Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 38

Hoạt động trải nghiệm điêu khắc gỗ cho thanh thiếu niên tại bảo tàng diễn ra cả ngày, buổi sáng từ 9 giờ 30 đến 11 giờ kết thúc, buổi chiều từ 2 giờ đến 3 giờ 30.

9 giờ sáng thứ Ba Mạnh Đường đến bảo tàng, gặp chuyên viên lên kế hoạch hoạt động.

Sau khi nắm rõ quy trình cụ thể Mạnh Đường đã có tính toán trong lòng.

20 phút đầu là giải thích về văn hóa điêu khắc gỗ, cái này cô có chuẩn bị, sau đó một tiếng là trải nghiệm thực hành, trước khi kết thúc sẽ chụp ảnh cùng tác phẩm.

Buổi chiều là phần trình diễn của cô, cuối cùng trao giấy chứng nhận cho các bạn nhỏ có biểu hiện tốt.

Khoảng 9 giờ 20, các bạn nhỏ lần lượt đến nơi, phụ huynh không được vào trong nữa.

Mạnh Đường nhìn những đôi mắt to tròn sáng ngời bỗng nhiên có chút căng thẳng.

“Oa, chị ơi chị xinh quá.”

Một cậu bé ở hàng ghế đầu đột nhiên khen một câu.

“Cảm ơn em.” Mạnh Đường cười cười, bớt căng thẳng hơn, bắt đầu giới thiệu bản thân.

Slide văn hóa điêu khắc gỗ là do cô tự làm, hình ảnh bên trong rất nhiều, không để các bạn nhỏ phải nhìn chữ vất vả nhàm chán.

Mạnh Đường không hài hước nhưng giảng giải rất nghiêm túc.

Hôm nay các bạn nhỏ đến rất nể mặt, chăm chú nghe hết 20 phút.

Giờ thực hành thú vị hơn nhiều, Mạnh Đường phát tạp dề cho các bé, dạy về dụng cụ điêu khắc và công dụng.

Các bạn nhỏ dùng dao khắc an toàn và ván gỗ đoạn, trên đó đã in sẵn hình, các bé chỉ cần đồ theo rồi khắc rãnh theo đường viền.

Mạnh Đường kiên nhẫn hướng dẫn từng bé một, thời gian trôi qua lúc nào không hay, trình độ các bé cơ bản đồng đều.

Bảo tàng đã đặt làm một loạt đế giống nhau, có thể để các bạn nhỏ đặt tác phẩm của mình vào trong.

Mạnh Đường chụp ảnh cho tất cả các bé.

11 giờ 30, các bạn nhỏ được phụ huynh đón về từng người một.

Chiều Mạnh Đường còn phải quay lại nên định ăn tạm gì đó gần đây.

Vừa đeo ba lô lên thì chuyên viên lên kế hoạch nói: “Có cung cấp suất ăn tiêu chuẩn cho em đấy.”

Mạnh Đường cười lắc đầu: “Không cần đâu ạ, lâu rồi em không đến đây, định đi dạo quanh đây chút, 1 giờ 30 chiều em quay lại ạ.”

“Được rồi.”

Mạnh Đường ra khỏi phòng tương tác thì điện thoại reo vang.

Ngụy Xuyên?

 

Mạnh Đường bắt máy: “Alo.”

“Tớ muốn hỏi, các bạn nhỏ đều được phụ huynh dẫn đi ăn cơm rồi, có ai lo cơm cho cậu không?”

Mạnh Đường ngẩn người: “… Cậu đang ở bảo tàng à?”

“Đúng rồi.” Giọng Ngụy Xuyên mang theo ý cười rất nhẹ, “Sao cậu còn chưa ra?”

“Sao cậu lại đến đây?” Mạnh Đường sải bước dọc theo con đường ra khỏi cổng bảo tàng.

Hoạt động của các bạn nhỏ diễn ra ở phía Đông tầng một, rất gần cổng chính.

Ra khỏi cửa, Mạnh Đường liền nhìn thấy Ngụy Xuyên dưới bậc thềm, sau một ngày nghỉ ngơi người này đã hoàn toàn khôi phục sức sống.

Cậu cầm điện thoại, híp mắt cười vẫy tay với cô.

Gió và ánh nắng đều đặc biệt ưu ái cậu, khiến mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của cậu đều thu hút ánh nhìn.

Mạnh Đường cúp điện thoại, bước xuống bậc thềm đến trước mặt cậu: “Sao cậu lại đến đây?”

“Nhà tôi ở gần đây.” Ngụy Xuyên nói, “Tối qua tôi về nhà ngủ, trên đường về trường nhớ ra cậu ở đây nên tiện đường ghé qua xem.”

Sau trận đấu có hai ngày nghỉ ngơi, hôm qua người nhà đều xem livestream, đương nhiên cậu phải về nhà một chuyến.

“Vậy cậu ăn cơm chưa?” Mạnh Đường hỏi, “Bây giờ tôi đi ăn cơm, tiện thể đi dạo, cậu có muốn đi cùng không?”

Ngụy Xuyên bước đến bên cạnh cô: “Tôi đến để ăn chực mà.”

Mạnh Đường chỉ chỉ phía đối diện: “Ở kia có trung tâm thương mại, bên trong chắc có đồ ăn.”

Ngụy Xuyên: “Được, nghe theo sự sắp xếp của cậu.”

Mạnh Đường chưa từng đến trung tâm thương mại này, nhìn sơ đồ các tầng bên ngoài thang máy, cô quay sang hỏi Ngụy Xuyên: “Đi khu ẩm thực tầng hầm B1, hay lên nhà hàng tầng thượng?”

Thứ Ba, trong trung tâm thương mại không đông người, hai người đợi trước thang máy.

Ngụy Xuyên cao lớn, nói chuyện với cô bất giác nghiêng người: “Tùy cậu.”

Nhìn nghiêng, Mạnh Đường hoàn toàn bị thân hình cậu che khuất.

Mạnh Đường nói: “Xuống tầng hầm B1 đi, lát nữa tôi muốn đi dạo chút.”

Đến nhà hàng e là không đủ thời gian.

“Định mua đồ gì à?” Ngụy Xuyên hỏi.

“Ừ.” Mạnh Đường đáp, “Bình giữ nhiệt của tôi mất rồi, tôi muốn mua cái mới.”

Thang máy đến tầng một, Ngụy Xuyên bước vào: “Vậy xuống tầng hầm B1, trung tâm thương mại bên này lớn, tầng hầm B1 chắc cũng có nhiều đồ ăn.”

Mạnh Đường cùng cậu xuống tầng hầm B1.

Khu ẩm thực lác đác vài người ngồi, Mạnh Đường đi một vòng rồi gọi miến tiết vịt.

Ngụy Xuyên cũng gọi một phần, lại gọi thêm hai cốc đồ uống.

Vì vắng khách nên miến tiết vịt lên rất nhanh.

Ngụy Xuyên nhắc Mạnh Đường: “Cẩn thận nóng.”

Mạnh Đường gật đầu rồi hỏi: “Chiều nay cậu về trường à?”

Ngụy Xuyên nói: “Huấn luyện viên xin cho bọn tôi nghỉ hai ngày, tối nay tôi đặt phòng bao ở Hòa Hỷ Viện, mời cả phòng cậu và phòng tôi, cậu cũng đi cùng nhé.”

Mạnh Đường ngẩn người: “Các cậu ấy đồng ý rồi?”

“Đồng ý rồi.” Ngụy Xuyên nhìn cô, “Tôi nhờ Hứa Hạc Thanh hỏi, cậu ấy có liên lạc của Tạ Linh Âm, tôi thắng trận, cảm ơn mọi người mấy hôm nay vất vả, coi như ăn chút thôi.”

Mạnh Đường cười cậu: “Ăn mừng là thật, muốn gặp Linh Âm cũng là thật chứ gì, tôi có Wechat của Hứa Hạc Thanh rồi, sao cậu vẫn chưa có liên lạc của Linh Âm vậy?”

Ngụy Xuyên lầm bầm: “Chẳng phải tôi bận thi đấu suốt sao, sau này còn vòng khu vực, cạnh tranh lớn hơn, cường độ tập luyện cũng thế, huấn luyện viên không cho bọn tôi phân tâm.”

Mạnh Đường: “… Thế mà cậu chưa tỏ tình mà ai cũng biết rồi?”

Đúng là không giấu được chút nào.

Ngụy Xuyên nghẹn lời, cũng không phải cậu muốn làm ầm ĩ cho cả thế giới biết, hơn nữa… cậu cảm thấy cảm giác của mình đối với Mạnh Đường có chút phức tạp.

Mấy hôm thi đấu không có thời gian nghĩ chuyện khác, nhưng việc Mạnh Đường lỡ hẹn vắng mặt trận bán kết quả thực khiến cậu thẫn thờ một hồi, còn bị huấn luyện viên mắng cho một trận.

May mà không thua trận, nếu không chắc huấn luyện viên nuốt sống cậu mất.

Cậu cũng phát hiện ra: So với Tạ Linh Âm, cậu dường như muốn gặp Mạnh Đường hơn.

Ngụy Xuyên bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, chột dạ cúi đầu ăn cơm.

Ăn xong, hai người đi thang cuốn lên tầng một, tầng một có cửa hàng đồ lưu niệm gần cửa ra vào, mua xong rời đi luôn cho tiện.

Biển hiệu màu vàng không lớn lắm, vào trong mới phát hiện bên trong rất rộng.

Đối diện khu văn phòng phẩm có một khu gắp thú bông siêu to, giá khuyến mãi 69 tệ 300 xu, Ngụy Xuyên nóng lòng muốn thử.

Mạnh Đường kéo cậu lại: “Cậu chắc chắn muốn gắp chứ?”

Ngụy Xuyên hất cằm nói: “Cậu đi mua bình giữ nhiệt trước đi, tôi xem thử, biết đâu gắp được nhiều, chiều tặng cho mấy bạn nhỏ tham gia hoạt động điêu khắc gỗ.”

Đây quả thực là một ý kiến hay, Mạnh Đường không thể từ chối.

Cô mong chờ nhìn Ngụy Xuyên: “Tham gia hoạt động tổng cộng có 22 đứa trẻ, cậu gắp được không?”

Ngụy Xuyên cũng không chắc chắn: “Chắc là được chứ?”

Mạnh Đường: “Thế tôi đi mua đồ trước nhé?”

“Đi đi.”

Mua bình giữ nhiệt cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Mạnh Đường trả tiền xong đi tìm Ngụy Xuyên.

Thấy cái giỏ bên chân cậu đã có hai con, cô vui vẻ sán lại gần: “Tôi bưng xu giúp cậu nhé?”

Ngụy Xuyên thấy buồn cười: “Ở đây có chỗ để chuyên dụng mà, cậu cầm cái giỏ đi, cái này nhẹ, hoặc là chia cho cậu một nửa xu, cậu cũng chơi thử xem.”

“Thôi, tôi đi theo cậu.”

Cô thấy Ngụy Xuyên chơi cũng khá giỏi, 300 xu, chắc gắp được 22 con chứ?

Nhưng hai xu một lượt, rất nguy hiểm.

Thực tế chứng minh, cô lo lắng hoàn toàn đúng, vì 300 xu Ngụy Xuyên chỉ gắp được 17 con.

Thực ra cũng nhiều rồi, còn thiếu 5 con, Mạnh Đường lại đi quét mã một lần nữa mua 300 xu.

Lần thứ hai gắp được 15 con, tổng cộng 32 con, Mạnh Đường hài lòng rồi.

Ngụy Xuyên lấy ra mười con, muốn dùng sáu con đổi lấy thú bông cỡ trung, cậu nói với Mạnh Đường:

“6 con có thể đổi một con cỡ trung, cậu xem thích con nào, bốn con nhỏ còn lại cậu với mỗi người trong phòng cậu một con.”

Mạnh Đường ngẩn người: “Cho tôi? Con to này không cho Linh Âm à?”

Ngụy Xuyên hắng giọng: “Lần thứ hai cậu trả tiền, đương nhiên là của cậu, tôi không chiếm hời của người khác.”

“Tôi không sao đâu, cho Linh Âm đi.” Mạnh Đường nói.

“Không cần.” Ngụy Xuyên ngắt lời cô, “Cho cậu đấy, cậu chọn đi, tôi đi nhờ nhân viên lấy cái túi to đựng chỗ thú bông còn lại.”

Mạnh Đường cảm thấy biểu cảm của Ngụy Xuyên không đúng lắm, chưa kịp nghĩ kỹ thì nhân viên đã đi tới hỏi cô muốn đổi con nào.

Mạnh Đường đổi một con gấu trúc trông rất ngộ nghĩnh đáng yêu.

Bình Luận (0)
Comment