nói với Tạ Vô Kỵ hay không!"

Hắn ta luôn mồm nhắc đến Tạ Vô Kỵ, Thẩm Xuân liền nghĩ đánh cược một lần, không nghĩ tới chiêu này thật đúng là có tác dụng.

Ca Thư Thương nghĩ đến Tạ Vô Kỵ nhiều lần cảnh cáo, thân thể không khỏi cứng đờ.

Tạ Vô Kỵ coi Thẩm Xuân như tính mạng mình, nàng cọ rách da hắn đã đau lòng nửa ngày.

Nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện gì ở trong tay mình, Tạ Vô Kỵ còn không phải dùng hết ngàn vạn cực hình hành hạ người sống sờ sờ là hắn ta sao.

Ánh mắt Ca Thư Thương kia lấp loé không yên, giãy dụa nửa ngày, lại không tin một tiểu nương tử như nàng thật sự có quyết đoán dám đâm chết chính mình.

Hắn ta cắn răng, quyết tâm đưa Ngô A Song đang sợ hãi ra ngoài.

Thẩm Xuân không chút do dự cắt một đường trên lớp da mịn trên cổ, máu tươi chảy ra.

Ca Thư Thương lập tức cứng đờ…

Bình Luận (0)
Comment