Cổ tay Mạnh Đường bị nắm chặt, Ngụy Xuyên cao lớn, cánh tay giơ cao che mưa cho cô.
Sân vận động nằm ngay cạnh nhà thi đấu, Mạnh Đường bị cậu kéo vào nấp dưới mái hiên.
Nhà thi đấu chỉ mở cửa chính, không ít người lười đi vòng nên đứng đợi mưa tạnh dưới mái hiên bên hông.
Mạnh Đường phủi nước mưa trên người, hơi thở có chút dồn dập: “Sao cậu lại ở đây?”
Ngụy Xuyên đáp một đằng hỏi một nẻo: “Thế nào? Cậu có bị ướt không?”
Mạnh Đường lắc đầu: “Không ướt lắm.”
Vị trí của cô gần cửa hông nhà thi đấu nhất nhưng điều này cũng khiến những người đến sau cứ thế đẩy cô và Ngụy Xuyên càng sâu vào bên trong.
Ánh sáng từ điện thoại giữa không gian ngoài trời rộng lớn trở nên nhỏ bé và mờ ảo, nhưng cũng đủ để Mạnh Đường dùng mắt phác họa đường nét khuôn mặt Ngụy Xuyên.
Mái tóc ngắn của cậu phủ một lớp hơi nước, trên mặt cũng vương vài giọt nước.
Mạnh Đường lấy từ trong túi ra một miếng vải cotton đưa cho cậu: “Cậu lau đi.”
“Cái gì đây?” Ngụy Xuyên cầm lấy, nương theo ánh đèn nhìn thử, “Khăn tay à?”
Mạnh Đường nói: “Không phải, chỉ là một miếng vải cotton sạch, tôi dùng khi vận chuyển đồ điêu khắc gỗ.”
Ngụy Xuyên cười cười, dùng miếng vải lau qua mái tóc ngắn ướt nhẹp.
Xung quanh có khá nhiều người, may mà hai người đứng sát tường nên cũng chẳng ai để ý đến cậu. Ngụy Xuyên hơi ghé lại gần, thì thầm hỏi:
“Cậu chạy bộ một mình à?”
Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Ở phòng thí nghiệm phục chế đến tám giờ rưỡi mới ra, còn cậu? Sao lại ở sân vận động?”
Ngụy Xuyên nhét miếng vải vào túi, nói: “Tập luyện từ sáu giờ đến tám giờ rưỡi, có một tiếng hoạt động tự do, chơi game với đồng đội bị thua nên chịu phạt ‘Đại mạo hiểm’ ra sân chạy hai vòng, vừa ra thì trời mưa.”
Mạnh Đường bật cười, cuộc sống tập luyện này cũng đa sắc màu thật.
Mưa rơi xối xả, mười mấy phút trôi qua vẫn không có dấu hiệu ngớt.
Cứ thế này mà về thì ướt sũng từ đầu đến chân mất nhưng cặp đôi nhỏ bên cạnh lại không đợi được nữa.
Cô gái than phiền mưa to quá, đứng mỏi chân, chàng trai bảo cô dựa vào người mình mà nghỉ.
Cô gái ôm lấy chàng trai, rúc vào lòng nũng nịu r*n r*.
Chàng trai vừa hôn vừa dỗ dành cô gái khiến Mạnh Đường đứng bên cạnh ngượng đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Cái kiểu coi trời bằng vung này đúng là xem những người xung quanh như khúc gỗ hết cả rồi.
Ngụy Xuyên vỗ vỗ vai Mạnh Đường, đổi chỗ với cô.
Cậu ghé vào tai chàng trai kia “này” một tiếng: “Người anh em, bên cạnh còn có người đấy, yêu đương cũng phải nhìn hoàn cảnh chút chứ.”
Chàng trai kia “xì” một tiếng: “Tự mình không có bạn gái thì ghen tị cái gì?”
“Tôi ghen tị á?” Ngụy Xuyên tức quá hóa cười, “Tiếng hai người hôn nhau còn to hơn cả tiếng mưa, có cần tôi khiêng cái giường đến cho hai người không?”
Xung quanh vang lên một trận cười ồ, chuyện này chắc chắn sẽ thành tin bát quái hot nhất ngày mai.
Mạnh Đường đặc biệt khâm phục Ngụy Xuyên ở điểm này, người khác thì ngại ngùng cúi đầu, chỉ có cậu là đứng ra phát biểu vì chính nghĩa.
Cô gái đẩy bạn trai: “Chúng ta về ký túc xá đi, mưa không biết bao giờ mới tạnh.”
Chàng trai ừ một tiếng, quay đầu đẩy Ngụy Xuyên một cái: “Tránh ra.”
Ngụy Xuyên không kịp đề phòng, bước chân không vững va phải Mạnh Đường phía sau, Mạnh Đường “ưm” một tiếng, ôm lấy mũi.
Ngụy Xuyên không còn tâm trí đâu mà truy cứu, quay đầu hỏi Mạnh Đường: “Va vào đâu rồi?”
“Mũi.” Mạnh Đường giọng nghẹt mũi trả lời.
“Để tôi xem nào.” Ngụy Xuyên ghé sát lại, chóp mũi ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng, bàn tay đang giơ lên bỗng khựng lại.
Chiều cao hai người chênh lệch, mùi hương dường như tỏa ra từ cổ áo hơi mở của Mạnh Đường, phải lại gần mới ngửi thấy chút ít.
Mạnh Đường không hề hay biết, ngửa đầu lắc lắc: “Không sao, hết đau rồi.”
Cô nhìn điện thoại, đã hơn chín giờ, bèn nói:
“Mưa mãi không tạnh, tôi cũng không thể đứng đây đợi mãi được, hay là tôi cứ về thôi.”
Cùng lắm là dầm mưa một trận.
Cô thực sự cũng mệt rồi, muốn về ký túc xá nằm nghỉ.
Ngụy Xuyên giơ tay chỉ: “Đừng vội, còn bao nhiêu người thế kia, mưa to lắm, về là bệnh đấy.”
Bệnh sẽ tốn thời gian, Mạnh Đường nhíu mày.
“Đi theo tôi vòng qua nhà thi đấu đi, ở đó có ô.” Ngụy Xuyên nói, “Ban đầu tôi tưởng mưa sẽ nhanh tạnh thôi.”
Mạnh Đường vừa định đồng ý thì Tạ Linh Âm gọi điện tới:
“Mạnh Đường, cậu đang ở đâu thế, trời mưa rồi biết không?”
“Tớ đang trú mưa ở nhà thi đấu.”
“Sao lại chạy ra tận đấy?”
“Đang chạy bộ dở thì mưa, gặp Ngụy Xuyên, được cậu ấy đưa vào đây trú.”
“Gặp Ngụy Xuyên à?” Tạ Linh Âm cười, “Thế cậu bảo cậu ấy đưa cậu về đi.”
“Ơ…”
Mạnh Đường không tiện khăng khăng bảo Tạ Linh Âm đến đón, dù sao mưa cũng quá to, che ô cũng chỉ che được nửa người trên.
Giờ này chắc cô ấy cũng tắm rửa xong rồi.
Mạnh Đường cúp điện thoại, cùng Ngụy Xuyên chen qua đám đông, đi một vòng lớn vào cửa chính nhà thi đấu.
Vào đến sân bóng rổ, một nam sinh da ngăm đen ồn ào trêu chọc:
“Ái chà, anh Xuyên, dẫn con gái về thật này.”
“Cút đi, tôi còn chưa kịp chạy thì mưa rồi, đây là Mạnh Đường, bạn tôi.”
Mạnh Đường lịch sự mỉm cười, vẫy tay chào bọn họ.
Ngụy Xuyên quay sang giải thích với cô: “Chơi game thua, thử thách ‘Đại mạo hiểm’ bắt tôi ra sân vận động dẫn một bạn nữ về.”
Mạnh Đường: “…”
Cũng biết chơi thật đấy.
Mấy người trong đội bóng đảo mắt: “Ồ ồ, bạn bè à, bọn này hiểu mà~”
“Hiểu cái rắm.” Ngụy Xuyên không chút lưu tình phản bác.
“Bạn bè nha, mọi người đều là bạn tốt.”
“Bạn bè một đời cùng đi, những ngày tháng đó sẽ không còn nữa, một câu nói…”
Có người bắt đầu hát lên.
Ngụy Xuyên cười mắng: “Mau ngậm miệng lại đi, tông giọng chạy tít sang Milan rồi.”
Cậu vỗ vai một người trong số đó: “Ô đâu, cho tôi mượn.”
“Trong túi tôi ấy, đã bảo tối nay mưa bảo mấy cậu mang ô đi, đứa nào đứa nấy cứ không nghe.”
Ngụy Xuyên lục túi, tìm thấy một chiếc ô gấp, cậu giơ lên trước mặt Mạnh Đường, nói: “Đi thôi, đưa cậu về ký túc xá.”
“Anh Xuyên, anh còn quay lại không đấy? Đây là cái ô duy nhất của đội mình đấy.”
Ngụy Xuyên cười, cố ý nói: “Không về nữa.”
“Anh mà dám không về, bọn em khiêng anh ném ra mưa đấy.”
Ngụy Xuyên quay lưng vẫy tay với họ.
“Họ…” Mạnh Đường có chút do dự.
“Không sao đâu, lát nữa tôi còn phải quay lại tập, biết đâu lúc đó mưa cũng tạnh rồi.”
Nói rồi Ngụy Xuyên lại lấy từ trong chiếc túi đen ra một chiếc áo khoác gió đưa cho Mạnh Đường: “Ô nhỏ, mặc cái này vào, chống nước một chút.”
Mạnh Đường cầm lấy áo, liếc nhìn đám con trai sau lưng cậu, hỏi: “Của ai thế?”
Ngụy Xuyên nhớ lại chuyện bị từ chối áo khoác trên tàu cao tốc, buột miệng nói bừa: “Của huấn luyện viên.”
Mạnh Đường: “… Cậu đưa áo huấn luyện viên cho tôi mặc á?”
Ngụy Xuyên: “Không sao đâu, thầy ấy mua bị rộng, không mặc được nên vứt ở đây cho bọn tôi mặc, bọn tôi chưa tắm rửa nên ngại mặc thử, cho cậu mượn dùng trước đấy.”
Mạnh Đường bị cậu đẩy đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa mưa vẫn rất to, Ngụy Xuyên nhắc cô mặc áo khoác vào.
Mạnh Đường mặc vào xong, phát hiện tay mình cũng không thò ra được.
Cô cúi đầu vẩy vẩy tay áo, hỏi Ngụy Xuyên: “Huấn luyện viên của các cậu cao bao nhiêu?”
Ngụy Xuyên: “1m85.”
1m85, thế thì đúng là mua rộng rồi, Mạnh Đường ngước lên, dùng ánh mắt ướm thử: “Cậu cao bao nhiêu? Tôi cảm giác cậu mặc vừa đấy.”
“1m90,” Ngụy Xuyên bung ô: “Còn cậu?”
“1m65.” Mạnh Đường kéo khóa lên tận cổ, “Chiều cao thực tế.”
“25 centimet mà chênh lệch nhiều thế à?” Ngụy Xuyên giơ tay so khoảng cách giữa hai người.
Mạnh Đường: “… Ý cậu là gì?”
“Không có gì,” Trong mắt Ngụy Xuyên tràn đầy ý cười, “Đi nhanh thôi, mưa lại to rồi.”
Mạnh Đường thầm hừ một tiếng, theo cậu bước vào màn mưa đang đan xen như những sợi tơ.