Vì truy bắt hung thú, Tạ Ngọc dẫn đầu một đoàn người lặn lội vào rừng sâu núi thẳm, bảy tám ngày ròng rã chưa từng quay lại.
Hắn chia nhân lực thành ba đội, tỏa ra khắp nơi trong núi để lùng tìm dấu vết. Con gấu ngựa kia quả thật đã thành tinh, phát hiện tình thế không ổn liền lập tức ẩn mình, khiến cả đội mất nhiều thời gian truy đuổi. May thay, Tạ Ngọc nhạy bén, phát hiện dấu vết của nó trong một khe núi hẻo lánh, sau đó phối hợp cùng các đội khác mai phục, cuối cùng giết được con ác thú đã hại mạng bao người — không tổn thất một ai.
Lần lên núi này cũng thu hoạch không nhỏ. Ngoài việc diệt trừ tai họa, họ còn săn được không ít vật quý như gan hổ, lông chồn, nhung hươu, da báo… Những thứ ấy đối với Tạ Ngọc chẳng có mấy giá trị, hắn chỉ giữ lại phần thuộc về mình theo quy định, còn lại phân chia cho thuộc hạ. Hắn làm việc có thưởng phạt rõ ràng, nhanh chóng xây dựng uy tín và lòng phục tùng.
Trên đường trở về, đám người vừa vui vẻ rời núi, vừa xúm lại hỏi han:
“Đại nhân, chúng ta đã tiêu diệt được thủ phạm giết ngựa chiến, chẳng phải không cần tiếp tục trấn giữ chuồng ngựa nữa sao? Có nên trở về Kế Châu trước không?”
Tạ Ngọc nghe vậy, ánh mắt thoáng dừng lại, nhưng không trả lời.
Trường Lạc nghiêng người liếc hắn một cái, cảm thấy không khí có chút lúng túng, bèn cố tình chuyển chủ đề, cười nói:
“Con hung thú kia tuy hung hãn, nhưng đôi tay gấu cũng đầy đặn lắm. Thuộc hạ mạo muội hỏi, ngài có thể ban thưởng cho ta đôi tay gấu đó được không?”
Tạ Ngọc nhướng mày:
“Ngươi muốn làm gì?”
Trường Lạc cười hề hề:
“Ti chức muốn mang tặng cho phu… À không, Thẩm nương tử. Tay gấu là đại bổ mà.”
Tạ Ngọc khẽ rũ mi, bóng râm dưới mi mắt kéo dài, hồi lâu mới lạnh nhạt đáp:
“Đừng phí công vô ích nữa. Nàng đã nói sẽ không bao giờ gặp lại ta.”
Trường Lạc trong lòng cười thầm, ngoài mặt vẫn nghiêm chỉnh:
“Nàng nói không gặp đại nhân, chứ đâu có nói không gặp ti chức. Ti chức mang tay gấu qua, xem như báo bình an cũng được.”
Tạ Ngọc nhìn về nơi khác, thản nhiên nói:
“Trong rương còn có một tấm da cáo lửa, lông rất đẹp.”
Trường Lạc suýt bật cười nhưng cố nén:
“Dạ, vậy ta sẽ mang cả hai thứ đến cho Thẩm nương tử.”
Cả đoàn mất hơn một canh giờ mới rời khỏi núi, vừa bước ra vùng đất bằng, liền thấy bên bờ sông có mấy con heo trắng mập đang uống nước. Một số người vốn quen săn bắt, nhìn thấy liền ngứa tay, rút cung định bắn.
Tạ Ngọc chăm chú nhìn, bỗng giơ tay ngăn lại:
“Chờ đã.”
Ánh mắt hắn thoáng nghi hoặc hiếm thấy:
“Những con heo này rõ ràng là heo nhà nuôi.”
Trường Lạc sững người, rồi nghe Tạ Ngọc nói chắc như đinh đóng cột:
“Đây là heo của nàng. Trên mông heo của nàng luôn đóng dấu hình đâm chéo.” Hắn vừa nói xong, ánh mắt càng thêm trầm xuống:
“Nhưng sao heo của nàng lại chạy tới tận nơi này?”
Tạ Ngọc vốn từng làm hình án, chỉ thoáng nhìn đã phát hiện điều khác thường. Không chờ người khác phản ứng, hắn đã thúc ngựa phi thẳng đến kiểm tra.
Trường Lạc âm thầm cảm khái:
… Có người ngoài miệng thì nói cả đời không qua lại, nhưng ngay cả dấu đóng trên mông heo nhà người ta cũng nhớ kỹ rành rẽ. Chậc chậc chậc…
Tạ Ngọc chẳng mấy chốc đã phát hiện từ phần đuôi một con heo có nhét một mảnh vải mỏng.
Hắn chỉ liếc qua, sắc mặt đã lập tức trở nên u ám.
Trường Lạc vội hỏi:
“Đại nhân, Thẩm nương tử xảy ra chuyện gì sao?”
Tạ Ngọc không nói một lời, lập tức giục ngựa:
“Đi đến thôn Vương Gia , tìm Hồ Thành Vũ.”
Hồ Thành Vũ, để tuyệt đường truyền tin, đã sớm hạ trại ngay gần thôn Vương Gia cùng vài tâm phúc.
Thời gian phong thôn càng dài, xung đột với người dân càng nhiều. Ngay hôm nay, có một hán tử vì xin thuốc cho mẹ già mà lén trèo tường ra ngoài. Trước mặt bao người, hắn bị Hồ Thành Vũ đích thân bắn trọng thương bằng một mũi tên.
Chuyện này tuy khiến dân thôn tạm thời sợ hãi, nhưng cũng khiến lòng oán hận và nghi ngờ trong dân chúng âm ỉ bốc lên. Ánh mắt họ nhìn binh lính giữ thôn đã không còn đơn thuần.
Tâm phúc của ông ta có chút nôn nóng, ghé tai khuyên:
“Đại nhân, không thể chần chừ thêm. Phải nhanh chóng ra tay, không để sót một ai.”
Theo kế hoạch, nếu dân làng chết vì ôn dịch, sau đó triều đình sẽ cử người đến nghiệm thi. Nhưng với địa vị của đại ca Hồ Thành Vũ — Thứ sử Kế Châu — thì việc làm giả kết quả rất dễ dàng.
Chỉ là Hồ Thành Vũ vẫn còn chần chừ:
“Giết hết trong thời gian ngắn như vậy, e rằng sẽ gây nghi ngờ.”
Ông ta trầm giọng tiếp lời:
“Hơn nữa, khoản tiền cứu trợ từ triều đình còn chưa đến tay. Nếu bây giờ người đã chết hết, số bạc đó chẳng phải sẽ bị thu hồi? Ta… ta thật sự không cam lòng!”
“Việc này đã bị ngài vạch trần, không thể chậm trễ được nữa!” – Tâm phúc sốt ruột hét lên – “Chúng ta đã hoàn thành hai bước, bước cuối cùng cho dù không làm thì cũng không sao, an toàn vẫn là trên hết!”
Hồ Thành Vũ tuy tàn nhẫn nhưng lại thiếu quyết đoán, dù tâm phúc khuyên rát cả miệng, ông ta vẫn không dám sớm ra tay giết người.
Tâm phúc hết cách, chỉ có thể qua loa hành lễ, vén rèm ra khỏi doanh trướng.
Ra đến bên ngoài, hắn ta lặng lẽ vòng qua lưng doanh trướng, đáy mắt thoáng hiện tia hàn quang, lập tức đến chỗ một vị Ngũ trưởng, giả mạo lệnh của Hồ Thành Vũ, âm thầm truyền đạt vài câu.
Bên trong doanh trướng, Hồ Thành Vũ bước đi tới lui, một lúc thì ánh mắt hung ác, một lúc lại chần chừ do dự, tâm trạng không thể nào ổn định nổi. Đúng lúc ấy, bên ngoài doanh trướng bỗng ồn ào, nghe được tiếng vó ngựa dồn dập, cùng với âm thanh huyên náo của một nhóm người.
Tim ông ta khẽ run lên, không dám bước ra ngoài, chỉ đứng bên trong lớn tiếng quát hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”
Nhưng ngoài trướng không ai đáp lời, vẫn ồn ào náo động không ngừng. Trong lòng có quỷ, ông ta chỉ biết đi đi lại lại trong doanh trướng, không dám mạo muội ra xem.
Một lúc sau, chỉ nghe “phịch” một tiếng nặng nề. Một vật gì đó tròn tròn bị ném vào trong trướng. Hồ Thành Vũ nhìn kỹ thì suýt nữa ngã ngồi xuống đất – đó là đầu của chính tâm phúc ông ta! Máu còn chưa khô, nhanh chóng loang lổ nhuộm đỏ cả nền trướng.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn, dáng đứng ngay ngắn như tùng như trúc, vén rèm bước vào. Ánh mắt ông ta lạnh lùng như băng, thẳng tắp khóa chặt lấy Hồ Thành Vũ.
Hồ Thành Vũ sững người vài giây, sau đó mới phản ứng lại, hét lớn:
“Tạ Ngọc?!”
Tạ Ngọc không phải bị ông ta sai đi săn gấu ở vùng rừng sâu núi thẳm rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây, còn giết cả tâm phúc của ông ta? Chẳng lẽ đã nhìn ra điều gì bất thường?
Không thể nào… Không đúng!
Ông ta vẫn chưa ra tay với người dân thôn Vương Gia, phong tỏa thôn cũng là làm theo lệnh triều đình, chỉ khắt khe một chút để ngăn tin tức ôn dịch lan ra làm loạn lòng người. Thuốc men không đủ, thôn trấn phía trên cũng có người nhiễm bệnh, ông ta hoàn toàn có thể viện cớ rằng bận ứng phó nên chưa kịp điều động dược liệu.
Từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng lộ ra dấu hiệu gì!
Dù Tạ Ngọc có nghi ngờ, cũng không có chứng cứ trong tay!
Hiểu ra điều này, Hồ Thành Vũ phần nào lấy lại bình tĩnh, rút thanh bội đao bên hông ra, chỉ thẳng về phía Tạ Ngọc:
“Tạ Ngọc, ngươi điên rồi sao? Dám giết quan triều đình, là tạo phản đấy biết không?!”
Ông tap chỉ xuống cái đầu lăn lóc trên đất, lạnh lùng quát:
“Người đó là tiên phong dưới trướng ta, phẩm giai chỉ thấp hơn ngươi nửa bậc, ngươi có tư cách gì giết người?! Rõ ràng là trong lòng ngươi có mưu đồ tạo phản! Người đâu, bắt tên loạn thần tặc tử này cho ta!”
Vừa dứt lời, lều trướng bị xé toạc, hàng trăm binh sĩ nhanh chóng bao vây kín bưng. Ở trung tâm, hơn hai mươi người giơ thương nhắm thẳng vào Tạ Ngọc, chỉ đợi một lệnh là lập tức đâm tới.
Tạ Ngọc bên người chỉ có hơn mười thuộc hạ, so về quân số rõ ràng rơi vào thế yếu.
Từ chỗ kinh hoảng ban đầu, Hồ Thành Vũ dần dần hiện ra vẻ đắc ý. Ông ta không ngờ Tạ Ngọc lại hành động hồ đồ như vậy – chưa có chứng cứ đã dám giết người! Vậy thì đúng lúc ông ta có thể mượn cớ này để giết chết Tạ Ngọc!
Ông ta vung tay chuẩn bị hạ lệnh, thì nghe thấy Tạ Ngọc quát lớn:
“Dừng tay!”
Giọng hắn lạnh lùng như gió tuyết, đầy áp lực và uy nghiêm.
Hắn là danh thần đương triều, danh tiếng lẫy lừng trong triều lẫn ngoài quân. Nhiều tướng sĩ nghe tiếng đã sững lại, nhất thời tay nắm thương cũng chần chừ, không còn vững vàng.
Giữa sự im lặng như nín thở, Tạ Ngọc nghiêm giọng nói:
“Hồ Thành Vũ ngài nuốt riêng tiền cứu tế triều đình ban xuống, phong tỏa tin tức, định thừa cơ tung binh đồ sát thôn dân – tội không thể tha!”
Hồ Thành Vũ sắc mặt biến đổi, lập tức cãi lại:
“Nói nhăng nói cuội! Ta làm theo pháp lệnh triều đình, sao có thể tung binh đồ dân? Rõ ràng là ngươi giết quan, giờ còn ngậm máu phun người!”
Ông ta từ nhỏ được huynh trưởng che chở, tuy lòng dạ ác độc nhưng không có gan lớn, vừa bị đối chất đã rơi vào thế yếu.
Lúc này, Tạ Ngọc hơi nghiêng người, để lộ một người phía sau – chính là một vị Ngũ trưởng dưới trướng Hồ Thành Vũ. Người này cao giọng nói:
“Ta có thể làm chứng! Hồ Thành Vũ từng ra hai lệnh miệng cho tâm phúc, yêu cầu hôm nay dẫn binh đến tàn sát toàn bộ thôn Vương Gia. Ta thấy không ổn, định ngăn cản thì bị hắn ra lệnh giết. May mà Tạ đại nhân xuất hiện kịp thời cứu ta, giết chết hai tên cẩu tặc. Nếu không, người dân thôn Vương Gia giờ đã máu chảy thành sông!”
Mệnh lệnh kia vốn không phải do Hồ Thành Vũ trực tiếp ban ra, giờ nghe thấy lời tố cáo, ông ta biết có người cố ý giăng bẫy. Dù vậy, tình hình vẫn còn có thể cứu vãn – Tạ Ngọc không có chứng cứ ông ta tham ô tiền cứu tế, tâm phúc đã chết, tất cả có thể đổ lên đầu tên tâm phúc. Huống hồ, ông ta phẩm giai cao hơn Tạ Ngọc, lại là em ruột Hồ Thứ sử – Tạ Ngọc không có quyền xử trí ông ta!
Ông ta đang định phản bác, thì đột nhiên cảm thấy tim lạnh toát. Một thanh kiếm sắc như băng xuyên thẳng qua ngực!
Tạ Ngọc không cho ông ta cơ hội mở miệng, rút kiếm ra liền lập tức chặt đầu ông ta.
Máu văng tung tóe trên gò má lạnh như băng của Tạ Ngọc, ông ta cao giọng tuyên bố:
“Hồ Thành Vũ tham ô, giết hại dân lành – hôm nay ta xử quyết tại chỗ, lấy đó làm gương!”
Hắn giơ cao ấn tín của Hồ Thành Vũ, trầm giọng nói:
“Từ giờ, ta tạm thay chức phòng giữ. Mọi người nghe theo hiệu lệnh của ta – lui!”
Hồ Thành Vũ tuy dựa thế huynh trưởng làm mưa làm gió, nhưng trong quân vốn không được lòng người. Giờ mọi người nhìn nhau gật đầu, rồi cùng khom người nói:
“Chúng ta nguyện tôn Tạ đại nhân là người chỉ huy!”
Sau đó đồng loạt lui ra.
Chờ mọi người đi hết, Trường Lạc mới lau mồ hôi lạnh, thấp giọng hỏi:
“Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Tuy trông thì khí thế lẫm liệt, nhưng lần ra tay này thực tế là lấy mạng đánh cược. Tạ Ngọc vừa đến gần thôn Vương Gia đã gặp ngay tâm phúc thứ hai của Hồ Thành Vũ dẫn binh định đồ sát cả thôn. Sau khi chém giết trong hỗn loạn, hắn thừa thế đột nhập vào doanh trướng, nhanh tay giết Hồ Thành Vũ, giành quyền khống chế.
Tuy nhiên, về mặt luật pháp, hắn không có quyền xử tử Hồ Thành Vũ – một ngũ phẩm quan triều đình, lại còn là em ruột Thứ sử Hồ. Một nhân chứng không đủ buộc tội, hành động lần này là một canh bạc sinh tử – đánh vào lúc bất ngờ, không cho đối phương thời gian xoay chuyển.
Nhưng kể từ giờ khắc này, giữa hắn và Hồ Thứ sử – không chết không thôi.