Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 88

Giống như bao nam nhân khác, Tạ Ngọc cũng không muốn để lộ vẻ yếu đuối chật vật trước người mình yêu, hắn xóa đi vệt máu ở khoé miệng,cố tỏ ra thản nhiên rồi nói : " Chỉ là cảm lạnh, đêm qua không để ý nên bị nhiễm lạnh một chút. . ."

Thẩm Xuân nhịn không được liền cắt ngang lời hắn: "Chàngcảmlạnhmà ho ramáu được à ? Chang rõ ràng là bị ho lao rồi còn gì!"

Sắc mặt Tạ Ngọc trắng bệch, hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào, trông thật sự vô cùng tệ. Thẩm Xuân hoảng hốt, tim như thắt lại, vội đưa tay ra sờ vào hắn theo phản xạ.

Hắn vốn định đưa tay ngăn lại, nhưng cơ thể quá yếu, không còn sức lực. Thế là để mặc nàng một tay chạm vào người mình, hoàn toàn không cản nổi.

Thẩm Xuân sờ đến một chỗ lõm hình dạng biến dạng rõ rệt, sắc mặt lập tức tái mét: "Hồ Thành Vũ bọn hắn đánh gãy cả xương sườn của chàng rồi sao?!”

Dù đau đến suýt ngất đi và tôn nghiêm nam nhân bị động chạm, Tạ Ngọc vẫn cố gắng gượng dậy, cất giọng phản bác đầy khí lực:“Dĩ nhiên là không phải!”

Hắn hiếm khi lớn tiếng, Thẩm Xuân bị dọa một cái đến giật mình, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói: "Trước khi đến đây ta đã đụng độ mấy đợt thích khách, bị loạn thạch đập trúng, vô tình bị thương , mới vừa rồi ra tay động thủ đến vết cũ nên mới như vậy, không sao đâu.”

Hắn nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhưng Thẩm Xuân vốn là người học y, sao có thể không nhìn ra điều bất thường, nàng đưa tay khẽ chạm vào chỗ xương gãy, trong lòng vẫn còn hốt hoảng, giọng đầy lo lắng: "Biết rõ xương sườn đã gãy mất mà chàng còn dám ra tay động thủ? Nếu đoạn xương gãy đâm vào tim phổi, thì có là thần tiên cũng không cứu nổi đó!”

Tay nàng khẽ đặt xuống vùng ngực, chỉ vào chỗ gần tim phổi, rồi cau mày hỏi nhỏ:“Nơi này còn đau không?”

Nàng một mặt quan tâm, vẻ mặt lo lắng, Tạ Ngọc không  nhớ nổi đã bao lâu không thấy được nàng dịu dàng như này. 

Tim hắn khẽ rung lên, ngẩng mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt sâu thẳm, rồi chậm rãi nói: "Đau. . ."

Quả nhiên, lời vừa dứt, vẻ lo lắng trên mặt Thẩm Xuân lại càng đậm hơn vài phần, bàn tay đang đặt lên người hắn cũng lập tức nhẹ đi, dịu dàng đến mức gần như không dám chạm.

Tạ Ngọc trong khoảnh khắc ấy như bừng tỉnh, linh đài chợt sáng, mơ hồ nhận ra một điểm then chốt. Hắn cố nén cảm giác mặt nóng bừng, chậm rãi nói:“Ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi gặp chuyện được.”

Thẩm Xuân cũng không biết nên nói gì cho phải, nàng lúng túng một lát, rồi dứt khoát một nắm đỡ lấy Tạ Ngọc:“Ta đưa chàng về trước, nối lại xương đã.”

Tạ Ngọc lại ho khan mấy tiếng,sắc mặt tiều tụy, cả người toát ra một vẻ yếu đuối khiến người ta không khỏi xót xa, như thể mang theo chút gì đó khiến người khác chỉ muốn che chở.

Hắn khẽ nói: "Không cần,cũng đến thời điểm ta nên dọn ra ngoài, không lại làm phiền nàng."

Thẩm Xuân nhịn không được liếc hắn một cái, mới nói:“Chàng đừng cố gắng cứng rắn nữa, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho ta.”

Nàng lại noi tiếp một câu: "Ở lại cho đến khi vết thương ngươi lành hẳn rồi hãy đi.”

Khóe môi Tạ Ngọc khẽ cong lên, như không giấu được nụ cười vừa nhẹ vừa ấm.

Thẩm Xuân vừa đỡ hắn trở về nhà, vừa dặn dò:“Ngươi đã ho ra máu, chắc là phổi cũng bị tổn thương rồi. Ta sẽ tìm một tấm ván gỗ để cố định cho ngươi, tránh xương gãy đâm sâu hơn.”

Nàng trước tiên đỡ cho Tạ Ngọc nằm xuống, rồi đi lấy thuốc trị thương cùng thanh nẹp, cẩn thận cố định vết thương cho hắn. Xong xuôi, nàng mới nghiêm giọng dặn dò:“Dạo này chàng tuyệt đối không được cử động lung tung. Có việc gì thì cứ giao cho hạ nhân làm, nghe chưa?”

Dựa theo dáng vẻ cao quý, quen được chăm sóc của Tạ Ngọc, việc an tâm dưỡng thương hẳn sẽ không có vấn đề gì. Dặn dò xong, Thẩm Xuân cũng thấy yên tâm hơn, liền nói:“Tốt, vậy ta về trước. Có chuyện gì nhớ gọi

Tạ Ngọc khẽ mấp máy môi, dường như định nói gì đó nhưng lại kìm lại, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói:“Tối nay nàng cũng đã hoảng sợ không ít, mau về nghỉ ngơi cho khỏe.”

Thẩm Xuân trong lòng vẫn còn chút hoảng loạn, khẽ lên tiếng:“Còn Hồ Thành Vũ…?”

Hắn dường như đã đoán được nỗi lo trong lòng nàng, liền dịu giọng trấn an:“Hồ Thành Vũ bên đó nàng không cần lo. Ta sẽ tìm cách giải quyết.Nàng chỉ cần yên tâm là được rồi.”

Nàng quen biết hắn đã lâu, đây là lần đầu tiên nghe hắn nói ra những lời an ủi dịu dàng như vậy. Nhìn hắn, nàng thoáng ngẩn người, rồi mới khẽ đáp một tiếng “à” đầy lơ đãng, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Trong mắt Thẩm Xuân, Tạ Ngọc quyền cao chức trọng, thân phận tôn quý, muốn thu thập một kẻ như Hồ Thành Vũ chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nàng không nghĩ gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu với hắn rồi quay người rời đi.

Sáng hôm sau, Tạ Ngọc gọi Trường Lạc đến, trầm giọng dặn dò đôi điều. Trường Lạc vâng lệnh, nhưng trước khi lui ra, vẫn do dự hỏi lại:"Kế Châu tình thế rối ren, chúng ta quyết định dứt khoát như vậy, liệu có ổn thỏa không?"

Hắn giải thích nói: "Tên Hồ Thành Vũ kia thì  không đủ để gây sợ, nhưng vấn đề là huynh trưởng của hắn lại là Thứ sử của Kế châu-tức người đứng đầu một châu,mà lại chính là cấp trên trực tiếp của ngài.Nếu chỉ là bí mật đấu đá thì chúng ta còn có thể đối phó được ,nhưng nếu công khai đối đầu,e rằng tình thế sẽ trở nên bất lợi cho ngài. 

Hắn phân tích:“Chúng ta vừa mới đến Kế Châu, còn chưa quen với cuộc sống nơi đây. Nếu xảy ra chuyện gì, Tạ gia cũng khó mà kịp thời hỗ trợ, nhân lực lại không đủ.”Hắn liếc nhìn phần eo của Tạ Ngọc đang được nẹp cố định, rồi nói tiếp:“Huống chi ngài còn đang bị thương, chi bằng tạm hoãn vài ngày để tình hình ổn định hơn…”

Không thể trách Trường Lạc vì đã nói nhiều lời, bởi hoàn cảnh hiện tại khác xa so với trước đây. Tạ Ngọc chưa từng trải qua nghịch cảnh như thế này. Tình hình bây giờ phức tạp và căng thẳng hơn nhiều so với thời điểm tổ phụ của Tạ gia vừa qua đời, khi đó hắn bị đày ra biên ải làm Huyện lệnh. Dù khi ấy cũng khó khăn, nhưng ít ra hắn không phải đối mặt với một cấp trên đầy thù địch như hiện tại.

"Không."

Tạ Ngọc lắc đầu, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng nói:“Không thể bỏ mặc hắn được, nếu không, tai họa sẽ giáng xuống người khác.”

Trường Lạc không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi:“Chuyện này chưa chắc đã nắm chắc hoàn toàn, Hồ Thành Văn chắc chắn sẽ tìm cách để dìm xuống.”

Tạ Ngọc khẽ gõ ngón tay lên trán, suy nghĩ một lúc rồi hạ giọng dặn dò Trường Lạc vài câu. Trường Lạc liên tục gật đầu, sau đó rời đi để hỗ trợ chuẩn bị kế hoạch.

Tại Kế Châu, ngoài Thứ sử phụ trách dân sự và hành chính, còn có một vị đô hộ họ Trần, là võ quan đứng đầu vùng này. Hai người đã cùng nắm quyền trong nhiều năm, khó tránh khỏi có chút bất hòa. Tuy nhiên, do một người chuyên về văn, một người chuyên về võ, nên từ trước đến nay, họ vẫn giữ nguyên tắc ‘nước giếng không phạm nước sông’, không can thiệp vào công việc của nhau.

Tạ Ngọc thu thập chứng cứ về những hành vi tàn ác của Hồ Thành Vũ trong các thôn làng suốt những năm qua. Thay vì trình báo cho Thứ sử Hồ Thành Văn, hắn trực tiếp giao những bằng chứng này cho Trần Đô hộ. Trần Đô hộ vốn đang bế tắc trước uy quyền của Hồ Thứ sử, nay nhận được những tội trạng này thì vô cùng mừng rỡ.

Mặc dù không có quyền trực tiếp cách chức Hồ Thành Vũ, Trần Đô hộ vẫn có thể áp dụng quân pháp để xử lý. Ông ra lệnh bắt Hồ Thành Vũ, trước mặt mọi người, đánh bốn mươi roi quân, khiến hắn bị thương nặng và phải trở về nghỉ ngơi.

Thời điểm, Hồ thành văn đã bị đánh nửa chết nửa sống, hắn quả thực rất căm hận, hận không thể ăn sống Tạ Ngọc!

Hắn dù sao cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Tạ Ngọc, nếu muốn dạy dỗ hắn, quả thực biện pháp còn nhiều, rất nhiều.

Hôm đó, khi Thẩm Xuân đang giúp Tạ Ngọc thay thuốc, bên ngoài có người gõ cửa và nói:“Thưa Tạ đại nhân, lương tháng này đã được chuyển đến cho ngài.”

Lương tháng thường được phát tại nha môn, nhưng trước nay chưa từng gửi về nhà. Tạ Ngọc không biểu lộ cảm xúc, chỉ bình thản nói:“Vào đi.”

Khi Tạ Ngọc vừa dứt lời, mấy tên sai dịch liền nghênh ngang bước vào, tay cầm theo đồ vật. Họ thấy Tạ Ngọc nhưng không hành lễ, chỉ qua loa gật đầu rồi ném đồ xuống đất một cách thô lỗ, sau đó bỏ đi, thể hiện thái độ vô cùng vô lễ.

Nha môn phát lương bổng ngoài ngân lượng ra, phần lớn là chút vải vóc thóc gạo, còn có gà vịt thịt cá hoa quả rau quả đảm bảo đủ cho cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên, khi nàng nhìn xuống đất, thấy vài tấm vải đã bị mốc meo do cất giữ quá lâu, thóc gạo thì lẫn đầy cát đất, còn thịt cá, hoa quả thì bốc mùi hôi thối, thậm chí mọc lông, dù thời tiết đang lạnh.

Những thứ phế phẩm này, đừng nói là phát cho quan viên làm bổng lộc, ngay cả bọn ăn mày cũng chẳng thèm nhận!

Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến có người dám đối xử với Tạ Ngọc một cách thô lỗ như vậy. Đôi mắt nàng mở to kinh ngạc, miệng há hốc, định gọi mấy tên sai dịch lại:“Các ngươi—”

Tạ Ngọc nhẹ nhàng ngăn lại: "Không sao."

Hắn hiển nhiên cũng không thèm để ý, khẽ cười cười: "Bên ngoài gió lớn, trở về phòng đi."

Thẩm Xuân không thể tin được, nàng kinh ngạc hỏi:“Chàng  định để mặc cho bọn họ sỉ nhục như vậy sao?”

Nàng thấy Tạ Ngọc lúc nào cũng cao ngạo, dáng vẻ quen thuộc với việc đứng trên người khác, chưa từng thấy hắn bị ai làm nhục như vậy.

So với trước kia, nàng lại càng vui mừng khi thấy vị cao cao tại thượng, luôn được ngưỡng mộ như thần tiên kia – Tạ Ngọc – giờ đây bị rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Mặc dù Tạ Ngọc đã sớm nói với nàng về chuyện mình bị giáng chức, nhưng trước giờ nàng vẫn không thật sự cảm nhận được điều đó. Chỉ đến lúc này, nàng mới thật sự thấm thía thế nào là cảnh nghèo túng.

Quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Chuyện này chẳng qua là kẻ cùng đường phản kháng mà thôi, so ra thì bốn mươi trượng quân côn của Hồ Thành Vũ mới thật sự nguy hiểm đến tính mạng. Tạ Ngọc vẫn ung dung, nét mặt bình thản: “Chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, ta cũng sẽ không vì thế mà bị cắt khẩu phần lương thực.”

Thẩm Xuân chợt lóe lên một ý nghĩ: “Chẳng lẽ có liên quan đến ta sao?” Nàng liền hỏi dồn: “Chàng bị Hồ Thành Vũ trả thù à?”

Tạ Ngọc thản nhiên nói: “Ta với anh em nhà họ Hồ vốn đã có thù từ trước, cho dù không có nàng, chuyện này cũng sớm muộn gì cũng xảy ra,nàng  không cần nghĩ ngợi nhiều.” Hắn lại thúc giục: “Thôi được rồi, mau về đi, đừng để bị lạnh.”

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn giữ dáng vẻ ung dung, điềm đạm như mây trôi nước chảy.

Đó có lẽ chính là khí chất thanh tao bẩm sinh, bất kể địa vị cao thấp, bất kể hoàn cảnh ra sao, hắn vẫn luôn giữ được vẻ điềm đạm, ung dung, mặt mày sáng sủa, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

Thẩm Xuân nhìn mà sững người trong chốc lát. 

Thực ra, phần lớn thời gian, Tạ Ngọc trong lòng nàng giống như một pho tượng thần thanh lãnh, kiêu ngạo. Hắn vốn dĩ thuộc về nơi cao cao tại thượng, nhận lấy sự ngưỡng vọng và tôn thờ của bao người, hoàn toàn không vướng chút bụi trần thế tục. So với một con người sống động, hắn lại càng giống một tấm bia đá to lớn, lạnh lùng và xa cách.

Dù hai người có thân mật, an ủi nhau thế nào đi nữa, nàng vẫn luôn cảm thấy mình và hắn không cùng một con đường, thậm chí không giống như cùng một loài người.

Nhưng vào khoảnh khắc này, khi hắn không còn quyền thế địa vị, không còn gia thế hiển hách, cũng chẳng còn đám người mê muội ngưỡng mộ vây quanh, mọi phù hoa đều được trút bỏ — chỉ đến lúc đó, Thẩm Xuân mới mơ hồ nhận ra, rốt cuộc hắn là một con người như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment