Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 27

Trong ấn tượng của Mạnh Đường, đây là trận mưa lớn đầu tiên của năm nay, nước mưa đập vào mặt ô tạo nên những nhịp điệu dồn dập.

Rõ ràng chiếc ô rất nhỏ nhưng cô lại mông lung cảm thấy mình được che chở dưới mảnh vải trên đầu, nằm trong một vùng an toàn.

Chân và ống quần cô ướt sũng, còn Ngụy Xuyên thì cả người không chỗ nào khô ráo.

Chiếc ô của cậu nghiêng hẳn sang một bên, Mạnh Đường giơ tay nắm lấy cán ô đẩy về phía cậu: “Cậu ướt hết rồi.”

“Tôi ướt sẵn rồi, để cậu ướt nữa thì cần ô làm gì?” Ngụy Xuyên nắm cán ô không nhúc nhích, “Cậu đừng đẩy nữa, tôi khỏe lắm, ít khi ốm vặt.”

“Gở mồm,” Mạnh Đường ngước lên, “Phủi phủi đi.”

“Phủi phủi phủi.” Ngụy Xuyên làm động tác nhổ nước bọt ba cái, ánh mắt như cầu được khen ngợi, “Thế này á?”

Hơi ngốc nghếch, nhưng khiến Mạnh Đường buồn cười, cậu ấy dường như có một loại ma lực khiến người ta vui vẻ.

Cô ngước đầu “ừ” một tiếng, trong mắt đong đầy ý cười, nhưng lại không chú ý dưới chân, dẫm phải một viên gạch vỡ lồi lõm.

Nơi khóe mắt thấy thân hình Mạnh Đường loạng choạng, Ngụy Xuyên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy vai cô giúp cô thoát khỏi kiếp nạn ngã sấp mặt.

“Không sao chứ?”

Cách một lớp áo khoác Mạnh Đường vẫn cảm nhận được hơi ấm kín kẽ từ vai cậu truyền đến.

Cô lắc đầu, ngượng ngùng đẩy cậu ra: “Không sao, đi thôi.”

Tòa ký túc xá nữ số 19 cách nhà thi đấu không xa, nhưng vì mưa to nên thời gian đi mất nhiều hơn bình thường mười mấy phút.

Đến cửa ký túc xá Ngụy Xuyên đã ướt như chuột lột.

Cậu kéo mũ áo khoác trùm lên đầu cô, nói: “Tôi không vào trong được, mấy bước này cậu tự chạy vào nhé, cẩn thận chút.”

Mạnh Đường giơ tay: “Hôm nay cảm ơn cậu, bye bye.”

Ngụy Xuyên nhìn cô chạy vào dưới mái hiên ký túc xá nữ rồi mới quay người rời đi.

Về đến phòng Mạnh Đường cởi áo khoác gió ở cửa.

Tạ Linh Âm nghe thấy tiếng động liền mang dép lê từ trong ra cho cô.

Mạnh Đường đứng ở cửa vừa thay giày vừa cảm ơn.

“Mau đi tắm đi, kẻo cảm lạnh.”

“Ừ.”

Đợi cô vào phòng tắm, Thạch Lam và Dương Khả tháo tai nghe xuống, hai người chen chúc bên cạnh Tạ Linh Âm, hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”

Tạ Linh Âm nói: “Tớ nhìn thì thấy vẫn ổn.”

 

“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với bọn mình.” Dương Khả thở dài, “Cậu nói xem, có phải cậu ấy không coi chúng ta là bạn không?”

Tạ Linh Âm chép miệng: “Nói thế hơi quá, ba đứa mình chuyên ngành khác cậu ấy, cho dù nói cho cậu biết thì cậu làm được gì, Mạnh Đường chắc là không muốn bọn mình quá lo lắng thôi.”

Dương Khả: “Ừ, tớ chỉ thấy nói ra thì dễ chịu hơn là giữ trong lòng.”

Thạch Lam: “Không sao đâu, tớ hỏi rồi, bên viện đang điều tra rồi, Mạnh Đường giờ một lòng muốn sửa bức tượng gỗ, bận tối mặt tối mũi, cậu ấy không nói thì cứ coi như không biết đi.”

Tắm xong, Thạch Lam và Dương Khả đã kéo rèm giường.

Thấy Tạ Linh Âm vẫn còn ở dưới, Mạnh Đường vừa lau tóc vừa hỏi một câu: “Sao cậu còn chưa lên giường?”

Tạ Linh Âm đảo mắt: “Ngụy Xuyên đưa cậu về à?”

“Ừ, trong nhà thi đấu có mỗi một cái ô.”

“Cái áo khoác gió treo ở cửa cũng là của cậu ấy à?”

“Không phải,” Mạnh Đường giải thích, “Là của huấn luyện viên đội bóng, mua bị rộng, để ở đó cho đội bóng rổ mặc thử, Ngụy Xuyên mượn cho tớ dùng tạm, cậu ngủ trước đi, tớ còn phải giặt cái áo đã.”

Tạ Linh Âm: “… Cậu đưa áo cho tớ xem nào.”

Mạnh Đường tuy nghi hoặc nhưng vẫn đưa áo cho cô ấy.

Thấy Tạ Linh Âm ngắm nghía hồi lâu, Mạnh Đường tò mò hỏi: “Sao thế? Áo có vấn đề gì à?”

Tạ Linh Âm cười nói: “Cậu chắc chắn áo này là của huấn luyện viên? Không phải của Ngụy Xuyên?”

Mạnh Đường: “Sao cậu lại hỏi thế?”

Tạ Linh Âm: “Mẫu hợp tác với Balenciaga, màu xám tro núi lửa bản giới hạn, cậu nghĩ huấn luyện viên nỡ bỏ tiền mua? Tạm cho là nỡ, cũng có tiền mua, thì ai mua loại áo đắt tiền thế này mà không chọn kích cỡ cho phù hợp chứ?”

“…” Mạnh Đường không nói nên lời.

Vậy nên, chiếc áo này là của Ngụy Xuyên?

“Không trách cậu được, cậu đâu có quan tâm mấy thứ này.” Tạ Linh Âm trả lại áo cho cô, “Nhưng mà Ngụy Xuyên người cũng được đấy chứ.”

Hả? Động tác lau tóc của Mạnh Đường khựng lại: “Cậu thấy cậu ấy được?”

“Ừ.” Tạ Linh Âm gật đầu, “Thì cũng ổn mà.”

“Vậy…” Mạnh Đường nhìn Tạ Linh Âm, ánh mắt dò xét, “Cậu thấy cậu ấy làm bạn trai thì thế nào?”

Tạ Linh Âm cười tủm tỉm, vẻ mặt “tớ hiểu mà”: “Bạn trai à… Tớ thấy cũng được, ở bên cạnh cậu ấy chắc sẽ có cảm giác an toàn lắm.”

Mạnh Đường trầm ngâm giây lát: “Tớ biết rồi, tớ đi sấy tóc đây.”

Tạ Linh Âm quay đầu leo lên giường, tiếp tục tám chuyện với Hứa Hạc Thanh.

Giặt xong áo đã là mười rưỡi, Mạnh Đường nói một tiếng rồi tắt đèn.

Cô leo lên giường, mở khóa điện thoại, nhắn tin cho Ngụy Xuyên: [Cậu về phòng chưa?]

Ngụy Xuyên vừa tắm xong ở phòng tắm nhà thi đấu, cậu tròng áo vào, dựa vào tủ quần áo trả lời: [Chưa, vẫn đang ở nhà thi đấu.]

Mạnh Đường trước giờ không biết đi thẳng vào vấn đề, lại khách sáo với cậu: [Mấy giờ các cậu về phòng ngủ thế?]

Ngụy Xuyên: [Tùy buổi tập, tối nay coi như sớm, sắp được về rồi.]

Mạnh Đường: [Bên ngoài trời vẫn đang mưa.]

Ngụy Xuyên: [Không sao, Hứa Hạc Thanh mang mấy cái ô tới rồi.]

Thế thì tốt, Mạnh Đường gõ vào khung chat, muốn hỏi chuyện cái áo, viết rồi xóa xóa rồi viết, do dự mãi.

“Anh Xuyên, xong chưa, về ký túc xá thôi.”

Ngụy Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại, nghe vậy đầu cũng không ngoảnh lại: “Mấy cậu về trước đi.”

Đợi hai phút mà Mạnh Đường vẫn chưa nhắn lại, Ngụy Xuyên không đứng yên được nữa, chủ động hỏi: [Cậu có chuyện gì à?]

Dù sao Mạnh Đường cũng chưa bao giờ chủ động tìm cậu nói chuyện, vừa nãy đưa cô về cô cũng đã cảm ơn rồi.

Mạnh Đường bị nhìn thấu, gửi cho cậu một cái sticker gật đầu ngoan ngoãn có chữ “Ừ”.

Ngụy Xuyên tự động ghép cái sticker đó vào mặt Mạnh Đường, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong phòng thay đồ.

[Linh Âm bảo cái áo không giống của huấn luyện viên, là của ai thế?]

Ngụy Xuyên nhướng mày, bị vạch trần nhanh thế sao.

Tay cậu thoăn thoắt trả lời: [Cậu nghĩ sao?]

Mạnh Đường: [… Của cậu à?]

Ngụy Xuyên: [Ừ.]

Mạnh Đường: [Sao cậu không nói thật.]

Ngụy Xuyên: [Lần trước trên tàu cao tốc cậu từ chối áo khoác tôi đưa nên tôi tìm lý do khác, chủ yếu là mưa to quá, cái áo len mỏng dính của cậu chẳng che được gì.]

Mạnh Đường: [Nhưng Linh Âm sẽ hiểu lầm.]

Ngụy Xuyên: [Hiểu lầm cái gì?]

Mạnh Đường: [… Cậu nghĩ còn hiểu lầm thế nào được nữa? Quần áo là vật dụng cá nhân, tôi mặc áo của cậu, cậu ấy sẽ nghĩ thế nào?]

Ngụy Xuyên phản ứng lại, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Mạnh Đường thấy cậu mãi không trả lời, biết cậu đã hiểu bèn nhắn: [Cậu yên tâm, tôi giải thích cho cậu ấy rồi, cậu ấy còn bảo cậu là người tốt.]

Ngụy Xuyên: [… Cậu ấy nói thế nào?]

Mạnh Đường: [Bảo là nếu cậu làm bạn trai thì sẽ có cảm giác an toàn, tôi thấy cậu có hy vọng lớn đấy, cố lên.]

Mùi vị càng khó tả hơn, Ngụy Xuyên theo bản năng cau mày, nhưng lại cảm thấy mình không nên có biểu hiện như vậy.

Cậu nghĩ ngợi rồi cúi đầu gõ chữ: [Có cần tôi nói tốt cho cậu trước mặt Hứa Hạc Thanh không?]

Mạnh Đường thật sự không có ý đó, chẳng qua thời gian này cô thân với Ngụy Xuyên, cảm thấy nhân phẩm cậu không có gì để chê.

Tạ Linh Âm khen cậu một câu, cô cũng thuận thế mà hỏi thôi.

[Tôi không có ý đó, sáng mai áo cậu chắc là khô rồi, buổi sáng cậu học môn gì?]

Đây là muốn đến trả áo?

Ngụy Xuyên nghĩ ngợi, đáp: [Để tôi đi tìm cậu, cậu học môn gì?]

Mạnh Đường: [Sáng có 4 tiết lý thuyết, chiều ở xưởng điêu khắc gỗ.]

Ngụy Xuyên: [Sáng tôi không rảnh, chiều tôi tìm cậu nhé.]

Mạnh Đường: [Hay là tối? Tiện thể lúc đi chạy bộ tôi đưa cho cậu.]

Ngụy Xuyên: [Tối tôi không ở trường.]

Mạnh Đường: [Vậy thì chiều đi.]

Chúc ngủ ngon xong, Mạnh Đường mở mắt thao láo không buồn ngủ, không biết ngày mai đã có kết quả điều tra chưa.

Bình Luận (0)
Comment