Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 37

Ngày chung kết, Đại học G là sân nhà, nhóm Ngụy Xuyên càng cần các bạn học trong trường đến cổ vũ sĩ khí.

Rất nhiều người hai trận trước không đi, chỉ đợi trận chung kết.

Việc đã xong, Ngụy Xuyên cũng đã mời, bạn cùng phòng đều đến hiện trường cổ vũ, Mạnh Đường không có lý do từ chối, cô nói với Tạ Linh Âm là đã xong việc.

“Vậy thì tốt, trận đấu 7 rưỡi tối mới bắt đầu, tớ còn định bảo, nếu chưa xong việc thì tranh thủ thời gian ban ngày.”

“… Tối mới bắt đầu á?”

Mạnh Đường quả thực không biết, lúc Ngụy Xuyên hẹn cô xem chung kết cô còn tưởng là buổi chiều.

Tạ Linh Âm giải đáp cho cô: “Giờ này buổi tối là khung giờ vàng, livestream vào khung giờ này có thể thu hút nhiều khán giả hơn, tăng độ phủ sóng.”

Hóa ra là vậy.

Chiều hôm sau Mạnh Đường và bạn cùng phòng ăn cơm ở trường xong xuất phát đến Đại học G.

Nhóm Hứa Hạc Thanh đã đến từ sớm, nghe nói còn làm một băng rôn cho Ngụy Xuyên.

Nói thật, Mạnh Đường rất tò mò.

Tuy nhiên, cô tưởng chỉ là mấy câu khẩu hiệu khích lệ ngắn gọn.

Khi bước vào nhà thi đấu Đại học G, nhìn thấy dòng chữ “Ngụy Xuyên, cậu là điện, cậu là quang, cậu là thần thoại duy nhất”, cô không nhịn được, bám vai Tạ Linh Âm cười ngặt nghẽo một hồi lâu.

Tạ Linh Âm nhún vai: “Chỉ là một câu hát thôi mà, buồn cười thế à?”

Mạnh Đường khó khăn lắm mới nhịn cười được, nói với cô ấy: “Tớ cảm giác ba người bọn họ giây tiếp theo sẽ nhảy cẫng lên hát câu này cho Ngụy Xuyên nghe.”

Tạ Linh Âm cũng bị chọc cười: “Lát nữa Ngụy Xuyên ra chắc hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.”

Mạnh Đường cảm thấy, với tính cách của Ngụy Xuyên chắc sẽ không ngại ngùng đâu, có khi còn vẫy tay chào lại, không đắc ý đã coi như là khiêm tốn rồi.

Người “khiêm tốn” đang chỉnh trang lại trang phục trong phòng thay đồ, huấn luyện viên gõ gõ lên bảng trắng, trên đó ghi đầy những điểm chiến thuật quan trọng và điểm yếu phòng thủ của đối phương.

“Ngụy Xuyên.” Huấn luyện viên nói, “Hôm nay em đánh vị trí số 2 (hậu vệ ghi điểm), nhất định phải chú ý đừng chiếm bóng quá nhiều, thực lực Đại học G không yếu đâu.”

Ngụy Xuyên: “Rõ.”

Quy trình thi đấu vẫn giống như trước, đợi nhóm Ngụy Xuyên lên sân, tiếng hò reo khắp khán đài vang mãi không dứt.

Khi chào khán giả tại hiện trường, Ngụy Xuyên nhìn thấy băng rôn, nắm tay giơ lên cao hai cái.

Nụ cười phóng khoáng, hừng hực khí thế là niềm tin tất thắng vào trận đấu này.

Cộng thêm nhan sắc không tầm thường khiến các cô gái tại hiện trường hét lên chói tai, vì thế Ngụy Xuyên còn bị đồng đội trêu chọc vài câu.

Hai bên vào vị trí, Điền Duật của Đại học Z giành được bóng trước, bên tai Mạnh Đường nghe thấy mấy nam sinh phía sau đang bàn luận, nói Ngụy Xuyên đánh vị trí số 2.

 

“Tối nay anh Xuyên định hóa thân thành mũi nhọn ghi điểm à?”

“Trước đây cậu ấy cũng từng đánh thế này, chủ yếu xem tình hình đối thủ, Đại học G co cụm phòng ngự khu vực rất nhanh.”

“Cũng chưa chắc cả trận sẽ đánh như vậy, nếu tỉ số hiệp một chênh lệch, Đại học G chắc chắn cũng phải điều chỉnh.”

“Điều chỉnh đi điều chỉnh lại, bọn họ cũng không vượt qua được Ngụy Xuyên, thực lực tổng thể hai đội chênh lệch không lớn nhưng năng lực cá nhân của Ngụy Xuyên quá mạnh, tỉ lệ thắng vẫn rất lớn.”

Vừa dứt lời, Ngụy Xuyên cướp bóng tấn công nhanh, vẫn là bài cũ, mở màn bằng cú ba điểm.

Bên ngoài sân bùng nổ tiếng hoan hô nhiệt liệt, Ngụy Xuyên nhanh chóng lui về phòng thủ.

Nhưng Đại học G quả thực cũng không phải dạng vừa, phòng thủ ép Ngụy Xuyên vào đường biên khiến cậu chỉ có thể chuyền bóng cho đồng đội.

Chỉ tiếc, lên rổ thất bại.

Tỉ số của Đại học G nhanh chóng đuổi kịp, Ngụy Xuyên không hề rối loạn, dưới sự yểm trợ của đồng đội ghi thêm cú ba điểm thứ hai.

Mạnh Đường phát hiện trận đấu hôm nay không hề dễ dàng như hai trận trước, kết thúc hiệp một, tỉ số trên sân là 24:21.

Chỉ cách biệt ba điểm, trong nháy mắt có thể bị vượt qua, là chủ lực, hiệp hai chắc chắn Ngụy Xuyên vẫn phải lên sân.

So với sự kịch liệt của hiệp một, hiệp hai bình lặng hơn nhiều, chỉ là tỉ số vẫn bám đuổi rất sát.

Trong tình huống như vậy, hiệp ba là then chốt.

Giờ nghỉ giải lao hai bên đều không dám lơ là chút nào.

Thi đấu thể thao chưa bao giờ có chuyện nhường nhịn.

Thực lực ngang ngửa, đương nhiên ai cũng không nhường ai, dốc hết sức lực chỉ muốn thắng.

Khi trở lại sân Đại học G đổi chiến thuật, tiền đạo phụ 1m98 của đối phương như một ngọn núi, lại như kẹo mạch nha dính chặt lấy Ngụy Xuyên.

“Đệt, Box-1.” Lý Trác đột nhiên lên tiếng, “Dành cho Ngụy Xuyên nhà mình đãi ngộ ngôi sao rồi đây.”

Mạnh Đường không hiểu ý, hơi nghiêng người hỏi nghĩa là gì?

Lý Trác nói: “Ngụy Xuyên bị tiền đạo phụ của đối phương quấn lấy rồi, mục đích của hắn là dù thế nào cũng không cho Ngụy Xuyên nhận bóng, bốn người còn lại lập thành đội hình phòng thủ theo khu vực, cái này gọi là một kèm một kết hợp khu vực bốn người, nói đơn giản là, Đại học G hy sinh một tiền đạo phụ bám sát cầu thủ nguy hiểm nhất của chúng ta, biến cục diện trên sân thành bốn đánh bốn.”

Ánh mắt Mạnh Đường lại rơi vào Ngụy Xuyên, chiến thuật nào cũng có cách phá giải.

Tuy cô không hiểu nhưng cô tin tưởng Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên trên sân cũng luôn tìm kiếm cơ hội, khi Thiệu Nhất Minh dẫn bóng qua nửa sân, đột nhiên cậu lao về phía góc sân.

Trong khoảnh khắc bị bám sát liền dừng gấp chạy ngược lại, mượn sự yểm trợ của Điền Duật cắt vào đỉnh vòng cung.

Quả bóng rổ “vút” một cái bay vào tay Ngụy Xuyên, số 16 bên cánh trái hàng phòng ngự khu vực Đại học G điên cuồng lao tới nhưng bóng của Ngụy Xuyên đã bay ra ngoài.

Ba điểm xuyên lưới, 54:49.

Sau đó Ngụy Xuyên như cơn bão không thể ngăn cản, cả sân đấu chỉ thấy cậu với đủ các kiểu ghi bàn.

Dù vậy, hiệp ba cũng thắng không dễ dàng, Đại học Z chỉ dẫn trước Đại học G tám điểm.

Trong nhà thi đấu, cổ động viên Đại học Z đắc ý dào dạt, còn bên sân nhà Đại học G, bao gồm cả cầu thủ đều có chút ủ rũ.

Sau khi nghỉ ngơi ngắn, hiệp đấu cuối cùng tiếp tục.

Hôm nay thể lực của mọi người tiêu hao kinh người, Ngụy Xuyên cũng cảm thấy chân như đeo chì.

Nhưng nếu cậu không lên, Đại học G có thể lật ngược thế trận bất cứ lúc nào.

Cơ hội thắng cuối cùng, Đại học G nhất định sẽ dốc toàn lực phản công.

Lồng ngực Ngụy Xuyên phập phồng kịch liệt chạy khắp sân, năm phút cuối cùng cậu phải giữ vững.

Thực lực của đội trưởng Đại học G không yếu, năm phút cuối cậu ta liên tiếp gỡ lại sáu điểm.

Hai bên đều bước vào giai đoạn gay cấn.

Trận đấu sắp kết thúc, Ngụy Xuyên bất chấp thời gian và mệt mỏi, hai lần lên rổ ghi được bốn điểm.

Cậu lách qua số 16 đang cản mình, ném cú ba điểm cuối cùng ngay tiếng còi kết thúc trận đấu.

Tiếng hoan hô nổ tung bên tai, Ngụy Xuyên mệt lả ngã xuống đất, lại bị đồng đội tung hô ném lên không trung.

Tỉ số 86:80, Đại học Z thắng.

Nhóm Mạnh Đường đứng dậy, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, vang mãi không dứt.

Ngụy Xuyên vẫy tay với Mạnh Đường, Mạnh Đường làm động tác ra hiệu mình sẽ về trường trước.

Nhóm Ngụy Xuyên thi đấu xong vẫn chưa thể đi, mọi thứ phải nghe theo sự sắp xếp của huấn luyện viên, nghỉ ngơi ngắn xong còn phải nhận phỏng vấn.

Về đến ký túc xá đã hơn chín giờ, Mạnh Đường cắm sạc điện thoại đi rửa mặt.

Lề mề một tiếng đồng hồ, leo lên giường đã là mười rưỡi. Cô lướt điện thoại một lúc, mí mắt buồn ngủ díu lại, Mạnh Đường từ bỏ chống cự, nhắm mắt lại.

Điện thoại vẫn còn giãy giụa, “rung rung” hai tiếng.

Mạnh Đường mở mắt, nhìn thấy tin nhắn thoại của Ngụy Xuyên thì ngẩn người. Muộn thế này rồi sao cậu ấy còn nhắn tin cho cô?

Mạnh Đường giảm âm lượng rồi mở tin nhắn thoại.

“Ngày mai cậu có phải đến bảo tàng không?”

Giọng Ngụy Xuyên mang theo vẻ mệt mỏi rõ rệt, trầm thấp và khàn khàn, trong nền còn có tiếng huấn luyện viên bảo họ nghỉ ngơi sớm.

Mạnh Đường gõ chữ trả lời: [Cậu nhớ nhầm rồi, ngày kia mới đi, mai thứ Hai, người ta đóng cửa, các cậu về rồi à?]

Ngụy Xuyên lười gõ chữ, trực tiếp trả lời bằng giọng nói: “Sắp đến cổng trường rồi.”

Mạnh Đường: [Vậy nghỉ ngơi sớm đi.]

Ngụy Xuyên: “Chúc ngủ ngon.”

Mạnh Đường cũng nhắn lại chúc ngủ ngon, cô thấy lạ, rốt cuộc Ngụy Xuyên tìm cô làm gì? Chỉ để khách sáo hai câu?

Hay là muốn hỏi Tạ Linh Âm nhưng ngại?

Nghĩ ngợi lung tung, Mạnh Đường nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc mộng.

Bình Luận (0)
Comment