Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 74

Sắc mặt Ca Thư Thương u ám, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng.

Nhìn ra được sát ý hiện lên trong mắt Tạ Vô Kỵ, người bạn tâm giao của hắn cũng đứng lên bảo vệ cho Thẩm Xuân, lên tiếng khuyên nhủ: “Đừng manh động, chúng ta hãy nghĩ xem còn cách nào khác không.”

Bản vẽ tuy có quan trọng, nhưng đối với Tạ Vô Kỵ, trong lòng hắn Thẩm Xuân còn quan trọng hơn!

Ca Thư Thương nghiến răng sau đó dùng đôi bàn tay to lớn của mình nắm lấy tóc của Ngô A Song giật mạnh, dùng dao cắt dứt một nắm tóc đên của nàng ấy.

Ngô A Song hét lên đầy đau đớn, hắn ta không thương tiếc mà giật lấy một trong những cây trâm cài tóc tinh xảo, độc đáo của nàng ấy. Sau đó nhanh chóng cưỡi ngựa trở về căn cứ, hắn ta đặt lên trước mặt Ngô Giang Nhân nắm tóc và cây châm cài của Ngô A Song.

Những món đồ nhỏ như túi hay dây đềo có thể làm giả, những cây châm cài tóc chính là món quà sinh nhật mà đích thân ông tự làm cho con gái mình nên không thể giả được. Ngô Giang Nhân vô cùng hoảng loạn: “Ngươi, ngươi đã làm gì A Song?!”

“Đừng lo, ta vẫn chưa làm gì cả.” Ca Thư Thương ném lọn tóc đen vào mặt Ngô Giang Nhân: “Nhưng nếu ngươi còn không chịu nghe lời thì thứ tiếp theo ta mang đên cho ngươi chính là đầu của ả ta!”

Sắc mặt của Tạ Vô Kỵ hơi trầm xuống.

Hắn lo lắng cho Thẩm Xuân, không muốn làm lớn mọi chuyện lên. Hắn đã nghĩ kế hoạch của hắn thật hoàn hảo nhưng hắn không thể ngờ được Ca Thư Thương lại đưa ra quyết định thay cả hắn.

Với sự kiểm soát của hắn, chắc chắn Ca Thư Thương sẽ không dám làm hại nàng nhưng chuyện này liệu có khiến nàng nghi ngờ không? Nàng có sợ không? Nếu chuyện này khiến nàng sợ hãi thì phải làm sao?

Đầu óc Tạ Vô Kỵ quay cuồng nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn cười nửa miệng nói với Ca Thư Thương: “Đừng có nói nhảm, Tả Hầu và ta đều là quan trong cùng một triều đại, không phải là quân phản động.”

Sau đó, hắn quay sang Ngô Giang Nhân, cầm lấy tách trà: “Tả Hầu, thuộc hạ ta tính tình không tốt, lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, trước tiên ta sẽ dùng trà thay rượu để tạ lỗi với ngươi. Đợi nhiệm vụ thanh trừ gián điệp kết thúc, ta sẽ mở tiệc tạ lỗi với ngươi sau.”

Hắn liên tục nói đến chuyện tạ lỗi nhưng lại không nhắc đến việc thả người. Sắc mặt Ngô Giang Nhân tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ: “Súc sinh, một đám súc sinh!”

Tạ Vô Kỵ cười lạnh: “Đã đến lúc này rồi, Tả Hầu còn muốn lợi dụng ưu thế để nói lời này sao?”

Ngô Giang Nhân hoàn toàn kiệt sức, giãy dụa một hồi, sau đó bèn uể oải đứng dậy: “Thôi được rồi, ta đi lấy cho ngươi bản vẻ, ngươi đi theo ta.”

Ông ta chỉ có một người con gái này thôi vậy nên ông ta sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để cứu Ngô A Song. Tạ Vô Kỵ đã nắm được điểm yếu chí mạng này của ông ta.

Ông ta nghiến răng nói: “Nếu ngươi còn dám động đến tính mạng của A Song, cho dù ta có phải chết cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi thành công!”

Ông ta nói điều này với tâm thế là một người cha khiến cho mọi người nghe xong cũng đều phải cảm thấy áy náy. Tuy nhiên, Tạ Vô Kỵ lại không hề cảm thấy có chút tội lỗi nào. Ngược lại, hắn còn vuốt ve cổ áo, cười khẽ: “Tả Hầu đại nhân đừng lo, ta là người rất đàng tin cậy.”

Hắn lại hất cằm ra lệnh: “Tả Hầu đại nhân, hành động cẩn thận, đừng làm kinh động đến lính canh.”

Là một nhân vật quan trong phát minh ra nỏ thần, Ngô Giang Nhân-nghệ nhân họ Ngô đương nhiên sẽ được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Tạ Vô Kỵ có thể trực tiếp gặp được ông ta chính là nhờ vào lệnh của hoàng đế.

Bây giờ hai bên đã cạch mặt nhau, Ngô Giang Nhân đã đoán được thân phận đặc biệt của hắn, nhưng ông ta không dám công khai.

Ngô Giang Nhân hít một hơi thật sâu, cầm lấy ngà voi, bình tĩnh dẫn hắn ra khỏi nhà, thấp giọng nói: “Bản vẽ khôn có ở đây, chúng được giấu trong một xưởng đúc gang khác ở lưng chừng núi. Chỉ có ta đích thân đến đó mới có thể lấy được. Cứ đi theo ta.”

Ông ta chào lính canh và bảo bọn họ đừng đi theo mình, rồi đưa Tạ Vô Kỵ lên tận đỉnh núi.

Không ngờ, khi bọn họ vừa đi được nửa đường , trên bầu trời đột nhiên có vô số mũi tên sắc nhọn rơi xuống, buộc Tạ Vô Kỵ và đám người của hắn phải phá vỡ đội hình để tự vệ. Những mũi tên đó dường như có mắt, chúng đều chỉ nhắm đến phía Tạ Vô Kỵ mà bắn, thậm chí còn không chạm vào Ngô Giang Nhân.

Ngay khi bọn họ vừa ngã xuống đất, có vài con ngựa chạy đến nhanh như một cơn gió. Hỗn loạn vừa qua đi, Ngô Giang Nhân đã biến mất!

Ca Thư Thương hét toáng lên: “Là kẻ nào?!” Hắn ta cầm lên một mũi tên sắc nhọn: “Nhìn hình dáng của mũi tên này, chắc chắn là người của trại lính gần đây.”

Trong đầu Tạ Vô Kỵ lập tức hiện lên một người. Hắn nghiến răng nói: “Tam ca...’

Hắn lập tức nhảy lên ngựa: “Đuổi theo!”

......

Ca Thư Thương rời đi cũng đã được một lúc lâu rồi nhưng Ngô A Song vẫn còn ngỡ ngàng, toàn thân nàng ấy không ngừng run rẩy. Nàng ấy đứng dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng: “Ta không muốn ở lại đây, ta muốn về nhà....” nàng ấy chỉ vừa đứng dậy, đám người của Ca Thư Thương đã lập tức kề dao vào cổ nàng ấy: “Ta xin lỗi, Ngô phu nhân, tạm thời người không thể về được.”

Thẩm Xuân tức giận nói: “Ngươi đã cắt tóc của nàng ấy rồi giờ ngươi còn muốn gì nữa!”

Người đàn ông ấy không trả lời nàng, chỉ kéo Ngô A Song lên: “Ngô phu nhân, đám thị về mà người dẫn theo đã bị chúng ta chế ngự rồi, ta khuyên người nên suy nghĩ cho sáng suốt, chúng ta không dám động đến Thẩm phu nhân không có nghĩa là không dám động đến người.”

Mặc dù Ngô A Song có chút ngây thơ nhưng trong tình huống này nàng ấy cũng hiểu ra được- có Thẩm Xuân bảo vệ, nàng ấy tạm thời vẫn có thể giữ được mạng sống, một khi nàng ấy rời khỏi Thẩm Xuân, rơi vào tay những người này, sống chết thật sự khó mà lường trước được.

Nàng ấy rung rẩy nói: “Ngươi cất con dao đi trước, ta sẽ không đi nữa.”

Người đàn ông từ từ hạ dao xuống, Thẩm Xuân lập tức tiến lên giữ lấy tay nàng ấy, cẩn thận dìu nàng ấy vào trong nhà. Nàng cảm thấy hối hận vô cùng, với vẻ mặt hối hận mà nói: “Ta xin lỗi, ta không ngờ lại xảy ra cớ sự như vậy.”

Đến lúc này, dù cho có ngốc đến đâu, nàng vẫn có thể cảm nhận được có gì đó không ổn ở Tạ Vô Kỵ. Nạng thực ra là một kẻ ngốc. Nàng đã ở Tín Dương được vài ngày nhưng nàng lại không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài!

Nàng do dự một hồi rồi hỏi lại: “Nàng có biết tại sao họ lại trói nàng lại không?”

Nếu Ngô A Song không đến đây dự tiệc thì nàng ấy đã không phải chịu tai họa bất ngờ như thế này. Trong lòng nàng ấy không khỏi này sinh chút nghi ngờ.

Nhưng vừa rồi, vì cứu nàng ấy mà Thẩm Xuân lại có gan cắt một đường sâu như vậy trên cổ. Kể cả mọi thứ chỉ là diễn cũng không cần phải diễn đến mức như vậy. Nàng ấy nghĩ rằng Thẩm Xuân có thể đã bị vị hôn phu của nàng lừa dối, nàng ấy không khỏi cảm thấy đồng cảm với y. Nàng ấy thì thầm: “Ngươi mau nhanh bôi thuốc cho ngươi đi, vết thương vẫn còn đang chảy máu đó.”

Bây giờ hai người họ đã ở cùng một thuyền, nàng ấy không cần phải che giấu nữa.

Ngô A Song do dự một lát, rốt cuộc cũng nói ra: “Là vì cha của ta.”

Nàng ấy chống cằm thở dài: “Phụ thân ta là thợ thủ công làm việc trong triều đình. Vài năm trước, ông ấy đã chế tạo ra một cây nỏ thần, chuyên dùng để chống lại kỵ binh Thổ Nhĩ. Vì thế, người Thổ Nhĩ căm ghét phụ thân ta đến chết. Mấy năm nay, ông phải gặp vô số sát thủ, nhưng ông vẫn luôn yêu thương ta. Ông thà phải sống xa ta còn hơn để liên lụy đến ta. Ông còn yêu cầu triều đình phái hơn 20 người giỏi đến bảo vệ ta. Vị hôn phu của ngươi,trung tướng Tạ, có lẽ cũng đang để mắt đên cây nỏ trong tay phụ thân ta.”

Nàng ấy cay đắng nói: “Có lẽ hắn ta là gián điệp do người Thổ Nhĩ cử lên!”

Nàng ấy bực bội lầm bầm: “Được cha che chở, mấy năm nay ta sống qua thoải mái ngồi, quên mất việc phải để phong người khác. Không biết cha ta thế nào rồi...”

Thẩm Xuân không quan tâm đến lời nói tiếp theo của nàng ấy nữa. Nàng cảm thấy như mình vừa bị đánh một chưởng vào mặt, đầu đau như búa bổ, phải mất một lúc sau nàng mới có thể tỉnh lại được.

Tạ Vô Kỵ... là gián điệp người Thổ Nhĩ sao?

Nhưng điều này làm sao có thể xảy ra? Hắn ta là người mà nàng thích, là người mà đã cứu nàng khi nàng còn nhỏ, là người hùng trong trái tim nàng.

Năm chín tuổi, hắn ta đã có tiếc là gã công tử ăn chơi độc đoán, mới mười tuổi đã dám khuyên can hoàng đế, mười bốn tuổi, hắn ta đã cầm kiếm muốn đòi công lý từ người Thổ Nhĩ. Làm sao một người như vậy lại có thể là người Thổ Nhĩ được?

Trong lòng Thẩm Xuân đầy hoảng sợ, liên tục phản bác lại, không muốn thừa nhận sự thật này.

Những nghĩ đến lời nhắc nhở trước đây của Tạ Ngọc, lời nói dối cũng như chuyện ngăn cản nàng quay lại khách điếm của Tạ Vô Kỵ, lại còn đám người muốn bắt cóc A Song trong đêm nay của hắn ta, tất cả những nghi ngờ trên dần trở nên rõ ràng, nàng thực sự đã còn thể tự lừa dối bản thân được nữa. 

Chỉ có một câu trả lời, Tạ Vô Kỵ là gián điệp của người Thổ Nhĩ. Hắn ta đã lừa dối nàng suốt chặng đường, thậm chí hắn ta còn muốn đem nàng đến chỗ người Thổ Nhĩ.

Nàng ngồi đó với vẻ mặt thất thần, cố gắng kìm nén sự hoảng loạn và lo lắng, tập trung suy nghĩ-nàng có muốn đi theo Tạ Vô Kỵ đến Thổ Nhĩ không?

Mặc dù Tạ Vô Kỵ có vô vàn khuyết điểm nhưng hắn ta thật sự đối với nàng vô cùng tốt. Bởi vì hắn ta quá tốt với nàng nên nàng mới có đủ tự tin dùng mạng sống của mình để mà đe dọa cấp dưới của hắn ta.

Có vẻ như nàng không có cảm giác đặc biệt nào đối với việc nàng là người thuộc triều đại nhà Tấn. Nàng có một tuổi thơ khó khăn, không có ai từng tôn trọng nàng. Sau này, khi cuối cùng nàng cũng tìm lại được người thân của mình, họ cũng không thích nàng. Họ luôn cười nhạo và coi thường nàng. Sau khi kết hôn, phu quân của nàng cũng không hề gần gũi với nàng. Họ đã kết hôn được hơn nửa năm nhưng hắn chưa một ngày thích nàng.

Nghĩ lại thì có vẻ như nàng không có lấy mấy ngày được vui vẻ. Chỉ toàn phải chịu đựng khó khăn, bất bình. Cuối cùng nàng cũng gặp được người đối sử với nàng thực sự tốt. Tại sao nàng lại phải bỏ lỡ người ấy? Đây chính là người mà nàng đã luôn nhung nhớ suốt nhiều năm qua.

Nhưng, nhưng...

Nàng là đang do dự vì điều gì?

Nếu Tạ Vô Kỵ thành công, quân Thổ Nhĩ chắc chắn sẽ lại xâm lược biên giới, sẽ có vô số người chết.

Khi còn ở nông thôn, nàng chỉ quan tâm duy nhất đến mảnh đất nhỏ bé của mình. Người có chức vụ cao nhất mà nàng biết là quan huyện, nàng không hề biết thế giới bên ngoài như thế nào.

Bây giờ, nàng có thể đọc và học. Nàng biết được quê hương và đất nước có ý nghĩa như thế nào. Nàng biết rằng “một vị tướng chết sau trăm trận, một chiến binh trở về sau mười năm”. Nàng cũng biết rằng “nông thôn trở nên hoang tàn sau chiến tranh, người dân phải di tản trên đường”.Tạ Ngọc đã kể cho nàng nghe về sự tàn khốc của cuộc chiến với các chủng tộc khác. Người Thổ Nhĩ đã bóc lột nhân dân ta, đốt phám giết chóc, cướp bóc và gây đủ mọi tội ác, ta thường có thể nhìn thấy cả những mảnh vụn được hầm nhừ bên trong nồi.

Lúc này đây, nàng có suy nghĩ trách móc Tạ Ngọc. Nếu hắn không éo nàng phải học đọc, liệu nàng có thể tiếp tục là một người ngu giốt không?

Những rắc rối của cuộc sống bắt đầu khi nàng học đọc.

Ngô A Song ở bên cạnh hét lớn: “Tiểu Xuân, Tiểu Xuân, sao ngươi lại khóc?”

Thẩm Xuân sờ mặt mình.

Đến giờ nàng mới nhận ra nàng đã bật khóc từ lúc nào.

Tình hình rất cấp bách. Suốt cả đêm Thẩm Xuân và Ngô A Song đều không ngủ được. Họ ngồi đối diện nhau, mõi người đều có một suy nghĩ của riêng mình.

--------Tạ Vô Kỵ dẫn người đuổi theo Ngô Giang Nhân trong đêm. Để đảm bảo an toàn, Ca Thư Thương đã quay lại để canh trừng Ngô A Song.

Chỉ cần trong tay vẫn còn có Ngô A Song, Ngô Giang Nhân sẽ giống như con diều trên trời. Dù có thể bay cao bay xa đến đâu thì sợi dây vẫn nằm trong tay bọn họ.

Hắn ta lại định dùng vũ lực để kéo Ngô A Song đi nhưng bị Thẩm Xuân ngăn cản lại với thái độ kiên quyết hơn.

Thẩn Xuân có thể cảm nhận được lời đe dọa giết người này của nàng rất có hiệu quả.

Sự kiên nhẫn của Ca Thư Thương đã gần đạt đến giới hạn. Vẻ mặt hắn ta như muốn giết người, ánh sáng trong mắt lạnh lẽo, hắn ta trực tiếp ra lệnh cho người giam giữ cả Thẩm Xuân và Ngô A Song sau đó quay đi giúp Tạ Vô Kỵ tìm người.

Thẩm Xuân cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm chặt tay Ngô A Song: “Ta sẽ cứu ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment