Chương 87
Thẩm Xuân vốn có nền tảng tốt, lại có tài năng nên tiến bộ rất nhanh. Trong vài ngày qua, nàng đã bắt đầu khám chữa bệnh miễn phí tại y viện, Chu thái y luôn ở đằng sau để cho nàng lời khuyên.
Tuy nhiên, vì đã lớn tuổi nên sau bữa trưa, ông ấy cảm thấy buồn ngủ và nghỉ ngơi ở hậu viện. Thẩm Xuân đang một mình khám chữa cho một thai phụ.
Lúc này, Chu Nghĩ Minh và Hồ Thành Vũ nghênh ngang bước vào, lại còn đẩy một tiểu nữ nhân đang đứng chờ bắt mạch ra, cười nói: “Sư muội, vị này là Hồ thủ vệ - Hồ Thành Vũ, nghe nói muội là y sĩ giỏi nên đến nhờ muội chẩn đoạn bệnh.”
Từ khi bước vào, ánh mắt của Hồ Thành Vũ dường như luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Xuân, một chút cũng không dời.
Vị y sĩ trẻ này trông thật xinh đẹp động lòng người, làn da như mật ong. Ngay cả ở Trường An cũng hiếm có mỹ nhân như vậy chứ đừng nói đến ở cùng biên cương lạnh lẽo và khắc nghiệt này.
Ánh mắt hắn ta vẫn chăm chú nhìn Thẩm Xuân đến khi bị Chu Nhất Minh khẽ động vào eo, lúc này hắn ta mới giật mình như thể vừa thoát khỏi giấc mơ nào đó, nói: “Đúng, đúng, đúng, tiểu nương tử mau giúp ta bắt mạch, nắn xương.” Vừa nói, hắn ta vừa tiến lại gần Thẩm Xuân với vẻ mặt chảy nước miếng.
Thẩm Xuân đầu tiên đỡ tiểu nữ kia đứng dậy, sau đó an ủi nàng ấy vài câu rồi nhíu mày nói: “Ta thấy tinh thần ngài rất tốt, mạch đập của ngài thế nào?”
Đôi mắt tục tũi của hắn ta như dính chặt lên người nàng, toàn thân đều như bị dán lên người hắn ta.
Khiến nàng khá chán ghét, lui về sau một bước, mặt không biểu cảm nói: “Sắc mặt ngài tái nhợt, mắt lại thâm đen, có vẻ như là tỳ thận yếu, ngài về nhà nghỉ ngơi cho khỏe!”
Hồ Thành Vũ đã quen với việc hống hách trong trấn, không có ai dám trực tiếp từ chối hắn ta như vậy. Gương mặt hắn ta chuyển dần từ trắng sang đỏ, trông vô cùng xấu xí.
Hắn ta tiến thêm một bước, chuẩn bị dùng vũ lực: “Họ Thẩm, sao ngươi dám đối xử với ta qua loa như vậy? Hôm nay ta không dạy cho ngươi một bài học, ngày mai ngươi sẽ làm ầm ĩ lên!”
Hắn ta định bắt lấy Thẩm Xuân thì nghe thấy một giọng nói già nua phát ra từ phía sau bức bình phong: “Hồ đại nhân, đây là y viên của Chu gia ta, không phải Hồ phủ của ngươi. Nàng ấy là đệ tử của ta, không phải nô tài của ngươi, ngươi không thể chỉ vì vậy mà muốn trừng phạt nàng ấy.”
Khi Thẩm Xuân nhìn thấy Chu thái y đến, nàng nhanh chóng trốn sau lưng ông ấy, khẽ gọi: “Sư phụ.”
Chu đại phu nhìn nàng một cái sau đó quay qua Hồ Thành Vũ nói: “Chẩn đoán không chỉ là bắt mặt, quan sát, ngửi, hỏi thăm, sờ nắn đều là một phần của chẩn đoán. Đồ đệ của ta từ sắc mặt của ngươi suy ra được bệnh tình. Cho dù nàng có không đúng, cũng không cần phải tức giận như vậy. Nếu không, sau này ai còn dám chữa bệnh cho quân dồn trú?”
Sắc mặt Hồ Thành Vũ tái nhợt, vung roi ngựa trong tay, chuẩn bị phát nát cái thân già mù lòa này rồi đốt trụi y viện.
Thấy trong ánh mắt hắn ta có gì đó không ổn, Chu Nghĩa Minh vội vàng kéo hắn ta về phía sau.
Tuy rằng hắn không thích Thẩm Xuân, nhưng nếu Chu thái y cùng y viện xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ gặp rắc rối.
Sau khi bị hắn ngăn lại, Hồ Thành Vũ cuối cùng cũng nhớ ra Chu gia là một gia tộc có tiếng tắm trong thị trấn, hơn nữa Chu thái y trước kia cũng là khách danh dự của nhiều chức sắc, có nhiều mối quan hệ rộng rãi. Mặc dù đã nghỉ hưu nhưng danh tiếng của ông vẫn không hề suy giảm. Đại ca của hắn ta đã đặc biệt dặn dò hắn ta không được xúc phạm đến lão già này.
Hồ Thành Vũ nén giận nói: “Nếu Chu tiên sinh đã cầu xin giúp nàng ta, ta cũng không cần nói nhiều nữa. Tạm biệt.” Hắn ta cúi đầu chào một cách hời hợt rồi quay đi.
Chu thái y nhìn Chu Nhất Minh, nghiêm giọng hỏi: “Con định dẫn một người như vậy đến gặp sư muội con để làm gì?”
“Phụ thân, oan uổng cho con...” Chu Nghĩa Minh ở lại một mình, cảm thấy xấu hổ. Hắn ta miễn cưỡng giải thích: “Gần đây, phụ mẫu đang chọn phu quân cho Thẩm sư muội. Con thấy Hồ thị vệ cao lớn anh dũng, lại chưa từng kết hôn, nên mới muộn dẫn hắn ta đến gặp sư muội. Nhưng sư muội hiểu lầm ý tốt của con..”
Chu thái y: “Ta biết rõ có phải là oan cho con hay không!” Ông ấy nhìn hắn ta với ánh mặt lạnh lùng và nói: “Cút ra ngoài!”
Chu Nghĩ Minh định quay người bỏ chạy, nghĩ rằng hắn đã được tha thứ, nhưng Chu thái y lại nói thê,: “Từ ngày mai, con tạm thời không cần đến y viện nữa. Con nên ở nhà tu dương tâm đức đi.”
Chân Chu Nghĩa Minh mềm nhũn, định cầu xin tha mạng thì bị Chu thái y sai người đuổi ra ngoài.
Sau khi Chu Nghĩa Minh bị đuổi đi, Chu thái y thử dài: “Dù sao ta cũng đã lớn tuổi rồi, vô dụng rồi.”
Nếu ông trẻ hơn hai mươi tuổi, Chu Nghĩa Minh làm sao dám hành động trắng trợn như vậy? Ông ấy muốn đuổi Chu Nghĩa Minh đi, nhưng sau khi Minh Lộc qua đời, hắn lại là con nuôi của ông, có tên trong gia phả chính thức đều là bằng chứng chứng minh điều đó. Chỉ cần Chu Nghĩa Minh không làm điều gì trái với pháp luật hay phạm tội thì ông vẫn phải thừa nhận hắn là con trai ông,
Điều duy nhất ông có thể làm là bảo vệ y viện này, không để nó rơi vào tay Chu Nghĩa Minh.
Ông vẫn còn chút lo lắng: “Hồ Thành Vũ là một người đan ông dâm tục, năm ngoái suýt đã cưỡng hiếp thê tử của một thương nhân. May mắn là thương nhân kia có chút quan hệ nên đã trốn thoát. Ta đã là một lão già, sợ không bảo vệ được con. Để Thạch Hổ đi cùng con làm nhiệm vụ trong hai ngày này.”
Thẩm Xuân trả lời một cách nghiêm túc.
Có vẻ như Hồ Thành Vũ đã bỏ qua ý định này vì hai ngày qua hắn ta đã không tìm đến đây. Nhưng thời gian nàng và Tạ Ngọc thỏa thuận đã sắp đến rồi, hôm nay sau khi hoàn thành công việc, nàng tình cờ thấy Tạ Ngọc đang thư dọn hành lý ở trong sân.
Có vè như hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phụa sau cơn bệnh. Hắn vừa ho vừa bận rộn làm, trông có vè khá đang thương.
Tạ Ngọc đã từng là một người được nâng niu. Chỉ riêng trong sân của hắn đã có hơn 30 người hầu hạ, tất cả đồ của hắn sử dụng đều là bảo vật quý hiếm. Bây giờ nhắn bị lưu đày một cách tàn nhẫn, rơi vào cảnh nghèo đói. Hắn phải tự mình làm những công việc nặng nhọc ngay cả khi hắn đang bị bệnh.
Thẩm Xuân do dự hỏi: “Uống thuốc chưa? Cảm mạo vẫn chưa khỏi sao?”
Tạ Ngọc nhẹ giọng nói: “Thái y nói bệnh cảm này rất nặng, cần phải chăm sóc bản thân thật tốt một thời gian.”
Nói xong, đôi mắt đen của hắn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có chút gợn sóng như đang ám chỉ điều gì đó.
Trong lòng Thẩm Xuân tràn đầy lo lắng, lập tức nói: “Không sao đâu, cứ nghỉ ngơi cho cẩn thận, vài ngày sau chuyển đi cũng được.”
Tạ Ngọc dừng lại, ánh sáng trong mắt hơi tối lại, thu hồi tầm mắt: “Yên tâm, ngày mai ta sẽ đo, không làm phiền nàng nữa.”
Thẩm Xuân không biết nên nói gì: “Vầy thì tùy huynh, ta về trước.” Nói xong, nàng quay người đi về phòng, đóng sầm cửa lại.
Tạ Ngọc đứng ở cửa, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cánh của đóng chặt của nàng.
Một lúc lâu sau, hắn đưa tay phủi bụi trên người rồi khẽ thở dài.
Một trận tuyết nhẹ bất ngờ rơi vào ban đêm, khiến nhiều người bị cảm vào ngày hôm sau. Y viên cũng rất bận rộn. Khi nàng tan làm thì trời đã tối hắn.
Như thường lệ, Thạch Hổ đưa nàng về nhà, nhưng không ngờ, vừa đến góc phố, nàng đã bị năm sáu người đàn ông lực lưỡng bao vây.
Hồ Thành Vũ đứng ở phía trước, nhìn Thẩm Xuân từ trên xuống dưới rồi cười nói: “Mấy ngày không gặp, Thẩm phu nhân càng xinh đẹp.”
Tim Thẩm Xuân hẩng một nhịp, lùi lại mấy bước: “Ngài định làm gì?”
Hồ Thành Vũ cười nói: “Ta cũng không giấu gì Thẩm phu nhân, trừ khi thê tử của ta qua đời, ta không hề tái giá. Từ khi gặp Thẩm phu nhân, trong lòng ta đều hướng về nàng. Chúng ta đều là tái giá, cũng không cần cầu kỳ. Hôm nay nàng theo ta trở về, ngày mai chúng ta sẽ mở tiệc. Ta đảm bảo sau này nàng sẽ có đồ ăn ngon, giàu có vô tận!”
Nếu không phải do lão già họ Chu kia ngăn cản, có lẽ hắn ta sẽ không hung hăng như vậy, nhưng sau khi bị lão gì kia ép, hắn ta nhất định phải có được đệ tử mà ông ta yêu quý nhất!
Thẩm Xuân hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: “Ta rất cả kích của Hồ thụ vệ, nhưng sư phụ đã tìm được phu quân cho ta rồi, ta không thể làm trái lệnh của sư phụ. Xin hãy trở về.”
Khuôn mặt tươi cười của Hồ Thành Vũ lập tức thay đổi, hắn ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất. “Họ Chu này rốt cuộc là thứ gì? Ngươi thật sự cho rặng ta sẽ sợ ông ta sao? Người ta nhìn trúng, đừng nói đến việc đã có phu quân, ngay cả khi ngươi có bước qua cửa, ta cũng có cách khiến cho ngươi phải ngoan ngoãn leo lên giường ta!”
Hắn ta chĩa roi vào Thẩm Xuân, nghiêm giọng nói: “Tên vô xỉ kia, mang người đi!”
Vừa quay mặt đi, Thẩm Xuân đã kéo Thạch Hồ dậy, quay người bỏ chạy không chút do dự. Hai nhóm người đuổi nhau trong những con hẻm quanh co.
Thẩm Xuân chỉ là một nữ nhân, Thạch Hổ lại chỉ bằng nửa tuổi của nàng. Tất nhiên, họ không thể so sách sức mạnh thể chất với những người đàn ông trưởng thành. Nhìn thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng đẩy mạnh Thạch Hổ, thấp giọng nói: “Nói với sư phụ chuyện này, bảo sư phụ báo lên quan triều!”
Chu thái y là một thái y có tiếng ở Kế Châu. Ông phải lên tận triều đình để nộp đơn khiếu nại. Dù Hồ Thành Vũ có quyền lực đến đâu thì triều đình cũng không thể làm ngơ.
Thạch Hổ do dự một lát, nghiến răng bỏ chạy.
Thẩm Xuân liếc mắt nhìn xung quanh rồi lập tức nhảy vào một vò nước rỗng bẩn thỉu, sau đó dũng xẻng hốt rác đậy chặt miệng vò.
Khi nàng vừa ẩn núp xongm Hồ Thành Vũ cũng người của hắn ta chạy đuổi tới nơi. Có rất nhiều của tiệm trên phố. Hắn ta nhìn quanh nhưng không thấy ai cả. Hắn ta đang do dự không biết có nên đến nơi khác tìm không thì đột nhiên có một vật làm thu hút sự chú ý của hắn ta, hắt ta thấy có một số đồ vật trông như có vẻ bị lật úp.
Ngay lập tức, hắn ta hiểu chuyện gì đang xảy ra, hét lên: “Người ở đó, mau đến tìm!”
Hắn ta quay mặt về phía con hẻm và nói: “Thẩm phu nhân, ta khuyên ngươi nên sáng suốt, tự mình ra ngoài. Một khi ta đã tìm thấy ngươi, ta đảm bảo ngươi sẽ gặp rắc rối lớn!”
Thẩm Xuân nghĩ rằng mình có thể trì hoãn thêm được càng lâu càng tốt, nghiến chặt răng, cuộn mình dưới đáy thùng.
Sau khi Hồ Thành Vũ lên tiếng dọa nạt xong, thấy vẫn không có động tĩnh gì trong hẻm, hắn ta hừ lạnh một tiếng, đá văng một ít đồ đạc, hung hắng tiến vào con hẻm.
Khi nghe tiếng hắn ngày càng đến gần tim của Thẩm Xuân như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Cuối cùng, Hồ Thành Vũ cũng tìm đến vò nước, qua kẽ hở của hót rác, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy bàn tay hắn đang đưa ra.
Mội chuyện đã kết thúc.
Lòng Thẩm Xuân chùng xuống, nàng nhắm chặt mảnh sứ vỡ vừa nhặt được.
Đúng lúc này, một sơi dây từ từ trên trời rơi xuống, chuẩn xác nhắm vào cổ Hồ Thành Vũ.
Sợi dây thừng được kéo căng lên, thòng lọng trên đó cũng được thắt chặt, siết chặt quanh cổ Hồ Thành Vũ.
Sời dây thừng kéo mạnh đến nỗi khiến nhãn cầu của Hồ Thành Vũ như muốn lồi ra, hắn ta không thể kiểm soát mà bị kéo ra ngoài.
Thẩm Xuân mở to mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy tiếng Hồ Thành Vũ hét lớn: “Là ngươi!”
Giọng nói của hắn ta vô cùng tàn nhẫn: “Tại sao lúc nào ngươi cũng phá hỏng kế hoạch của ta?! Mau đến đây, bắt hắn lại cho ta, hôm nay ta sẽ lột da hắn, bắt hắn quỳ xuống gọi ta là ông nội!”
Thẩm Xuân không biết hắn ta đang nói đến ai, chỉ nghe thấy tiếng vũ khí va chạm, tiếng thở hổn hển của Hồ Thành Vũ càng lúc càng nặng nề, cuối cùng không nhìn được: “Ngươi thật can đảm, hảy đợi đây!”
Hắn ta hét lớn: “Đi!!”
Tiếng bước chân dần xa.
Chẳng lẽ sư phụ đã phái người đến cứu nàng sao?
Thẩm Xuân cảm thấy bối rối, đến khi chiếc hót rác trên đầu nàng mở ra lần nữa, một bàn tay đưa vào: “Ra đây”
Nàng rất quen thuộc với bàn tay này.
Trước khi kịp phản ứng, cơ thể nàng đã tự động mà không chút do dự đưa tay mình cho bàn tay kia.
Bàn tay đó chỉ cần dùng một lực nhỏ đã có thể kéo nàng ra.
Tạ Ngọc có vẻ hơi sợ hãi, đôi lông mày hơi nhíu lại: “Ta rời khỏi phủ lúc năm giờ chiều, nàng biết ta ở trong viện, sao không nhờ ta giúp?”
Thẩm Xuân sửng sốt một lúc, sờ sờ sau đầu: “Ta quên mất.”
Nàng thật sự quên mất. Theo nàng, Tạ Ngọc đã không còn liên quan gì tới nàng nữa. Cho dù nàng có phải nhờ ai giúp đỡ thì người đầu tiên nàng nghĩ đến cũng không phải là Tạ Ngọc.
Từ nét mặt của nàng, Tạ Ngọc đọc được suy nghĩ của nàng, trong lòng từ từ càm thấy trống vắng.
Nàng thực sự đã quyết định chấm dứt hoàn toàn với hắn. Về căn bản, nàng cảm thấy rằng nàng và hắn đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, vì vậy vào thời điểm quan trọng, nàng theo bản năng đã bỏ qua lựa chọn nhờ hắn giúp đỡ.
Hắn nhắm mắt lại nói: “Bỏ đi, ta đưa nàng về nhà.”
Hắn vừa đi được vài bước thì đột nhiên không ngừng ho dữ dội. Hắn ta dũng ta che miệng lại, máu chảy ra từ kẽ tay. Hắn dù có làm gì đi nữa cũng không thể ngừng lại.
Sắc mặt của Thẩm Xuân thay đổi.
Chỉ đến giờ nàng mới nhận ra Tạ Ngọc có thể đã mắc nhiều bệnh hơn là chỉ cảm lạnh. Nàng vội vàng ôm lấy hắn, hỏi: “Huynh bị bệnh gì vậy?”