Triều đình đã chịu phái binh mã đến phong thôn, cho thấy quan phủ thật sự định can thiệp vào việc này. Sau một thoáng sững sờ, Thẩm Xuân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, còn nhẹ giọng an ủi con trai của lý chính:
“Không sao cả, phong thôn cũng là điều tốt. Nếu không, bệnh cứ lan mãi, càng lúc càng nghiêm trọng hơn thôi.”
Đa số dân chúng vốn có niềm tin tuyệt đối với triều đình và quan phủ, lý chính cùng nhi tử cũng liên tục gật đầu:
“Đúng đúng, nếu quan phủ đã phái nhiều người như vậy đến, hẳn là để cứu chúng ta.”
Thẩm Xuân khẽ gật đầu, nghiêm túc nói tiếp:
“Ta đã quan sát, dịch bệnh này thường phát tác sau ba bốn ngày. Hiện giờ ta đã tiếp xúc người bệnh đầu tiên gần nửa tháng mà vẫn khỏe mạnh, có thể khẳng định là bản thân không nhiễm bệnh. Ta định lập tức lên trấn, thỉnh sư phụ đến, chắc chắn ông ấy sẽ chữa được căn bệnh này.”
Hai cha con lý chính vội vàng cảm tạ không ngớt, một mực hộ tống nàng ra tận cổng thôn.
Nào ngờ, ba người vừa đến nơi, đã bị hai tên lính rút đao chặn đường, lạnh giọng quát:
“Theo lệnh cấp trên, từ giờ Vương Gia Thôn bị phong tỏa, bất kỳ ai cũng không được ra vào nửa bước!”
Lý chính bước lên, chỉ vào Thẩm Xuân, nhã nhặn phân trần:
“Vị này là tiểu Thẩm đại phu, là đệ tử Chu thái y ở trấn trên. Nàng muốn đến thỉnh sư phụ về chữa bệnh cho cả thôn.”
Vừa nói, ông vừa kín đáo lấp vào tay binh sĩ vài lượng bạc vụn, cười làm lành:
“Xin yên tâm, tiểu Thẩm đại phu thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, nếu không tin, ngài có thể cho đại phu trong quân đến bắt mạch.”
Lời còn chưa dứt, binh sĩ kia đã vung tay đẩy mạnh ông ngã xuống đất, còn khinh khỉnh nhổ một tiếng:
“Thẩm đại phu hay Vương đại phu gì cũng mặc! Lệnh là không cho ra khỏi thôn, ai dám cãi sẽ bị chém đầu!”
Con trai lý chính tức giận bước lên định lý luận, ai ngờ binh sĩ đó vung đao chém xuống không hề kiêng nể, dọa đến mức Thẩm Xuân giật bắn người, vội kéo mạnh cánh tay y, cười gượng xoa dịu:
“Không ra là được rồi, chúng ta tuyệt đối nghe theo quan phủ an bài.”
Ánh mắt binh sĩ lúc này mới chuyển sang nhìn nàng, dừng lại trên mặt Thẩm Xuân khá lâu, ánh mắt đầy soi mói, rồi cùng đồng bọn liếc nhau một cái đầy hàm ý.
Lý chính tuổi đã lớn, hiểu rõ thế nào là quân vô pháp vô thiên, vội cúi người nhặt bạc lên, liên tục nói:
“Chúng ta về, chúng ta về là được rồi.”
Rồi kéo tay Thẩm Xuân quay lại. Trên đường, ông vẫn không quên nhắc nhở:
“Tiểu Thẩm, mấy ngày này ngươi nên cẩn thận một chút, có việc cũng đừng tới gần mấy tên lính kia.”
Thẩm Xuân cũng biết là mình đã quá chủ quan, chỉ có thể im lặng gật đầu.
Hiện đang là thời điểm cuối năm, thôn làng này đất đai màu mỡ, lại gần trạm vận chuyển ngựa của triều đình, nên dù bị phong tỏa, dân chúng vẫn sống khá đầy đủ, ăn Tết như thường. Thẩm Xuân vẫn cố gắng khám bệnh cho mọi người mỗi ngày, ai nấy cũng tin tưởng tuyệt đối vào quan phủ, không hề chất vấn quyết định phong thôn.
Nhưng qua năm sáu ngày, cuối cùng mọi người cũng cảm thấy có điều không ổn.
Lính trấn chỉ phụ trách canh giữ cổng thôn, nhưng lại hoàn toàn không quan tâm đến tình hình bệnh dịch bên trong. Dân chúng ốm đau, chết chóc, bọn chúng đều làm ngơ — mà nếu thực sự là vì muốn khống chế dịch bệnh, ít nhất cũng nên cử vài vị đại phu đến chẩn bệnh phát thuốc chứ?
May mà trong thôn có giếng nước sạch, đồ ăn vẫn tự túc được, nhưng thuốc men thì càng lúc càng cạn.
Lý chính rầu rĩ tìm đến Thẩm Xuân bàn bạc:
“Tiểu Thẩm, thuốc men sắp cạn rồi. Đám lính kia thì không cho ai ra khỏi thôn, vậy phải làm sao đây? Hôm nay lại có thêm mấy lão nhân không chịu nổi mà gục xuống, cả mấy thanh niên trẻ tuổi cũng bắt đầu ngã bệnh. Cứ như vậy, thôn chúng ta chẳng phải là xong đời sao?!”
Thẩm Xuân giờ đầu óc đã linh hoạt hơn nhiều, lập tức nghĩ kế:
“Nếu người của chúng ta không được ra ngoài, chi bằng nhờ đám lính kia mua thuốc giúp. Mỗi nhà góp ít tiền biếu họ, cùng lắm là xem như phí nhờ vả.”
Nàng lại nói thêm:
“Nhân tiện để họ mang giúp ta một phong thư gửi cho sư phụ, thuốc cũng có thể nhờ người bên chỗ sư phụ chuẩn bị.”
Lý chính thở dài:
“Ta cũng nghĩ đến rồi. Sáng nay còn phái lão nhị trong nhà ra cửa thôn, nhờ bọn họ mua dược liệu giúp. Ai ngờ chúng không những không chịu đi, lại còn nuốt luôn tiền, đánh cho lão nhị một trận rồi đuổi về.”
Ông cười khổ:
“Hiện giờ, đừng nói là truyền tin ra ngoài, đến cả một cơn gió trong thôn cũng không lọt ra được. Ta thật không hiểu, đám người này rốt cuộc muốn làm gì.”
Thẩm Xuân nghe vậy, cả người cứng đờ, giật mình đến mức tim như rơi xuống đáy vực.
Vì để tránh ôn dịch lan rộng, phong tỏa thôn là điều có thể hiểu được. Nhưng nếu phong luôn cả tin tức, thậm chí không cho người trong thôn ra ngoài cầu đại phu, mua dược liệu… thì dường như không chỉ là ngăn dịch, mà là muốn mặc kệ người trong thôn tự sinh tự diệt.
Một ý nghĩ lạnh lẽo đột ngột trỗi dậy trong đầu Thẩm Xuân khiến nàng khẽ rùng mình.
Nàng bỗng nhớ tới một chuyện.
Trước kia, lúc còn ở bên Tạ Ngọc, nàng từng thấy một quyển hồ sơ án cũ. Mười năm trước, ở Đồng Quan, ngoại ô có một thôn nhỏ bùng phát ôn dịch. Triều đình có hạ chỉ cứu trợ, quan địa phương cũng biểu hiện tích cực xin giúp người. Thế nhưng, ôn dịch nơi đó không hề được khống chế. Cả thôn dân đều chết sạch, cái thôn ấy bị xóa khỏi bản đồ.
Thế nhưng vì ôn dịch không lan rộng, quan phụ trách phòng dịch còn được khen là phản ứng nhanh chóng, có công dập dịch, từ đó được thăng hai cấp.
Sau khi Tạ Ngọc nhậm chức ở phủ Kinh Triệu, vô tình đọc được bản án này. Cảm thấy có điểm bất thường, chàng đã âm thầm tái thẩm, mới lật được chân tướng, thì ra vị quan phụ trách phòng dịch kia đã tham ô tiền cứu chữa, cố ý ngăn không cho dân làng được trị bệnh. Đến khi hơn phân nửa dân số đã chết, hắn mới sai binh lính tiêu diệt toàn bộ thôn, bịt đầu mối.
Dưới sự điều tra nghiêm ngặt của Tạ Ngọc, những kẻ liên quan cuối cùng đều bị đưa ra công lý. Cũng coi như trả lại công bằng cho mấy trăm oan hồn. Nhưng người đã mất, dẫu công bằng được giành lại, cũng không thể sống lại lần nữa.
Không có lý do rõ ràng, nhưng ký ức về vụ án ấy bỗng hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.
Nàng bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng chi tiết phong thôn lần này, sống lưng lạnh toát. Lập tức lên tiếng hỏi:
“Người phụ trách phong thôn chúng ta là ai?”
Lý chính nghĩ một chút rồi đáp:
“Hình như họ Hồ, là em trai một vị quan lớn trên phủ thành.”
Hỏng rồi. Hỏng thật rồi!
Nếu là người khác, Thẩm Xuân còn chưa dám khẳng định. Nhưng nếu là Hồ Thành Văn… nàng dám chắc chắn, ông ta nhất định làm được chuyện điên rồ như thế!
Lý chính thấy nàng nửa ngày không nói, sắc mặt tái nhợt hẳn, liền lo lắng hỏi:
“Tiểu Thẩm đại phu, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Xuân chần chừ một chút, rồi ghé sát tai ông, thấp giọng nói vài câu.
Lý chính nghe xong, xua tay lia lịa:
“Không thể nào! Tiểu Thẩm đại phu, ngươi nghĩ nhiều rồi. Quan phủ làm sao có thể hại dân lành được? Thôn ta tuy chỉ có trăm người, nhưng năm nào cũng nộp thuế, còn chăn ngựa cho phủ thành. Chúng ta là lương dân được người người khen ngợi, quan phủ sao lại giết ta chứ?”
Đối với những người nông dân quanh năm suốt tháng chỉ quanh quẩn trong trấn nhỏ, thiên địa trong mắt họ chỉ lớn bằng cái chợ, họ đâu từng nghe đến chuyện quan lại tham ô, hại dân diệt khẩu? Niềm tin với triều đình gần như tuyệt đối.
Thẩm Xuân chỉ biết thở dài trong lòng. Nếu không nhờ cơ duyên gả cho Tạ Ngọc, từng tiếp xúc nhiều hồ sơ sự vụ, tăng thêm hiểu biết… thì giờ phút này, nàng cũng sẽ giống lý chính, không thể nào tin được quan phủ lại đi giết dân.
Nàng dứt khoát hỏi thẳng:
“Vậy ngài nói xem, bọn họ phong tỏa tin tức, không cho mời đại phu là vì lý do gì?”
Lý chính cứng họng.
Thẩm Xuân tiếp lời:
“Bất kể ngài có tin lời ta hay không, điều quan trọng lúc này là phải nhanh chóng để người ngoài biết chuyện ôn dịch trong thôn. Có như vậy, chúng ta mới có cơ hội mời được đại phu, mua được dược liệu. Việc này, không sai chứ?”
Lý chính dù thiếu kiến thức nhưng cũng là người từng trải, nghe vậy liền gật đầu. Ông hỏi:
“Tiểu Thẩm đại phu, ngươi có kế hoạch gì không?”
Thẩm Xuân gật đầu, lại ghé tai nói nhỏ vài câu. Sau đó, nàng nghiêm giọng dặn:
“Hiện giờ chúng ta như châu chấu cùng buộc chung một sợi dây. Những lời hôm nay ta nói, ngài có thể không tin, nhưng tuyệt đối không được nói ra. Nếu lọt vào tai Hồ Thành Văn, ta chết chắc.”
Lời nàng nói không phải dọa suông. Nếu lý chính mà quay đầu báo mật, nàng thực sự chẳng còn đường sống.
Bị lời nàng làm cho sợ hãi, lý chính cũng run run, vỗ ngực cam đoan:
“Ngươi yên tâm. Tuy ta già cả, chẳng phải bậc anh hùng gì, nhưng tuyệt không làm chuyện bội nghĩa!”
Rồi ông lại hỏi:
“Ngươi thực sự có cách truyền được tin ra ngoài sao?”
Thẩm Xuân gật đầu:
“Ta có. Khi tới lúc đó, mọi người nhớ phối hợp với ta.”
Tiễn lý chính ra cửa, Thẩm Xuân mới phát hiện cổ tay mình đang run.
Nàng gần như chắc chắn, Hồ Thành Văn đang có ý định diệt khẩu cả thôn!
Chờ đến khi tiền cứu trợ tới, ôn dịch phát tác đến đỉnh điểm, ông ta nhất định sẽ ra tay, diệt sạch, không để lại dấu vết. Ông ta tuyệt đối không thể để lặp lại vụ án Đồng Quan, bị người như Tạ Ngọc phát hiện, lật tẩy.
Muốn sống, chỉ có thể tự cứu!
Nàng cắn răng, cầm kéo cắt vài tấm vải lụa thành những mảnh nhỏ, viết lên từng mảnh thông tin ngắn gọn về tình hình ôn dịch trong thôn. Sau đó, nàng chạy đến chuồng heo, cẩn thận nhét từng mảnh vào hậu môn của mười lăm con heo mập.
Làm xong, nàng nhìn lũ heo mà đau lòng, đây là toàn bộ gia sản nàng gom góp bấy lâu, vốn trông đợi bán được một khoản kha khá.
Cắn răng tháo chuồng, nàng vừa hô vừa giả vờ đuổi theo:
“Người đâu! Giúp ta với! Chuồng heo sập, heo nhà ta chạy hết rồi!”
Thôn dân vốn thân thiện, nghe tiếng gọi liền ùa ra giúp. Có cả lý chính hô hào đốt đuốc tìm kiếm, trong chốc lát cả làng nhốn nháo.
Mười mấy binh lính canh thôn chưa từng gặp cảnh tượng hỗn loạn như vậy, lại bị mấy con heo hơn ba trăm cân đụng ngã, chưa kịp phản ứng thì lũ heo đã phá cửa chuồng, thoát khỏi thôn.
Thấy thôn dân cũng bắt đầu chạy ra theo, binh lính mới hoàn hồn, đồng loạt rút đao quát lớn:
“Đứng lại! Còn dám tiến thêm bước nữa, đừng trách đao không có mắt!”
Thẩm Xuân ngồi bệt dưới đất, trên người dính đầy bùn, mùi chuồng heo nồng nặc, bắt đầu khóc òa.
Lý chính bước tới giải thích:
“Là do chuồng heo nhà tiểu Thẩm bị sập, heo chạy cả. Mong các vị đại nhân thông cảm, cho nàng ra ngoài bắt lại.”
Tên lính canh thấy nàng thảm hại như thế, lòng cũng mềm, huống hồ mệnh lệnh chỉ nói không cho dân ra ngoài, không hề cấm xúc vật.
Hắn phẩy tay, bịt mũi lui lại, mắng một câu:
“Chạy thì chạy, cũng không phải chồng ngươi chạy mất! Cút vào đi, ngoan ngoãn ở lại. Còn dám gây chuyện, lão tử không tha đâu!”