Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 39

Lúc quay lại bảo tàng đã gần hai giờ, Ngụy Xuyên đi theo sau Mạnh Đường làm người khuân vác, xách một đống thú bông.

Mạnh Đường nói chuyện tặng thú bông cho bọn trẻ với chuyên viên lên kế hoạch, đối phương vui vẻ đồng ý, Ngụy Xuyên liền được phát một tấm thẻ người tốt.

Cậu cũng thuận lý thành chương ở lại, tự phong mình làm trợ lý của Mạnh Đường.

Thú bông để ở góc, các bạn nhỏ đi vào không nhìn thấy, Ngụy Xuyên nói có thể làm một bất ngờ nho nhỏ.

Ổn định chỗ ngồi cho các bạn nhỏ xong Mạnh Đường giơ lên một miếng gỗ, nói to:

“Đây là miếng gỗ đoạn do bảo tàng đã chuẩn bị sẵn, chị thấy kích thước độ dày này thích hợp khắc một cái kẹp sách (bookmark), các em thấy thế nào?”

“Được ạ~” Các bạn nhỏ kéo dài giọng.

“Chị ơi, chị định khắc gì thế ạ?”

Mạnh Đường mỉm cười: “Các em thích hình gì?”

“Khủng long.”

“Cỏ bốn lá.”

“Mẹ em.”

“Na Tra.”

“Không chịu, em muốn Ngao Bính.”

“Em muốn bố của Ngao Bính.”

“…”

Mạnh Đường dở khóc dở cười, xem phim cũng không uổng công.

Một đám tiểu yêu, Ngụy Xuyên giả vờ nghiêm túc ho hai tiếng: “Đừng ồn nữa.”

Đừng nói chứ, cậu to cao đứng lù lù ở đó cũng có tác dụng phết.

Thấy bọn trẻ quả nhiên bị “dọa” sợ, Mạnh Đường cong môi.

“Khắc cá chép Koi nhé.” Mạnh Đường nhìn các bạn nhỏ, “Cá chép Koi nô đùa với sóng nước.”

Bọn trẻ nghe xong lại thảo luận về thân hình của cá chép Koi, nhưng đều thống nhất ý kiến, phải mũm mĩm.

Mạnh Đường đáp ừ, nương theo thớ gỗ đoạn bắt đầu khắc họa, thỉnh thoảng còn giải thích cho các bạn nhỏ.

Vẽ hình tạo khối, Ngụy Xuyên cũng xem cực kỳ chăm chú.

Đến phần mắt, có một bạn nhỏ hỏi rất nhiều, Mạnh Đường kiên nhẫn giải thích cho bé.

 

Ngụy Xuyên chăm chú nhìn, cảm thấy cô giống như món đồ sứ men ngọc sáng bóng dưới ánh sáng, trầm tĩnh và dịu dàng.

Thời gian trôi qua lúc nào không hay đã hơn ba giờ, Mạnh Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cô cho các bạn nhỏ xem món đồ đã khắc xong.

“Oa, đẹp quá, giống y như thật ấy.”

“Chị ơi, cho em được không ạ?”

“Em cũng muốn.”

“Còn em nữa, xin chị đấy, chị ơi.”

Ngụy Xuyên chen vào: “Tôi cũng muốn.”

“…” Mạnh Đường ngước lên, “Cậu tranh đồ với trẻ con à?”

Ngụy Xuyên hừ cười: “Một cái kẹp sách mỏng dính cũng đâu có chẻ ra làm 22 phần được, chi bằng cho tôi.”

Mạnh Đường khó xử nhìn những cánh tay giơ lên tua tủa.

Kẹp sách chỉ có một cái, quả thực cho ai cũng không ổn.

“Cậu đợi chút.” Ngụy Xuyên nói xong, xách túi thú bông ở góc ra giơ lên: “Ai muốn cái này?”

“Em em em em em…”

Chỗ Mạnh Đường trong nháy mắt không còn bóng người nào.

Ngụy Xuyên mở túi ra nói: “Xếp hàng, mỗi người một con, hôm nay các em biểu hiện rất tuyệt.”

Các bạn nhỏ ngoan ngoãn xếp hàng, Ngụy Xuyên vòng qua chúng, rút lấy cái kẹp sách trong tay Mạnh Đường rồi hùng hồn nói: “Lần này có thể đưa cho tôi rồi chứ.”

Mạnh Đường chỉ có thể đưa cho cậu, chẳng lẽ còn giật lại?

Mỗi người nhận được một món quà nhỏ bất ngờ, các bạn nhỏ ra về hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng.

Mạnh Đường thở phào, cuối cùng cũng xong việc.

“Đi thôi, về trường.” Cô quay sang nói với Ngụy Xuyên.

Ngụy Xuyên nhìn điện thoại, thấy chưa đến bốn giờ liền đề nghị: “Hay là bọn mình đi dạo chút? Chẳng phải cậu có tác phẩm ở đây sao?”

“Không ở khu này.” Mạnh Đường nói, “Giờ đi dạo cũng không kịp nữa, ở đây rộng lắm, hơn nữa chẳng phải cậu bảo tối nay mời mọi người ăn cơm sao, chúng ta đi tàu điện ngầm về cũng phải mất mấy chục phút đi đường.”

Ngụy Xuyên nhìn chỗ thú bông còn lại, mang theo đúng là đi dạo cũng không tiện, bèn nghe theo lời Mạnh Đường: “Thế về thôi.”

Chào tạm biệt nhân viên trong bảo tàng, Mạnh Đường vừa rời đi thì Tuân Lễ An đột nhiên đuổi theo gọi cô lại.

Mạnh Đường nghi hoặc quay đầu: “Giám đốc Tuân, ngài còn có việc ạ?”

Tuân Lễ An: “Nghệ nhân thủ công dự kiến ban đầu gọi điện đến cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, muốn xin số liên lạc của cháu.”

“Không cần đâu ạ.” Mạnh Đường mỉm cười, “Cháu tin vào chữ duyên, giám đốc cứ làm việc đi ạ, cháu với bạn về trước đây.”

Rời khỏi bảo tàng, Ngụy Xuyên tò mò hỏi cô: “Sao cậu không cho số liên lạc? Sợ người ta là kẻ lừa đảo à?”

Mạnh Đường bật cười: “Cậu nhìn đâu ra người ta là kẻ lừa đảo? Người bảo tàng mời đến chắc không có vấn đề gì đâu, chỉ là xã giao phiền phức nên tôi không muốn thôi.”

Từ bảo tàng về trường, giữa đường phải chuyển tuyến một lần.

Buổi chiều người cũng không đông, Ngụy Xuyên cầm cái kẹp sách ngồi bên cạnh Mạnh Đường, tỉ mỉ lật qua lật lại ngắm nghía.

Ông bác bên cạnh không nhịn được sán lại gần hỏi cậu: “Chàng trai, kẹp sách này mua ở đâu thế?”

Ngụy Xuyên nghiêng đầu nhìn Mạnh Đường, nói: “Không mua được đâu ạ, độc nhất vô nhị trên thế giới đấy.”

“Chà, đẹp thật đấy.” Vẻ tán thưởng của ông bác không hề che giấu, “Vết dao như tơ, đuôi cá như cánh ve.”

Ngụy Xuyên rất thích người khác khen ngợi, tiếp lời: “Cháu cũng thấy thế.”

Cậu cúi đầu khẽ lắc cái kẹp sách, góc độ thay đổi, tạo ra ảo giác sóng nước dập dờn.

Ông bác lại tán thán: “Mỗi vết khắc đều kiểm soát chuẩn xác, đuôi cá sinh gió, sống động như thật, tay nghề khá lắm.”

Mạnh Đường hơi nghiêng người: “Bác ơi, bác hiểu về điêu khắc gỗ ạ?”

Ông bác: “Cũng không hẳn, chỉ là thích đi dạo mấy sạp hàng thôi.”

Nghe giọng cũng là người miền Bắc, Ngụy Xuyên như tìm được tri kỷ, nói quê gốc mình cũng ở miền Bắc, đời ông nội chuyển đến đây, bà nội và mẹ đều là người miền Nam.

Mạnh Đường liếc nhìn Ngụy Xuyên, thảo nào cao thế, nhưng tướng mạo lại không thô kệch.

Có thể thấy gen Bắc Nam dung hòa rất tốt.

Sau khi chuyển tuyến hai người tạm biệt ông bác.

Ngụy Xuyên cẩn thận cất kẹp sách vào túi kẻo đám bạn cùng phòng không có mắt nhìn kia cướp mất như thổ phỉ.

Mạnh Đường nhận ra động tác của cậu, cười nói: “Quý thế cơ à, cậu thích đọc sách?”

Ngụy Xuyên đầu tiên lắc đầu, sau đó lại gật đầu lia lịa, Mạnh Đường không hiểu.

“Thích hay là không thích?”

Ngụy Xuyên ho một tiếng: “Giờ tôi bắt đầu thích rồi, hay là lát nữa ghé hiệu sách Tân Hoa đi dạo chút?”

Mạnh Đường “hừ” một tiếng: “Thôi về trường đi.”

Ngụy Xuyên có chút ngượng ngùng trong chốc lát.

Trong sách tự có nhà vàng, trong sách tự có người đẹp như ngọc, cậu có một con cá sống động như thật, sau này đọc sách chắc không đến nỗi buồn ngủ.

Cuối cùng cũng đến trạm Đại học Z, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên đi về phía cửa ra.

Dọc đường ra có người bày sạp, sạp gì cũng có, Ngụy Xuyên vô tình liếc thấy sạp bán đồ trang sức liền chỉ tay nói:

“Cái móc khóa kia giống hệt cái trên ba lô Tạ Linh Âm, chỉ là không tinh xảo bằng cái của cậu ấy.”

Mạnh Đường nhìn theo hướng cậu chỉ, cười một tiếng: “Đó là hàng nhái, đương nhiên không tinh xảo bằng của Linh Âm rồi, cái của cậu ấy là bản kết hợp của một thương hiệu, giá đắt gấp mấy lần cái ở sạp nhỏ này.”

Ngụy Xuyên phớt lờ ánh mắt nhiệt tình của các chủ sạp, nói: “Cậu biết rõ gớm.”

Mạnh Đường nói: “Vì đó là của tôi, đương nhiên tôi biết.”

Bụng cô hơi đói, nhìn chằm chằm mấy sạp hàng dọc đường định mua chút gì lót dạ.

Không ngờ Ngụy Xuyên đột nhiên ấn vai cô lại: “Của cậu?”

“Đúng vậy, tôi cho cậu ấy mà.” Mạnh Đường nói, “Có một lần cậu ấy quên mang chìa khóa, đến xưởng điêu khắc điêu khắc tìm tôi lấy, thuận miệng khen một câu, tôi bèn cho cậu ấy luôn.”

Ngụy Xuyên: “… Cậu ấy nhận luôn á?”

Cậu cứ tưởng là móc treo ba lô, không ngờ là móc chìa khóa.

Mạnh Đường ngẩn ngơ gật đầu: “Cũng không đắt mà.”

Ngụy Xuyên: “…”

Vậy bông hoa hồng trên món quà tỏ tình cậu nhờ cô khắc tính là gì?

Hóa ra, người thích Hoàng tử bé và hoa hồng là Mạnh Đường?

 
Bình Luận (0)
Comment